Mạnh Trì đồng ý để Xà Sơn chốt địa điểm dừng chân đầu tiên ở Phúc Châu là bởi, ngoại trừ đây là yêu cầu của chính Xà Sơn thì lúc này chính là thời điểm hoa nhài nở rộ, cũng là lúc trà hoa nhài bắt đầu được sản xuất.
Phúc Châu là cái nôi của trà hoa nhài, đã có lịch sử gần một ngàn năm.
Nơi đây có điều kiện thiên nhiên độc đáo để trồng hoa nhài ngoài trời, khi mà ánh sáng, nhiệt độ, nước hay các yếu tố khác đều cung cấp môi trường phù hợp nhất để hoa nhài phát triển, việc sản xuất trà hoa nhài cũng được chú trọng, rất nổi tiếng.
Trà hoa nhài ở quán trà Du Nhiên phần lớn đến từ Phúc Châu, trước kia Mạnh Trì còn cùng Dương Chính Phong đến đây để gặp những nhà cung cấp, đã từng học qua cách làm trà hoa nhài, đối với trà hoa nhài cũng có hiểu biết nhất định.
Lần quay này, chính là quay quá trình làm trà hoa nhài.
Mạnh Trì đã liên hệ trước với anh Vương, nhà cung cấp trà lâu năm cho quán trà Du Nhiên, đặt phòng ở một khách sạn gần vườn trà.
Vườn trà dựa vào núi, xung quanh phần lớn là các thôn nhỏ, khách sạn cũng không phải khách sạn cao cấp gì, chỉ có thể coi là một khách sạn nhỏ, một phòng chỉ rộng tầm một tấc đất, một cái giường và một phòng vệ sinh đơn sơ.
“Đây đã là khách sạn tốt nhất ở thị trấn Khê Kiều chúng tôi rồi, hoàn cảnh chỉ được đến vậy, mọi người chịu khó chút nhé.” Anh Vương dẫn đoàn người Mạnh Trì đi vào khách sạn, thấy đám người Xà Sơn ăn mặc đẹp mắt, xe cũng là xe xịn thì biết điều kiện kinh tế của họ rất tốt, sợ họ ở không quen, nên mới chào hỏi trước.
Đây không phải lần đầu Mạnh Trì đến nơi này, tất nhiên là không để ý, chỉ là cậu vẫn không quen được với khí hậu ẩm ướt nơi đây, mùi mốc trong căn phòng khiến cậu có hơi khó chịu, nhưng vẫn có thể ở được.
“Không sao đâu, có chỗ ở là tốt lắm rồi.” Xà Sơn sảng khoái trả lời.
Tuy rằng hắn là phú nhị đại chính gốc, từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, nhưng vì tính tình thích bay nhảy khắp nơi, không ít lần chạy loạn khắp thế giới, nhiều khi còn vì chụp ảnh mà trú tạm cả ở trong xe, nên cũng không quá để ý. (phú nhị đại: con nhà giàu đời thứ hai)
“Ổn mà, trước kia khi chúng tôi đi quay phim còn từng ở trong phòng bị hắt nước mưa.” Anh Mập và Tiếu Dĩnh cũng phụ hoạ.
“Ít nhất nơi này cũng không bị hắt nước mưa.”
Mấy người cười cười, anh Vương bèn cầm thẻ phòng từ quầy lễ tân dẫn họ lên mở cửa: “Tổng cộng có 5 phòng, ba phòng ở tầng 1, hai phòng ở tầng 2, mọi người tự chia nhau nhé.”
Khí hậu Phúc Châu ẩm ướt, sau khi vào hè thì có chút oi bức, bố cục của khách sạn này hơi có vấn đề, rất nhiều phòng không có cửa sổ, chỉ có quạt thông gió, anh Vương cố hết sức sắp xếp những phòng có cửa sổ cho họ, nhưng vẫn bị sót mất 1 phòng.
Mạnh Trì tự mình lấy thẻ phòng không có cửa sổ kia, sau đó liếc mắt nhìn Tống Mân từ lúc vào cửa vẫn luôn nhíu mày: “Tống Mân, cậu chọn trước đi.”
Tống Mân suy nghĩ một chút, chọn phòng ngay cạnh Mạnh Trì, Xà Sơn lười leo cầu thang cũng chọn tầng 1.
Vì thế 3 người ở tầng 1, còn anh Mập và Tiếu Dĩnh ở tầng 2.
–
Nơi Dương Du Nhiên ghi hình là ở một ngôi làng miền núi xa xôi, cách điểm dừng chân của Mạnh Trì hai tiếng lái xe, bây giờ vẫn đang ghi hình, Dương Du Nhiên không thể tự tiện rời đi được.
Mạnh Trì không hiểu rõ lắm, cũng không hỏi Dương Du Nhiên, tất cả những tin này đều là do Xà Sơn nói cho cậu.
Mặc dù mục đích đến Phúc Châu của Xà Sơn không đơn thuần, nhưng đối với việc quay phim vẫn rất nghiêm túc, sau khi đi theo anh Vương tham quan quá trình chế biến trà hoa nhài, hôm sau đã lấy ra được một kịch bản quay phim.
Trong quá trình quay cần Mạnh Trì góp mặt làm trà, cậu và Xà Sơn từng có kinh nghiệm hợp tác, cũng từng học cách pha trà hoa nhài, cho nên quay khá thuận lợi.
Chẳng qua mùa hè nhiều muỗi, da Mạnh Trì lại nhạy cảm, không biết từ lúc nào tay cậu đã bị côn trùng cắn, nổi lên mấy vệt đỏ.
Xà Sơn chê tay cậu không đẹp, muốn tìm một cái tay khác thay thế cho cậu.
Mạnh Trì buồn bã nhìn tay mình, lẩm bẩm một câu: “Hẳn là nên để thầy Úc đi theo.”
Xà Sơn, người đang xem video ngồi bên cạnh, liếc cậu một cái: “Cậu nói gì cơ?”
“Không có gì.” Mạnh Trì thu tay lại, đáy mắt thoáng nhìn thấy một đôi tay trắng xinh đang cầm máy quay ở một bên, bèn nói: “Để Tống Mân đi, tay cậu ấy đẹp nhất.”
Tống Mân bất ngờ được khen thì ngẩn người, cậu hơi ngượng ngùng nhìn thoáng qua Mạnh Trì, chợt nhớ dạo trước lúc hay gặp Mạnh Trì, đúng là Mạnh Trì rất thường xuyên nhìn tay mình, cũng khen cậu cầm chén rất đẹp.
“Tay em đẹp ạ?”
“Ừm.” Mạnh Trì gật đầu, nhìn cậu chàng nói, “Chẳng lẽ không đẹp hơn tay tôi sao?”
Xà Sơn: “Đẹp hơn tay cậu khối đấy.”
Tống Mân do dự nói: “Nhưng em không biết pha trà.”
Xà Sơn: “Chuyện này thì có vấn đề gì? Bảo Mạnh Trì dạy cậu là được.”
Tống Mân lại nhìn Mạnh Trì, Mạnh Trì mỉm cười gật đầu với cậu: “Tôi dạy cậu.”
“Được, Tiểu Mân đi theo suốt đường này, cuối cùng cũng làm được chút công việc không phải lao lực rồi.” Anh Mập cười ha ha trêu ghẹo.
Tống Mân hơi xấu hổ, nhưng cũng không từ chối nữa, xắn tay áo lên học theo Mạnh Trì.
Chỉ là bổ sung mấy cảnh quay gần, không phải kiểu chính xác tuyệt đối gì, Mạnh Trì dạy cậu vài động tác dễ nhìn là được.
Lúc Tống Mân xắn tay áo lên, Mạnh Trì nhìn thấy trong cánh tay cậu cũng có một vài chấm đỏ nho nhỏ, chẳng qua do họ ngồi gần nhau, có thể dùng ống tay áo che lại, khôgn ảnh hưởng đến việc chụp ảnh.
Quay phim xong đã là gần tối, đoàn người trực tiếp trở về khách sạn, chờ đồ ăn được mang đến cửa.
Lúc Mạnh Trì tắm rửa xong đi ra, điện thoại hiện lên một tin nhắn wechat.
5 phút trước Xà Sơn nói bữa tối đã được mang đến, bảo cậu đến phòng hắn ăn cơm.
Wechat cậu gửi cho Úc Đình Chi [Muốn nhìn tay anh] cũng không được trả lời.
Tuy không ở cạnh nhau, nhưng Mạnh Trì biết mấy ngày nay đang thi triết học, Úc Đình Chi có lẽ là đang đọc sách, lại gửi một câu [Anh nhớ ăn tối đó] rồi mới đến phòng Xà Sơn.
Vừa vào cửa, Mạnh Trì đã ngửi thấy mùi hải sản.
Trong tay Xà Sơn cầm cua biển, đang ăn rất ngon miệng.
Thấy Mạnh Trì đi vào, hắn nâng cằm chỉ vào bàn bên kia: “Cậu không ăn được hải sản, nên đặt riêng cho cậu đấy.”
“Chỉ có một phần thôi à?” Mạnh Trì xách túi lên, thấy bên rong là hai mặn một canh.
Xà Sơn: “Không đủ cho cậu ăn sao?”
“Không phải, Tống Mân cũng không ăn được hải sản.” Mạnh Trì nói.
Xà Sơn: “Hả? Cậu ấy có bị dị ứng với hải sản đâu.”
Nghĩ đến chấm đỏ trên tay Tống Mân, Mạnh Trì liền nói: “Có thể là cậu ấy không được thoải mái, hình như là bệnh chàm.”
Xà Sơn ngẩn người: “Vậy gọi thêm một phần nữa đi.”
“Thôi không cần đâu, phần này để cho cậu ấy, tôi vẫn chưa đói.” Mạnh Trì cầm suất ăn này rời khỏi phòng Xà Sơn, vừa ra khỏi cửa thì gặp được Tống Mân, Mạnh Trì bèn đưa cho cậu ấy luôn.
Bản thân Tống Mân cũng không biết mình bị bệnh chàm, cậu chỉ coi da mình bị ngứa như là muỗi cắn thôi, nghe Mạnh Trì nói thế, Tống Mân vừa cảm động vừa xấu hổ.
Mạnh Trì nhìn vẻ mặt của cậu thì biết cậu đang nghĩ gì, cho nên nói tiếp: “Cậu ăn trước đi, tôi vẫn chưa đói, không cần để ý đến tôi đâu.”
Tống Mân còn muốn nói gì đó, nhưng điện thoại Mạnh Trì đã vang lên.
Cậu mở wechat ra trả lời tin nhắn, Tống Mân cũng không nói gì nữa, cầm bữa tối đi về phòng.
Là tin nhắn Úc Đình Chi gửi đến, hỏi cậu [Có tiện không em?]
Bên ngoài khách sạn không có người, Mạnh Trì bèn gọi video, chốc lát sau Úc Đình Chi đã bắt máy.
Nhìn qua màn hình điện thoại, Mạnh Trì thấy Úc Đình Chi mặc áo sơ mi, sống mũi đeo gọng kính viền vàng kia, nhìn bối cảnh rất xa lạ, Mạnh Trì đoán anh vẫn đang ở trong phòng làm việc ở trường.
“Vẫn chưa về sao anh?” Mạnh Trì hỏi.
“Ừm, còn mấy bài thi nữa.” Úc Đình Chi điều chỉnh góc độ điện thoại một chút, để Mạnh Trì vừa nhìn được gương mặt đẹp trai ngút ngàn của mình, cả xương quai xanh mấp mé lộ ra dưới áo sơ mi.
“Ăn cơm chưa anh?” Mạnh Trì lại hỏi.
“Mới gọi thôi, họ vẫn chưa mang đến.” Úc Đình Chi nói, “Em thì sao?”
“Em vẫn chưa đói, cũng không biết muốn ăn gì.
Anh ăn gì thế?” Mạnh Trì hỏi.
“Mì Tiên Ký.” Úc Đình Chi nói. (là mì ở quán Tiên Ký mà thầy Úc hay đến á)
“Vậy em cũng ra ngoài xem có quán mì nào không.
Làm tròn lên coi như là chúng ta cùng ăn tối rồi.” Nói xong, Mạnh Trì quay về phòng cầm tai nghe, đi ra khỏi khách sạn.
Úc Đình Chi cười cười, hỏi cậu: “Sao đột nhiên lại muốn nhìn tay anh thế?”
Mạnh Trì cười: “Hôm nay bị Xà Sơn ghét bỏ tay em xấu, chỉ muốn nhìn tay đẹp một chút cho thoả mãn thôi.”
Úc Đình Chi khẽ nhướng mày: “Nhìn tay anh là có thể thoả mãn à?”
Một câu nói trầm thấp từ tai nghe truyền ra, trực tiếp va phải màng nhĩ Mạnh Trì, khiến cậu nóng lòng ngứa ngáy, nhìn bốn phía không thấy có ai, Mạnh Trì liền hạ giọng nói: “Vậy phải xem xem anh có phải chỉ cho em xem tay hay không nữa.”
Giọng Úc Đình Chi lại khàn hơi vài phần: “Em còn muốn xem gì nữa nào?”
Mạnh Trì cười: “Ừm… kiểu, giống công việc của một nghệ sỹ ấy.”
Úc Đình Chi trong màn hình hơi nheo mắt lại: “Anh vẫn chưa về nhà đâu, đừng có quyến rũ anh.”
Mạnh Trì cười ha ha, lúc này cậu cũng có chút hứng, còn muốn trêu chọc vài câu, nhưng nghĩ đến cảnh mình vẫn đang ở trên đường cái, thật sự chọc ra lửa thì cũng khó chịu ra phết.
Vừa hay nhìn thấy một quán mì, cậu liền đi vào.
Trong cửa hàng không có người, Mạnh Trì cũng không cúp điện thoại, đợi đến khi món cậu gọi được mang lên bàn, đồ ăn ngoài của Úc Đình Chi cũng đến, hai người làm bạn qua chiếc điện thoại cùng nhau ăn tối.
Úc Đình Chi tiếp tục làm việc, Mạnh Trì cũng quay về khách sạn, còn tiện thể mua hai tuýp thuốc mang sang cho Tống Mân.
“Một cái bôi bên ngoài, một cái để uống trong người.” Mạnh Trì cẩn thận nói cho Tống Mân theo lời dặn của bác sĩ, “Ngoại trừ trên cánh tay, còn bị ngứa chỗ nào nữa không?”
Tống Mân cau mày suy nghĩ một chút: “Trên thắt lưng em cũng hơi ngứa, nhưng em không nhìn thấy, không biết có phải hay không.”
Mạnh Trì: “Vậy kéo quần áo lên tôi xem một chút.”
“Ah?” Tống Mân ngẩn người, ngơ ra nhìn cậu.
Có lẽ là vẻ mặt Mạnh Trì quá mức thản nhiên, chút do dự thoáng qua này của Tống Mân liền biến thành xấu hổ, cậu lại bổ sung: “Vậy anh xem giúp em chút đi.”
Nói xong liền xoay người, vén vạt áo lên.
Vừa nhìn thấy những chấm đỏ trên làn da trắng sứ của cậu, Mạnh Trì liền nhíu mày, vén vạt áo cao lên một chút, thấy sau lưng cũng xuất hiện không ít chấm đỏ khác, bên hông còn bị cậu cào đến rách da.
“Cũng may, không nghiêm trọng lắm, bôi thuốc lên hẳn là không sao đâu.” Mạnh Trì nói xong thì bảo cậu nằm sấp xuống giường, lấy thuốc mỡ và tăm bông muốn bôi cho.
Úc Đình Chi đang ở Trạch Vu xa xôi cũng hoàn thành xong công việc bận rộn, về đến nhà gửi tin nhắn wechat cho Mạnh Trì.
Mạnh Trì một người hai việc, vừa bôi thuốc vừa trả lời tin nhắn.
Trên tay dính thuốc không tiện bấm chữ nên Mạnh Trì bèn vươn ngón áp út ấn lên nút thoại, môi cậu vừa mở thì Tống Mân nằm sấp trên giường bỗng hít sâu một hơi, giọng nói nhỏ như muỗi kêu nói: “Có hơi đau, anh Mạnh, anh nhẹ một chút.”
Ngón tay Mạnh Trì buông lỏng theo bản năng, đồng thời tăm bông ấn trên thắt lưng Tống Mân cũng buông ra, ngón áp út giữ trên nút thoại cũng thế.
“Ting” một tiếng, tin nhắn thoại được gửi thành công.
–.