Chúng Ta! - Không Thể Yêu


Ánh nắng hoàng hôn ngã màu sắc vàng óng ánh trên sân trường, hành lang rải rác một vài chiếc lá khô từ cái cây cao bên cạnh lùa vào, bóng dáng hai con người cao lớn đứng gần nhau in hằng lên vách tường phòng giáo viên.
"Cậu phiền quá đấy!" Tạ Ninh tiến lại gần Trần Huấn Du với giọng điệu như sắp ăn thịt người trước mặt tới nơi.

Trần Huấn Du vẫn nét mặt đó lặng căm nhìn Tạ Ninh một giây rồi lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra chìa trước mặt Tạ Ninh
"Giúp tôi tạo tài khoản Zalo" thái độ nghiêm túc dửng dưng mặc kệ thái độ không vừa lòng của người trước mặt.
Đôi mắt Tạ Ninh nheo lại vì một tia nắng chiếu xuyên qua kẽ mắt, hắn dùng tay giật mạnh lấy điện thoại của Trần Huấn Du dựa lưng vào tường, loay hoay một hồi.

Thấy người kia vẫn đứng im bất động nhìn mình, hắn nhếch môi đáp "Cậu muốn lấy tên gì?"
"Tên?" Trần Huấn Du ngờ vực hỏi lại "Trần Huấn Du"
Tạ Ninh im lặng không nói, rồi cúi xuống tiếp tục thao tác.


Tầm hai phút sau hắn trả điện thoại lại cho người trước mặt, rồi hắn nhanh nhảo đi nhanh xuống phía cầu thang.

Trần Huấn Du nhận lấy điện thoại với sự khó hiểu nơi khoé môi, đây có thể nói là lần đầu tiên cậu gặp kiểu người giống Tạ Ninh, từ lúc có thể nhận thức đến giờ, Trần Huấn Du đều cảm thấy những người xung quanh đều rất thân thiện với cậu.

Nói cũng phải, thiếu gia nhà họ Trần, đi học toàn trường tốt, học sinh và giáo viên thì ý thức thái độ tốt khỏi phải bàn cãi.
Thế nên lúc mới vào lớp, nhận được chữ "Không được!" của Tạ Ninh khi cậu hỏi có thể ngồi cùng không, lúc đó quả thật Trần Huấn Du có chút bất ngờ, nhưng cũng không thể hiện ra mặt.

Cảm xúc của cậu lạnh lùng khó đoán tất cả đều do cậu không thích thể hiện tất cả mọi thứ ra bên ngoài.
Tạ Ninh hôm nay cũng như mọi ngày, nhận được lời mời chơi game hộ nên ghé quán net trước rồi mới về nhà.

Trong lúc đang hăng say cài cuốc thì điện thoại nhận được thông báo tin nhắn, bình thường hắn không bật thông báo nên thi thoảng cũng lờ đi.
Tối hôm đó sau khi tắm rửa trở về phòng, mở điện thoại lên kiểm tra, Tạ Ninh nheo mắt trước lời mời kết bạn "Xin chào, tôi là Trần Huấn Du, chúng ta có thể kết bạn được chứ?"
Gì nữa đây? Trong đầu Tạ Ninh thầm nghĩ không biết tên này bị gì mà lại muốn kết bạn với cậu.

Sao Trần Huấn Du lại có Zalo của cậu.

Cậu chợt nhớ ra lúc chiều vì để gửi mã QR nhóm Zalo lớp 11A5 qua cho Trần Huấn Du, cậu đã nhập số điện thoại của mình để nhắn tin với hắn.

Thế nên giờ Trần Huấn Du mới có số điện thoại của hắn.

Trong Zalo của cậu chỉ có 3 bạn bè là Quang Vinh Tự, Mẫn Trúc và Đinh Hùng.


Cậu không thích kết bạn với người khác vì phiền toái, đa số yêu cầu nhận chơi game hộ đều diễn ra ở diễn đàn khác.
Cậu xoá đi lời mời kết bạn, tiếp tục lướt điện thoại thì khoảng 5 phút sau lời mời ấy lại xuất hiện "Xin chào, tôi là Trần Huấn Du, chúng ta có thể kết bạn được chứ?"
Tạ Ninh không quan tâm nên tiếp tục xoá đi.

Nhưng Trần Huấn Du cứ như bị ma nhập mà gửi hết lời mời này đến lời mời kết bạn khác cho cậu.

Trên dưới cả chục lần, làm Tạ Ninh muốn phát điên.
Không chịu nổi trước sự làm phiền của Trần Huấn Du nữa, hắn ném điện thoại ra một bên rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau, Tạ Ninh bước vào lớp đã thấy Trần Huấn Du, hắn vẫn ngồi làm bài tập với cái dáng vẻ như ngày hôm qua, gương mặt không có vẻ gì là mệt mỏi.

Sắc độ vẫn hồng hào.

Tạ Ninh về chỗ ngồi, định lấy điện thoại ra chơi game thì người bên cạnh cất giọng
"Sao không kết bạn Zalo với tôi?"

Tạ Ninh gác chéo chân, hai tay vẫn thao tác điện thoại "Phiền!"
Người kia trầm mặc một lúc "Cậu vẫn chưa thêm tôi vào nhóm lớp".

ngôn tình hài
Cái gì nữa đây Trần Huấn Du, không lẽ cậu mù công nghệ đến vậy sao? Có mã QR mà không biết quét à.

Thiếu gia nhà họ Trần như lời đồn là đây sao?
Tạ Ninh im lặng không đáp thì Bùi Phong Nhu tươi tỉnh đến lạ bước vào lớp với một thái độ vui vẻ hơn mọi ngày.
"Trật tự!" cô đặt cặp sách lên bàn rồi vỗ tay tạo sự chú ý của cả lớp "Nhà trường mới thông báo, ngày mai sẽ có đoàn thanh tra của Bộ xuống trường mình kiểm tra, nên chiều nay trường cho toàn thể học sinh được nghỉ..."
Cả lớp ồ lên "yeahhhh" ngắt lời Bùi Phong Nhu, Bùi Phong Nhu cười nhẹ, tay phải đập lên bảng đen tạo thành tiếng "Nghỉ học chiều nay để đi Lao động"
Tiếng ồn ào chợt tắt, mặt mài ai nấy cũng xị xuống, một năm trường Bắc Thụy có tới cả chục buổi lao động tập thể kiểu này, học sinh nghe rồi cũng quen, bình thường lao động chỉ tầm 2 đến 3 tiếng là về rồi nhưng thời tiết này mà Lao động buổi chiều thì có nước chết khô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận