Chúng Ta Khác Loài Thì Làm Sao Yêu Nhau



"chibi-2"

Con thỏ run rẩy nhìn số tiền ở từng khoản mục, sau đó, nó tha chiếc ipad đến rồi vội vàng đánh chữ: chuồng là do anh mua, không những vậy, anh còn chọn loại đắt nhất. Tôi chưa từng ngủ trong chuồng, sau này cũng sẽ không ngủ, nếu anh đã mua về thì tự mình ngủ đi.

Trình Cẩn nở một nụ cười mang đầy vẻ nham hiểm: “Nhưng cậu đã ngủ cùng với tôi… Nếu quy ra thành tiền thì cho dù có bán cậu cũng không đủ trả đâu… Nè… Cậu đừng trừng mắt nhìn tôi như vậy… Là do cậu muốn ngủ trên giường…”.

Con thỏ nhìn về phía Trình Cẩn, miệng liên tục mở ra rồi khép lại, lúc này, nếu có đủ can đảm, nó nhất định sẽ cắn thằng cha kia một cái. Cục bông nhỏ thầm nhủ bản thân cần phải bình tĩnh, nó hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục đánh chữ: tiền viện phí không liên quan đến tôi, tất cả là do anh tự ý quyết định, tôi không yêu cầu được nằm phòng VIP.

Trình Cẩn vuốt ve con thỏ đang tức giận: “Nếu nằm tại phòng bệnh thông thường, cậu có chắc chắn rằng người nhà của các bệnh nhân khác sẽ không báo cáo với bảo vệ về việc tôi mang con thỏ vào trong bệnh viện không? Chúng ta cần phải “lùi một bước để tiến ba bước”, nếu cậu cứ xuất hiện trước mặt người khác như vậy thì chúng ta sẽ không có thời gian để nghiên cứu phương pháp giúp cậu tỉnh dậy”.

Hà Nhất Phàm im lặng, nhìn những con số đang nhảy múa trước mắt, trước đây, cậu vốn không có nhiều tiền, huống chi bây giờ, Hà Nhất Phàm lại bị biến thành con thỏ thì đào đâu ra tiền để trả cho gã đàn ông kia chứ.

Quan trọng nhất chính là khoản phí giữ bí mật về thân phận lớn hơn rất nhiều so với số tiền viện phí kia, khoản chi phí này khiến Hà Nhất Phàm cảm thấy hoa mắt.

Thật là vô lý.

Rõ ràng là gã đàn ông này rất giàu có nhưng tại sao anh ta lại tính toán chi li với một con thỏ như vậy? Được rồi, ông đây không có tiền.

Con thỏ đã bị dồn đến bước đường cùng, nó vội vàng đánh chữ: tôi không có tiền, chỉ có cái mạng này thôi, có giỏi thì anh mang tôi đi chưng đi.

Quả thật là vô cùng dũng mãnh.

Cục bông nhỏ giơ móng vuốt về phía Trình Cẩn, sau đó, nó cắn mạnh vào cánh tay của hắn một cái rồi phóng đi.

Trình Cẩn vội vàng ôm con thỏ đang định chạy trốn vào lòng, dịu dàng lên tiếng: “Ngoan nào… tôi đâu có đòi tiền của cậu… tại sao cậu lại nổi giận chứ?”.

Cục bông nhỏ liếc Trình Cẩn một cái, lúc này, ánh mắt của nó không giấu được vẻ xem thường.

“Tôi nói thật đó” – Trình Cẩn ôm chặt cục bông nhỏ.

Con thỏ nằm trong lòng Trình Cẩn, đầu quay sang nơi khác, bộ dạng vô cùng lạnh lùng.

Trình Cẩn mỉm cười, cọ cọ gương mặt vào bộ lông của cục bông nhỏ, không khí vui vẻ như thể hai “người” chưa từng bất hòa.

Con thỏ cào mạnh vào gương mặt của Trình Cẩn một cái, nè cầm thú, tôi đang tức giận đó.

Một lát sau, Trình Cẩn lấy ra một tờ giấy: “Chúng ta kí tên vào bản hợp đồng này đi”.

Những dòng chữ trên tờ giấy khiến Hà Nhất Phàm cảm thấy vô cùng hoảng sợ, hợp đồng bán thân là cái khỉ gì vậy? Ông đây không phải là nô lệ.

“Kí tên đi” – Trình Cẩn đặt hộp mực xuống bàn.

Kí tên cái con khỉ, anh thích thì tự đi mà kí, tôi không phải thằng ngu.

Khóe môi của Trình Cẩn khẽ cong lên, hắn chỉ vào dòng chữ “chỉ có cái mạng này thôi” đang nằm trên màn hình ipad: “Đây là do chính tay cậu gõ nhưng tôi không cần mạng của cậu, tôi chỉ cần cậu kí tên vào đây thôi”. Vừa nói dứt lời, Trình Cẩn lại cầm bản hợp đồng lên.

Mẹ kiếp, mày dám uy hiếp ông sao?

Nhân cơ hội Trình Cẩn không chú ý, con thỏ nhanh chóng xóa dòng chữ kia đi.

Trình Cẩn nhíu mày.

Lúc này, trên gương mặt của con thỏ không giấu được vẻ đắc ý nhưng một lát sau, Trình Cẩn cầm chiếc ipad, mở một bức ảnh ra rồi đưa cho cục bông nhỏ.

Con thỏ chăm chú quan sát bức ảnh, mẹ kiếp, tại sao tên cầm thú này lại có thể chụp màn hình vậy? Nhưng dù sao thì điều đó cũng không quan trọng, quan trọng nhất là phải xóa bức ảnh này. Vừa nghĩ đến đây, cục bông nhỏ vươn móng vuốt, định ấn vào nút xóa nhưng vẻ mặt bình tĩnh của Trình Cẩn khiến nó vội vàng rút móng vuốt về.

Ngay lập tức, Trình Cẩn đặt chiếc điện thoại xuống trước mặt cục bông nhỏ, đây chẳng phải là bức ảnh lúc nãy sao? Thôi xong rồi.

“Cậu mau kí tên đi” – Trình cẩn đẩy hộp mực đến trước mặt con thỏ.

Điều khoản cuối cùng trong bản hợp đồng khiến Hà Nhất Phàm cảm thấy vô cùng khó chịu, sau khi biến thành người, tất cả điều khoản trong hợp đồng vẫn không thay đổi là cái khỉ gì? Chẳng lẽ sau khi biến thành người thì vẫn bị sờ bụng sao? Vừa nghĩ đến đây, gương mặt của con thỏ đã đỏ bừng, không được, tôi không đồng ý.

Cục bông nhỏ cố gắng tìm lý do để từ chối kí tên vào bản hợp đồng.

Dĩ nhiên là Trình Cẩn nhận ra được sự khó chịu của cục bông nhỏ, hắn nhanh chóng lên tiếng: “Thù Thù à, chúng ta vẫn không chắc chắn là liệu cậu có thể biến thành người hay không, nếu cậu không thể biến thành người thì điều khoản cuối cùng sẽ không có giá trị, đúng không?”.

Hà Nhất Phàm lưỡng lự, lời nói của Trình Cẩn khá hợp lý, xem ra việc kí vào bản hợp đồng này sẽ mang đến cho mình rất nhiều lợi ích nhưng tại sao thằng cha này lại hào phóng như vậy?

Trình Cẩn tiếp tục lên tiếng: “Lúc nãy, chẳng phải tôi đã nói là sẽ không lấy tiền của cậu sao? Việc kí hợp đồng vốn xuất phát từ thói quen của tôi, cậu cũng biết đó, tôi là thương nhân mà, cậu phải thông cảm cho tôi chứ”. Vì vậy, vấn đề lợi nhuận tôi sẽ dần tính toán với cậu.

Con thỏ nghiêng đầu, anh nói thật chứ?

Trình Cẩn vỗ nhẹ lên đầu của cục bông nhỏ:“Tôi nói thật đó”.

Hà Nhất Phàm lặng lẽ suy nghĩ, việc Trình Cẩn là thương nhân thì liên quan gì đến bản hợp đồng này chứ? Chẳng lẽ anh ta nghĩ rằng việc nuôi dưỡng một con thỏ tương đương với một khoản đầu tư sao? Quả thật là thú vui của mấy thằng điên không hề giống với những người bình thường.

“Cậu đã suy nghĩ xong chưa?”

Con thỏ gật đầu, chạm móng vuốt vào hộp mực rồi in lên bản hợp đồng.

Hành động này khiến Trình Cẩn cảm thấy vô cùng vui vẻ, quả thật là Thù Thù rất dễ bị lừa nhưng từ nay về sau, tôi sẽ bảo vệ cậu, cho dù cậu ngốc một chút thì cũng không thành vấn đề.

Lúc này, cục bông nhỏ vẫn không hề nhận ra rằng bản thân đã bị lừa, nó vui vẻ mở trang baidu nhưng vì móng vuốt vẫn còn dính mực nên màn hình nhanh chóng bị bẩn. Nhân lúc Trình Cẩn vẫn còn ở trong phòng sách, con thỏ đặt chiếc ipad lên ghế sô pha rồi vội vàng rời khỏi hiện trường, cuộn tròn thân thể, nằm ngủ bên cạnh chiếc ghế.

Một lát sau, Trình Cẩn bước vào phòng, việc cục bông nhỏ ngủ say khiến hắn cảm thấy có chút kì lạ: “Tại sao cậu không chơi trò chơi?”

Bởi vì màn hình bị bẩn, cục bông nhỏ âm thầm trả lời.

Tôi đã ngủ rồi, việc màn hình bị bẩn hoàn toàn không liên quan đến tôi.

Trình Cẩn nhìn những vết tròn tròn màu đỏ trên màn hình ipad, hắn mỉm cười, nhấc bổng cục bông nhỏ, hôn lên trán của nó một cái rồi thì thầm: “Đồ ngốc”. Vừa nói dứt lời, Trình Cẩn nhíu mày, việc nhớ đến cảnh tượng cục bông nhỏ nằm trong chiếc giỏ chứa đầy hoa quả khiến hắn cảm thấy không vui.

Hà Nhất Phàm bất mãn: thằng khốn, mày vừa hôn ông xong thì đã bày ra bộ dạng nhăn nhó như vậy rồi.

Trình Cẩn bế cục bông nhỏ vào nhà vệ sinh, sau khi tắm rửa, hắn cẩn thận sấy khô bộ lông rồi nhấc bổng nó lên, hít lấy hít để, lúc này, Trình Cẩn gật đầu, tỏ vẻ rất hài lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui