Con ngõ nhỏ bên cạnh tiểu khu, đi vào trong 50 mét là tới một tiệm lẩu Bắc Kinh lâu đời.
Ba người ngồi ở vị trí gần cửa sổ, nồi đồng sôi sùng sục bốc khói nghi ngút.
Trác Dụ gọi hai bình Quan Vân 52 độ, “Chắp vá trước, hôm nào em sẽ mời thầy đi uống một chầu ngon.”
Từ Tá Khắc a một tiếng, “Bị thương còn uống rượu, không biết tự cân nhắc.”
Trác Dụ cười cười, “Không đáng ngại ạ.”
“Vậy anh nhìn cô ta xem.” Từ Tá Khắc không tình nguyện mà hất cằm về phía Khương Uyển Phồn, “Ánh mắt sắp ăn thịt anh luôn rồi đấy.”
Khương Uyển Phồn không giấu sự quan tâm với Trác Dụ, cũng không muốn làm cụt hứng, lấy một chai qua nói: “Em uống cùng thầy.”
“Cô toàn năng thật đấy.” Từ Tá Khắc nhớ kỹ mối thù lúc nãy, lúc nói chuyện khó tránh khỏi nói kiểu quái gở.
Khương Uyển Phồn tạm thời coi là lời khích lệ, “Đúng vậy, em còn biết thêu thùa, làm ra các loại quần áo đấy.”
Từ Tá Khắc lại không dễ chịu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô cùng ánh mắt chân thành tha thiết, ông không nhịn được, bèn cúi đầu nở nụ cười.
Khương Uyển Phồn lanh tay lẹ mắt, rót một chén rượu chắp tay, “Em coi như là một nụ cười xóa tan ân cừu* nhé.
Thầy Tạ, em mời thầy, làm nhiều việc mích lòng thầy, em xin lỗi.”
*Ân là ân nghĩa, cừu là thù hận.
Cô ngửa đầu uống một ngụm, lanh lẹ thật sự.
Từ Tá Khắc “ai” một tiếng, kêu dừng cũng không kịp, “Con gái con đứa, uống ít ít thôi.
Trác Dụ, em quản lý em ấy đi.”
Trác Dụ lắc đầu, “Không quản lý nổi ạ.”
“Sợ vợ, tiền đồ đâu.” Từ Tá Khắc cười lạnh.
Sau đó nghĩ tới chính mình, trong lòng chột dạ.
Giả vờ “khụ” hai tiếng rồi không nói tới đề tài này nữa.
Nhất thời im lặng.
Từ Tá Khắc thở dài xa xôi, “Năm đó em muốn đi, đúng là đã làm tổn thương lòng thầy.
Nhưng mấy năm nay thầy cũng đã từng nghĩ lại, đứng dưới góc độ của em, có lẽ thầy cũng không nên khư khư cố chấp.”
Trác Dụ ngẩn người, như nghẹn ở cổ họng, “Thầy.”
Từ Tá Khắc cũng lộ vẻ xúc động, “Tôi đã dẫn dắt nhiều học sinh như vậy rồi, chỉ có em là lần nào cũng gọi tôi là “thầy”.”
Khương Uyển Phồn làm dịu bầu không khí, nhẹ nhàng vui vẻ nói: “Gọi thầy tức là vẫn còn trẻ, điều này cũng nói lên anh ấy vẫn luôn nhớ tới thầy, nhớ kỹ điểm tốt của thầy.”
Từ Tá Khắc hừ một tiếng, khóe mắt nhìn cũng giãn ra, “Cô vợ này của em thành tinh rồi.
Em kết hôn từ bao giờ vậy?”
“Năm trước ạ.” Tay Trác Dụ đặt trên rìa lưng ghế của Khương Uyển Phồn, hơi che lại.
Từ Tá Khắc gật đầu, “Sớm lập gia đình một chút cũng tốt.” Lại hỏi: “Còn đi làm ở công ty gia đình của em không? Nhiều năm như vậy, đã thừa hưởng tài sản gia đình được chưa?”
Ừm, lời này, lại có chút thờ ơ châm chọc.
Trác Dụ cười đáp: “Tuần trước em từ chức rồi.”
Ngô Lặc đã báo cáo với ông lâu rồi, đương nhiên Từ Tá Khắc biết, cố ý khơi ra để đâm chọt thôi, “Năm đó từ bỏ tất cả để con đường này, sao lại từ chức?”
Trác Dụ nói: “Bởi vì đã suy nghĩ rõ ràng một vài chuyện, nhưng với những chuyện đã qua, em không hối hận.”
Anh thẳng thắn thành khẩn như một tờ giấy trắng, không chỉ trích, ngược lại khiến Từ Tá Khắc không còn giằm để bới móc.
Ông mím môi, trong lòng không phải không có tiếc nuối, “Em là học trò có tư chất tốt nhất tôi từng hướng dẫn, tôi gửi gắm kỳ vọng cao nơi em.
Lúc đội tuyển quốc gia tới tuyển người, tôi chỉ đề cử một mình em, kiểm tra đánh giá diễn ra vào tuần thứ hai, không ngờ nhà em lại xảy ra chuyện.
Có thể đó là số mệnh đi, luôn sẽ có vô số thời điểm tiến thoái lưỡng nan.
Lúc trước, tôi rất muốn nghe em nói một tiếng, em hối hận rồi.
Nhưng vừa rồi, em kiên định nói như vậy với tôi, em không hối hận.
Tôi ngược lại không giận, mà còn rất mừng.”
Từ Tá Khắc cười lắc đầu, tựa như đang lẩm bẩm, “Em vẫn là em, tôi không nhìn lầm người.”
Trác Dụ nuốt khan, trong lồng nguc cũng chỉ còn lại sự thản nhiên khi gió êm sóng lặng, “Lúc đó em bị chấn thương ở chân rất nghiêm trọng rồi, em hiểu rõ trạng thái cơ thể của mình, khó có thể đột phá tốt hơn, mọi người im lặng không nói gì, là bởi vì trong lòng thấy may mắn.
Nhưng em hiểu, nhiều lắm là kiên trì một năm, em chắc chắn sẽ xuống dốc.”
“Có thể giống nhau sao?” Từ Tá Khắc phản bác.
Trác Dụ không nói gì, chỉ nhìn ông.
Từ Tá Khắc mím chặt môi, không muốn thừa nhận lời anh nói là thật.
Mọi người đều thích nghe ngóng chuyện kiếm sắc rời vỏ, hào quang anh hùng, không ai muốn thấy giang lang tài yểm, mĩ mộng trầm châu*.
*Giang lang tài yểm là tài năng nở rộ nhưng lại mau chóng thui chột, mĩ mộng trầm châu là mộng đẹp chìm theo thuyền.
Ý cả câu là ai cũng muốn thấy chuyện tốt, chuyện kỳ tích chứ không ai muốn thấy chuyện xấu.
Rất lâu sau đó, Từ Tá Khắc căng giọng nói: “Tôi không trách em.”
Trác Dụ cụp mắt, giấu đi một giây chua xót này, “Thầy, cảm ơn thầy.”
Hành trình của con người, bất luận là lên dốc hay xuống dốc, nghịch cảnh hay thuận cảnh, cũng luôn chỉ có một con đường ở phía trước.
Qua nhiều năm có thể nhìn lại, nhưng đã không còn đường quay về.
Khúc mắc được cởi bỏ, trò chuyện với nhau rất vui.
Hai người hàn huyên rất nhiều chuyện, Từ Tá Khắc nói đến tình trạng của mình, thật ra Trác Dụ đều biết hết.
“Thằng nhóc nhà em, ngày lễ tết cũng không biết gọi điện thoại cho tôi, thứ không tim không phổi.”
Khương Uyển Phồn kêu oan thay Trác Dụ, “Thầy sẽ nhận sao?”
“Không nhận là không gọi?” Từ Tá Khắc Nói: “Em em em, không cho nói nữa, ăn cơm đi!”
“Em nói một câu cuối cùng được không?” Mặt Khương Uyển Phồn tươi cười như hoa, “Thầy Từ, thầy nhìn trẻ lắm ạ, cùng lắm mới 40 thôi.”
OK, Từ Tá Khắc hoàn toàn không nổi giận nổi, bất đắc dĩ buông tay với Trác Dụ, “Kiếp trước thắp cao hương* rồi.”
*Chỉ những cây nhang tốt nhất được dùng để thờ cúng thời xưa, còn có nghĩa là kiếp trước công đức vô lượng, làm nhiều việc tốt.
Tay Trác Dụ đặt dưới bàn, âm thầm nắm chặt Khương Uyển Phồn, “Dạ, phúc báo của em.”
Ăn lẩu xong, Từ Tá Khắc hỏi: “Sau này em có dự định gì không?”
Thi đấu chuyên nghiệp thì không về được, Trác Dụ rất hiểu bản thân.
Anh nói: “Em định mở một câu lạc bộ, chuyên về trượt tuyết.”
Từ Tá Khắc vui ra mặt, “Không tệ.”
Thanh toán hóa đơn xong Khương Uyển Phồn lấy cớ đi toilet, cố tình chặn Từ Tá Khắc ở hành lang.
Từ Tá Khắc bị dọa nhảy dựng, lùi nhanh về sau, “Em em em, lại muốn làm gì?”
Khương Uyển Phồn thái độ khiêm tốn, “Thầy Từ, em muốn hỏi thăm thầy chút chuyện.
Vừa nãy lúc trò chuyện, Trác Dụ nói anh ấy đã từng bị thương rất nhiều.
Em…”
“Em muốn biết?”
“Muốn ạ.”
“Em ấy luyện trượt tuyết từ núi cao, xương ống cẳng chân đã bị từng bị gãy, mắt cá chân bị trật, thắt lưng bị nứt xương.” Từ Tá Khắc liếc xéo cô một cái, trong lòng còn nhớ mối thù nhanh mồm dẻo miệng như nữ tướng cướp của cô, nói chậm rãi: “Vết thương ở eo là nghiêm trọng nhất, băng bó một năm để bảo vệ eo, mỗi ngày trị liệu, châm cứu mát xa giác hơi, sau này phải nuôi như kim tôn ngọc quý, không thể làm lao động chân tay.”
Khương Uyển Phồn: “…”
––
Sau khi trở về từ Bắc Kinh, Trác Dụ lập tức chính thức bắt đầu ra tay chuẩn bị việc câu lạc bộ.
Trượt tuyết là môn thể thao đốt tiền, độ khó cũng tương đối cao.
Thành phố B chỉ có mấy câu lạc bộ, nhưng quy mô nhỏ, phần lớn là cho trẻ em, giới hạn ở mức chỉ để thử cho biết.
Tạ Hựu Địch vừa nghe nói anh muốn tự gầy dựng sự nghiệp thì trực tiếp hỏi: “Cậu muốn bao nhiêu tiền? Bây giờ tôi chuyển cho cậu.”
Trác Dụ “chậc” một tiếng, “Tạ Hựu Địch, gần hai mươi năm tôi quen cậu, đây là lần cậu đẹp trai nhất.”
“Cút đi, anh Tạ đây đẹp trai từ nhỏ đến lớn.”
“Cậu không hỏi tình hình hạng mục thử à? Không sợ lỗ tiền?”
“Tôi mẹ nó đang vui lắm!” Tạ Hựu Địch giấu sự xúc động, “Lỗ tiền cũng dễ chịu!”
Trác Dụ biết tính cách của anh ta, không thể chê anh em được.
“Thật ra tôi không thể bảo đảm với cậu là không lỗ,” Trác Dụ cũng thẳng thắn thành khẩn, lấy một tờ kế hoạch phác thảo ra, chi tiết còn cần phải đợi để hoàn thiện, nhưng cấu trúc, dàn giáo, bao gồm cả tiền lãi dự toán cũng viết rất rõ ràng.
Tạ Hựu Địch đọc xong, “Trải nghiệm one-stop* cả trong lẫn ngoài, còn có huấn luyện viên chuyên nghiệp?”
*One-stop shop là trung tâm kinh doanh hay cửa hàng có diện tích lớn, đáp ứng nhu cầu đa dạng của khách hàng.
Tại đây, chỉ một lần dừng chân, khách hàng có thể thoải mái lựa chọn, mua sắm, ăn uống, vui chơi,… làm thỏa mãn những nhu cầu khác nhau của khách hàng.
Trác Dụ có mạch suy nghĩ rõ ràng, “Đúng vậy, tôi muốn làm theo hướng cao cấp, chuyên nghiệp.
Môn thể thao trượt tuyết trong nước cũng không được nhiều người biết đến, năm ngoái, quy mô của ngành công nghiệp băng tuyết đã vượt 600 tỷ, nhưng nhân số thực sự tham gia môn thể thao này lại không đến 6 triệu, đây là triển vọng, cũng là thời cơ.
Bên ngoài, tôi định sẽ kết nối với sân trượt tuyết của Cát Ninh, Thẩm Dương, Tân Cương.
Còn bên trong, sẽ gồm có đào tạo huấn luyện viên trượt tuyết, xây dựng căn cứ tuyển chọn nhân tài, làm thành một chuỗi nền công nghiệp hoàn chỉnh, cuối cùng hình thành một vòng tròn khép kín.”
Anh nói tới đó, khí phách hăng hái.
Tạ Hựu Địch nhìn mà hơi ngẩn ra.
Trác Dụ nhíu mày, “Cậu có đang nghe tôi nói không vậy?”
“Không có.” Tạ Hựu Địch si mê nói: “Trác Dụ, cậu mẹ nó cũng đẹp trai quá rồi!”
Trác Dụ mang vẻ mặt phức tạp mà liếc nhìn ngón áp út của mình.
Tạ Hựu Địch: “Sao vậy?”
“Cần phải nhắc nhở cậu một chút, tôi đã kết hôn.”
“…”
Giản Yên.
Hôm nay Khương Uyển Phồn hồn vía lên mây, lúc lấy miếng màu cũng sai rất nhiều lần, ngay cả Lữ Lữ cũng nhìn ra cô không bình thường, “Cô giáo, cô sao vậy?”
Khương Uyển Phồn lắc đầu, chững người, lại ngẩng đầu, “Một người eo không tốt, sẽ có di chứng gì?”
“Cái đó thì nhiều quá.
Em nói với chị nhé, bị thương ở eo rất khó khỏi hẳn, hơn nữa còn sẽ tái đi tái lại.
Đĩa đệm eo mà nhô ra thì đau muốn chết.
Mẹ em lúc phát bệnh, giường cũng không rời nổi, đau đến nỗi r3n rỉ.” Lòng Lữ Lữ có chút xúc động.
“Vậy nếu, đã từng bị chấn thương nghiêm trọng thì sao?”
“Chắc là liệt nửa người dưới.”
“…” Lữ Lữ thấy lạ, “Cô giáo, eo ai không tốt ạ?”
“Chị thuận miệng hỏi thôi.”
Khương Uyển Phồn mà đã để ý chuyện nào là sẽ thích điều tra, suy đoán.
Nếu nói đến eo, cô khó tránh mà không khỏi nghĩ nhiều.
Lúc trước cứ nghĩ mãi không ra, ở chuyện đó, Trác Dụ luôn thích việc… để cô tự động.
Vốn tưởng là k1ch thích nhỏ giữa vợ chồng, cùng lắm chỉ coi như là đam mê cá nhân.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, thì ra là di chứng từ vết thương ở eo.
…
Ngày xuân dần kết thúc, sự bận rộn Trác Dụ kéo đến cùng mùa hè.
Từ việc lựa chọn địa điểm của câu lạc bộ, thương lượng cho thuê, bảng dự toán chi phí, đến thông tin chi tiết của các mặt hàng mua sau này, Trác Dụ đều đã sắp xếp đâu vào đấy.
Đi sớm về trễ, nhưng bận rộn rất có trình tự, có mục tiêu, có tiến độ.
Về vấn đề chi phí thuê sân bãi, Trác Dụ đã tiến hành đàm phán không dưới ba lần, Khương Uyển Phồn cùng anh đi một lần, anh đại sát tứ phương, miệng lưỡi trơn tru, thành thạo có thừa.
Đàn ông như vậy rất có sức quyến rũ.
Khương Uyển Phồn ngồi cạnh anh, nhìn anh lấy một địch nhiều, tự nhiên ung dung.
Từ sau khi từ chức ở “Triệu Lâm”, gần như Trác Dụ không còn mặc đồ vest trang trọng nữa, áo gió màu vàng cam có độ dài thích hợp, ưu thế chân dài thoáng hiện rõ, kiểu tóc cũng không còn là kiểu phong cách thượng lưu nữa, mà là kiểu thả lỏng gọng gàng, cực kỳ đẹp trai.
Ngày ấy ở Bắc Kinh, Khương Uyển Phồn đã từng hỏi anh, từ bỏ trượt tuyết, lựa chọn kinh doanh, có hối hận không?
Anh nói không hối hận.
Lúc ấy cô không rõ, nhưng bây giờ đã hiểu.
Trong khoảnh khắc ra quyết định đó, là rối rắm, đau khổ, đấu tranh, chọn lựa, thấp thỏm.
Nhưng từ “hối hận” này, cần phải đưa mắt nhìn một thời gian dài mới có thể có kết luận.
Mấy năm nay ở Triệu Lâm, có mưu tính sắc sảo, có sử dụng tâm lý chiến, có gian nịnh không cam lòng, nhưng nhìn từ một góc độ khác, anh đã gặt hái được sự mài giũa đau đớn, tâm trí nhanh chóng được hoàn thiện, được rèn luyện tư duy kinh doanh, năng lực cân nhắc đúng sai.
Trác Dụ không hối hận, bởi vì hối hận cũng vô dụng.
Trên đường trở về sau khi thu hoạch kết quả toàn thắng, Khương Uyển Phồn chậm chạp nhận ra, “Có phải từ rất lâu về trước, anh đã chuẩn bị cho việc mở câu lạc bộ rồi không?”
Gặp đèn đỏ, thân xe dừng lại, một tay Trác Dụ chống vô lăng rồi hơi cong môi.
“Cho nên rời khỏi Triệu Lâm, cũng là chuyện tất nhiên anh sẽ làm?” Khương Uyển Phồn kinh ngạc hô lên, “Cáo già xảo quyệt.”
Ý cười của Trác Dụ càng đậm, vui lòng nhận lấy lời miêu tả này.
Dần dần, trong lòng Khương Uyển Phồn hụt hẫng, chua lòm mà nói: “Cho nên anh đã có kế hoạch từ lâu, cũng không phải vì em.”
Tay phải của Trác Dụ lướt qua bảng điều khiển trung tâm, nắm lấy tay trái cô, nắm trong tay miết lúc mạnh lúc nhẹ như cục bột, cà lơ phất phơ hỏi: “Em muốn nghe lời nói hay hay lời nói xấu?”
“Lời xấu.”
“Câu nói xấu ấy à, em nghĩ nhiều rồi.”
Khương Uyển Phồn nhướng mày, “Tổng giám đốc Dụ, tôi không phải là người thông minh, thật sự không nghe ra được cái bẫy trong từ ngữ chín khúc mười vòng của anh.”
“Vậy em nghe lời hay không?” Anh cười nói.
“Không nghe, nín đi.” Khương Uyển Phồn từ từ quay đầu ra ngoài cửa sổ, ngâm nga một khúc hát không thành bài.
“Trong lòng 180 lần.” Trác Dụ nắm lấy tay cô đặt lên môi hôn, “Vốn là đề bài lựa chọn còn đang kéo dài, nhưng em xuất hiện, nó lại trở thành lựa chọn duy nhất của anh, vô cùng khẩn cấp.”
Khương Uyển Phồn không nói gì rất lâu, giữ nguyên tư thế ngắm phong cảnh.
Trác Dụ “chậc” một tiếng, nắm cằm cô, cưỡng ép bẻ người trở lại, “Muốn cười thì đừng lén cười.”
Khương Uyển Phồn dùng hết mười phần sức lực để kiềm chế, “Ai nói em muốn cười.”
Trác Dụ cúi đầu, hôn lên môi cô.
Tập kích bất ngờ là thứ có thể tấn công chiếm lấy điểm trung tâm nhất, đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy ra, mut mát dây dưa.
Đèn xanh sáng lên, xe đằng sau bóp cò thúc giục, lúc này Trác Dụ mới buông người ra, trầm giọng nói: “Bây giờ không phải đang cười sao?”
Mặt Khương Uyển Phồn khô nóng, nửa sau số lần giao lưu của hai người bằng con số không, về Tứ Quý Vân Đỉnh đỗ xe xong, lên thang máy, thỉnh thoảng liếc nhìn nhau, ánh mắt của Trác Dụ mãnh liệt.
Trong lòng cả hai đều biết rõ chuyện sắp xảy ra, về đến nhà cửa vừa đóng lại, hai người lập tức như dây leo quấn lấy nhau.
Trên ván cửa cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện cũ, Trác Dụ cứ như bình thường tách hai đầu gối ra, sau đó một tay siết chặt eo cô xách lên.
Chênh lệch chiều cao tất nhiên rất đẹp mắt, nhưng khi làm chuyện gì đó thì đúng là không quá tiện.
Trác Dụ rất nhanh đã phát hiện ra sự bất thường, hôm nay rõ ràng Khương Uyển Phồn không muốn phối hợp, hai chân mềm nhũn mà không chịu dùng sức.
Anh đã rất khó chịu, kiên nhẫn dụ dỗ: “Khương Khương, nghe lời.”
Khương Uyển Phồn lại mang tâm sự nặng nề, “Anh xác định là muốn tư thế này?”
Trác Dụ: “…”
Vậy cục cưng em muốn động tác gì.
Khương Uyển Phồn nhớ tới vết thương ở eo anh, không dám để anh dùng sức quá mạnh.
Nhưng vào thời điểm này, nếu không được dùng sức có thể thật sự phải đi khám nam khoa rồi.
Vì thế, cô chu đáo nhỏ giọng nói bên tai anh, “… Anh nằm xuống đi.”
Lòng Trác Dụ chấn động.
Anh không cách nào hình dung được cánh cửa thế giới mới lại mở ra vào lúc này.
Tuy Khương Uyển Phồn có chút không thích ứng, nhưng cô lạc quan nghĩ, ít nhất như vậy, eo Trác Dụ sẽ không bị thương lần thứ hai.
Hơn nữa dùng cách đó, hình như anh không kiên trì được lâu, mình còn có thể cố gắng giữ được hai phần thể lực.
Trừ miệng đau.
…
Một tháng rưỡi này, Trác Dụ bận đến nỗi chân không chạm đất.
Gầy dựng sự nghiệp chính là bắt đầu từ con số 0, từ trang hoàng thiết kế đến chọn mua vật liệu, trong lúc đó còn bay đến Mỹ hai chuyến để chọn mặt băng.
Trước ngày Quốc tế Lao động, sự bận rộn chấm dứt.
Trác Dụ chủ động đề nghị về Lâm Tước, đã lâu không gặp cha mẹ vợ, nên về cùng Khương Uyển Phồn một chuyến nghỉ lễ.
Đã lên đường trước hai ngày, vì thời điểm đi không phải vào dịp cao điểm, cho nên lần này được đến sớm.
Thái độ của Khương Vinh Diệu đối với Trác Dụ quay lại như cũ, Khương Dặc ngáp một cái, cả ngày đều là dáng vẻ thiếu ngủ, “Bố, bố như này cũng rõ ràng quá rồi đấy, vừa nghe anh rể muốn mở câu lạc bộ, thái độ của bố thay đổi nhanh ghê.”
Khương Vinh Diệu tóm dép lê muốn đập, “Nói bậy!”
Khương Dặc nhảy lên một cái được hẳn một mét, tức chết cha không đền mạng, “Ôi, anh rể anh xem đi, thẹn quá hóa giận đó.”
Phòng khách gà bay chó sủa, trong phòng bếp mùi thức ăn bay bay.
Khương Uyển Phồn đi vào xem xét một phen, thất thần nói: “Mẹ, mấy ngày này mẹ mua nhiều rau chân vịt, hàu, quả ô liu nhỏ, củ mài, mộc nhĩ, đậu bắp một chút.
Đừng pha trà lá, ngâm chút nước câu kỷ tử.”
Bình thường Hướng Giản Đan chú trọng dưỡng sinh, rất nhanh đã nhận ra được con gái có mục đích, quan tâm hỏi: “Con bị làm sao?”
Khương Uyển Phồn không muốn khiến bố mẹ lo, qua loa cho có lệ, “Không sao cả, chỉ là con muốn ăn thôi.”
Chút kiến thức ấy Hướng Giản Đan vẫn phải có, trực giác biết được chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Khương Vinh Diệu đeo kính viễn đọc mười trang sách như bình thường, Hướng Giản Đan thuật lại một lần lời ban ngày Tiểu Khương nói, lo lắng không thôi mà bảo: “Mấy thứ đó đều không phải đồ ăn bình thường con gái mình thích, có thể thấy được tuyệt đối không phải con bé muốn ăn.”
Khương Vinh Diệu đột ngột khép sách lại, “Đương nhiên không phải con bé! Đó đều là thứ bổ thận dưỡng tinh, bà nói xem còn ai muốn ăn!”
Lúc này Trác Dụ đang khép hờ mắt lại không hiểu sao hắt xì liên tục hai lần.
Đàn ông mới hiểu đàn ông hơn.
Khương Vinh Diệu mất ngủ suốt đêm, hôm sau mới sáng sớm, đã đến trung tâm y tế của thị trấn để xếp hàng đăng ký.
Bệnh viện ở thị trấn nhỏ không phân khoa chi tiết, toàn bộ đều do khoa nội phụ trách.
Hôm nay bác sĩ chữa nội khoa họ Hoàng, là một anh chàng đẹp trai đạt tiêu chuẩn.
Khi nhìn thấy Khương Vinh Diệu, anh ta đặc biệt nhiệt tình, “Bác Khương, bác có chỗ nào không khỏe ạ?”
Khương Vinh Diệu như thấy cọng rơm cứu mạng, nắm lấy tay anh ta nói: “Haizz, không phải chuyện lớn, cũng không có chỗ nào không khỏe.
Chỉ là muốn đến tư vấn một chút, nếu gần đây cảm thấy thận kém, không dễ chịu, ra mồ hôi, phải bồi bổ cái gì mới tốt?”
Bác sĩ Hoàng nói: “Mua nhiều rau chân vịt, hàu, quả ô liu nhỏ, củ mài, mộc nhĩ, đậu bắp ạ.
Đừng pha trà lá, đun chút nước câu kỷ tử.”
Tim ông Khương nặng trĩu.
Lời này giống y đúc lời của Hướng Giản Đan!
Sau khi kết thúc xem bệnh, bác sĩ Hoàng muốn nói lại thôi mà hỏi: “Bác Khương, Uyển Phồn sống có tốt không?”
“Khá tốt, rất hạnh phúc.” Trong lòng Khương Vịnh Diệu đau khổ, nhưng trước mặt người ngoài vẫn giữ mặt mũi cho Trác Dụ.
Hơn nữa không quên nhắc nhở, “Tiểu Hoàng, cháu phải nhìn về phía trước, cho dù cháu có thích Khương Khương, nhưng con bé đã kết hôn, con rể bác rất tốt, bọn nó sống cực kỳ hạnh phúc.” … Việc xấu trong nhà không truyền ra ngoài, trừ việc thận không tốt lắm.
Ở Lâm Tước đến ngày thứ hai, Trác Dụ đã cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Trên bàn cơm, mỗi bữa đều không thiếu món canh hàu câu kỷ tử, hàu xào câu kỷ tử, hàu hấp câu kỷ tử, rau trộn củ mài mộc nhĩ câu kỷ tử.
Phàm là tần suất gắp đồ ăn của anh ít hơn năm lần một phút, ánh mắt của Khương Vinh Diệu và Hướng Giản Đan lập tức trở nên âm u, oán niệm.
Ăn xong bữa cơm này, Trác Dụ cảm thấy giây tiếp theo mình sẽ biến thân thành hàu tinh.
Ngay cả tâm trạng hoạt động bên ngoài cũng không có, hôm nay anh về phòng ngủ nghỉ ngơi sớm.
Khương Uyển Phồn đang chăm sóc da, lưng Trác Dụ dựa vào cửa, chỉ cảm thấy trong không khí đều có mùi câu kỷ tử.
“Bà xã.”
“Ừ?”
“Em có cảm thấy, đồ ăn hai ngày nay mẹ chúng ta làm, đều có chút kì quặc hay không?”
Khương Uyển Phồn bình tĩnh như thường, “Khá ổn mà.”
“…”
Trác Dụ đi xuống sân ở dưới lầu hít thở không khí, thuận tiện suy nghĩ một chút.
Vừa ngồi trên xích đu chưa được một chút, phía sau lại có động tĩnh kì quái truyền tới, Trác Dụ đột nhiên quay đầu lại, hoảng hốt, “Bố, bố còn chưa đi nghỉ ạ?”
Khương Vinh Diệu không biết từ khi nào đã đứng phía sau anh, trong tay còn bưng một cái hũ thủy tinh bốc khói nóng, vẻ mặt buồn bã nói: “Con rể ngoan, thời gian đã không còn sớm, nên uống nước câu kỷ tử rồi.”
Trác Dụ: “…”.