Thai kỳ của Khương Uyển Phồn vô cùng thuận lợi.
Trừ nguyên nhân cơ thể khách quan, bụng to tới nỗi quả thật không tiện di chuyển, trạng thái của cô thực sự thần kì.
Ngay cả lúc đau bụng sinh, cũng vừa đúng ngày dự sinh.
Sáu giờ sáng, nhiệt độ giữa chân khiến cô bừng tỉnh, chạm tay vào thăm dò, đó là do vỡ nước ối.
Hai vợ chồng đều bình tĩnh vào bệnh viện, vào phòng bệnh, toà nhà phía sau là trung tâm ở cữ cao cấp nhất.
Trác Dụ đã nói từ trước, lúc sinh thì tiêm thuốc tê để cô không bị giày vò nhiều.
Bác sĩ tiến hành nội kiểm hai lần, sau khi điều kiện thích hợp, lập tức bắt đầu tiêm không đau.
Dĩ nhiên, vẫn sẽ còn cảm giác đau, đi một vòng trước Quỷ môn quan, sao không chịu giày vò cho được.
Đợi đến lúc người nhà đến bệnh viện, Khương Uyển Phồn đang nằm trên giường, truyền nước, trừ khuôn mặt hơi mệt lử, trông trạng thái vẫn khá tốt.
Khương Dặc đi hai vòng quanh phòng, đang tìm người, “Chị, đứa trẻ trong bụng chị đâu rồi?”
Khương Uyển Phồn cười ra tiếng, vén vết thương ra, cắn răng chịu đựng nói: “Sinh rồi.”
Hướng Giản Đan: “Con sao rồi?”
“Vẫn tốt ạ.” Khương Uyển Phồn cười nói.
Khương Vinh Diệu cũng yên tâm, lơ mơ hỏi: “Thế, là con gái hay con trai?”
“Bố, bố muốn như nào?”
“Đây cũng đâu phải ném vòng, ném trúng loại nào thì cho loại đó đâu.” Khương Vinh Diệu bị con gái trêu ghẹo.
Lúc này, người hộ lí đi vào, “Chị Trác, công chúa nhỏ làm xong kiểm tra cơ thể sơ sinh xong là có thể bế về rồi.”
Hướng Giản Đan và Khương Vinh Diệu lập tức kích động.
Tốt quá rồi! Là con gái!
Khương Dặc hỏi: “Anh rể em đâu ạ?”
“Anh Trác phải không ạ?” Người hộ lý nói: “Đang nhìn con đó ạ.”
Đấy nào phải chỉ là nhìn.
Thực sự là không rời nửa bước.
Đứa trẻ tắm ở bên trong, anh đứng bên ngoài cửa, liên tục liếc vào bên trong qua khe cửa, thực ra không nhìn thấy gì cả.
Đi làm kiểm tra sức khoẻ, anh theo cả đoạn đường, khăn tắm che đi khuôn mặt con trẻ, một cục nhỏ xíu quấn trong khăn hồng, nhìn không rõ dáng vẻ.
Anh vươn dài cổ cố gắng liếc nhìn, dáng vẻ cực hài hước.
Trước khi vào phòng kiểm tra thân thể, Trác Dụ không nhịn được nữa, “Chào cô y tá, liệu có… nhầm không?
Chị y tá cười nói: “Yên tâm đi anh Trác, có treo nhãn trên chân rồi, anh xem.”
Lật một góc của khăn ôm, chiếc chân nhỏ mập mạp rất khoẻ mạnh, trên nhãn treo màu hồng nhạt viết:
Mẹ: Khương Uyển Phồn
Bố: Trác Dụ
Giây phút này, Trác Dụ nổi sóng trong tim.
Đã vào rất lâu rồi, anh vẫn đứng ở chỗ cũ không động đậy.
Người đàn ông bên cạnh bắt chuyện: “Người anh em, lần đầu làm bố đúng không.”
Trác Dụ quay đầu, “Giống thế ư?”
“Chắc chắn là thế, thường thì người có con thứ 2 thì đều đã quen rồi.
Không phải kiểu như anh đâu.” Người đàn ông khá có kinh nghiệm.
“Kiểu như tôi?” Trác Dụ cười.
“Học sinh mới vào lớp 1 tiểu học.” Cách hình dung của người bố này rất thực tế, nhiệt tình chia sẻ kinh nghiệm, “Thả lỏng đi, đến lúc sinh con thứ 2 sẽ ổn.”
Sinh con thứ 2 cái gì, Trác Dụ quyết định không sinh nữa.
Anh cảm thấy chuyện mang thai này ảnh hưởng đến Khương Uyển Phồn lớn nhất.
Thay đổi về sự nghiệp, cuộc sống thì chưa nói, người ngoài đều nói, cô từ lúc mang thai đến lúc sinh thuận lợi thế này, không cần sốt sắng.
Xì, toàn nói lời châm chọc.
Mấy tháng chuẩn bị mang thai không thuận lợi kia, trạng thái của Khương Uyển Phồn tệ đến nỗi suýt phải đi khám bác sĩ tâm lý.
Cô là người tự tin, có chừng mực, có kế hoạch như thế, vì chuyện này mà lòng dạ rối bời, nghi ngờ bản thân, lo được lo mất, đây không phải điều Trác Dụ muốn thấy.
Vì vậy, sau tiệc trăm ngày của Tiểu Ngư, Trác Dụ đi làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh.
Tiền trảm hậu tấu, Khương Uyển Phồn mãi không nói, hỏi không thành tiếng: “Sao anh, anh lại tự chặt của mình rồi?”
Trác Dụ thờ ơ, ừm một tiếng, “Phiền phức.”
“...”
“Mỗi lần đeo bao rất phiền phức.”
Trác Dụ một mình lái xe đi Hoà Hồi, vết thương vẫn khá đâu, đêm nay trằn trọc ngủ không được ngon, nửa đêm đau tỉnh giấc, buồn bực đi tìm thuốc giảm đau.
Bà mụ là một bác gái nhiệt tình lại chu đáo, dỗ Tiểu Ngư ngủ xong, ra ngoài uống nước đúng lúc bắt gặp, “Ấy, bố Tiểu Ngư sao đấy?”
Trác Dụ ngồi xổm ở đó lục tủ, khó khăn giải thích: “Đau bụng.”
Khương Uyển Phồn nói anh sống mang vạ.
Trác Dụ không quan tâm nói, anh mang vạ không sao, em không mang vạ là được.
Khương Uyển Phồn gửi câu gốc vào nhóm bạn thân, Hướng Khâm và Thịnh Lê Thư đều cảm thán “Chẹp chẹp chẹp” như nhau.
Một ngày không lâu sau, ông chủ Trác bận rộn ở câu lạc bộ nhận được một món đồ ship cùng thành phố.
Người gửi: Hai mỹ nữ (Tuyệt thế)
Vẫn là một miếng giải thưởng rực rỡ ánh vàng:
Trác Dụ
Giải thành tích cả đời lớp nam đức
Giám định uy tín, đặc biệt khích lệ!
—
Buổi tối đi bar uống vài chén với Tạ Hựu Địch.
Tạ Hựu Địch uống hai ngụm, bỗng hỏi: “Sau khi cậu ấy ấy, cái đó của cậu có hạ thấp không?”
Trác Dụ cạn lời, “Cái đó là cái nào?”
Tạ Hựu Địch ra dấu động tác tay đời sống… “X” trước ngực.
Trác Dụ nói: “Không có cảm giác.”
Có lẽ còn mạnh hơn khi trước một chút.
Tạ Hựu Địch ho hai tiếng, “Tôi đi vệ sinh.”
Đến hành lang, anh ấy lén lút gửi tin nhắn cho ngôi sao nữ trên wechat: “Trác Dụ không ổn rồi, đã không còn cảm giác rồi, sau này anh không làm phẫu thuật này đâu.” Sau đó lập tức đặt mua mấy thùng “ô”.
Anh đã nói mà, không thể nào làm một mẻ, khoẻ suốt đời với loại chuyện này được, vẫn nên chăm chỉ che ô thôi.
—
Tiểu Ngư là một đứa bé ngoan ngoãn.
Trước khi con bé 1 tuổi, ngoan đến nỗi Khương Uyển Phồn một mực nghi ngờ, đứa trẻ này có phải thần kinh chậm phát triển không.
Đặt lịch của một chuyên gia, chuyên gia hỏi, “Có bệnh chứng gì à?”
Khương Uyển Phồn nói: “Con bé nghe lời quá.”
Chuyên gia: “...”
Nhưng, theo đà khôn lớn của bạn nhỏ Tiểu Ngư, những lo lắng này tự nhiên tan biến.
Lại đến mùa hè.
Khoảng thời gian này có dịch cúm nghiêm trọng, trường mầm non cho nghỉ hè sớm.
Khương Uyển Phồn lúc ấy đang ở bảo tàng thủ đô, tham dự công việc phục hồi văn vật thêu sĩ nữ thời Tây Châu.
Trác Dụ ở Nhật Bản, bận thủ tục thành lập khu trượt tuyết ngoài trời mới.
Trác Tiểu Ngư được Khương Dặc đưa về Lâm Tước nghỉ hè.
Trên đường, bạn nhỏ Tiểu Ngư rất giỏi bi bô, “Cậu ơi, cậu lấy bằng lái lúc nào ạ?”
“18 tuổi.”
“Vậy cậu lấy bằng dạy trượt tuyết lúc nào ạ?”
“19 tuổi.”
“Vậy lúc cậu 20 tuổi có phải sẽ lấy giấy chứng nhận kết hôn không ạ?”
Khương Dặc đau đầu, “Năm nay cậu 23 tuổi rồi.”
“Ầu.” Giọng trẻ con của Tiểu Ngư vô cùng phấn chấn tinh thần, “Cậu ơi, con muốn cô mặc váy trắng lần trước làm mợ con.”
“Cô mặc váy trắng nào?”
“Ở quán bánh pao ngoài cửa câu lạc bộ của bố ý ạ.”
“Đấy không phải là váy trắng, là tạp dề trắng chuyên để bán thức ăn.
Vả lại con nên gọi là bà, bà đã 52 tuổi rồi!!”
Tiểu Ngư nói: “Cô đã lớn như chế ròi ạ, vậy cậu càng nên mau chóng cưới cô về nhà.”
Khương Dặc: “Ngư yêu, chúng ta ăn kẹo phô mai được không, còn có dâu tây tây này, con ăn đi.”
Ăn có thể chặn miệng con lại.
“...”
Tiểu Ngư lắc lắc đầu, “Là dâu tây, không phải dâu tây tây.
Cậu à, con gái mới nói như thế, cậu sẽ bị bà ngoại đánh đấy.”
Khương Dặc chưa bị Hướng Giản Đan đánh, đã bị đứa nhỏ này làm tức chết trước.
Sau khi đến Lâm Tước, ngay lập tức mách Trác Dụ, “Con gái anh biết nói năng thế, học ai đấy?”
Trác Dụ trả lời ngay: “Em.”
Khương Dặc:?
Trác Dụ: “Chưa nghe bao giờ à.
Cháu ngoại giống cậu.
Con bé đáng yêu như thế, có phải giống em không?”
Khương Dặc lập tức bình tĩnh, lắc đầu chào: “Đến đây, Ngư yêu, cậu nói chuyện với con!”
Con bé đang lấy lòng Hướng Giản Đan, ghé vào tai bà nói bằng giọng đáng yêu: “Bà ngoại, cậu rảnh rồi, có thể cho cậu đi rửa bát rồi, bà nên nghỉ ngơi cho tốt.”
Lúc Khương Uyển Phồn và Trác Dụ hoàn thành công việc là một tuần sau.
Thực ra, bên Bắc Kinh vốn vẫn còn một ngày hội giao lưu đánh giá, nhưng Khương Uyển Phồn đã khéo léo từ chối.
Trợ lí của ban tổ chức tự mình đến mời, Khương Uyển Phồn chỉ đành trả lời thật: “Xin lỗi, tôi phải về quê một chuyến.”
“Có thể lùi không?”
“Xin lỗi, không thể, ngày mai là ngày giỗ của bà tôi.”
Tất cả niềm yêu thích của Khương Uyển Phồn với mùa hè, đã mai một từ hai năm trước.
Năm cô mang thai, tim của Kỳ Sương xảy ra vấn đề không thể nghịch chuyển.
Con người mà, gần đất xa trời, đường dốc xuống nổi một đầu, chính là không thể cứu vãn.
Có một lần cấp cứu, Kỳ Sương nắm chặt tay của Khương Vinh Diệu.
Bà lúc ấy không nói ra tiếng, mắt trừng vừa to vừa ác, ai cũng không rõ là ý gì.
Chỉ có Khương Vinh Diệu cúi người an ủi, “Được rồi, mẹ yên tâm, con nhất định không nói với Khương Khương.”
Khương Uyển Phồn lúc ấy đang cuối thai kỳ, bà không muốn cô lo lắng.
Mấy năm nay, vật lộn gian hiểm ở vạch sống chết đã nhiều lần, sau này, Kỳ Sương không muốn vật lộn nữa, mỗi lần đến bệnh viện, giày vò mình cũng giày vò con cháu, chẳng vui vẻ gì.
Người nhà đều tôn trọng lựa chọn của bản thân bà, sắp xếp đồ đạc, đưa bà về nhà.
Năm ấy, cuối xuân, Tiểu Ngư là đứa bé sơ sinh nằm trong lòng.
Kỳ Sương hết sức lực, không bế nổi, chỉ ngồi ở ghế xoay nhìn, trêu, cười với con bé.
Lúc trạng thái rất tốt, ông Khương sẽ đẩy bà đi lên trấn đi dạo, đến gặp người quen trong xóm làng.
Ngày bà đi, là Hạ chí.
Phát hiện vào buổi sáng.
Lúc đẩy của phòng ngủ, bà nằm thẳng trên giường, chăn đắp trên ngực, khuôn mặt khoan thai bình tĩnh.
Phòng được thu dọn sạch sẽ gọn gàng, quần áo gập trên tủ quần áo, quyển nhật kí trên bàn sách, hộp kim chỉ đặt trên cao, mặt bàn không chút phủi bụi.
Thậm chí ngay chả dép lê, cũng được xếp ngăn nắp bên giường.
Nếu có hồi quang phản chiếu, vậy thì bà dùng hết sức lực cuối cùng, sắp xếp mọi thứ thỏa đáng, đây là chuyện cuối cùng bà có thể làm cho gia đình này.
Bóng cây trên núi thành khối, ngọn núi xa xăm mênh mông.
Tiểu Ngư học động tác của Trác Dụ, xé từng tờ từng tờ tiền giấy, để bố đốt.
Rồi lại đi giúp Khương Uyển Phồn, dọn dẹp cỏ dại bên mộ.
Bức ảnh trên ngôi mộ, là do Khương Uyển Phồn chụp giúp Kỳ Sương.
Dường như là lần đầu tiên cô đưa Trác Dụ về nhà.
Trác Dụ đi dạo cùng Kỳ Sương xong, ngồi trong vườn trò chuyện.
Cô nhớ xế chiều hôm ấy, một đám mây hồng kéo ra lửa xanh, vô cùng hùng vĩ.
Hoa dành dành phía sau nở vui mừng.
Cảnh tượng ấy quá đẹp, Khương Uyển Phồn chụp cho Kỳ Sương một bức chân dung.
Cô chưa từng nghĩ rằng, bức ảnh này sẽ trở thành đen trắng.
Quét mộ xong, cả nhà nói chuyện với Kỳ Sương một lúc lâu.
Hướng Giản Đan: “Mẹ, con thay rèm cửa cho phòng ngủ của mẹ, màu xanh lam nhạt, là màu mẹ thích.
Tuần trước làm hai bộ ga giường ở chỗ Tiểu Tứ, vào thu sẽ thay cho mẹ.”
Khương Vinh Diệu: “Nhờ mẹ phù hộ, cả nhà đều tốt.
Mẹ ở bên kia cũng tốt, lần này đốt cho mẹ 20 miếng chữ, đủ cho mẹ đánh thỏa thích.”
Khương Dặc gãi đầu, “Bà ơi, cháu lại đẹp trai lên rồi.”
Tiểu Ngư một bên lập tức giơ tay, “Cụ ơi! Con lại cao lên rồi!”
Mọi người không nhịn được cười.
Trác Dụ xoa đầu con gái, sau đó nhìn về Kỳ Sương trên bia mộ, cách một bức ảnh, ánh mắt của một già một trẻ như vượt qua không gian, giây phút này, như thể ánh dương ấm nóng, ấm áp khắp người.
“Những gì hứa với bà, cháu đều đang cố gắng làm được.” Trác Dụ nói.
Ví dụ, chăm sóc tốt Khương Uyển Phồn, sống cuộc sống nhẹ nhàng, có tiến lùi, vui vẻ đủ đầy.
Gió nổi rồi, vài chiếc lá cây bay phơ phất.
Khương Uyển Phồn ngồi xổm, nhẹ nhàng phẩy đi chiếc lá trên bia mộ, giương mắt cười khẽ nói, “Bà ơi, bọn cháu đều rất nhớ bà.
Bà đến giấc mơ của cháu thăm cháu nhiều hơn được không?”
Lúc xuống núi, trong núi có tiếng lá cây xào xạc, được gió đàn thành một âm thanh dịu dàng.
Một hàng người đồng loạt quay đầu, Kỳ Sương trên bia mộ, nụ cười hiền dịu, bao dung, như đang nói lời tạm biệt âm thầm.
—
Lại một năm Tết đến.
Trác Dụ đón Khương Vinh Diệu và Hướng Giản Đan đến thành phố B cùng đón Tết.
Căn nhà mới này vừa mới chuyển vào nửa cuối năm.
Căn hộ lớn ở Giang Cảnh gần 300 mét, làm thành bố cục hơi loft, phân chia ra không gian trẻ con riêng, phân khu công năng gia đình rất rõ ràng.
Ngay cả Hướng Giản Đan cũng khen không dứt, cứ khen Trác Dụ rất biết hưởng thụ.
Khương Dặc cười xen lời: “Thế chứ, mua hết hơn 30 triệu, trang trí tiêu mấy triệu, sao mà không biết hưởng thụ cho được.”
Hướng Giản Đan lườm nguýt con cái, đây chính là một nghiệp chướng.
Bạn nhỏ Trác Tiểu Ngư đã lên lớp chuẩn bị học, điều rất thần kì là cô bé có niềm hứng thú vô cùng nồng nhiệt với trượt tuyết, Trác Dụ thử đưa con bé đi câu lạc bộ trượt tuyết lúc ba tuổi.
Mới quay đầu lại nói chuyện với Chu Chính mấy câu, đã nghe thấy tiếng hét liên hồi.
Hóa ra là Tiểu Ngư, không ngờ đã đứng lên ván trượt, dáng người lùn tịt đứng rất vững.
Người có đam mê thêm chút chỉ dẫn, con bé này giỏi, chân ngắn vừa dẫm, không ngờ đã trượt được mất mét.
Ngay cả Chu Chính cũng bất ngờ, “Ông chủ, con gái của anh có thiên phú dị bẩm đấy.”
Trác Tiểu Ngư bây giờ 5 tuổi.
Kĩ thuật ép ván còn đáng khen hơn phần lớn người trưởng thành.
Mặc đồ trượt tuyết, đeo kính râm, một cô bé vô cùng ngầu.
Trác Dụ nhớ lại hồi con bé còn chưa ra đời, Khương Uyển Phồn hỏi, có muốn để con tiếp tục ước mơ của anh không.
Anh nói, không muốn.
Cuộc đời của mỗi người đều không nên bị định nghĩa.
Anh sẽ không lấy điểm này, để khoe khoang mình văn minh và vĩ đại đến thế nào.
Chỉ cần là con cái thực sự thích, anh sẽ làm tất cả mọi thứ, để trợ lực cho ước mơ của con.
Gió tốt nhờ mượn lực, đưa nó lên mây xanh.
—
Năm Trác Tiểu Ngư lên lớp 3, Trác Dụ đưa Khương Uyển Phồn ra nước ngoài du lịch, hiếm khi có thế giới của hai người.
Trác Dụ đưa cô đi Thụy Sĩ, đi xem đỉnh Jungfrau, đi đến trấn nhỏ không mấy nổi tiếng Saas-Fee trượt tuyết, ở đó có rất nhiều người Trung đến du lịch, Trác Dụ nhờ kĩ thuật trượt tuyết xuất sắc, làm huấn luyện viên Trác nhiệt tình một lần.
Họ đi đến nước anh, xem cảnh biệt tuyệt đẹp của Cornwall.
Khách sạn trên đỉnh núi, ba mặt cửa sổ kính bao quanh, mở mắt đã có thể thấy biển cả xanh và bãi cát trắng.
Buổi tối, hai người điên cuồng l4m tình.
Ở bồn tắm, ở cửa sổ kính, ở ban công, ở mọi nơi có thể vui vẻ.
Rồi lại đi đến Edinburgh, thành phố cổ kính, trưởng thành, cô độc.
Bất cứ đường rẽ nào, cũng đong đầy mong đợi và khả năng vô hạn.
Vốn lên kế hoạch nửa tháng, vui quên trở về, kéo dài hơn một tháng.
Hai người đi hết các nước Châu Âu, nơi cuối cùng, là sau khi xem giáo đường gỗ ở Stavanger, bay đến Phần Lan xem cực quang.
Vận may của họ tốt, đêm thứ hai ở đó, đã may mắn nhìn thấy.
Khương Uyển Phồn vô cùng kích động, chỉ lên trời, hóa ra, cực quang nhìn bằng mắt thường, thực sự sẽ biến đổi uốn lượn.
Trác Dụ quay đầu, nhìn vợ chăm chú.
Phía dưới bầu trời, cực quang bao quanh.
Trên đỉnh núi tuyết, kề vai bên em.
Buổi tối, hai người nhìn nhau, ăn ý diễn phần “dã thú”.
Khương Uyển Phồn thực sự không chịu được nữa, quay đầu, nhắc nhở người cần mẫn cày cấy nào đó, “Có phải dạo này anh buông thả quá rồi không?”
Trác Dụ không muốn xao nhãng, nói chuyện kiệm chữ như vàng, “Ừ.”
Khương Uyển Phồn chống khuỷu tay, xì một tiếng, “Có thể đừng…sâu như thế không.”
Sâu hay không sâu, anh không quản được nữa, lần nào cũng làm cô chết đi sống lại mới bỏ qua.
Khương Uyển Phồn dùng hết sức lực ít ỏi đáng thương cuối cùng để mắng, “...Anh là đồ hoang dại!”
Trác Dụ cười, coi như là lời khen, “Đạt mức chưa?”
Khương Uyển Phồn ồ một tiếng, nằm trong lòng anh, “Vượt mức rồi.”
Ông chủ Trác vô cùng nhanh trí, nắm lấy sơ hở trong câu nói mà hỏi: “Sao em biết như nào gọi là ‘tiêu chuẩn’, biết từ đâu thế?”
“Bạn trai cũ? Bạn trai cũ cũ?” Khương Uyển Phồn làm vẻ nghiêm túc, đếm ngón tay như thật, “Bạn trai cũ cũ cũ?”
Trác Dụ nhéo nhẹ bên eo cô, thấp giọng nguy hiểm, “Anh thấy em vẫn chưa ‘làm’ đến nơi.”
Khương Uyển Phồn bây giờ nghe thấy chữ làm, cơ bụng đã bắt đầu thắt lại.
Người phụ nữ thông minh xin tha đúng lúc: “Tiêu chuẩn do anh quyết định, anh nói gì thì đấy là tiêu chuẩn.”
Trác Dụ ngơ ra, sau đó bật cười.
Anh hôn, giống như ngọn đèn nhẹ nhàng áp lên giữa mày vợ.
Một nụ hôn định cả đời.
Không cần từ ngữ, trong tim, trong cuộc sống, trong sớm sớm chiều chiều của phần đời còn lại.
Đáp án tiêu chuẩn của tình yêu —
Khương Uyển Phồn..