Chúng Ta Không Yêu Nhau

Sau đêm nồng nhiệt hôm nọ, Bạc Hà đã phải trả giá khi bị Thanh Hy cho ăn bơ mấy ngày liền. Được rồi, đúng là hôm đó cô có hơi phấn khích quá đà làm liên tiếp mấy hiệp liền nhưng cũng đâu cần phải bơ cô như vậy chứ. Cô cũng rất khổ tâm nha...!!!





" Tiểu Hy, đừng tức giận nữa có được không?... " người đường đường là hội trưởng đại nhân uy nghiêm, soái khí được tất cả sinh viên trong trường ngưỡng mộ giờ đây lại phi thường chân chó chạy theo dỗ dành bé người yêu.





Thanh Hy khi trước trong mắt người khác chỉ là một tên lập dị không chút nổi bật bây giờ lại hào quang tỏa sáng, kiêu ngạo bước đi mặc kệ Bạc Hà dỗ dành đuổi theo phía sau. Bọn họ, đều không nhận ra bản thân sau một đêm liền đã thay đổi như thế nào, đều chìm đắm dồn hết sự chú ý vào đối phương, ngay cả cách hành xử quen thuộc trước kia, vào giây phút này cũng biến mất không còn dấu vết. Tình yêu...đúng là khiến con người ta không được tỉnh táo nhỉ?





" Tiể- "





" Bạc ca! " một tiếng nói trầm khàn vang lên, cắt ngang không khí ái muội giữa hai người.





Chưa cần quay lại nhìn, Bạc Hà cũng ngay lập tức biết được người vừa gọi cô là ai.





" Lưu Minh, sao nhóc lại ở đây? "





Lưu Minh là một đàn em thân thiết nhất của cô trong hội học sinh, cả hai đã quen nhau từ thời còn học cấp 3. Sau này cũng học chung một khoa ở Đại học. Lưu Minh nguyên bản là một thanh niên có thân hình cao lớn, quần áo chỉnh tề không sai một li, gương mặt dù đẹp mắt nhưng lúc nào cũng cau lại, sát khí đằng đằng. Cậu ta là hội trưởng hội sao đỏ, mỗi ngày đều sẽ mang một bộ mặt khó ở đi khảo sát quanh trường tìm người mắc lỗi, mỗi một lỗi dù là nhỏ nhất cậu ta cũng có thể soi ra đó nha, mắt còn tinh hơn cú vọ nữa.






Sải bước đến chỗ Bạc Hà, người thanh niên hơi liếc ra bóng người lén lút sau bức tường nhìn trộm họ, nhàn nhạt mở miệng:





" Thằng lập dị đó là ai vậy? "






" Hở...!? " Bạc Hà nhíu mày " Ăn nói cho cẩn thận, đó chính là vợ của ca ca nha "





Không hiểu sao, vẻ mặt của Lưu Minh có chút sửng sốt.





" Chị....cũng thích nam nhân sao....!? "





" Chị có từng nói là không à? " Thằng nhóc này đầu óc đúng là chỉ hợp đi bắt chẹt người khác thôi





" Nhưng....tôi....tôi.... " lần đầu tiên thấy người như hắn lộ ra vẻ bối rối.





" Không cần phải bất ngờ như thế. Chị với Tiểu Hy chỉ mới chính thức hẹn hò gần đây thôi. Ban đầu chị cũng nghĩ mình sẽ không bao giờ thích nổi người khác giới nhưng hóa ra mẫu người mà chị thích lại là kiểu nữ tính, dịu dàng hiểu chuyện bất kể đó là nam hay nữ. Cho nên là...vậy đó! " Bạc Hà nhún vai.





" ..... " Lưu Minh có vẻ rất shock, hắn trợn mắt nhìn người trước mặt, miệng muốn nói lại thôi.






Cứ như vậy mất gần 10p, Bạc Hà cũng sốt ruột chịu không nổi. Cô theo thói quen xoa xoa đầu hắn, tiện thể lay lay vài cái.





" Nhóc sao vậy? Sao cứ như bị mắc tóc vậy? Nếu không có chuyện gì thì chị đi trước nha, vợ chị còn chưa hết giận nên chị phải đi dỗ tiếp đây " nói xong liền muốn quay lưng.






" Chờ chút! " Lưu Minh tóm lấy cổ tay Bạc Hà, gương mặt nam tính giờ đây tái ngắt như tờ giấy.




" Chị.... "





" ? "





" Thực sự thích kiểu hình mẫu nam nhân nữ tính, dịu dàng...? "





Dù hắn đang cúi đầu nhưng vì chiều cao không chênh lệch quá nhiều nên tất cả biểu cảm đều bị Bạc Hà thu vào hết. Sao thế này? Lần này thằng nhỏ lại có vẻ u ám khi biết tin cô đang hẹn hò với người khác giới, sao lại thế?






Suy nghĩ một chút, Bạc Hà chầm chậm gật đầu.





" Đúng là vậy.... Nhóc thấy có vấn đề gì à? " thằng bé trông lạ quá, như thể vừa bị từ thiên đường đạp cuống địa ngục vậy, mặt cũng trắng bệch cả rồi.







" Không sao chứ, nhóc bị đau chỗ nào à? " vừa định giơ tay lên kiểm tra nhiệt độ cho Lưu Minh, Bạc Hà đã được một phen giật thót tim.





" Chát! " một bàn tay trắng nhỏ đánh vào tay ngăn lại động tác giơ lên của cô, Thanh Hy không biết đã xuất hiện từ lúc nào, đứng bên cạnh mắt rưng rưng bực tức nhìn cô.






" Tiểu Hy.... "





" Đi! " Không đợi Bạc Hà cùng Lưu Minh phản ứng, Thanh Hy một tay ôm sách một tay kéo Bạc Hà đi thẳng.





" Ôi trời.... " Bạc Hà cũng chẳng biết nên làm thế nào, đành nói với theo " Nếu nhóc thấy mệt thì đến phòng y tế ngay nhé, có vấn đề gì thì báo cho chị, biết chưa...? "






Dứt lời, lực kéo trên tay lại càng mạnh hơn. Có vẻ lần này vợ nhỏ đã ghen thật rồi.





Thoắt cái, hành lang đã chẳng còn bóng người. Lưu Minh vẫn đứng tần ngần ở đấy, rất lâu sau, hắn mới thở dài.





Xem ra....lần này phải đổi chiến thuật rồi....






Quay trở lại với hai vợ chồng nhà Hà- Hy. Bạc Hà hiện tại so với Bạc Hà của 15p trước còn thê thảm hơn, Thanh Hy hiện tại đến nhìn mặt cô cũng không thèm rồi...!!!






Bất lực ngồi trên ghế sofa ngoài phòng khách, đầu Bạc Hà như muốn chảy theo tiếng gọi nơi hoang dã.








" Tiểu Hyyyy.....!!! Tiểu Hyyy.....!!! " cô gọi chán rồi thì nằm xem phim, xem phim chán thì đi nấu bữa tối.






Hương thơm từ thức ăn ở phòng bếp len lỏi vào phòng ngủ khiến Thanh Hy càng đứng ngồi không yên. Thực chất cậu đã muốn bật cửa tông ra ngoài từ lúc Bạc Hà kêu tên cậu rồi nhưng chút liêm sỉ nhỏ nhoi không cho phép cậu manh động. Cái bụng nhỏ bắt đầu réo, cả người đều nôn nao khó chịu, mẹ nó,Bạc Hà lại nấu toàn món cậu thích rồi!






" Cạch " cửa phòng nhè nhẹ hé mở, Thanh Hy lén lút ló đầu ra ngoài. Bạc Hà vẫn đang đứng trong bếp nấu ăn, bóng lưng cao lớn đẹp đẽ chuyển động tạo nên một khung cảnh lung linh đến lạ. Trái tim nhỏ bé của Thanh Hy thổn thức không thôi.






Bạc Hà đang đứng nấu ăn, bất chợt, một vòng tay nhỏ quấn lấy eo cô, sau lưng có người áp vào.







" Đói rồi à? " mỉm cười dịu dàng, bóng dáng cao lớn khẽ quay lại, như một thói quen, cô cúi xuống hôn lên đỉnh đầu chàng trai nhỏ " Chờ chút, sắp xong rồi"







Thanh Hy: ( ˵ ° ~ ° ˵ )!!!







Học tỷ ôn nhu chết mất!!!



_________________________________________


Có ai muốn được trẫm sủng ái như vậy không ¯\_(ツ)_/¯

Truyện sáng tác bởi @Trangsolitude210 trên W🅰️✝✝P🅰️D


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận