Lần này cuối cùng Trác Dụ cũng buông người ra.
Cái ôm đột nhiên trống trải khiến Khương Uyển Phồn rùng mình một cái, nhiệt độ cơ thể xen lẫn hơi ấm còn lại dần phân tán sạch như thể từ trong ảo ảnh quay trở lại không gian hiện thực.
Trác Dụ xắn ống tay áo lên, dọn dẹp một lượt đồ trên sô pha.
Khương Uyển Phồn sững sờ hỏi: “Anh, anh làm gì đấy?”
Trác Dụ xếp chồng vải vóc rơi tán loạn ngay ngắn, xếp ở góc sô pha, đầu chẳng hề ngẩng lên nói: “Tối nay anh ở đây, ngủ ở sô pha.”
“Hả?”
“Khóa cửa lại thôi.” Trác Dụ chỉ vào chiếc cửa kính, dáng điệu làm việc nghiêm túc: “Anh trông chừng em, đợi trời sáng sẽ đi trực tiếp từ đây tới cục dân chính luôn.”
Khương Uyển Phồn nhịn cười, cả người cũng ung dung thoải mái nói với anh: “Nhưng hộ khẩu của em ở nhà cũ.”
Trác Dụ ngừng động tác trong tay lại, cũng chẳng thu dọn đồ nữa, sờ chìa khóa xe nói: “Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Lâm Tước, đưa em về lấy sổ hộ khẩu sau đó lại lái xe quay về, cục dân chính cũng gần tới giờ làm luôn.” Trác Dụ nói với vẻ trịnh trọng.
Khương Uyển Phồn cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cười tới mức khóe môi nửa ngày cũng chẳng kéo xuống được.
Biểu đạt cảm xúc thật luôn dùng cách trực tiếp nhất, như vừa rồi Trác Dụ nghĩ rằng sợ cô chạy, sợ cô thất hứa, sợ mặt trời vừa mọc hai người lại tôn trọng nhau như khách.
Thế nên anh mới đứng mãi không động đậy, bày ra thái độ làm kẹo mè xửng*.
*ý nói mặt dày.
Khương Uyển Phồn cứ cười mãi, trái tim được lấp đầy ắp, cô nói: “Sáng thứ tư tám giờ anh tới đón em.”
Ngày giờ rõ ràng* cũng xem như là một tờ giấy cam đoan rồi, Trác Dụ nói được, sau khi đưa người về Tứ Quý Vân Đỉnh thì lái xe về hướng tây.
*Nguyên văn là 四舍五入: có nghĩa là số tròn, ở đây ý nói có chứng thực rõ ràng thì người ta mới tin, nên mới có vế giấy cam đoan đằng sau.
- --------
Chuông cửa vang lên nửa ngày, Tạ Hựu Địch mới chậm chạp đi tới mở cửa, sau khi nhìn rõ người thì đóng sầm cửa lại.
Trác Dụ nhanh hơn anh ấy, một bàn tay ấn giữ được ván cửa: “Đủ rồi đó người anh em.”
“Anh là ai đấy, tôi không quen.” Miệng cứng, tay mềm, Tạ Hựu Địch vẫn mở cửa ra.
Trác Dụ vui vẻ: “Cậu trưởng thành mười năm rồi mà còn chơi cái trò chiến tranh lạnh này à.”
“Thuyền tình bạn nói lật là lật đấy, cậu quản được chắc.” Tạ Hựu Địch ngồi xuống sô pha gặm táo, vắt đùi như ông già: “Biết bản thân sai chưa?”
Không có tiếng đáp lại.
Trác Dụ ngồi trên ghế sô pha đơn, chống nửa đầu hãy còn đang bàng hoàng, trên mặt vẫn còn treo nụ cười nhàn nhạt.
Tạ Hựu Địch im lặng ngồi thẳng, hai tay ôm chặt lấy ngực mình di chuyển ra sau.
Trác Dụ đúng lúc nhìn thấy, tức cười cầm gối ôm đập sang: “Cậu có bệnh đấy à!”
“Cậu mới có bệnh đấy!” Tạ Hựu Địch có ý thức tự bảo vệ mình rất lớn: “Kỳ lạ khiến tôi phát sợ đi được.”
“Cậu nói đúng.” Trác Dụ thừa nhận: “Tôi có bệnh đấy.”
“Cái gì?”
“Tạ Hựu Địch.” Trác Dụ chân thành từ tận đáy lòng: “Lúc tôi kết hôn, cậu định biếu bao nhiêu tiền?”
Tạ Hựu Địch cười lạnh lùng: “Tôi biếu cái beep ấy.”
“Vậy nếu như Khương Uyển Phồn kết hôn, cậu biếu bao nhiêu tiền?”
“Cô ấy à, vậy chắc chắn tôi sẽ làm cái dày dày.” Tạ Hựu Địch ra dấu vài ngón tay, cậu chủ Tạ có chí khí lớn, Tạ thần tài khoe khoang.
Trác Dụ rất hài lòng về con số này: “Vậy được, cảm ơn cậu.”
Tạ Hựu Địch:?”
Trác Dụ ngồi một lúc thì rời đi, lúc cửa thang máy mở ra, anh dừng lại ngoảnh đầu nói với anh ấy: “Thứ tư tôi và Khương Uyển Phồn đi đăng ký kết hôn, tối mời cậu ăn cơm.”
Thang máy xuống thẳng tầng một thấp thoáng vẫn có thể nghe thấy tiếng gào rống biến dạng trên tầng: “Không phải người!!”
Đây là một đêm hiếm có trong đời Trác Dụ, sau đó anh nghĩ tới rất nhiều từ ngữ để hình dung lại chẳng còn gì thích hợp hơn sự chấn động lòng người này nữa.
Anh tưởng rằng mình sẽ mất ngủ nhưng vừa tựa vào gối đã nhắm mắt thiếp đi rồi.
Không hề có cõi mộng chấn động, không hề có nửa đường lo được lo mất mà giật mình tỉnh giấc nữa, chỉ có một đêm ngon giấc thật dài và yên tĩnh.
Một tia nắng len lén rọi vào khe cửa sổ, hắt vào trên bức tường vải xám nhạt của phòng ngủ như cành hoa phủ đầy tuyết óng ánh.
Sau khi Trác Dụ tỉnh dậy thì xem điện thoại, Khương Uyển Phồn gửi tin nhắn tới cho anh: “Sang đây ăn bữa sáng đi.”
Khu nhà ở của Tứ Quý Vân Đỉnh được thiết kế rất đẹp, nhỏ nhưng tinh tế, Trác Dụ đỗ xe ngoài tiểu khu, sau khi đi vào nhìn một vòng thì thấy hơi hối hận rồi.
Sớm biết hoàn cảnh tốt thế này, lúc bắt đầu phiên giao dịch nên tìm Tạ Hựu Địch lấy vài phòng nguyên rồi.
Khai tên xong, quản gia liên lạc với chủ hộ rồi mới để Trác Dụ vào thang máy.
Cửa đã mở từ sớm, dép lê đã được đặt trên thảm lót.
Đây là lần đầu tiên Trác Dụ tới nhà Khương Uyển Phồn, hai phòng thông nhau, đủ các đồ thủ công làm vật trang trí, tông màu ấm đan xen nhưng không lộn xộn.
Nếu như đăng tấm ảnh lên mạng kiểu phong cách đồng quê kiểu Mỹ này chắc chắn sẽ được mọi người yêu thích.
Khương Uyển Phồn đi ra từ phòng bếp đưa cho anh một ly sữa nóng: “Anh lót dạ trước đi, đồ ăn nhanh sắp tới rồi.” Cô đúng là rất thành thật: “Ngại quá, em không biết nấu ăn.”
Trác Dụ cười cười: “Không sao, anh có thể nấu.”
“Anh còn biết nấu ăn à?”
“Biết chứ, khi đó dẫn theo Di Hiểu, không thể luôn để con bé đói bụng được.” Trác Dụ nói: “Nhưng cũng chỉ trong giới hạn có thể ăn được, không chết đói, không đến mức có nhiều món ngon.”
Rất tốt, bước đầu của cuộc sống mới bắt đầu từ việc thẳng thắn tài nấu nướng với nhau.
Đúng lúc đồ ăn ngoài tới, bày nửa bàn nhỏ, trong lòng Trác Dụ đếm đếm, hiểu rồi sau này sắp xếp bữa sáng thì dựa vào bữa này.
Hai người chẳng ai nói chuyện gì, yên lặng ăn xong bữa sáng.
Ngoài phòng khách, Trác Dụ dọn dẹp sạch bàn.
Trong phòng ngủ, Khương Uyển Phồn cầm ra một túi tài liệu.
“Đây là gì thế?” Trác Dụ ngẩng cằm lên sau đó kéo ghế lại ngồi xuống lần nữa.
Khương Uyển Phồn đã mở ra đưa cho anh.
Trác Dụ nhìn một cái, ánh mắt đờ đẫn trong phút chốc, tâm trạng phức tạp, cười có chút gượng gạo: “Sao thế, không vừa mắt mấy thứ này của anh à?”
“Không phải thế.” Khương Uyển Phồn suy nghĩ cả một đêm cũng khó mà mở miệng nhưng hai người không được xem là có trình tự kết hôn trong phạm vi bình thường, cốt lõi của vấn đế cũng được mở ra, nói rõ ràng rồi thì sẽ thoải mái tự tại hơn.
“[Thỏa thuận trước khi kết hôn] này, anh không bị tổn thất đâu.” Cô nói.
Trác Dụ nghe xong bật cười: “Em như này là cho anh cảm giác an toàn à?”
Mặt trời chân lý chói qua tim*, Khương Uyển Phồn cảm thấy tóm tắt này rất chuẩn xác, thế nên gật đầu với vẻ áy náy.
*Nguyên văn là 醍醐灌顶: dùng để ví dụ khi một trí tuệ được khai sáng thì con người sẽ loại bỏ được sự phiền não.
“Cho dù anh muốn cảm giác an toàn thì cũng không cần cái này.” Hai ngón tay của Trác Dụ miết tờ thỏa thuận rồi thoáng cái buông lỏng ra, để mặc nó nhẹ bay xuống mặt đất.
Khương Uyển Phồn sững sờ hỏi theo bản năng: “Vậy anh muốn cái gì?”
‘Muốn cái gì ư?” Trác Dụ thu lại nụ cười, ánh mắt hướng về phía cô: “Muốn giờ khắc này em ngồi trước mặt anh, anh nhìn được, nắm được.
Muốn ngày mai tám giờ cục dân chính làm việc, bảy rưỡi anh tới đón em, em không được phép muộn.”
Khương Uyển Phồn im lặng rất lâu: “Em biết rồi, mấy việc đó em sẽ cho anh được.” Sợ anh không tin, cô chỉ thiếu việc giơ ngón tay lên thề thốt: “Ngày mai anh cũng không được muộn.”
Cô định nói lại thôi, sự lo lắng trong ánh mắt dễ dàng nhìn thấy được.
Trác Dụ vươn tay qua mặt bàn, lòng bàn tay phủ lên mu bàn tay của cô nói: “Vậy đủ rồi.”
“Như này sao mà đủ được.” Khương Uyển Phồn khó mà không kích động, anh càng chân thành thì cô lại càng muốn khiến anh yên tâm: “Anh vẫn nên ký đi.”
Trác Dụ dở khóc dở cười, chịu thua cô luôn.
“Được rồi.” Anh lại nhặt tờ thỏa thuận lên tiện tay gập lại nắm trong lòng bàn tay: “Ký xong thì để chỗ anh đi.”
Như vậy là tốt nhất, Khương Uyển Phồn như trút được gánh nặng.
Từ đầu đến cuối Trác Dụ nhìn chằm chằm cô với ánh mắt yên ả như nước: “Nếu như có một ngày.”
“Hả? Cái gì?”
“Nếu như có một ngày, em buộc phải đi.” Giọng Trác Dụ bình tĩnh không hề có cảm xúc thăng trầm nào như thể đây là câu trả lời tiêu chuẩn: “Thì đó không phải lỗi của em, chắc chắn là do anh làm chưa đủ tốt.”
Tám rưỡi Trác Dụ còn có cuộc họp nên không ở lại quá lâu.
Lúc tới cửa, đột nhiên anh lại nói: “Đúng rồi, có căn nhà nào mà em cực kỳ thích không?”
“Nhà sao?”
“Nhà tân hôn của chúng ta.”
Khương Uyển Phồn im lặng cúi đầu, giọng nói hơi run: “Anh thấy nhà này của em thế nào?”
Trác Dụ nhìn quanh một lượt như thật sau đó "ừm" một tiếng: “Nếu như em không để ý, anh có thể thử dựa dẫm xem sao.”
Cửa thang máy đóng lại, Khương Uyển Phồn đứng trước cửa một lúc cúi đầu bật cười.
...!
“Chị cần hộ khẩu làm gì? Em biết rồi, để ở ngăn kéo tủ đầu giường của bố mình ấy.” Khương Dặc ngáp một cái thật dài ở đầu bên kia điện thoại với tinh thần không phấn chấn: “Bây giờ bố mẹ không ở nhà đâu.”
Khương Uyển Phồn nắm lấy điện thoại, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi: “Vậy em gửi qua đây cho chị, chị có chút chuyện muốn dùng vào việc đăng ký.”
“Đăng ký?” Khương Dặc khó hiểu.
Khương Uyển Phồn hít một hơi thật sâu.
“À à hiểu rồi, đăng ký tác phẩm chứ gì, được, bây giờ em gửi tới cho chị.”
Người em trai ngốc nghếch đẹp người đẹp nết còn có lòng gửi chuyển phát nhanh nữa.
Sổ hộ khẩu tới tay nhanh hơn tưởng tượng, Khương Uyển Phồn nhìn cuốn sổ nhỏ màu nâu ngây ngốc.
Buổi chiều cửa hàng đang bận rộn, phía sau còn xếp lượng công việc rất dài, vải vóc chất đống nửa chiếc bàn làm việc, là hàng mẫu mà Lữ Lữ mang vào liên tục đợi cô chọn lựa.
Học trò gọi cô rất nhiều lần, Khương Uyển Phồn chẳng hề tập trung gì.
[Giản Yên] Trên đường Hải Hối, nơi đây từng là di tích lịch sử, bảo tồn rất nhiều công trình kiến trúc thời xưa.
Chuông cổ đứng sừng sững trong vòng một dặm vẫn sẽ vang lên mỗi giờ.
Khương Uyển Phồn bị đánh thức bởi tiếng chuông bốn giờ.
Cô nhìn thời gian sau đó cấm lấy chìa khóa xe chạy chậm ra khỏi cửa hàng.
Sau bốn giờ, dòng xe cộ ở con đường chính sẽ dần tăng, Khương Uyển Phồn rất ít khi lái xe gấp.
Trong hai mươi phút đã tới cao ốc Triệu Lâm.
Trác Dụ lúc này đang đi ra từ hội nghị với dự án sứt đầu mẻ trán, không kịp thở lại phải tham gia hội nghị nhân sự.
Nửa bước chân đã bước vào phòng hội nghị rồi, điện thoại lại vang lên.
Anh nhận rất nhanh, ngạc nhiên vì gọi điện thoại vào giờ này: “Sao thế?”
Khương Uyển Phồn lời ít ý nhiều: “Xuống tầng đi.”
Trác Dụ không hỏi tại sao, thậm chí điện thoại cũng không thèm cúp, khua tay ra dấu với thư ký chỉ chỉ về phía thang máy, sau đó xoay người rời đi.
Hai tiếng huýt sáo ngắn ngủi, Khương Uyển Phồn ra dấu chỗ đỗ xe.
Cách cửa sổ xe, cô nhìn thấy Trác Dụ chạy chậm tới, chân dài quần tây, thon thả chỉnh tề, cho dù thời tiết xấu không có tấm hắt sáng tự nhiên nhưng nhan sắc và cơ thể anh vẫn rất ưu tú.
Trác Dụ mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ, không yên lòng cô có chuyện, ấn đường đầy lo lắng: “Sao thế?”
Tâm trạng Khương Uyển Phồn càng kiên định hơn một chút, trực tiếp hỏi: “Xe của anh đỗ có xa không?” Cô giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Nhanh chút, còn nửa giờ nữa tan làm rồi.”
Cục dân chính.
Đứng ở sảnh làm việc hai phút rồi, lưng Trác Dụ vẫn đổ mồ hôi ròng ròng.
Chờ khu vực trống thì cả đại sảnh chỉ còn lại hai người họ.
Gần tới giờ tan làm, sắp kết thúc một ngày làm việc bận rộn, nhân viên công tác vươn vai khởi động xương khớp, trêu chọc với ý tốt: “Đúng là biết chọn giờ quá, lúc nào cũng là đăng ký mà, dù bận tới mấy cũng phải bỏ chút thời gian vào chuyện này, có đúng không?”
Trác Dụ giải thích: “Kế hoạch ban đầu là sáng ngày mai, cặp đôi đầu tiên xếp hàng.”
“Ồ, hóa ra là không chờ đợi được.” Một người khác nói đùa.
Trác Dụ vẫn chưa hoàn hồn, không tiếp lời, vẻ mặt sâu thẳm.
Khương Uyển Phồn đẩy khuỷu tay của anh: “Đừng để người khác hiểu lầm.”
“Hả? Hiểu lầm cái gì?”
“Biểu cảm của anh như là bị em bức hôn ấy.”
“...” Đầu óc Trác Dụ quay mòng mòng lại lấy tay véo hai bên mặt, ăn năn nói; “Đáng lẽ anh nên để quần áo nghiêm chỉnh chút trong xe.”
“Không sao, em cũng đi từ cửa hàng ra mà.” Khương Uyển Phồn lấy sổ hộ khẩu ra: “Trừ cái này ra em chẳng mang gì theo cả.”
Trác Dụ liếc nhìn cô một cái: “Không phải dẫn theo anh nữa à?”
Khuôn mặt anh vừa mới véo vẫn còn vết nho nhỏ, mày sắc mũi cao, lúc này đã hoàn hồn lại hoàn toàn, dáng vẻ tự nhiên ung dung kèm theo chút tao nhã thường có.
Tạ Hựu Địch từng dùng một từ quê mùa để hình dung khí chất của Trác Diệu: cặn bã.
Đúng là thích hợp tới mức rõ ràng.
“Vợ xinh đẹp thế này không đợi được cũng đương nhiên thôi.” Chị gái nhân viên cười híp mắt trêu chọc, nhận lấy hộ khẩu của hai người, bản khai vừa được điền xong xuôi, thành thạo nhập vào hệ thống.
Trác Dụ nhướng mày: “Là cô ấy nửa đường cướp người kéo tôi qua đây, cô xem quần áo của tôi còn chưa kịp thay.”
“Âu phục không phải rất đẹp à, tiệc cưới cũng mặc thế đấy, luyện trước thôi.” Chị gái này cũng là một người biết nói chuyện, sau khi kiểm tra thông tin thân phận của hai người xong thì hỏi: “Hai người có mang ảnh đăng ký kết hôn theo không?”
Trác Dụ và Khương Uyển Phồn cạn lời nhìn nhau.
Chị gái nhân viên hiểu ra: “Không sao, hiệu quả chụp ảnh của chúng tôi cũng rất tốt.”
Anh trai chụp ảnh đã nhiệt tình vẫy tay ở một bên: “Nào nào nào, bây giờ tôi mới chạy thử máy ảnh mới, cũng có hiệu quả nhất định đấy.”
Điều may mắn duy nhất là hôm nay cả hai người đều mặc sơ mi trắng.
Khương Uyển Phồn vén tóc thừa sang bên tai, chân thành hỏi: “Có photoshop không?”
“Có thể photoshop nhưng hai người không cần.” Anh trai chụp ảnh quen việc chỉ đạo: “Đứng gần một chút, gần thêm một chút, cô dâu tựa sát vai chú rể một chút.
Được rồi.
Cười lên!”
Nhìn bức ảnh, anh trai này đúng là không thể khinh người.
Khương Uyển Phồn kín đáo dịu dàng, ánh mắt rạng rỡ tỏa sáng.
Trác Dụ mày sắc nghiêng chéo, vẻ mặt vui vẻ ung dung.
Sự hy vọng về tương lai và sự hài lòng với thực tại đều tỏa ra từ trong ánh mắt của anh.
Khương Uyển Phồn không nhịn được vươn tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào chỗ mắt.
Có lẽ nóng lòng muốn tan làm nên động tác của chị nhân viên rất thành thạo, chưa tới một phút, đầu tiên nghe thấy tiếng lạch cạch của máy dạng gõ chữ sau đó tiếng con dấu vang hai cái vừa lặng lẽ vừa dứt khoát.
“Xong rồi, chúc mừng nhé!’
Đi ra khỏi cục dân chính, Khương Uyển Phồn bị ánh sáng đột nhiên thay đổi làm quáng mắt, cô ổn định lại rất bình tĩnh nói: “Em vào nhà vệ sinh một lát.”
Trác Dụ cũng bình tĩnh đáp lại: “Ừ, anh đợi em.”
Vào nhà vệ sinh là cái cớ, Khương Uyển Phồn dấp nước lạnh vào mặt, nhìn chằm chằm bản thân trong gương ngây người một lúc sau đó che vùng ngực, lòng bàn tay chuyển động theo nhịp tim đập thình thịch.
Bình phục được năm phút, cô mới ra ngoài như chưa có chuyện gì xảy ra.
Trời mùa đông tối rất nhanh giống như từng lớp tranh xếp chồng lên nhau.
Khương Uyển Phồn vừa nhìn đã thấy Trác Dụ dựa vào cột, ánh sáng dù có ảm đạm nhưng anh vẫn hòa vào rất ăn khớp, trở thành chủ thể của bức phác họa.
Anh cúi đầu, chuyên chú nhìn giấy chứng nhận kết hôn trong tay, khóe môi kéo lên một nụ cười nhàn nhạt.
Đây là hình ảnh khắc sâu vào trí nhớ của Khương Uyển Phồn rất nhiều năm, dù nhạt nhẽo nhưng lại yên tĩnh, ngày đông mọi sự vật đìu hiu, trong cảnh chiều hôm ảm đạm không thể che giấu được tâm hồn cuộn trào mãnh liệt đang từ từ bày tỏ tình yêu với cô của Trác Dụ.
Qua rất lâu, Trác Dụ nhận ra được ánh mắt thì quay đầu lại, ánh mắt lại khôi phục vẻ bình tĩnh: “Muốn ăn cái gì?”
Khương Uyển Phồn nói: “Ăn không vào.”
“Đúng là không ăn vào.” Khương Uyển Phồn không có khẩu vị, nghĩ một lúc thì đúng lúc nảy ra ý nghĩ: “Hay là đi ăn canh tê cay đi?”
Trác Dụ nhíu mày: “Chuyện đầu tiên kết hôn là làm cái này à?”
Khương Uyển Phồn bỗng chốc im bặt.
Khó mà khiến người ta không nghĩ nhiều bởi sự trêu chọc lúc này với dáng vẻ nghiêm túc.
“Vậy anh muốn làm gì?” Khương Uyển Phồn kiên trì hỏi.
Hai giây đình trệ.
Trong lúc cô không rõ nguyên do, thấp thỏm không yên thì Trác Dụ thay đổi hành động.
Nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Gió tây ào ào lướt qua mặt nhưng chẳng thấy lạnh chút nào.
Giọng nói trầm ấm của Trác Dụ khiến ngọn đuốc cũng trở thành ánh mặt trời, như vẩy giọt nước suối nóng vào bên tai của cô.
“Tân hôn vui vẻ, bà Trác.”.