Tíêng chuông điện thoại vang lên khíên nó giật mình vội đẩy hắn ra. Nó lau khô những giọt nứơc mắt còn đọng lại trên má, móc điện thoại ra xem. Là Roy!
"Alo. Tui nghe đây. Có chuyện gì vậy?"
--------------------
Hắn có gắng đi xe nhanh hết tốc lực đe tránh người ngồii phiá sau càm ràm thúc giục. Hắn không biết chính xác là chuyện gì đã xảy ra. Nó chỉ nói với hắn một câu rằng Ngọc nào đó đã đến nhà của một người nào đó tên Trần Thiên Minh. Hắn không biết tại sao nó lại lo lắng như vậy, chỉ có thể suy đóan rằng chuyện này chắc chắn rất quan trọng.
Dừng xe trứơc một căn biệt thự ở khu vực dành cho người giàu có, chưa kịp dừng hẳn xe thì nó đã nhảy xuống khíên hắn hú hồn viá. Vừa mới dựng xe và quay người lại, hân chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của nó khúât sau bức từơng cao 2m kia. Hắn thầm cười khổ. Nó thì vào được, còn hắn phải làm sao??
---------------------
Nó hơi nghiêng người, lưng dán chặt vào bức từơng để tránh camera.
Bình tĩnh! Phải thật sự bình tĩnh. Ngọc sẽ không sao.
Nó trấn tĩnh lại, có giữ sự sáng suốt của bản thân để xác nhận xem Ngọc có thật sự đến đây không. Chật vật một chút, nó đã đứng ngoài cửa sổ phòng riêng của Trần Thiên Minh. Nheo mắt nhìn qua khe rèm cửa, nó thấy hai bóng người. Chính xác là Ngọc và Trần Thiên Minh. Có vẻ là hai người đang nói chuyện. Nó đang phân vân có nên vào hay không thì bên trong đã vọng ra tíêng hét.
Là của Ngọc!
Nó định đẩy cửa xông vào thì chợt nhìn thấy, dưới hàng mi của người đã sát hại ba mẹ nó, những giọt lệ trong suốt đang rơi xuống.
Tại sao lại khóc? Kẻ đó mà cũng biết rơi nứơc mắt à?
Ngọc cũng nhìn về phiá hứơng nó nhưng đứng một khỏang khá xa so với Trần Thiên Minh nên chắc chắn không thể thấy được cảnh tượng ấy. Nó cuộn chặt nắm đấm, không xông vào mà chỉ đứng phiá ngoài theo dõi cuộc nói chuyện. Đây là vấn đề của hai người ấy. Nó, kể cả Roy cũng không đữợc quỳên xen vào.
"Đúng vậy. Chính tay ta đã giết bà ấy cũng như gia đình con bé đó."
"Tại sao?? Tại sao có thể làm vậy? Tại sao chứ? Mẹ tôi đã làm sai cái gò đến nỗi bị ông giết chết?? Tại sao lại như vậy??"
Ngọc hét lên, khuôn mặt đầm đià nứơc mắt.
Trần Thiên Minh cắn chặt môi, tay vung lên vờ như vô tình lau đi dòng nứớc mắt. Trần Thiên Minh quay lại nhìn Ngọc với khuôn mặt lạnh lùng, tàn khốc, khác với khuôn mặt đầy nứơc mắt lúc nãy.
"Thì đã sao?? Cô đến chỉ để hỏi ta những thứ vớ vẩn này à? Cô tửơng cô còn là tiểu thư của Trần gia??? Trần Hoài Ngọc, cô nghĩ có là ai? Thứ ta cần là tìên và điạ vị, không cần một thứ rác rưởi như cô."
Ngọc kinh hòang mở to đôi mắt ầng ậng nứơc nhìn Trần Thiên Minh, đầu óc nghĩ về một nơi nào đó xa xôi trong quá khứ.
"Công chúa của ba sao lại khóc? Ai dám bắt nạt công chúa của ba nào??"
Đã từng có một người yêu thương Ngọc như vậy.
"Ngọc, con không sao chứ? Con đi đâu gìơ này mới về?"
Đã từng có một người lo lắng đến phát điên khi Ngọc mất tích.
"Con nhìn những ngôi sao trên trời nhé. Nhìn nhỏ bé vậy thôi nhưng ánh sáng của chúng không hề yếu ớt. Nếu chỉ có một vài ngôi sao... ừ thì yếu ớt, nhưng khi có cả một bầu trời đầy sao, chúng sẽ tỏa sáng, thay ặt trăng chiếy dọi khắp muôn nơi..... con chính là cả một bầu trời sao đã sáng soi cho cuộc sống của ba. Ba yêu con nhìêu lắm."
Ngọc đau lòng nhớ lại những kí ức ngọt ngào trong quá khứ, mắt ngứơc nhìn con người ở thực tại.
Đúng là... thời gian sẽ khiến cho con người ta thay đổi... không sớm thì cũng muộn... ai rồi cũng sẽ khác đi!
"Nhưng tại sao?? Hãy cho con biết lý do. Tại sao ba lại giết mẹ? Tại sao chứ?"
"Chẳng vì lý do gì cả. Ta thích vậy. Thế thôi."
Trần Thiên Minh tỉnh bơ nói, bàn tay phiá sau siết chặt.
Ngọc cắn chặt , có kìm nén cơn sóng đang dâng trào trong lồng ngực, đôi chân run run dừơng như muốn ngã quỵ.
Ngọc đang rất thất vọng.
Người ba bấy lâu nay Ngọc yêu thương và tôn kính biết nhường nào lại chính là kẻ đã cướp đi mạng sống của người đã mang nặng đẻ đau Ngọc.
Người mà bấy lâu nay luôn đem đến cho Ngọc tíêng cười hạnh phúc, để Ngọc sống ở trần gian mà cứ ngỡ là thiên đừơng. Rồi đột nhiên, chính tay ông ấy kéo Ngọc xuống điạ ngục.
Ngọc biết phải làm sao đây?
"Vậy còn ba mẹ của có gái đó? Tại sao lại có cả họ? Họ đã làm gì ba chứ?"
"Là do họ nợ ba trứơc.Gia đình đó... đáng phải bị như vậy."
Trong mắt Trần Thiên Minh cháy lên một ngọn lửa.
Ngọn lửa của sự hận thù.
"Vậy ba hãy nói đi. Họ đã làm gì mà khiến cho ba phải trừng phạt họ như vậy?"
Trần Thiên Minh quay người lại, mắt nhìn lên bầu trời qua ô cửa kính.
"Hận thù của thế hệ chúng ta, cứ để bọn ta tự giải quýêt. Thế hệ sau như các con, tốt nhất là không nên biết đến. Tội lỗi, cứ để một mình ta gánh chịu."
"Chuyện gì chứ? Tại sao? Vậy còn cô gái đó, có gái tên Lại Băng Tâm, cô ấy cũng chỉ là một đứa trẻ, tại sao ba nỡ cướp đi mọi thứ của cô ấy? Ba nói sẽ không để thế hệ con bị liên lụy, vậy cô gái đó... tại sao? Ba nói đi! Ba biết hiện giờ cô ấy là ai không? Có ấy, cái người mà cả nhà bị ba giết đó,... là... đứa bạn thân duy nhất của... con gái ba... hức... có ấy là bạn thân của con gái ba.. Là người luôn bên cạnh con. Là người luôn hỉêu con. Ba có biết được cảm giác của con khi mà... biết được... kẻ đã cướp đi mọi thứ của đứa bạn thân nhất lại là... ba của mình... ba có biết con... con đã đau đến mức nào không? ... Con còn... không giám nhìn mặt cậu ấy... Mọi chuyện... thế này rồi... con và cậu ấy sẽ ra sao đây??... ba nói đi."
Ngọc cắn chặt môi, tay run run rút trong túi ra một khẩu súng, chiã về phiá Trần Thiên Minh.
"Con... đã hứa rằng sẽ trả thù... ẹ... cho gia đình cậu ấy... con đã hứa như vậy... Nhưng cứ thế này.... con làm sao có thể ra tay được... ba là ba của con... chính là người đã... mang con đến với cuộc sống này... con... con..."
Nứơc mắt không ngừng chảy, đôi chân run lên như muốn ngã quỵ trong khi con tim không ngừng gào thét trong đau khổ. Ngọc không biết phải chọn ai. Ngọc không biết phải xử lí làm sao để không ai bị tổn thương. Ngọc thật sự không biết. Bây gìơ đây, Ngọc đang chĩa súng vào người đã sinh ra mình mà không biết có nên bóp cò hay không. Lý trí bảo bắn thì con tim gào lên đau khổ. Nghe theo con tim thì lương tâm không ngừng cắn rứt. Cuối cùng thì Ngọc phải làm sao?
"Đúng vậy. Hãy kết thúc mọi chuyện. Giết ta đi, lương tâm con sẽ không cắn rứt nữa. Con cũng có thể nhìn thẳng vào mắt của bạn con, con cũng có thể bắt đầu một cuộc sống mới. Ta biết, con sẽ không tha thứ cho những gì ta đã làm ra. Ta cũng không dám hy vọng con sẽ tha thứ. Ta chỉ muốn con biết một đìêu là: dù có chuyện gì xảy ra, ta vẫn mãi thương con. Muôn đời và mãi mãi.... Nào, hãy đến đây... hãy can đảm.lên con gái của ba... Ba đã sẵn sàng nhận sự trừng phạt rồi..."
Vừa nói, Trần Thiên Minh vừa di chuỷên đứng trứơc mũi súng của Ngọc, đôi bàn tay buông thõng.
Ngọc giật mình, sợ hãi lùi về phiá sau, lắc đầu ngùây nguậy. Nứơc mắt rơi là chã trên khuôn mặt. Mặn và đắng!
"Không sao đâu con gái... ba không có gì hối hận cả. Ba chỉ... chỉ nuối tíêc một điều đó là... chưa thể cầm tay dât con vào lễ đường... chưa thực sự tìm cho con được một chỗ dựq sau này... ba... vô dụng lắm phải không?"
"Khônggggggggg! Đừng nói nữa... đừng nói nữa..."
Ngọc bịt chặt hai , xoay người chạy vụt đi.
Trần Thiên Minh tay đưa giữa không trung, muốn gọi tên đứa con gái duy nhất của mình nhưng có họng nghẹn lại, lời nói không thể nào thốt ra được. Trần Thiên Minh vô lực dựa vào thành bàn, ngứơc mặt lên trần nhà. Một dòng nước qua kẽ mi chảy xuống, lăn dài bên gò má. Ông chỉ thì thầm trong miệng:
"Ba xin lỗi!"
---------------------
Nó chậm rãi đặt tay lên nắm cửa, xoay nhẹ. "Cạch" một tiếng, cửa đã mở. Nhìn quanh căn phòng tối om không có ánh đèn, nó nương theo ánh trăng đi sâu vào phiá trong, nơi có ánh điện hắt ra.
Trong phòng không có tíêng người nói, không có tiếng cười đùa. Trong phòng chỉ vang lên những tiếng va chạm của vật thể.
"Bốp... bịch..."
Nó lắc đầu, đi thẳng vào trong.
Giữa căn phòng rộng như một phòng học không có đồ đạc, chỉ đợn giản một vài dụng cụ tập võ, tập boxing,.Ngọc đang tay không đấm liên tục vào bao cát. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo, đọng lại trên khuôn mặt đỏ bừng vì mệt. Đôi bàn tay cũng đã rứơm máu tự bao gìơ.