“Lúc anh ghen đều như vậy? Uống say, chiến tranh lạnh, giả bộ đáng thương.
Rất có mưu kế đó ông chủ Trác.” Khương Uyển Phồn vỗ bàn, càng nghĩ càng thấy người nọ là cao thủ.
Chiếm quyền chủ động trước, thấy không có hiệu quả thì đổi ngay chiến thuật khác.
Phụ nữ có thể không chịu cứng rắn, nhưng thông thường đều nhẹ dạ.
Trác Dụ này có tướng mạo khí chất lại có tính tạo hình, khóe mắt đỏ lên, tuyệt đối có cảm giác vỡ nát.
Khương Uyển Phồn bấm ngón tay tính toán: “Không có kinh nghiệm 5, 6, 7 lần yêu thì không làm được đến trình độ này.”
Trác Dụ khắc sâu hoài nghi cô lại đang gài bẫy.
Trác Dụ hợp thời chịu thua, không nói gì giữ mạng trước.
Khương Uyển Phồn buồn cười.
Cô đi tới, đặt chân anh lên đùi mình: “Anh yêu mấy lần rồi?”
Trác Dụ nhắm mắt nghỉ ngơi, gáy dựa vào sô pha, cằm tạo thành đường cong hoàn mỹ, ngậm miệng không trả lời.
Khương Uyển Phồn rộng lượng nói: “Đôi ta đều kết hôn rồi.
Em sẽ không ghen đâu.
Thôi, anh đều biết hết về em.
Người theo đuổi em còn biểu diễn dùng ngực đập vỡ tảng đá cho anh xem.
Cái này thực sự không có gì mà.”
Trác Dụ lười biếng mở mắt ra, thong dong nói: “Cũng không coi là yêu đương.
Lúc học cấp hai, anh từng có cảm tình với lớp trưởng lớp anh.
Khi đó không phải là đang thịnh hành gấp sao giấy à? Người thầm mến Tạ Hựu Địch quá nhiều, cậu ta dứt khoát bán sỉ cả một thùng sao giấy.
Cậu ta bán không hết, anh nghĩ không nên lãng phí, bèn cho lớp trưởng một bình.
Những ngôi sao giấy kia rất xinh đẹp, có kim tuyến với dạ quang.”
Yên lặng 5 giây.
Khương Uyển Phồn đột nhiên nói: “Trí nhớ của anh thật tốt, kim tuyến với dạ quang đều nhớ rõ như vậy.”
Trác Dụ liếc cô: “Là em bảo anh nói.”
“Em đâu bảo anh nói cặn kẽ như vậy.” Khương Uyển Phồn lùi chân về, một phân một tấc cũng không kề với anh, nhanh chóng phân chia ranh giới, ánh mắt như oán như giận theo dõi anh: “Ông chủ Trác thật là đa tài đa nghệ, biết lãnh đạo, biết trượt tuyết, biết mở câu lạc bộ, còn có thể gấp sao giấy kim tuyến.”
Trác Dụ giả vờ suy nghĩ sau đó gật đầu: “Tổng kết như thế dường như không tệ.”
Khương Uyển Phồn cười bóp mũi anh: “Mở phường nhuộm hả?”
Trác Dụ nhe răng cau mày: “Nhẹ một chút! Mũi này anh mới làm đó.”
“...”
“Bà xã.” Yên lặng trong chốc lát, Trác Dụ vẫn hỏi ra miệng: “Nếu như anh không đến tìm em, đêm không về ngủ.
Đừng nói là em thấy chả có gì nhé?”
Khương Uyển Phồn chắc chắc: “Anh sẽ không như thế.”
Được tín nhiệm không chút do dự, khiến Trác Dụ vừa thỏa mãn lại kiên định.
“Khương Dặc gửi mười tin nhắn cho em.
Có ghi âm, ảnh chụp, định vị thời gian quán bar hai người đi.”
Một gáo nước lạnh tạt sạch đi chút cảm giác thỏa mãn vừa nhen nhúm, tâm tình Trác Dụ phức tạp.
Anh trầm mặt, sau cùng nghẹn ra một câu: “Em trai không tốt.
Sau này chúng ta sinh con gái.”
Khương Uyển Phồn vui vẻ.
Cô ngồi thẳng chút, độ cong nơi khóe miệng mềm nhẹ phập phồng như sóng: “Em thà rằng anh cãi nhau lớn với em một trận, cũng không thích phương thức chiến tranh lạnh này.
Trước đây em, và Yến Tu Thành…” Cô dừng lại điều chỉnh giọng nói: “Anh ta am hiểu nhất dùng bạo lực lạnh câu người.
Một giây trước còn vui vẻ, phút tiếp theo đã đổi sắc mặt, cũng không nói nguyên nhân.
Lời trong lời ngoài ám chỉ cố ý để móc câu cho người ta tự đi lao lực suy nghĩ mà đoán, đoán được cũng mệt mỏi hết sức.
Cuối cùng tự mình hoài nghi.
Chờ sau khi tâm tình của mình đều tiêu xài hết sạch rồi, anh ta lại như người không có chuyện gì vui vẻ lại với người đó.”
Loại phương thức giao thiệp này, từng một lần khiến Khương Uyển Phồn tan vỡ.
Khi đó, cô coi Yến Tu Thành là bạn đồng thời có chút ấn tượng tốt.
Con gái vốn nhạy cảm, nào chống lại nổi loại giằng co này.
“Yến Tu Thành tự ti, nhạy cảm.
Anh ta rất biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt, đồng thời bắt chuẩn nhược điểm của đối phương dùng một loại phương thức nước ấm nấu ếch, chậm rãi làm tổn thương tâm trí, sức chịu đựng, lý tính của người khác.”
Đây là sau này Khương Uyển Phồn mới tổng kết ra.
Lúc người trong cuộc mơ hồ, cô đã chịu không ít thiệt thòi trên người anh ta.
Nhưng nghĩ ở khía cạnh khác, cũng là người như thế mới càng thêm rèn luyện ánh mắt xem người của cô.
Hướng Giản Đan nhận ra Yến Tu Thành.
Lúc bà nói ra anh ta đã tới Lâm Tước, Khương Uyển Phồn lập tức nhận ra Trác Dụ tức giận.
Loại mùi vị bị lạnh nhạt này quá quen thuộc, đến nay Khương Uyển Phồn còn sợ hãi trong lòng.
“Thái độ này không thể kéo dài.” Cô cười nói.
Trác Dụ cũng rất hối hận.
Anh nắm tay cô thật chặt: “Sau này sẽ không thế nữa.”
Khương Uyển Phồn ừ một tiếng: “Hai ta không ai lôi chuyện cũ nữa.
Trừ gấp sao giấy, anh còn từng gấp cái gì?”
Trác Dụ đáp: “Còn từng gập chân của em.”
Bầu không khí đến chỗ này, không ủ ra chút chuyện xưa thì cũng không thể nào nói được.
Hai người vừa mới bắt đầu thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Trác Dụ nhẹ nhàng cắn cắn xương quai xanh của cô: “Đừng nghe.”
Khương Uyển Phồn vừa nhìn: “Phải nghe.
Là mẹ em.”
Trác Dụ vùi đầu vào trước ngực cô, hít sâu một hơi, bất đắc dĩ đứng dậy.
Vừa nghe máy, Hướng Giản Đan vội đến mức giọng điệu cũng thay đổi: “Khương Khương, các con mau tới đây! Bố con đánh cậu ta rồi!”
“Ong” một tiếng, đầu óc Khương Uyển Phồn chỗ trống.
Trác Dụ thấy trạng thái của cô không đúng, cầm lấy di động của cô, bình tĩnh hỏi: “Mẹ, mẹ đừng nóng vội.
Hiện tại mọi người đang ở đâu?”
“Ở đây.
Chỗ… chỗ đồn công an phía bắc.”
...
“Người bị hại báo cảnh sát, người đã đưa đi bệnh viện.” Cảnh sát nhân dân nhận vụ án nói: “Ông ấy cầm khúc gỗ đánh người từ phía sau.
Lúc chúng tôi đến hiện trường, ông ấy vẫn còn ấn người xuống đất đánh.
Tình huống cụ thể thì phải đợi bên bệnh viện.”
Khương Uyển Phồn theo bản năng hỏi: “Bố tôi đánh ai?”
“Họ Yến, Yến Tu Thành.” Cảnh sát lật sổ ghi chép xác nhận.
Hướng Giản Đan hoang mang lo sợ.
Sau khi con gái và con rể đến, mới dần dần bình tĩnh lại.
Bà thì thào kể lại: “Đều tại mẹ.
Mẹ không nên nói với ông ấy việc này.
Bố con vừa nghe con bị bắt nạt thì bất chấp tất cả.”
Sở dĩ Hướng Giản Đan khắc sâu ấn tượng về Yến Tu Thành, là lúc bọn họ đến Lâm Tước chơi, thằng nhóc này tuấn tú lịch sự, tao nhã lễ phép, rất được người lớn ưa thích.
Nhưng, bà cũng không biết chuyện xảy ra sau đó.
Khương Uyển Phồn bị hãm hại, bị kẻ lang thang thô bỉ đuổi theo đánh, mất đi cơ hội bồi dưỡng ở viện bảo tàng Cố Cung.
Những điều này bà hoàn toàn không biết.
Ngày hôm qua lúc ăn cơm ở nhà hàng, Hướng Giản Đan gọi điện thoại cho bà Kỳ Sương.
Bà Kỳ Sương quan tâm quá sẽ bị loạn, sợ thằng nhóc này lại đến gây họa cho Khương Uyển Phồn, lúc này mới nói ra.
Hướng Giản Đan sợ ngây người: “Khương… Khương Khương chưa từng nói cho con biết.”
Bà Kỳ Sương tức giận: “Con còn không biết xấu hổ mà bảo con bé nói à? Vì không cho con bé thi vào học viện mỹ thuật, không tán thành con bé thêu, con đã nói bao lời làm con bé đau lòng.
Nói gì mà nói, con bé dám nói với con à? Con có ra dáng người mẹ không? lại còn khoe Khương Khương độc lập hiểu chuyện, con còn thấy quang vinh đúng không? Con bé là con gái con, không phải là đồ để con khoe khoang.
Phía sau sự hiểu chuyện, con bé bị bao nhiêu khổ, con có biết không?!”
Hướng Giản Đan vẫn luôn không tán thành Khương Uyển Phồn đi trên con đường thêu thùa này.
Mặc dù không giơ đuốc cầm gậy ầm ĩ đòi đốt, nhưng hai mẹ con không ít lần âm thầm phân cao thấp.
Vì vậy Khương Uyển Phồn tất nhiên sẽ không thổ lộ với mẹ Hướng những tâm sự thiếu nữ, thời kỳ trưởng thành mờ mịt kia.
Bà nội là “Đồng minh”, là người phụ nữ duy nhất mà cô tin tưởng.
Sau khi Hướng Giản Đan nghe xong thì khiếp sợ, trong lòng nổi lên vạn con sóng.
Bà vừa đau lòng lại không có sức, còn có tự trách và tủi thân của người làm mẹ.
Bà không nhịn được nói cho Khương Vinh Diệu.
Bây giờ nghĩ lại, lấy tính tình của Khương Vinh Diệu, phản ứng ngay lúc đó khó tránh khỏi mức quá bình tĩnh.
Câu nói tàn nhẫn nhất ông có thể nói cũng chỉ là: “Thế à? Thằng nhóc kia đúng là thiếu đòn.”
Hướng Giản Đan không nghĩ tới, ông ấy thực sự đi đánh người ta một trận.
“Lấy chai rượu đập vào đầu, không chảy máu nhưng không biết có nội thương không.
Phần mềm trên người bầm tím, lúc đưa đi bệnh viện, người bị hại nói đau ngực, đau phổi, không thở được.” Cảnh sát đang nói chi tiết vụ án cho Khương Uyển Phồn: “Bố cô đánh người trước, ông ấy chắc chắn có sai.
Hiện tại phải nhìn thái độ của đối phương, có thể hòa giải là tốt nhất.
Nếu như đối phương muốn khởi tố, cũng là quyền của anh ta.”
Vẻ mặt Khương Uyển Phồn cứng lại, Trác Dụ vẫn luôn nắm tay cô.
Chờ cô hòa hoãn lại tâm tình, mới nói: “Đi xem bố đi.”
Khương Vinh Diệu đợi trong một căn phòng nhỏ, bên trong còn ba bốn thanh niên nhỏ tuổi dáng vẻ lưu manh.
Khương Vinh Diệu ngồi chồm hổm dưới đất, như có chút già nua, vai rũ xuống, rầu rĩ không vui.
Khương Uyển Phồn cúi đầu, không muốn để cho ông thấy nước mắt.
Trác Dụ bước lên trước: “Bố.”
Khương Vinh Diệu ngẩng đầu, vui tươi hớn hở khoát tay áo: “Không có việc gì.
Bố vẫn khỏe.
Lần sau gặp lại thằng nhóc kia, bố phải đánh chết nó.”
Xe dừng ở khoa cấp cứu bệnh viện, đêm thu gió mát như nước đá lướt qua cánh tay, một lúc hóa thành hơi lạnh, liên tục duy trì cảm giác lạnh lẽo một lúc lâu.
Khương Uyển Phồn ngồi ghế cạnh tài xế, không mục đích nhìn chằm chằm một điểm nào đó trong hư không.
Trác Dụ cởi dây an toàn ra, vượt qua bảng điều khiển đặt tay lên vai cô: “Anh vào với em.”
Đi vào bệnh viện, trước mắt lại gặp phải Yến Tu Thành.
Một tay anh ta giơ lên, tay kia cầm bông băng, áo khoác và quần màu đậm thậm chí không nhìn rõ vết lộn xộn.
Khương Uyển Phồn nhếch môi, hỗn loạn ức chế sinh sôi gặp phải mồi lửa.
Cô vừa muốn mở miệng.
Trác Dụ đã trước một bước ngăn cô ở phía sau, nói với Yến Tu Thành: “Có thể nói chuyện một lúc không?”
Yến Tu Thành rất bình tĩnh, tự nhiên nở nụ cười: “Đây là lần đầu tổng giám đốc Dụ khách khí với tôi nhất.”
Trác Dụ: “Tôi giúp anh sắp xếp chuyển viện, làm kiểm tra sức khoẻ toàn diện.
Có bất kỳ vấn đề gì, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Tiền bồi thường anh cứ đề ra.
Có yêu cầu khác, anh cũng cứ việc nói.”
Yến Tu Thành cong khóe môi, thong thả ung dung bỏ bông băng xuống: “Lần trước lúc tổng giám đốc Dụ đánh người cũng không nói như vậy.
Nếu có thành ý như vậy, thì tính luôn một lượt nợ cũ nợ mới nhé?”
Khương Uyển Phồn giận không kìm được: “Anh đừng quá đáng.”
Ánh mắt Yến Tu Thành vượt qua Trác Dụ, ghim vào Khương Uyển Phồn.
Ánh mắt anh ta u ám, tối tăm, còn có phức tạp hòa chung với tàn nhẫn.
Khương Uyển Phồn việc đáng làm thì phải làm, không để anh ta đè ép mình trong im lặng, thản nhiên nhận đao, đứng thẳng lưng không kiêu ngạo không nịnh nọt.
Ánh mắt như vậy giống như đúc lúc học đại học, sáng sủa, kiên định, không nhiễm bụi trần.
Yến Tu Thành không khỏi nắm chặt hai tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay.
Đã nhiều năm như vậy, tâm tính và sự tự tin của cô không giảm mảy may, dễ dàng mà soi sáng nội tâm dơ bẩn sâu trong lòng anh ta.
Anh ta hâm mộ, không có được, cô càng ngày càng xa không thể với.
Yến Tu Thành lạnh lùng nói: “Khương Uyển Phồn! Cô vĩnh viễn không học được cách chịu thua.”
“Đối với người khác thì có, nhưng đối với anh thì không.” Cô nói.
Yến Tu Thành đi thẳng về phía trước.
Ngay lúc sắp lướt qua, anh ta hơi dừng chân, ngắn gọn nói: “Vậy thì mời bác trai chờ nhận giấy mời của luật sư.”
Khương Uyển Phồn đứng tại chỗ, như một cây gỗ mục mất đi chất dinh dưỡng, nhìn chằm chằm về bóng lưng dần biến mất.
Đèn chân không ở hàng lang bệnh viện chói đến gai mắt, chiếu vào mắt cô đau đớn.
Khương Uyển Phồn chậm rãi nhắm mắt lại.
Trác Dụ lặng lẽ không tiếng động cầm tay cô: “Không có việc gì! Anh ở đây.”
Hai người lại trở về đồn công an một chuyến.
Sau khi làm một vài thủ tục thì đưa Hướng Giản Đan cùng nhau về nhà.
Tâm tình Hướng Giản Đan vô cùng tệ, lúc rời đi bà vẫn luôn nhìn về phía đồn công an, khóc lóc nói: “Ông Khương ở bên trong sao mà quen được.”
Khương Uyển Phồn quay đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, thở dài một hơi, cửa sổ xe bịt kín một tầng sương trắng.
Về nhà, thật vất vả mới dỗ được mẹ vợ đi ngủ, Trác Dụ đi tới phòng khách cho thoáng.
Chạy một vòng này, anh cũng rất mệt mỏi, giơ tay lên bóp mạnh chỗ giữa h4i chân mày một cái.
Anh biết chuyện này không giải quyết tốt thì hậu quả khôn lường.
Yến Tu Thành bị đánh, đánh cũng không nghiêm trọng.
Vừa rồi ở bệnh viện, Trác Dụ đã để ý anh ta không có ngoại thương rõ ràng.
Nhưng dù sao cũng là Khương Vinh Diệu ra tay, nếu nói chuyện nhỏ thì là ân oán cá nhân.
Nói chuyện lớn, gây hấn gây chuyện, cố ý gây thương tích.
Mà lần này, hiển nhiên Yến Tu Thành sẽ không bỏ qua.
Phía sau truyền đến tiếng động, Trác Dụ quay đầu lại.
Khương Uyển Phồn đi chân trần đứng trên sàn gỗ, tóc dài để xõa, mặt căng thẳng không chút huyết sắc, trong mắt đượm vẻ mệt mỏi.
Cô buồn bực nói: “Nếu không, em...”
“Không được.” Trác Dụ hiểu cô rất rõ, biết cô muốn làm gì.
Lúc mới quen, Trác Di Hiểu cũng đã nói Khương Uyển Phồn là người rất chói mắt.
Cô đứng ở đó không nói lời nào, bề ngoài xinh đẹp, ánh mắt ôn hòa, lực lượng bao dung tự nhiên tỏa ra, rất có thể cảm hóa người khác.
Cô tự tin, thản nhiên, trưởng thành trong thế giới mộng tưởng của mình.
Cho dù bị thương tổn, cô cũng cố gắng đi ra.
Trác Dụ yêu sự co giãn vừa phải của cô, phong tình duyên dáng của cô, yêu sự gọn gàng của cô, cũng ước ao cô có thể thẳng tiến không lùi giữ vững nhiệt tình yêu thương của mình.
Đối với cô, Trác Dụ không chỉ có tình cảm một lòng một dạ mà còn rất có lòng chân thành ngưỡng mộ.
Trác Dụ không nỡ để Khương Uyển Phồn phải cúi đầu chịu thua với bất kỳ kẻ nào.
“Ngoan, nghỉ ngơi trước đi.
Sẽ có cách.” Trác Dụ đi đến, nhẹ nhàng ôm cô vào ngực.
Dây thần kinh căng thẳng được thả lỏng một chút, Khương Uyển Phồn gối lên đầu vai anh, nặng nề nhắm mắt.
Thoải mái ngắn ngủi, điện thoại di động trong túi anh liên tục vang dội.
Là nhắc nhở tin nhắn mới.
Trác Dụ cau mày không kiên nhẫn.
Khương Uyển Phồn hỏi: “Làm sao vậy?”
“Là Lâm Diên.” Trác Dụ biết cô cũng không thích thấy người này, đành nói qua loa: “Sản phẩm mới của ‘Triệu Lâm’ tiêu thụ rất khá, gửi tin linh tinh cho anh.”…
- Anh, hạng mục “Tô Chi” hậu tích bạc phát(*),lượng tiêu thụ hàng mùa xuân bình thường, nhưng lúc này số lượng đơn đặt hàng trang phục mùa thu tăng vọt.
(*) Hậu tích bạc phát: Ý nói tích lũy nhiều cũng chỉ có thể dùng từ từ từng chút một.
- Tuy rằng anh đi rồi, nhưng em vẫn muốn nói cho anh biết tin tức tốt này.
Là thật tâm chia sẻ hay là dụng tâm kín đáo thì không biết được.
Trác Dụ vẫn rất ít nói chuyện về “Triệu Lâm”, biết cô không thích.
Khương Uyển Phồn trái lại có ấn tượng với hạng mục này, Lâm Diên lén lừa gạt vài lần, dựa vào cái cớ này để cho cô nhậm chức ở Triệu Lâm.
Cô cực kỳ xem thường.
Anh ta dùng nhiều tiền mời Yến Tu Thành đến, ánh mắt kém, tầm nhìn thấp.
Đây không phải giống đứa nhóc chưa trải việc đời à?
Lâm Diên không ngừng gửi tin nhắn Wechat cho Trác Dụ, là hình ảnh mẫu thiết kế của một quý.
Khương Uyển Phồn vô ý liếc mắt rồi thu lại ngay.
Qua hai giây.
“Từ từ.” Cô bỗng nhiên lên tiếng: “Đưa điện thoại cho em xem.”
Trác Dụ không rõ lý do, đưa điện thoại sang: “Làm sao vậy?”
Ý nghĩa của một loạt thiết kế này là kết hợp giữa dân tộc và hiện đại, vận dụng không ít yếu tố dân tộc.
Khương Uyển Phồn lật xem những hình này, sau cùng dừng ở bức ảnh thứ ba.
Một chiếc váy dài, kiểu sườn xám cách tân, sáp nhập yếu tố Miêu tộc phong tình vào, tăng thêm chi tiết vào cổ áo, dùng khuy bạc để làm nổi bật.
Phần bắt mắt nhất của toàn bộ chiếc váy là hoa văn cành hoa từ ngực kéo dài xuống, nhập vào làn váy xẻ tà.
Khương Uyển Phồn phóng lớn hình ảnh, xem kỹ chi tiết rồi thu nhỏ lại, xem toàn cảnh.
Lặp lại động tác này ba bốn lần, tay cô khẽ run, mệt mỏi buông xuống.
Điện thoại di động giữ chặt, từ lòng bàn tay cô rơi xuống mặt đất.
“Bịch bịch” một tiếng trầm thấp, làm Trác Dụ càng thêm lo lắng.
Khương Uyển Phồn hít sâu một hơi: “Anh theo em đi một chuyến nữa đi.”
...
12 giờ đêm, sương thu dày đặc, cảm giác lạnh đến tận xương, một trời một vực với không khí nóng ban ngày.
Như tấm mặt nạ người tốt bị xé rách, lộ ra khuôn mặt thật âm u lạnh lẽo.
Trong xe, điện thoại của Trác Dụ lần thứ ba bị Yến Tu Thành từ chối.
Anh híp mắt, nhếch mép: “Chúng ta đi thẳng lên.”
Khương Uyển Phồn bình tĩnh: “Anh ta sẽ gọi lại.”
Nói xong, cô cầm điện thoại của Trác Dụ qua, tìm được Wechat của Yến Tu Thành, gửi đi một bức hình.
Hai phút sau, Yến Tu Thành gọi điện thoại lại.
Khương Uyển Phồn cầm điện thoại, mặt không chút thay đổi nói: “Xuống lầu.”
...
Gió nổi lên, hai chiếc lá khô là là bay xuống kính chắn gió, dừng lại hai giây, lại bị gió cuốn đi.
Trác Dụ ngồi ở ghế lái, thong thả hút thuốc, ánh mắt găm ở cây ngô đồng cách đó mấy mét.
Bóng lưng Khương Uyển Phồn mảnh mai, áo khoác gió buông xuống tới mắt cá chân.
Yến Tu Thành đứng ở đối diện cô, vẫn lạnh lùng ngạo mạn như trước, nhưng trong ánh mắt có ẩn nhẫn né tránh.
Khương Uyển Phồn cố kìm khinh thường mãnh liệt, cố gằng duy trì sự bình tĩnh nên có: “Yến Tu Thành, bây giờ tôi còn có thể đứng ở nơi này, bình tĩnh mà nói với anh, trong lòng anh cũng nên hiểu được.”
Mặt Yến Tu Thành sa sầm, không nói.
“Trương Cửu Hoa, chắc anh quen đấy.” Khương Uyển Phồn dùng không phải là nghi vấn, mà là trần thuật: “Hoặc là anh cảm thấy căn bản không cần phải nhớ kỹ tên, dù sao cũng của tác phẩm thêu của cô ấy, cuối cùng lại thấy trên trang phục do anh thiết kế, chỉ lấy tên họ của anh.
Danh tiếng của anh nổi bật, tiền đồ vô lượng.
Anh tìm được một đường tắt thành công dễ như trở bàn tay, đồng thời coi nó là đương nhiên.”
Hơi thở của Yến Tu Thành rõ ràng không đều, sắc mặt u ám âm trầm: “Cô nói phải thì là phải à?”
“Tôi nói anh không tiếp thu.
Không sao! Tôi có thể đăng tác phẩm thêu của thầy Yến lên, để mọi người cùng nhau đánh giá.” Khương Uyển Phồn cười nhạt: “Tôi có thể tới tìm anh.
Anh nên biết, tôi không dọa anh.”
Im lặng hơn mười giây.
Yến Tu Thành nhượng bộ: “Điều kiện của cô.”
Khương Uyển Phồn không chút thay đổi: “Việc của bố tôi, anh không được truy cứu nữa.”
Yến Tu Thành bật cười: “Khương Uyển Phồn, cô chẳng những vĩnh viễn không chịu cúi đầu mà còn tự tin mù quáng.
Cô tự cho là đúng tưởng mình có chứng cứ à? Chẳng qua là công việc giải trí của một người đàn bà nông thôn.
Đúng, là tôi mua nhưng chúng tôi đã ký hợp đồng mua bán, giấy trắng mực đen, hợp pháp hợp quy.
Cô muốn lên án tôi đạo ý tưởng của người khác à? Tôi cho cô biết, tôi là trực tiếp dùng.
Bởi vì trên hợp đồng đã viết rõ, tôi mua hết quyền sử dụng thương mại.”
Yến Tu Thành thoải mái liếc cô một cái: “Trước khi tôi xuống lầu gặp cô, tôi đã nói chuyện điện thoại với luật sư, không truy cứu trách nhiệm dân sự của bác trai nữa.
Tôi đã sớm đoán được cô sẽ nói với tôi cái gì.
Tôi giúp đỡ cô mà thôi.”
...
Trác Dụ nhìn Yến Tu Thành rời đi.
Lúc đi qua xe anh, Yến Tu Thành dừng lại nửa giây, cách kính thủy tinh, ánh mắt hai người giao chiến không ai nhường ai.
Điện thoại di động trên bảng điều khiển rung lên, Trác Dụ nhanh chóng bắt máy: “Mẹ?”
Nghe xong, Trác Dụ nhíu nhíu mày, theo bản năng nhìn về phía Khương Uyển Phồn.
Khương Uyển Phồn vẫn đứng ở đó, tư thế không hề thay đổi.
“Được.
Con biết rồi.” Trác Dụ nói: “Con cho người đến đón hai người về khách sạn nghỉ ngơi trước.”
Anh xuống xe, đến gần Khương Uyển Phồn.
Cho đến khi đứng ở sau lưng cô, cô cũng không hề thay đổi tư thế.
Trác Dụ giơ tay nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Nước mắt Khương Uyển Phồn từ lâu đã ướt đẫm mặt.
Cô chôn ở cổ Trác Dụ, lệ tuôn thành dòng, nhưng không có chút âm thanh nào.
Đêm dường như cũng bị nhuộm sâu hơn, Khương Uyển Phồn nghẹn ngào hỏi: “Có phải là em rất buồn cười không?”
Trác Dụ chỉ ôm cô chặt hơn: “Thấy mặt trăng không?” Anh hỏi.
Khương Uyển Phồn ngẩng đầu, chân trời trong sương đêm không thấy mặt trăng đâu, chỉ có một đám ánh sáng không có quy tắc gì.
Giọng Trác Dụ từ đầu đến cuối đều ấm nóng, hất ra sương lạnh mùa thu, vẽ ra một vòng nhiệt độ ổn định: “Trăng sáng có lẽ sẽ bị mây đen tạm thời che khuất, nhưng sẽ không bị xua đuổi thay thế.
Trời đất sáng sủa, trăng treo cao trên bầu trời đêm, vĩnh viễn sáng trong bình thản.”.