Chúng Ta Nợ Nhau Tương Lai Tươi Đẹp


Ngày hôm sau , khi thức dậy tôi cảm thấy rất yêu đời hơn hẳn.

Tôi cảm thấy muốn đi học hơn nên đã đi học từ rất sớm.

Trên đường đến trường tôi tung tăng chạy với một niềm vui sướng.

Tôi tươi tắn hẳn hơn.

Trong giờ học tôi phát biểu nhiều hơn khiến Bạch Bạch và Ninh Ninh bất ngờ.Giờ chuyển tiết,Tiểu Bạch nhìn tôi rồi hỏi:- Có gì mà vui vậy ta, tâm trạng tốt hơn hẳn nữa hay là có chuyện gì giấu tụi mình đúng không?- Đúng đó.- Ninh Ninh gật đầu.- Chả có gì đâu tự nhiên mình cảm thấy tâm trạng tốt hơn.

Thôi không nói nữa thầy giáo sắp vào lớp rồi kìa lo ôn bài đi !!!-Đúng thật bản thân tôi cũng không hiểu tại sao nữa.Tôi muốn tìm Trạch Dương để nói chuyện vì lâu rồi chúng tôi chưa gặp nhau, bạn bè phải hỏi thăm nhau chứ!!Tôi tìm anh ấy quanh trường.

Đi ngang qua phòng mỹ thuật thì thấy anh đứng một mình nên tôi vội chạy tới rồi nói:- Đã lâu không gặp, tôi không ngờ được gặp anh ở đây đấy!- Thì sao, chúng ta đâu có thân đến vậy.- Tôi và anh đã gặp nhau trong bệnh viện đó rồi tôi nói chúng ta sẽ làm bạn rồi mà!- Đừng có lắm mồm mà nói tôi ở bệnh viện cùng với cô đó.


Tôi không muốn có ai biết đâu.- Tại sao chứ? Anh nói gì tôi không hiểu gì cả.- Tốt nhất cô đừng nói ai rằng quen biết tôi.

Và tôi cũng không muốn cô cứ đi theo tôi đâu nhé! Bây giờ cảm phiền cô cho tôi đi qua.Tôi lặng người đến bất thần.

Anh ta lạnh lùng hơn hẳn và cả cũng như lần trước, vậy chuyện gì đã xảy ra với anh ta vậy.Tôi chưa nói xong thì anh ta đã rời đi.Vì muốn rõ ràng hơn nữa nên tôi vội tìm anh ta.Ngó qua ngó lại thì anh ấy đang đứng nói chuyện với ai đó.

Tôi tiến lại gần.Hình như các cô gái đang bao quanh anh ta.

Tôi đang thẩn thơ nhìn thì từ đằng sau Hiểu Bạch và Lê Ninh vỗ vai tôi.

Tôi giật mình.- Trời ơi! Cố Trạch Dương đẹp trai quá! Thật là một người tuyệt vời.

Mỹ nam mà ông trời đã giáng xuống cho bọn tôi mà !!! -Hiểu Bạch nhảy cẩn lên- Cái gì....mỹ nam hả???Tôi bắt đầu hoang mang anh ta có thể nổi tiếng đến vậy hả.- Các cậu biết anh ta à??- Đương nhiên rồi trường mình không những có một mà đến tận hai hotboy.

Nếu một người được ca ngợi vì vẻ lãng tử và thư sinh thì người còn lại sẽ khá trầm tính và cũng lạnh lùng.

Về độ đẹp trai của cả hai thì khỏi bàn cãi luôn.Tớ thì thích Lãng Thần ca ca hơn.Cùng lúc đó Lê Ninh cũng tiếp lời:- Tớ thì thích Trạch Dương hơn vì cậu ấy mang một vẻ bí ẩn khiến tớ muốn thám hiểm hơn.- Không ngờ cậu cũng mê trai nhỉ ?- Bạch trêu ghẹo.- Nè đừng chọc tức tớ.Lúc đó tôi chỉ cảm thấy rất sốc.

Sụp đỗ hoàn toàn.

Thật tình tôi chỉ muốn nghe một lời giải thích thõa đáng.

Sao con người ở trên thành phố này có thể quên mất sạch tình nghĩa như vậy.

Tôi cũng đã từng giúp anh ta nhưng anh ta cũng đã trả ơn rồi.


Suy cho cùng thì tự tôi đa tình nghĩ nhiều rồi làm càng thôi.Nhưng dù sao đây có lẽ cũng là một bài học cho tôi.

Dù gì chẳng ai nợ ai nên thôi.Hôm đó tôi về nhà nhưng chẳng có tâm trạng ăn uống gì.

Cả đêm hôm đó tâm trạng tôi bồn chồn và rất khó đi vào giấc ngủ.

Tôi cứ cảm thấy buồn buồn và hàng trăm hàng nghìn diễn cảnh và câu hỏi xuất hiện trong đầu tôi.Ngày hôm sau tôi đi học với một đầu óc trống rỗng.

Trong lớp cũng không mấy tập trung , ai hỏi gì cũng phớt lờ làm ngơ.Tôi cứ như vậy trong vòng một tuần.

Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình có thể va vào một nỗi buồn sâu thẳm như vậy.

Hai người bạn của tôi cũng đã an ủi tôi đương nhiên là tôi sẽ không muốn bản thân mình như vậy.

Thế nên tôi quyết định mình phải tỉnh táo và thật vui vẻ không nên mất tập trung nữa.Từ đó tôi cũng đăng kí tham gia một số câu lạc bộ và có nhiều bạn hơn.


Điều đó khiến tôi một phần nào tích cực và vui vẻ hơn.

Tôi có chơi thân thêm Vương Hàn cậu ấy là người bạn tôi quen ở câu lạc bộ.

Tôi rất thích vẽ tranh vì khi đó tôi chỉ tập trung vào tác phẩm của mình mà không nghĩ ngợi gì.

Cậu ấy cũng học chung lớp mà lại làm lớp trưởng nữa cơ.

Chúng tôi học chung lớp đấy nhưng vì không có lí do gì nên chúng tôi chả khi nào bắt chuyện với nhau cả, nhờ CLB chúng tôi mới thật sự làm quen.Đôi khi tôi cảm thấy mình thật tệ hại với cả thất bại nữa chứ.

Nếu như là trước kia thì tôi sẽ không thể nào vượt qua được nhưng nhờ có nhũng người bạn thân của tôi nhờ sự giúp đỡ, tâm sự và sát cánh bên nhau nên tôi cảm thấy rất hạnh phúc.

Tôi chưa từng cảm nhận rằng sức mạnh của bạn bè lại dũng mãnh đến thế!!!!! Cho dù ngày tháng sau này thế nào thì tôi cũng đã không còn sợ nữa rồi.Những ngày tháng sau này tôi sẽ biết suy nghĩ hơn và cũng sẽ không dễ dàng tin một ai rồi tự làm bản thân tổn thương nữa đâu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận