Chúng Ta Là Gì Của Nhau?

Nó nhìn cảnh tượng trước mặt, mắt sáng lên.
Xung quanh nó là một rừng đồ ăn. Nào là gà rán, humbeger, bánh kem, snack, rồi là chôm chôm, táo, lê, nho,… Toàn những thứ nó thích ăn.
Nó nuốt nước miếng, giơ tay chụp lấy một cái đùi gà bóng loáng đưa lên miệng cắn. A! sao cái đùi gà này dai thế nhỉ? Cắn mãi không đứt. Nó bực mình cắn một cái thật mạnh, dùng sức kéo ra.
Giảng viên môn toán đang say sưa giảng bài, bên dưới lớp học im lặng như tờ, ai nấy cũng đang rất chú tâm vào bài học. Thường thì những người chọn vào khoa Quản trị kinh doanh này toàn là con ông cháu cha, con của những tập đoàn nào đó, số còn lại là những người đam mê công việc quản lý. Moi việc đang diễn ra theo đúng quỹ đạo thì bỗng nhiên một tiếng hét 'long trời lở đất' vang lên
"AAAAAAAAAA! NHẢ RA! NHẢ RA MAU!"
Mọi người đồng loạt hướng ánh mắt về phía phát ra tiếng hét.
Một đứa con gái, mắt nhắm tịt, ngang nhiên cầm tay tên con trai bên cạnh ra sức ngấu nghiến. Tên nạn nhân kia không ngừng ra sức dãy dụa nhưng vô ích.
Hàm răng kia như có keo 502 dính vào tay hắn không chịu dứt ra.
Nhất thời, cả lớp im lặng.
Nó cảm thấy vô cùng bực tức. Cái đùi gà kia không những dai mà còn có thể động đậy, cố vùng vằng để thoát ra khỏi hàm răng xinh đẹp của nó.
Ngươi không cho ta cắn, ta càng phải cắn!
Với ý chí chiến đấu cao ngút trời, nó dùng toàn bộ sức bình sinh cắn phập vào miếng đùi gà kia không nương tay. Bên tai bỗng truyền đến tiếng hét giữ dội, nó cười đắc ý trong lòng.
Hét à? Sợ chưa? Dám không cho bà đây ăn à!
Nhưng có một điều nó không ngờ tới rằng, cái đùi gà kia có đồng minh nha. Trong lúc nó đang chú tâm chiến đấu với cái đùi kia, một cái đùi khác không biết từ đâu bay tới cắn vào tay nó không chút thương tiếc. Nó lập tức buông cái đùi kia ra, dùng toàn bộ sức lực còn lại tặng cho kẻ đồng minh đáng chết kia một chưởng.
"Bốp" một tiếng, nó mở mắt nhảy dựng dậy, ôm cánh tay còn lưu lại vết cắn hồng hồng kia, trợn mắt hét lớn:
"Thật không biết đùi gà trên đời này còn biết cắn người nha. Ta nguyền rủa cả 18 đời tổ tông nhà ngươi iiiiiiii"

Nói xong, nó liền nín bặt. Hơn 50 cặp mắt đang nhìn nó không chớp! Nó mím môi, chớp chớp mắt vô tội nhìn lại. Sao lại nhìn nó như người mới từ sao Hỏa rơi xuống Trái Đất như vậy? Trong lúc nó ngủ không biết đã xảy ra chuyện gì a? Hay là nhìn ai đó phía sau nó? Cũng có khả năng đó. Nó hơi xoay người lại, nhất thời không biết nên phản ứng ra sao. Phía sau nó là một cái giỏ đựng rác! Nó nuốt nước bọt, cười gượng hai tiếng rồi hỏi mọi người:
"A haha! Mọi người… mọi người… mặt tớ có dính nhọ sao?"
Hơn 50 cặp mắt lia về phía nó một ánh nhìn phẫn nộ.
Phẫn cái gì mà phẫn, bà đây chưa làm gì mấy người a!
"Hừ hừ"
Nó giật mình cái người đang ngồi thở phì phò bên cạnh mình.
Hắn đưa chỗ bị cắn đã chảy máu lên miệng thổi vài cái, một tay xoa xoa một bên má. Đau chết đi được, xuýt chút nữa là trẹo hàm rồi. Rồi đột nhiên hắn quay phắt sang nó, trừng mắt:
"Cô kia! Cô là con gì mà răng cô sắc vậy hả? Hâm mộ vẻ đẹp của tôi đến nỗi muốn ăn tôi luôn à? Nói cho cô biết tôi không phải là món ăn để cho cô cắn như vậy đâu. Nghe rõ chưa?"
Nói xong hắn mới để ý đến khuôn mặt của nó.
"A!"
Hắn khẽ kêu lên một tiếng. Chẳng phải là cái cô Hayashi Yukata đây sao? Cô ấy học ở đây à?
Nó đưa mắt nhìn vết răng trên tay hắn, rồi lại liên tưởng đến giấc mơ lúc nãy. Không lẽ là nó cho tay hắn là đùi gà rồi tấn công đấy chứ? Mặt nó đột nhiên đỏ bừng lên. Giờ thì nó đã hiểu tại sao hơn 50 cặp mắt đổ dồn về phía nó nãy giờ rồi. Xấu hổ chết đi được. A! ước gì có cái hố ở đây để nó chui xuống cho đỡ mất mặt.
"Tớ… tớ xin lỗi cậu!"
"À, À không sao… không sao!"
Hắn xua tay, lắp bắp nói. Nhưng mà tại sao lại lắp bắp như vậy a?

Cả hai nhìn nhau ngượng ngùng. Bỗng nhiên, một luồng khí lạnh ập đến, cả hai không hẹn mà rùng mình, đồng loạt đưa mắt về phía sau hắn. Giảng viên đứng đó nhìn cả hai như muốn ăn tươi nuốt sống, phóng cái nhìn chết chóc đến chỗ cả hai khiến hắn - người được coi là không bao giờ sợ thầy cô rùng mình, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Nó bên cạnh cũng không khá hơn, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán.
"Hai em dám ngủ trong giờ của tôi. Còn đưa nhau ra làm thức ăn mà cắn. Hai em tự do trong lớp, xem giảng viên như tôi đây là cái gì? Con rối hả?"
Cả hai gật gật đầu rồi giật mình liều mạng lắc lắc đầu, không hẹn cùng chung một phản ứng.
"Giờ học hôm nay, hai em bị đuổi!"
Đầu nó 'bang' lên một tiếng. Chết rồi, lần này đắc tội với bà la sát rồi, không biết cuộc sống sau này sẽ bị hành hạ như thế nào đây. Nó bây giờ, lệ rơi đầy mặt, âm thầm cúi đầu bước ra khỏi lớp.
Hắn thì không có tâm trạng lo xa như vậy. Giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng băng bó cánh tay này lại rồi về nhà ngủ một giấc cho đã thôi. Chuyện tương lai cứ để tương lai tính!
Hắn và nó, kẻ trước người sau cúi đầu đi ra khỏi lớp, mỗi người một tâm trạng.
Nó bây giờ đang rất ngượng ngùng. Còn hắn bây giờ đang cảm thấy rất đau.
Ai ya, không biết cái cô Hayashi này dùng gì để mài răng a, sao lại có thể cắn người khác tới mức này chứ? Hắn thổi thổi vào vết thương, trong lòng không ngừng kêu than. Mà thôi, vết cắn này coi như đền bù cái điện thoại hắn làm rơi của nó vậy.
Nó ở phía trước đột nhiên dừng lại khiến hắn ở phía sau không chú ý liền đâm vào người nó.
"Ai!"
Nó và hắn đồng loạt kêu lên một tiếng.
"Hayashi! Sao cậu bỗng nhiên dừng lại?"
"A! Tớ… cậu đi theo tớ!"

Nói rồi không cho hắn có cơ hội từ chối, nó cầm tay kéo hắn đi.
Hắn ở phía sau giật mình một cái. Cảm giác có một luồng điện chạy từ dọc bàn tay xộc thẳng lên não.
Nó kéo hắn xuống phòng y tế, ấn hắn ngồi xuống ghế, quay người đi tìm thuốc sát trùng và băng gạc. Ngồi xuống đối diện, nó kéo tay hắn ra và bắt đầu công việc sơ cứu!
Đầu óc đang bay trên mây thì một cơn rát ở tay truyền đến kéo hắn về lại mặt đất.
"Ai..A! rát"
Thấy hắn hơi vùng vẫy, nó quắc mắt nhìn hắn một cái.
Hắn im re. Oa oa oa, sao con người đối diện lại có cái nhìn đáng sợ đến vậy? Băng bó thôi mà cứ như là đi đámh trận vậy a? Ánh mắt đằng đằng sát khí a!
Nó hài lòng nhìn sản phẩm của mình. Rất tốt! Rất đẹp mắt! Nhìn lại đống băng gạc còn thừa, nó xắn tay áo bên trái lên, gỡ miếng băng chỗ bị mảnh thủy tinh cứa vào và tiến hành tự băng bó lại. Vết thương tuy sâu thật nhưng mà nó chỉ cảm thấy hơi đau thôi. Trước đây, trong đợt tập huấn đặc biệt kéo dài suốt 2 năm để được vào tổ chức, nó đã từng bị thương nặng hơn thế này nhiều.
Hắn nhìn nó tự xử lí vết thương mà nhíu mày. Con người này làm gì mà bị thương đến như vậy chứ? Hắn khẽ rùng mình.
"tớ xin lỗi cậu nhé! Tại lúc nãy vô ý cắn cậu ý mà"
Nó cười cười nhìn hắn.
Hắn hơi ngây người. Nụ cười này nhìn quen quá, chắc chắn hắn đã thấy ở đâu rồi nhưng nhất thời không nhớ ra.
"Này! Cậu không sao chứ?"
Thấy hắn ngây người không trả lời, nó khua tay trước mặt hắn.
"không... không sao! Hayashi, tớ cũng xin lỗi nhé. Thực ra lúc nãy, tớ cũng đã cắn cắn cậu rồi."
Hắn ngượng ngùng nói.
"Không sao, tớ không có đau. Cứ xem như là bù lại đi. Mà cậu cứ gọi tớ là Yukata đi. Hay là gọi Yu cũng được"

"ừ"
"Mà này, sao cậu biết tên tớ?"
"Tớ và cậu gặp nhau một lần rồi mà!"
Hắn chớp mắt nhìn nó. Nó không nhớ sao?
"Xin lỗi... hình như tớ quên mất rồi... hì hì hì... cậu thông cảm"
"Ừ!"
Ánh mắt hắn hơi trùng xuống. Một kẻ đẹp trai ngời ngợi thế này mà người ta không nhớ tới, thật là tủi thân quá đi.
"Mà cậu tên gì vậy?"
Nó nghiêng đầu hỏi hắn.
"Đường Lạc Văn"
Nó hơi gật gật đầu. Không khí trở nên gượng gạo.
"Hay là... chúng ta đi chơi đi. Đằng nào mà chả bị đuổi rồi, hôm nay tớ đưa cậu đi chơi xem như là mừng ngày chúng ta trở thành bạn bè của nhau"
Hắn đột nhiên nói. Nó không tiện từ chối nên cũng gật đầu đồng ý.
Cả hai đi ra nhà xe lấy xe rồi bắt đầu hành trình đi chơi.
Địa điểm đầu tiên hắn đưa nó đến là…
Sở thú!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận