Chúng Ta! - Không Thể Yêu

“Hạnh phúc?” Tạ Ninh bàng hoàng trước câu nói của Trần Huấn Du, người ta không biết còn nghĩ chắc học bá Trần Huấn Du thiếu thốn tình cảm lắm. Tạ Ninh nghiên đầu sang trái nhìn thấy gương mặt thật sự vui vẻ của Trần Huấn Du.

Ánh mắt dịu dàng, đôi môi mỏng hơi điểm chút hồng nhạt, khoé môi hơi cong lên, vành tai vừa vặn với gương mặt, có vài tia nắng nhẹ của mặt trời chiếu xuyên qua mặt Trần Huấn Du, dường như cả ngũ quan đều phát sáng.

Tạ Ninh cố ý đẩy khuỷu tay trái thật mạnh sang người bên cạnh, nói hết sức khẽ đủ để Trần Huấn Du có thể nghe thấy “Bớt lảm nhảm lại đi, lát nữa vô quán ăn mà còn nói năng tùy tiện như vầy nữa là tôi đánh cậu đấy!”

Trần Huấn Du dùng khuỷu tay phải đẩy nhẹ đáp trả “Ừm, nghe cậu hết!”

Gì đây? Hôm nay Tạ Ninh chứng kiến rõ ràng nhiều sắc thái của Trần Huấn Du, lúc nóng giận, lúc thư thả, lúc vui vẻ, lúc ân cần. Học bá này đúng thật khó hiểu.

“Đến rồi, đến rồi anh em!” Quang Vinh Tự quay lưng lại chỉ tay vào biển hiệu lớn bên cạnh. Đinh Hùng và Lăng Thuyên hí hửng vào trước, hôm nay quán khá đông vì giờ đang là giờ cơm tối, mọi người đi làm về tranh thủ ghé quán.

“Lại đây, mọi người!” Đinh Hùng quơ tay, tất cả mười mấy cái bàn tròn đều đã kín chỗ, chỉ còn một cái bàn ngay góc phía ngoài vì lúc nãy có nắng chiếu vào nên không ai chọn ngồi. Lúc nhóm Quang Vinh Tự vừa vào thì vừa hay mặt trời cũng đã dịu nắng, nhờ vậy mà mọi người có được chỗ tốt.

Sáu người ngồi sát nhau, bàn ghế cũng khá nhỏ, lần này Tạ Ninh ngồi sát bên Trần Huấn Du vì là hai người vào cuối nên phải đành ngồi chung chỗ.

Sau khi gọi món xong thì cuộc trò chuyện bắt đầu rôm rả, Quang Vinh Tự lúc nào cũng là người bắt đầu trước

“Ê Đinh Hùng, lần này lớp mày với lớp tao hình như đi chung xe đấy”

Đinh Hùng uống một ngụm nước “Hình như vậy, tao vẫn chưa coi danh sách xe đi nữa, để lát về xem. Mà phải rồi, nghe nói lần này ngoài cắm trại còn nhiều hoạt động ngoại khóa tập thể nữa”

Lăng Thuyên lau đũa chia cho mọi người “Tranh thủ enjoy đi anh em, chứ đến năm lớp 12 là ôn thi tối mắt tối mũi rồi”

Quang Vinh Tự thấy La Mẫn Trúc cứ liếc mắt nhìn Trần Huấn Du nên cố ý phá đám “Chị Trúc, chị gộp nhóm chung với ai vậy?”

La Mẫn Trúc nghe tiếng kêu thì hơi giật mình, vuốt mái tóc vén lên bên vành tai đáp “Chung với lớp phó học tập, lớp phó văn thể và chị em tốt của tao Mễ Di Di*”


(*Mễ Di Di là bạn thân của La Mẫn Trúc từ đầu học kì tới giờ, cả hai nói chuyện khá hợp thường đi mua sắm tán gẫu với nhau còn nhiều hơn với nhóm của Tạ Ninh)

La Mẫn Trúc đột nhiên đập tay lên bàn, mặt tỏ vẻ bí hiểm “Tụi mày,… Tụi mày có biết lúc nãy trong siêu thị tiện ích ở tầng hai tao gặp ai không?”

Quang Vinh Tự tròn mắt, hóng chuyện “Ai? Ai? Bộ mày gặp Bùi phu nhân hả?”

La Mẫn Trúc quơ tay, bĩu môi “Khó vậy mà cũng nghĩ ra. Không phải Bùi phu nhân đâu!”

"Chứ là ai? Mày cứ úp úp mở mở lát Quang Vinh Tự chết tim luôn bây giờ " Đinh Hùng cười khoái chí.

La Mẫn Trúc kê mặt gần ra giữa bàn nói khẽ “Lúc nảy, tao gặp Thẩm…Đoá…Vi lớp 10A8”

Tạ Ninh đang cầm ly nước uống nghe đến cái tên này thì sặc nước ho khụ…khụ …khụ. Trần Huấn Du dùng tay phải rút khăn giấy trên bàn đưa cho Tạ Ninh, tay trái thì vỗ vỗ nhẹ vào lưng Tạ Ninh dáng điệu hết sức ân cần.

Tạ Ninh nhận lấy tờ khăn giấy lau miệng trước ánh mắt háo hức của mọi người.

“Thẩm Đoá Vi?” Đinh Hùng hỏi lại “Có phải là em học nữ tỏ tình Tạ Ninh không?”

Quang Vinh Tự không giữ được lời “Phải phải là Ẻm đó, con gái gì đâu mà xinh xắn đáng yêu quá!”

Tạ Ninh vò miếng khăn giấy thành viên rồi ném vào mặt Quang Vinh Tự, giọng hơi trầm “Im miệng!”

Quang Vinh Tự thấy ánh mắt như muốn ăn thịt người của Tạ Ninh liền che miệng, cúi đầu “Xin lỗi người anh em, tao hơi quá khích. Hì hì”

Đinh Hùng hỏi lại La Mẫn Trúc “Ẻm cũng vào siêu thị tiện ích mua đồ à?”


“Hình như vậy” La Mẫn Trúc rót một ly nước để kế bên rồi tiếp lời “Tao gặp con bé đó lúc nó đi mua mỹ phẩm, nó không thấy tao tại tao mua đồ ở quầy phía sau. Hình như bữa nay nó đi với chị nó”

Quang Vinh Tự ngắt lời “Ẻm có chị gái nữa hả?”

“Cái này mày phải hỏi Lăng Thuyên” La Mẫn Trúc đá mắt qua phía Lăng Thuyên “Bạn gái của Lăng Thuyên học chung lớp với chị gái của Thẩm Đoá Vi”

“Hừm?” Lăng Thuyên nheo mắt “Để tao về hỏi người yêu tao thử”

Quang Vinh Tự thắc mắc “Sao chị biết nhiều chuyện về ẻm quá vậy Chị Trúc?”

La Mẫn Trúc tặc lưỡi nghé đầu vô giữa, những người khác cũng vô thức chụm vô theo. Cô nói “Đó không phải là chuyện chính, chuyện chính ở đây là nó với chị nó lập kèo cá độ. Nó nói nếu trong vòng một tháng có thể cua được Tạ Ninh là chị nó sẽ mua cho nó cái ví da hàng hiệu. Còn nếu nó không làm được thì nó phải mua lại cái ví đó tặng chị nó. Đó, ghê chưa?”

“Đệt, nhỏ này gan thật, dám lấy người anh em tao ra là vật phẩm cá độ” Quang Vinh Tự lắc đầu đâm chiêu.

Ai nấy cũng bĩu môi nhìn nhân vật chính. Tạ Ninh nảy giờ nghe ra câu chuyện hoang đường này mà lòng nhẹ nhõm. Hoá ra Thẩm Đoá Vi không phải là cô gái trong sáng đơn thuần. Tạ Ninh không có gì là bất ngờ hay tức giận vì ngay từ đầu cậu đã không để tâm.

Trần Huấn Du thì hoàn toàn trái ngược, nghe câu chuyện La Mẫn Trúc kể xong thì trong cả bữa ăn không mở miệng nói với ai câu nào. Lúc nào gương mặt cũng đăm đăm nhìn nhất cử nhất động của Tạ Ninh.

Hắn gắp thịt bỏ vào chén của Tạ Ninh trước cái nhìn kinh hoàng của Quang Vinh Tự, có lần Quang Vinh Tự làm vậy thì Tạ Ninh đã hất cái chén trong tay đi không ăn nữa. Nhưng lần này ngoài thái độ khó chịu và câu nói “Không cần cậu gắp, tôi tự có tay” ra thì Tạ Ninh không hề có phản ứng gì khác.

Quang Vinh Tự nghĩ thầm trong đầu, quái lạ hôm nay Tạ Ninh uống nhầm thuốc hay sao? Thôi kệ, miễn hai người này hòa thuận thì chuyến đi cắm trại sẽ thuận buồm xuôi gió. Tâm trí Quang Vinh Tự lúc này toàn là buổi cắm trại ngày mai.

Sáu người ăn xong rồi chia nhau ra về. Lăng Thuyên chở Đinh Hùng về bằng xe mượn của bố. Quang Vinh Tự ban đầu đi với Tạ Ninh nhưng


“Xin lỗi người anh em, tao phải chở chị Trúc về, chứ không một mình chỉ sao vác nổi đống đồ này về. Mày về một mình nhé!” Quang Vinh Tự chỉ vào mớ túi to túi nhỏ của La Mẫn Trúc để trước cửa quán.

“Không sao, tao tự về được!” Tạ Ninh xỏ tay vào túi áo hơi cúi đầu.

“Tôi sẽ đưa cậu về!” Trần Huấn Du nhìn thấy xe của Quang Vinh Tự đã chở La Mẫn Trúc đi xa rồi mới mở lời.

“Không cần” Tạ Ninh không buồn quay lại, cứ một mạch đi về phía trước. Trần Huấn Du thở nhẹ không níu lại, cậu rẽ sang hướng ngược lại.

Khoảng năm phút sau, Tạ Ninh đang đi bên lề đường thì nghe tiếng còi xe, chiếc xe phân khối lớn màu đen bạc từ từ dừng lại, Trần Huấn Du đội chiếc nón bảo hiểm che nửa đầu phía sau. Cánh tay cường trán bóp thắng.

“Tạ Ninh, lên xe!” Trần Huấn Du khẩn trương gọi người đang lủi thủi đi trên lề đường.

Tạ Ninh không thèm nhìn người trên xe, cũng không đáp lại. Tiếng còi xe cứ in ỏi hai bên đường làm nhiều người xung quanh cảm thấy khó chịu, người dân cứ đổ dồn ánh mắt về phía hai người.

Tạ Ninh như bốc hỏa, gương mặt đỏ ké hầm hầm tiến lại gần nắm lấy cổ áo Trần Huấn Du “Cậu bị bệnh à? Cứ đi theo tôi làm gì?”

Trần Huấn Du buông hai tay khỏi tai cầm mô tô, nắm lấy hai cổ tay Tạ Ninh dễ dàng kéo ra

“Lên xe đi, tôi sẽ không bấm còi nữa!” Giọng điệu hết sức trầm ấm. Ánh mắt hoàn toàn hướng về phía Tạ Ninh. Tạ Ninh bắt đầu cảm thấy lạ lạ nơi ngực trái, hơi nhói lần nữa.

Trần Huấn Du buông tay Tạ Ninh ra, lấy chiếc nón bảo hiểm màu xanh lá đang treo lủng lẳng phía sau đưa cho Tạ Ninh. Tạ Ninh lúc đầu khá cự tuyệt nhưng khi thấy tay Trần Huấn Du di chuyển xuống vị trí còi xe định bấm thì Tạ Ninh ngoan ngoãn đội nón bảo hiểm và leo lên xe.

Tạ Ninh không hiểu, tại sao từ lúc gặp Trần Huấn Du tới giờ, cậu luôn là người yếu thế hơn. Lúc nào cũng để Trần Huấn Du chiếm được lợi, khoan đã. Lần này Trần Huấn Du chở cậu về thì người được lợi là cậu.

“Bám chắc vào” Trần Huấn Du hơi nghiên đầu nói ra sau, khởi động máy nhưng không nghe người phía sau đáp. Trần Huấn Du đột ngột tăng tốc làm Tạ Ninh theo quán tính tay vịnh vào eo Trần Huấn Du. Trần Huấn Du nở một nụ cười mãn nguyện nhưng không để Tạ Ninh thấy.

Tạ Ninh quát “Đệt, biết chạy xe không vậy? Muốn ông đây chết cùng cậu à?”

Trần Huấn Du đột nhiên cười thành tiếng “Không đâu, tôi sẽ không để cậu chết đâu!” Tiếng gió hi hút hòa với tiếng nói ập vào tai Tạ Ninh.


Tạ Ninh cảm nhận được những luồng gió bay xuyên qua người, cảm giác này cũng không tới nỗi nào. Hai người trên con xe mô tô đời mới của Trần Huấn Du làm nhiều người đi đường cũng phải trố mắt ngước nhìn.

Đoạn đường chạy từ quán ăn về đến khu phố nhà của Tạ Ninh chỉ mất khoảng mười phút. Hai người nhanh chóng đến nơi, vì phía trong là con hẻm nhỏ hẹp nên không cho phép chạy xe vào. Trần Huấn Du dừng xe, người phía sau đã vội vàng nhảy xuống tháo nón bảo hiểm đặt lên yên xe, nói hờ một câu “Cảm ơn!” rồi định đi vào trong.

Trần Huấn Du rút nhanh chìa khóa xe, tháo nón bảo hiểm đuổi theo nắm lấy cổ tay Tạ Ninh. Tạ Ninh cau mài, định hất tay ra thì nghe tiếng nói

“Khoan đã, Tạ Ninh, tôi có chuyện quan trọng cần nói với cậu!”

“Nhưng tôi không có chuyện gì để nói với cậu hết! Cút!”

Trần Huấn Du vẫn không chịu buông tay, giọng hạ hết mức “Xin cậu, nghe tôi nói được không?”

Tạ Ninh nắm tay vỗ lên trán hai cái nhẹ. Thở ra một hơi thở nặng nhọc, nhắm mắt miễn cưỡng “Cho cậu hai phút”

Ngoài hẻm nơi bãi đất trống khá vắng người đặc biệt là lúc chập choạng tối như thế này, muốn kiếm người thứ ba ở đây cũng khó.

Tạ Ninh dựa lưng vào bức tường cạnh chiếc xe, móc điện thoại trong túi quần ra mở lại ván game vừa chơi lúc chiều xem kết quả thế nào.

Trần Huấn Du hít một hơi thật sâu, hắn dựa lưng vào tường, đôi mắt kiên định nhìn về phía bầu trời xa xăm, hắn liếc sang người bên cạnh trầm giọng đáp “Tôi đã có câu trả lời”

Tạ Ninh nhíu mài, tặc lưỡi không hiểu chuyện gì “Câu trả lời?” Tạ Ninh có vẻ bức bối, ván game lúc chiều kết quả đã thua thảm hại, tâm trạng cậu vô cùng khó chịu.

Người kia tựa hồ im lặng, lại hít một hơi thật sâu, nghiên người hoàn toàn về phía Tạ Ninh

“Tôi rất thích cậu. Thích lúc cậu lạnh lùng, lúc cậu chơi game trong giờ học, lúc đánh nhau, lúc cậu nắm cổ áo tôi, lúc nào tôi nhìn thấy cậu tôi đều thích, thích đến chết đi sống lại. Tạ Ninh, Tôi hứa sẽ cố gắng giúp cậu học tập, giúp cậu đánh nhau, à không, giúp cậu tránh xa bọn người xấu kia, giúp cậu làm việc nhà… Nói tóm lại, Tạ Ninh, cậu làm bạn trai tôi có được không?”

Tạ Ninh chợt sững, tay dừng thao tác trên điện thoại, ngước mặt lên nhìn người bên cạnh, cặp mắt nảy lửa như sắp đấm Trần Huấn Du tới nơi, mũi cậu đỏ lự, chân mài giựt giựt rất không tự nhiên, dõng dạc đáp

“Tôi không thích con trai, tôi không phải Gay! Cậu mau cút trước khi tôi đánh cậu!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận