Đầu tháng chín, uy lực của cơn nắng gắt cuối thu vẫn kéo dài, nhiệt độ hàng ngày vẫn là 37 độ.
Chính bởi vì quá nóng nên phòng tân hôn ở dinh thự Tàng Chi vẫn chậm chạp chưa dọn xong.
Khương Uyển Phồn là người tu hành đắc đạo, cô luôn có thể tìm được kẽ hở để xen vào, nhân lúc thời gian rảnh rỗi để lấp đầy đồ đạc linh tinh trong phòng.
Ngày hôm đó, Trác Dụ qua bên nhà tân hôn để lấy giấy tờ chứng nhận, anh vừa vào cửa thiếu chút nữa còn tưởng mình đi nhầm chỗ.
Anh không biết Khương Uyển Phồn làm thế nào mà có thể mang những món đồ to lớn như bình phong, tranh vẽ vào trong nhà."
"Đơn giản thôi mà, buổi trưa trong tiệm không có khách, em nhờ mọi người trong tiệm hỗ trợ một tiếng đồng hồ là xong." Khương Uyển Phồn lật tờ lịch, "Thứ sáu tuần sau anh có rảnh không?"
"Sao thế?"
"Dọn nhà."
Trác Dụ thật sự tò mò, anh nằm bò ra bàn làm việc, đường cong eo hông lộ rõ mồn một, anh hỏi cô: "Vợ à, em từ nhỏ đến lớn làm bất kỳ việc gì cũng lên kế hoạch chu đáo như vậy sao?"
"Không hẳn như vậy, cũng có những chuyện ngoài ý muốn." Tay Khương Uyển Phồn hoạt động không ngừng nghỉ, động tác uyển chuyển như nước chảy, cảnh đẹp ý vui.
"Em nói một chút chuyện ngoài ý muốn nghe xem nào?"
Khương Uyển Phồn buông tay xuống, mu bàn tay đặt lên tấm vải mềm mại, liếc anh một cái, "Anh."
Một người sáng nắng chiều mưa như Trác Dụ lại bị một chữ này của cô chọc cho tắt tiếng.
Nói là dọn nhà mới, nhưng trong lòng hai người đều rất bình lặng.
Khương Uyển Phồn nói: "Thật ra thì hai chúng ta ở trong căn hộ nhỏ của em cũng rất ổn mà, vừa đủ cho hai người chúng ta ở.
Căn nhà này quá lớn, em sợ em không ngủ được, cảm giác không quen lắm."
Buổi tối, Trác Dụ tùy tiện mở một bộ phim, phiên bản remake của [Giai điệu tuổi trẻ] rất được mọi người yêu thích.
Trác Dụ gối đầu trên chân Khương Uyển Phồn, như đại gia há miệng cắn miếng táo cô đút cho anh.
*《 两小无猜 》 Tên tiếng anh là Melody sản xuất năm 1971, được dịch qua tiếng Việt là Giai điệu tuổi trẻ nên mình để chuyển ngữ tiếng Việt nhé.
"Anh thấy thế nào?" Khương Uyển Phồn nhéo sống mũi của anh.
Trác Dụ lười tiếng thở dài một tiếng, "Nhiều nhà quá, anh không có ý kiến."
"Anh muốn ăn đòn đúng không." Khương Uyển Phồn nhéo eo anh.
Trác Dụ nhíu mày né tránh, "Đừng nhéo chỗ đó, vẫn còn chưa khỏe."
Khương Uyển Phồn tức giận không có chỗ xả, "Anh lại bắt đầu phải không? Giả vờ đáng thương riết thành nghiện rồi hả?"
Trác Dụ cười, vô tội hỏi lại, "Anh giả vờ đáng thương thế nào, hửm?"
"Anh thế này, thế kia, cuối cùng thì như vậy." Khương Uyển Phồn hàm hồ nói, vành tai cũng bắt đầu nóng lên.
Trác Dụ "Ồ" một tiếng, "Trước tiên anh nắm lấy mắt cá chân của em, sau đó nâng lên, đầu gối em đẩy về phía anh, anh dùng lòng bàn tay đè chân em xuống, cuối cùng, ừm, cứ như vậy rồi còn như vậy đó."
Khương Uyển Phồn không nói, tim đập loạn xạ, tức giận nhìn anh.
"Xem ra trí nhớ của anh rất tốt," Trác Dụ nhướng mày, "Không cần em hiểu được, chỉ cần em muốn, lúc nào cũng có thể dùng tới anh."
...
"Các cậu nói, có phải anh ấy bị bố mẹ tớ tẩm bổ quá khiến đầu óc bị thuốc bổ làm cho úng não rồi không?" Trước khi đi ngủ Khương Uyển Phồn chậm rãi gõ chữ gửi vào trong nhóm chat của mấy chị em.
Hướng Khâm: "Không phải bị úng não, mà là thuốc ngấm vào khiến đầu óc đen tối hơn thôi."
Thịnh Lê Thư: "Chắc là dược liệu khá mạnh đấy."
Khương Uyển Phồn: "[Mỉm cười]"
Hướng Khâm: "Giả vờ như không vạch trần cậu đang khoe khoang [Cực kỳ hung dữ] [Bĩu môi] ~"
Khương Uyển Phồn không khỏi bật cười.
Thịnh Lê Thư: "Thứ bảy tuần tới tớ trở về, cùng nhau ăn cơm ở chỗ cũ nhé, Khương Khương cậu gọi cả tên Tạ.
Corgi.
Địch đó tới nữa đi, tới mua cho anh ta hai bịch thức ăn cho chó."
Khương Uyển Phồn: "Không biết anh ta có đến được hay không nữa, anh ta đi Quang Châu công tác rồi."
Thịnh Lê Thư: "Đi gặp bạn gái? [Cười ngốc nghếch]"
Hướng Khâm: "Có thể là đi gặp bạn trai."
Chắc không phải như vậy đâu, cô từng nghe Trác Dụ nói Tạ Hựu Địch thích phụ nữ, hơn nữa khi yêu thời gian cũng rất lâu.
Khương Uyển Phồn quen biết Tạ Hựu Địch cũng gần ba năm rồi, cô thật sự chưa từng nhìn thấy bên cạnh anh ta có cô bạn gái nào.
Nghĩ như vậy, Tạ Hựu Địch còn có vẻ rất chung tình.
Khương Uyển Phồn mở khung chat tin nhắn với Thịnh Lê Thư lên, cô gõ chữ rồi lại xóa rồi lại gõ chữ, do dự một lúc rồi lại xóa đi.
Trác Dụ tắm xong đi ra ngoài, anh không mặc áo choàng tắm mà cứ thế đi leo thẳng lên giường, hai đùi bắt chéo, từ phía sau ngồi xích lại bên cạnh Khương Uyển Phồn.
Tư thế không đứng đắn này khiến cho gò má cô nóng lên, cô đẩy về sau một cái, ra đòn phủ đầu trước, "Em đến kỳ kinh nguyệt."
Trác Dụ ngồi ôm cô bình tĩnh không loạn, "Anh không phải có ý này nọ với em."
Tỏ ý là rõ là do cô đa nghi nhạy cảm.
Cô dùng cùi chỏ đẩy anh một cái, bày tỏ tức giận của mình, "Vô lại lưu manh."
Trác Dụ nhớ kỳ kinh nguyệt của cô là cuối tháng, anh hơi tách ra một chút, bàn chuyện quan trọng, "Ngày dọn nhà vào ở, em có muốn đón bà nội với bố mẹ đến không?"
Khương Uyển Phồn liếc anh một cái, "Anh vẫn còn nhớ tình yêu thương của bố mẹ vợ nhỉ."
Tay Trác Dụ khoác ngang bên eo cô, ngón tay giống như đang đánh đàn khiêu khích cô, "Ừm, hai chúng ta có yêu thương cùng nhau chia sẻ."
Khương Uyển Phồn không nhịn được trợn tròn mắt, bản tính của người đàn ông này sau khi cưới càng ngày càng buông thả.
Sau khi nói chuyện chuyển nhà với gia đình, Khương Vinh Diệu và Hướng Giản Đan quyết định qua đó.
Hôm nay là một ngày tốt lành, trời quang mây tạnh, gió thổi vi vu thổi bay cơn nóng còn sót cuối cùng của mùa hè tỏa ra cái mát mẻ mở đầu cho mùa thu.
Sáng sớm Tạ Hựu Địch đã gọi video tới, người vẫn còn ở Quảng Châu chưa về được, nhưng quà cáp thì lại không ít, anh ta tặng hai thỏi vàng, nói là để cất giữ chờ đến khi giá vàng tăng, với trọng lượng hơn ba trăm gram thì ước chừng giá trị phải hơn một trăm nghìn tệ.
Khương Uyển Phồn đi tới trước màn hình cũng lên tiếng chào hỏi, cô loáng thoáng nghe thấy giọng nói khác.
Sau khi cuộc gọi video kết thúc, cô hỏi: "Lần này anh ta đi lâu nhỉ, vừa rồi có phải có một cô gái gọi anh ta không?"
Trác Dụ: "Người cậu ấy thích trở về rồi."
Khương Uyển Phồn ngẩn người, "À, vậy, vậy thì tốt quá."
Trác Dụ bỗng dưng cười một tiếng, vẻ mặt phức tạp, không nói nhiều nữa, "Anh đi ra nói chuyện với bố mẹ."
Khương Vinh Diệu và Hướng Giản Đàn ngồi trên ghế sô pha, mắt lớn trừng mắt nhỏ với Trác Dụ.
Không ai nói gì, Trác Dụ rất căng thẳng, anh nhắm mắt nói, "Bố, mẹ, căn nhà này con chắc chắn sẽ trang hoàng thật tốt."
"Không, không, không phải như vậy, căn nhà này đẹp lắm." Hưởng Giản Đan thở dài một tiếng, không nhịn được nói: "Thật ra thì lần này bố mẹ đến đây là vì muốn nhân cơ hội nói lời xin lỗi với con."
Trác Dụ sửng sốt.
"Đúng đó, đúng đó." Khương Vinh Diệu nói: "Lần thuốc bổ trước đó khiến con phải vào bệnh viện.
Bố và mẹ con đều áy náy, cũng không biết phải nói chuyện này với con thế nào.
Vẫn là bà nội con mắng cho chúng ta tỉnh, sau này, chúng ta sẽ không mù quáng xen vào chuyện các con nữa."
Nói ra được xong, Hướng Giản Đan cũng thoải mái hơn một chút, "Nếu như con thật sự có chuyện gì, con cũng nên đi khám bác sĩ đàng hoàng, không cần giấu bệnh sợ thuốc, bố mẹ sẽ không có ý kiến gì với con."
Trác Dụ: "..."
Hiểu nhầm kia không thể loại bỏ trong một sớm một chiều được.
Hướng Giản Đang coi trọng phòng bếp, bà đi vào nhìn căn bếp rộng rãi hiện đại hóa, bà xùy một tiếng, "Các con không nấu cơm, trang bị nhiều đồ dùng như vậy chẳng khác gì tự lừa mình dối người."
Khương Uyển Phồn xấu hổ.
"Đúng rồi, Thím Cửu Hoa biết mẹ qua đây nên tối hôm qua đến nhà chúng ta, bảo chúng ta chuyển lời xin lỗi đến con." Hướng Giản Đan cũng không biết phải làm sao, "Thím ấy là người thành thật, cảm thấy cực kỳ áy náy khi hai bức thêu đó không bán được cho con.
Mẹ phải nói chuyện hai tiếng đồng hồ mới thuyết phục được thím ấy đó."
"Ô, thím ấy vẫn còn áy náy ạ?" Khương Uyển Phồn dở khóc dở cười, "Vậy mẹ khuyên giải thím giúp con nhé."
Ý Định ban đầu của Khương Uyển Phồn ban đầu là cố gắng giúp đỡ nhiều nhất có thể trong khả năng của cô, hy vọng tay nghề của quê hương sẽ có thu nhập.
Năng lực của cô có hạn, nếu có người bằng lòng thu mua với giá tốt, vậy thì quá tốt rồi, đây là chuyện đáng vui mừng.
Bọn họ đã đặt chỗ ăn trưa ở nhà hàng, Trác Dụ lái xe, vừa mới ra khỏi hầm để xe, một chiếc Continental từ phía đối diện chạy tới.
Cửa kính xe Continental hạ xuống, Lâm Diên cười nói, "Anh, trùng hợp ghê."
Hướng Giản Đàn ngồi ghế sau "Ớ" một tiếng, "Đây là em họ của con nhỉ?"
Trác Dụ đành phải xuống xe.
Đi cùng với Lâm Diên còn có một gương mặt quen thuộc.
Yến Tu Thành không nhanh không chậm xuống xe đứng bên cạnh, anh ta và Trác Dụ đều coi như không nhìn thấy nhau.
Lâm Diên mang theo rượu vang làm quà, "Nếu không phải em nghe đồng nghiệp nói, em còn không biết anh chuyển nhà rồi cơ.
Anh đúng thật là quý nhân hay quên, cũng không nói với bọn em một tiếng."
Cậu ta nói chuyện với một nụ cười, như thể đang nói một sự thật vậy.
Hướng Giản Đan và Khương Vinh Diệu cũng không khỏi thấy khó hiểu, hai người trao đổi ánh mắt với nhau.
Trác Dụ không nói gì, cũng không tức giận.
Lâm Diên khom người, chào hỏi qua cửa kính xe, "Chào bác trai bác gái sui gia." Cậu ta chỉ chỉ về phía Yến Tu Thành, "Thầy Yến cũng thường xuyên nhắc đến hai bác, hóa ra lại là người quen với nhau, đây đúng là duyên phận."
Khương Vinh Diệu cứ cảm thấy Yến Tử Thành có chút quen mắt, suy nghĩ kỹ càng một lúc lâu cuối cùng cũng nhớ ra, "À, cậu này có phải là bạn học của Khương Khương không, lúc con năm nhất hay là năm hai đại học từng dẫn cậu ta về nhà?"
Bầu không khí bỗng lạnh xuống ngay trong tích tắc.
Hai vai Trác Dụ run lên, vẻ mặt lạnh băng.
Khương Uyển Phồn mím chặt môi, quay mặt đi.
Hướng Giản Đan nhìn ra bầu không khí không đúng, lặng lẽ kéo tay áo người bạn già, Khương Vinh Diệu không hiểu gì nhưng cũng không tiếp tục hỏi thêm.
Yến Tu Thành chuyển động bước hai bước, cực kỳ lễ phép chào một tiếng, "Chào bác trai, bác gái."
Khương Uyển Phồn không để cho anh ta có bất kỳ cơ hội nào, cô trực tiếp ấn nút cho cửa kính chạy lên.
Chuyện vừa rồi chỉ như một bước nhạc đệm, lúc ăn cơm bầu không khí vẫn hài hòa ấm áp.
Hướng Giản Đan quan sát nhạy bén, bà vẫn có thể nhìn ra được giữa đôi trẻ này có gì đó không đúng.
Trác Dụ lễ phép chu đáo không có chỗ nào có thể bắt bẻ được.
Khương Uyển Phồn thích thức ăn, đũa đầu tiên của Trác Dụ lúc nào cũng gắp vào trong bát cô.
Nhưng ánh mắt của Khương Uyển Phồn hai lần nhìn anh đều hời hợt, như nhìn thoáng qua.
Hướng Giản Đan mượn cớ đi vệ sinh, bà càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, vì vậy bà len lén gọi điện cho Kỳ Sương.
"Mẹ, mẹ xem hình con gửi cho mẹ trong Wechat đi, mẹ có ấn tượng gì về thằng nhóc này không?"
Năm phút sau, Hướng Giản Đan mới vừa đi tới cửa phòng bao thì nhận được cuộc gọi gấp gáp từ bà Kỳ Sương.
...
Khương VInh Diệu và Hướng Giản Đan không ở lại nhà mới tân hôn, theo tập tục của trấn Lâm Tước, kỳ kỳ quái quái nói như vậy là xung khắc.
Trác Dụ không tin những chuyện như vậy, anh nói nhà lớn có đủ chỗ cho bọn họ ở.
Hướng Giản Đan tìm một lý do, nói là mình không muốn ở, bà muốn trải nghiệm khách sạn năm sao một chút.
Trác Dụ không thể phản bác lại được.
Khách sạn nổi tiếng nhất ở khu trung tâm là sản nghiệp của nhà họ Tạ, khi làm thủ tục tại quầy lễ tân, Tạ Hựu Địch gọi điện tới, "Thanh toán hóa đơn cho tôi, cứ để bố mẹ Tiểu Khương vào ở là được."
Người quản lý biết Trác Dụ, thuận tiện báo cáo tình hình với cậu chủ Tạ.
Trác Dụ nghe giọng điệu của bạn mình phát hiện tâm tình cậu ta khá tốt, anh hỏi: "Vẫn đang ở cùng với Hứa Dao à? Cậu tính định cư ở Quảng Châu không về nữa sao?"
Tạ Hựu Địch tinh thần sảng khoái đáp: "Tôi thật sự muốn như vậy đấy."
Trác Dụ cười hừ một tiếng, còn nói tiếp lại sợ mình không muốn nghe, "Cúp đây."
Sau khi Trác Dụ sắp xếp cho bố mẹ ổn thỏa, anh và Khương Uyển Phồn cùng nhau đi thang máy xuống dưới lầu.
Trong thang máy tràn ngập mùi hương, ba mặt lắp gương, khúc xạ ánh đèn càng khiến khung cảnh thêm lộng lẫy.
Hai người đứng cạnh nhau, không ai nói tiếng nào.
Khi ra khỏi thang máy, Trác Dụ đưa tay ra chặn cửa thang máy, chờ sau khi cô đi ra mới thu tay lại.
Khương Uyển Phồn liếc anh một cái, anh cũng lơ đãng quay đầu nhìn đi chỗ khác.
Khi hai người ngồi vào bên trong xe, bầu không khí càng nặng nề hơn.
Trác Dụ muốn hút thuốc, tay cũng đã đặt lên bao thuốc lá, nhưng lại sợ cô hít phải khói thuốc của mình, lại kiềm chế thu tay lại.
Anh vặn nắp chai nước, ngửa đầu tu "Ừng ực" nửa chai nước, âm thanh vang lên như thể đang truyền đạt nỗi lòng của mình.
Khương Uyển Phồn nhìn chằm chằm phía trước, không cảm nhận được điều đó.
Trác Dụ mím chặt môi im lặng lái xe.
Chỉ là kỹ năng lái xe của anh hôm nay khác với thường ngày, khi xe chạy trên đường thẳng, thỉnh thoảng anh sẽ phanh gấp, rõ ràng phía trước hay sau gì đều không có xe.
Đèn xanh còn 15 giây, rõ ràng có thể chạy qua, nhưng anh bỗng nhiên chạy chậm lại, kéo sang chờ đợi đèn xanh tiếp theo.
Khương Uyển Phồn nhắm mắt giả vờ ngủ, không một chút phàn nàn hay bất mãn gì.
Trác Dụ cuối cùng không nhịn được nữa, anh liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu, khi nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ yên bình của cô, giống như một quả cầu lửa, âm thầm đâm thẳng vào đầu quả tim anh.
Khương Uyển Phồn mở mắt ra sau, cũng chỉ nói một câu nói, "Anh đưa em về tiệm đi."
Cả một chặng đường mười phút cứ như vậy, Trác Dụ giận dỗi đến mức sắp nội thương rồi.
Trước mặt đã là Giản Yên.
Trác Dụ hơi nheo mắt, một tay xoay ngang vô lăng, trực tiếp dừng lại tại chỗ.
Có dây thắt an toàn nhưng theo quán tình Khương Uyển Phồn vẫn đổ người về phía trước, cô nhíu mày quay qua nhìn anh.
Mặt Trác Dụ căng lên, anh hít một hơi thật sâu sau đó nói: "Bất kể chuyện gì có liên quan đến em anh đều không thể giấu diếm được, anh cũng không muốn giấu.
Anh hỏi em, từ khi ăn cơm đến bây giờ, em có nhìn ra anh không vui không?"
Khương Uyển Phồn gật đầu, "Em nhận thấy được."
Cảm giác lúc này giống như một tờ giấy mỏng, bị người ta vò nát tạo thành nếp nhăn, yết hầu anh lăn lên lăn xuống, "Em thậm chí còn không hỏi anh lấy một câu."
"Anh không vui thì anh phải nói chứ, tại sao em phải hỏi?"
"Không phải anh đang nói với em sao?"
"Được rồi, anh nói đi, em nghe."
Khương Uyển Phồn đáp lại trôi chảy nhanh như vậy, tư duy biện minh và lý lẽ chặt chẽ khiến cho Trác Dụ không tìm ra được một chỗ sơ hở.
Anh buồn bực, lục phủ ngũ tạng cũng cảm thấy đau âm ỉ.
Ánh mắt của Khương Uyển Phồn vẫn luôn dán chặt trên người anh, dáng vẻ rửa tay lắng nghe của cô giống như vách đá nhẵn nhụi, khiến anh không tìm được điểm tựa để leo lên.
"Không nói nữa à?" Khương Uyển Phồn mất kiên nhẫn, “Vậy thì em đi đây."
Cánh cửa đóng chặt, kết thúc bằng một tiếng "Rầm".
Khương Uyển Phồn đi vào trong tiệm, bọn Lữ Lữ đang ăn dưa hấu, "Thợ cả, lại đây ăn dưa nè."
Khương Uyển Phồn dừng lại một chút, nghe giống như một lời hai nghĩa đầy ẩn ý.
Cửa tiệm bị đẩy ra, Lữ Lữ ngạc nhiên, "Ế, hôm nay anh Dụ cũng tới à, đúng lúc cùng ăn ăn dưa đi."
Trác Dụ nhíu mày, dưa của bản thân mình, ăn cái gì mà ăn.
Anh im lặng, đưa sữa trong tay mình cho Khương Uyển Phồn, giọng điệu cứng rắn: "Trưa nay em ăn chưa được mấy miếng cơm, một lúc lại đau dạ dày bây giờ."
Khương Uyển Phồn nhận lấy.
Anh rời đi.
Nhân viên trong cửa tiệm trố mắt nhìn nhau, người có mắt cũng có thể nhìn ra tình hình không đúng, mọi người không hẹn mà cùng nhau bỏ tay xuống, dưa trong tay bỗng chốc cảm thấy không ngon nữa.
Trong câu lạc bộ.
Thân phận bây giờ của Khương Dặc là một trợ lý quèn chuyên chạy việc vặt, giúp huấn luyện viên thu dọn dụng cụ, giao tiếp với khách hàng, chạy lên chạy xuống rất chuyên cần.
Cậu vừa mới làm việc xong, đã điên điên khùng khùng chạy tới trước mặt Trác Dụ khua khua tay, "Anh rể, có phải anh cãi nhau với chị em không?"
Trác Dụ nghẹn họng, rõ ràng như vậy sao.
"Không có."
"Anh không lừa được em đâu." Khương Dặc rất tự tin nói: "Cả một buổi chiều anh nhìn như người làm chuyện đó hăng say quá khiến sức cùng lực kiệt á*."
*精尽人亡 Thuật ngữ này thường được sử dụng khi một người đàn ông sắp chết vì quan hệ t1nh dục quá nhiều.
Sắc mặt Trác Dụ u ám, "Em có thể đổi từ khác không hả?"
Khương Dặc nói: "Lời này của em không có th0 tục đâu nhé.
Trạng thái này của anh em gặp một lần rồi, là cái lần trước anh đuổi theo chị em đến Lâm Tước đó.
Đối mặt với bất kỳ khó khăn nào khác, anh chỉ biết tiêm máu gà thôi, càng nản lòng thì càng dũng cảm hơn ”.
Trác Dụ không nói gì.
"Anh rể, đi nào, em mời anh đi uống một ly." Khương Dặc rất hiểu chuyện, "Bây giờ anh cần một cơ hội để lấy rượu giải sầu đấy."
Cũng không tính là gây gổ gì lớn.
Nhiều lắm cũng chỉ là chiến tranh lạnh mà thôi.
Khi Trác Dụ đánh giá như vậy, Khương Dặc sợ hãi nói: "Anh dám chiến tranh lạnh với chị em?! Anh có tin không hả, nếu anh là hóa thành một bức tượng băng, chị ấy cũng không cho anh một bộ quần áo đâu."
"..."
“Bây giờ chị ấy không có ở đây, anh có thể phàn nàn với em." Khương Dặc khui một chai bia, cụng chai với anh một cái.
Trác Dụ lắc đầu: "Chị em rất tốt, là một người phụ nữ rất tốt, và là một người vợ rất tốt, lấy được cô ấy là may mắn của anh.
Cho dù em không phải là em trai của cô ấy mà đổi lại là bất kỳ người nào khác, anh cũng sẽ nói như vậy.
Cô ấy là vợ của anh, mà anh còn có thể ở sau lưng cô ấy nói này nói nọ, vậy anh không xứng đáng là một thằng đàn ông."
Khương Dặc cảm động hỏi: "Vậy lần này hai anh chị vì sao lại như vậy?"
Trác Dụ kể lại.
Khương Dặc chậc chậc, "Hóa ra là vì ghen!"
Giọng của cậu lớn đến nỗi nửa người trong quán đều nhìn sang.
Trác Dụ không nói nên lời, cam chịu nói: "Đời này, anh đã thua trong tay hai chị em các em rồi."
Uống cũng no say rồi, Khương Dặc quơ quơ điện thoại, "Em đi gọi điện cho chị em, bảo chị ấy đến đón anh.
Anh làm làm rối tóc một chút, giả vờ đau khổ cũng phải ra vẻ cho thật một chút."
Trác Dụ theo bản năng giành lấy điện thoại của cậu, buồn bực nói:"Đừng gọi, buổi tối cô ấy không lái xe được."
...
Đây là lần đầu tiên Khương Uyển Phồn ở trong nhà mới nấu cháo nấm.
Món hầm của Lữ Lữ đưa cho cô ăn chung với cháo cũng rất ngon, loại người không vào bếp được mấy lần như cô cũng có thể dễ dàng xử lý được.
Sau khi ăn xong cháo, thuận tiện buộc lại túi rác mang xuống dưới lầu đi vứt.
Khương Uyển Uyển Phồn thay xong giày, kéo cửa ra thì bị một đống nằm trên đất làm cho hoảng sợ lùi về sau.
Trác Dụ ngồi quỳ ở trước cửa, tóc tai bù xù, sắc mặt không tốt, chỉ xắn một tay áo, sự kiềm chế lạnh lẽo ban ngày đã không còn, khóe mắt đỏ hoe đầy vẻ đáng thương yếu đuối nhìn cô.
Khương Uyển Phồn bối rối, "Anh, anh sao thế?"
Ban đầu cũng không sao cả, nhưng Khương Dặc lái xe, thằng nhóc này mới lấy được bằng lái, đạp chân ga thắng gấp một trăm lần, anh suýt chút nữa là chết luôn ở trong xe.
Trác Dụ kìm nén đến ngơ người luôn rồi, "Em cũng không đến tìm anh."
Khương Uyển Phồn không quen anh như vậy, "Địa chỉ nhà mà anh còn không biết à? Cần em phải đi tìm sao?"
"Em không tìm anh, trong lòng anh rất hoảng sợ."Trác Dụ nhỏ giọng lầm bầm, "Anh ghen đó, anh dẫn những người khác đến nhà em, bố mẹ em đều biết tên đó, mẹ chúng ta còn không quên cơ, nhìn một cái là nhận ra."
Khương Uyển Phồn nói một cách khách quan: "Yến Tu Thành thực sự rất đẹp trai, nên việc mẹ em ấn tượng với anh ta là chuyện rất bình thường."
Trác Dụ nuốt nuốt cho bớt khô họng, anh gần như nghiến răng nghiến lợi, "Em muốn chọc giận anh tức chết à."
Khương Uyển Phồn chỉ lạnh lùng được hai giây, không nhịn được bật cười.
Nụ cười này càng khiến trong lòng Trác Dụ thêm chua xót.
Cô đi tới ngồi xổm xuống trước mặt anh, chỉ có chưa lấy tay xoa đầu anh thôi, "Vậy anh muốn thế nào đây, hả? Ông chủ Trác."
Trác Dụ dứt khoát thẳng thắn, "Anh thua, anh chỉ nghĩ đến việc em dẫn người đàn ông khác về nhà, anh ước gì có thể cho tên đó hai cú đấm."
"Về nhà cái gì chứ," Khương Uyển Phồn nói: "Lần đó còn có bạn cùng phòng em, tổng cộng có bốn người tới Lâm Tước để du lịch ngắm cảnh."
"Ở quê em, nhiều người theo đuổi em lại nhiều như vậy, người người vẫn có nhớ nhung em, giống như tên diễn xiếc kia, ngày ngày lộn nhào, ngực lớn đập bể đá."
Ánh mắt Khương Uyển Phồn vô tội, "Em tốt như vậy, không còn cách nào khác."
Được, hôm nay nói chuyện muốn đâm chết anh mà.
Trác Dụ quay mặt đi, hai mắt đỏ hoe.
Im lặng trong vài giây.
Khương Uyển Phồn bỗng nhiên cầm nắm lấy tay anh, dịu dàng nói: "Nhưng em chỉ thích anh."
Đây là tận cùng của cơn gió tanh máu tuyết trong một thế giới, sau đó hóa thành gió xuân, bao bọc lấy cả người anh.
Trác Dụ sinh lòng hối hận, "Hôm nay là anh mất lý trí không có chừng mực, vợ ơi, xin lỗi em."
"Đừng." Khương Uyển Phồn tiếc nuối nói: "Em khá là thích nhìn thấy anh nổi điên."
...??
Trác Dụ vô thức luồn tay vào trong vạt áo thăm dò, lòng tay tay vừa ấn ấn sờ sờ vừa nói mấy câu rời rạc.
Vậy là, em cố ý, cố ý để anh sa lưới hả?"
Khương Uyển Phồn khịt mũi, nhẹ nhàng vô tội nói, "Là anh tự nguyện mắc câu."
Trác Dụ biết lựa lúc nhượng bộ, tủi thân dịu dịu vào trong ngực cô, "Anh đây xin lỗi.
Hài lòng chưa, người đẹp hệ câu dẫn?".