Chúng Ta! - Không Thể Yêu

“Làm gì?” Tạ Ninh bức bối khó chịu ra mặt “Cậu không nói được, tôi đấm mắt cậu như gấu panda”

Trước những lời đe dọa hùng hồn của Tạ Ninh, Trần Huấn Du không một chút biến sắc, ánh mắt không rời khỏi người Tạ Ninh, chiếc thuyền vịt không ai đạp đang lênh đênh giữa hồ. Những người xung quanh ai cũng đạp đi quanh hồ ngắm cảnh. Duy chỉ có Vịt của Trần Huấn Du và Tạ Ninh cứ lững lờ một chỗ.

Quang Vinh Tự và Đinh Hùng cũng đã đạp khá xa cứ mải ngắm cảnh chụp hình mà quên luôn hai người còn lại đang làm gì.

Không khí mát mẻ phà vào người Trần Huấn Du, hắn hít một hơi nhẹ mở môi

“Năm cậu năm tuổi, ở lớp mẫu giáo trường mầm non Hoa Mai. Cậu đánh bọn người ức hiếp tôi, hứa sẽ bảo vệ tôi. Năm cậu sáu tuổi, lúc cậu lên lớp một, cậu cùng tôi chơi chạy tiếp sức trẻ em. Dù biết tôi lúc đó rất nặng, cậu vẫn hì hục lê tôi về đích, cuối cùng hai đứa mình hạng áp chót. Năm cậu bảy tuổi, cậu trốn nhà đi công viên chơi vì không muốn thất hứa với tôi, kết cục cậu bị bà nội của cậu đánh cho một trận. Lúc đó, tôi thấy cậu không hề khóc lóc như những đứa trẻ khác. Nước mắt cậu tuông nhưng lòng bàn tay nắm chặt, có sai có chịu.”


Tạ Ninh ngớ người, từng mảng kí ức chợt ùa về, thì ra người Tạ Ninh thường gặp trong giấc mơ đó chính là Trần Huấn Du? Một cậu bé mập ú hay khóc nhè, người đã tặng cậu quả cầu nhỏ màu xanh mà cậu luôn cất kĩ trong góc tủ.

Tạ Ninh hơi thả lỏng, mắt ngưng chớp một quãng rất lâu. Tại sao cậu ta lại nhớ rõ đến thế? Khoảng thời gian đó Tạ Ninh vui vẻ biết bao, lúc đó cha mẹ cậu vẫn còn sống. Gia đình vẫn hạnh phúc đủ đầy yêu thương. Tuy bây giờ bà nội luôn yêu thương cậu hết mình nhưng cũng không thể lắp đi khoảng trống của việc có bố mẹ ở bên.

Trần Huấn Du lấy hơi, thở nhẹ nói tiếp “Cùng năm đó, mẹ tôi bị bệnh nặng. Tôi khóc rất nhiều khi đến lớp, cậu là người lấy khăn lau nước mắt cho tôi. Mặc dù cái khăn tay của cậu rất bẩn. Cậu nói chuyện an ủi tôi và hứa dắt tôi đi ăn kem. Năm cậu tám tuổi, mẹ tôi không cầm cự nổi nên đã mất sau những tháng ngày nằm liệt giường. Cậu nằng nặc bắt bà nội cậu dắt cậu đi gặp tôi. Lúc đó tôi còn nhớ tôi ngồi khóc ở một góc cây cạnh mộ mẹ. Cậu lại ôm tôi một cái rất lâu, hứa sẽ chăm sóc tốt cho tôi. Cậu không biết lúc đó tôi vui đến chừng nào đâu!”

Tạ Ninh không hiểu “Tại sao cậu lại đi tin lời của một đứa bé mới tám - chín tuổi chứ? Cậu bị ngốc à?”

Trần Huấn Du cười nhẹ “Miễn là lời của cậu tôi đều tin hết. Sau khi mẹ mất được nửa năm, bố tôi đưa tôi ra nước ngoài sống với bà ngoại. Tôi một mực không chịu đi, đến khi thấy bà ngoại khóc rất nhiều nói muốn tôi ở cạnh nên tôi đã đồng ý. Tôi ở nước ngoài hơn sáu năm rồi mới trở về. Người đầu tiên tôi muốn tìm là cậu - Tạ Ninh. Tôi đi tìm thông tin về cậu ở khắp nơi. Tôi rất buồn khi biết được tin bố mẹ cậu đã mất vì tai nạn giao thông. Tôi lúc đó chỉ muốn đến và ôm lấy cậu một cái như cái cách mà cậu đã ôm tôi tám năm về trước.”

Tạ Ninh hơi cúi mặt, gương mặt đượm chút buồn nhưng giọng vẫn hết sức lạnh lùng “Không cần cậu quan tâm. Sao không cút ra nước ngoài luôn đi còn về đây ám tôi làm gì?”

Trần Huấn Du ngước nhìn lên bầu trời xanh, nhớ lại khoảng thời gian đó khó chịu như thế nào đối với cậu

“Vì cậu - Tạ Ninh. Cái ôm của cậu đã giúp tôi sống tiếp. Lúc đó, tôi bị chuẩn đoán mắc chứng trầm cảm nhẹ. Tôi đã nhiều lần nghỉ quẩn muốn đi theo mẹ nhưng rồi chính nhờ cái ôm đó của cậu kéo tôi từ cửa địa ngục trở về”


Tạ Ninh hơi nghiên mặt nhìn thấy gương mặt buồn bã của Trần Huấn Du, nghĩ đến thời gian qua cậu đã dùng những lời lẽ lạnh lùng độc địa nói với Trần Huấn Du, Tạ Ninh cảm thấy hơi nhói lòng. Dù sao cậu ấy cũng đã không còn mẹ nữa. Hoàn cảnh cũng khá tương đồng nên Tạ Ninh có chút thương cảm nhưng cậu vẫn giữ thái độ ban đầu không có gì là thể hiện cho Trần Huấn Du biết.

Tạ Ninh tặc lưỡi “Vậy bây giờ, cậu biến khỏi cuộc đời tôi coi như trả ơn cho tôi là được rồi đấy!”

Trần Huấn Du ngã người hẳn về phía Tạ Ninh hơi cau mài đáp “Không, tôi phải giúp cậu trở thành người tốt. Tôi nhất định phải trở thành người bảo vệ cho cậu”

Tạ Ninh vò đầu khó hiểu “Ông đây đang sống rất tốt cho đến khi cậu xuất hiện đấy. Đừng có mèo khóc chuột ở đây!”

“Sống rất tốt?” Trần Huấn Du ngây người hỏi lại “Một tuần trốn học nhiều lần đi chơi game hộ cho người khác, hở tí là động đến nắm đấm. Mặt lúc nào cũng chi chích vết thương. Cậu còn không xem nội quy của trường học ra gì, thường xuyên bị phạt lao động, bị viết kiểm điểm. Cậu còn hay bỏ bữa, thức khuya chơi game, lên lớp học thì ngủ gục… Tất cả những điều này là đang sống tốt?”


Tạ Ninh hơi bất ngờ, rõ ràng Trần Huấn Du chỉ mới chuyển đến lớp cậu được vài tuần tị sao lại biết hết mọi chuyện về cậu. Tạ Ninh mặt hơi tức giận gằng giọng “Cậu dám điều tra tôi à?”

Trần Huấn Du thở nhẹ đáp “Thế cậu nghĩ tại sao tôi lại chuyển đến trường của cậu. Tôi về nước học ở Đài Thụy một năm, trong thời gian đó tôi đi khắp nơi tìm kiếm tin tức của cậu. Cho đến ngày hôm đó tôi vô tình bắt gặp cậu và Quang Vinh Tự đang đánh nhau với bọn trường bên phía sau quán net. Cậu vẫn gầy nhom, vô cùng hiếu chiến và không sợ đòn. Đã nhiều năm trôi qua như vậy, nét đẹp trai của cậu vẫn không hề thuyên giảm chút nào. Lúc đó tôi rất muốn ra mặt nhưng thiết nghĩ cậu sẽ không dễ dàng để tôi tiếp cận. Thế là tôi nhờ chị tôi làm thủ tục chuyển trường cho tôi sang Bắc Thụy, cũng chính tôi muốn vào lớp học chung với cậu.”

Tạ Ninh cảm thấy Trần Huấn Du ngày càng nguy hiểm, Tạ Ninh chưa bao giờ bị một người để ý và quan tâm đến mức như vậy “Rồi tại sao lại tỏ tình tôi? Thích tôi đến vậy à?”

Trần Huấn Du hơi bĩu môi "Không, lúc đầu tôi cũng không định tỏ tình cậu sớm vậy, cứ định yêu thầm cậu vậy thôi. Nhưng đến khi Thẩm Đoá Vi xuất hiện, rồi nghe La Mẫn Trúc kể về vụ cá cược của cô ta, những gói quà cô ta gửi, lúc gặp cô ta, tôi chú ý đến thái độ của cậu tuy không thích nhưng không hoàn toàn bài xích. Tôi đã biết mình không thể chần chừ được nữa, tôi không muốn mất cậu. Nên hôm đó tôi đã mạo muội tỏ tình. Tôi cũng biết cậu sẽ phản ứng như vậy, nhưng Thẩm Đoá Vi là tình địch của tôi, tôi không để cô ta có cậu được "

Tạ Ninh nhăng mặt, mồ hôi trên trán tuông rơi, mặt đỏ lự, vành tay ửng hồng cả hai bên, nấc cục liên hồi không tin nổi vào những gì mình nghe. Ra là Trần Huấn Du đã có dự định từ trước, tất cả không phải là tình cờ mà là do Trần Huấn Du cố tình xuất hiện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận