Một tuần, hai tuần, Tiếu Dương đều không có động tĩnh gì.
Lúc đầu Khương Hiểu Nhiên còn cho là may mắn, nhưng càng về sau càng không đợi được.
Dương Dương ở bên cạnh mặt mày ủ rũ đáng thương, cả ngày chỉ hỏi ba có phải không cần con nữa không.
Chiều thứ sáu, Khương Hiểu Nhiên đón con gái về nhà.
“Mẹ, hay là chúng ta đến công ty thăm ba đi”.
“Ảnh hưởng đến công viêc của ba sẽ không tốt đâu”.
“Không đâu, ba nói nếu con có việc gì có thể đến công ty tìm ba mà”.
Vốn không muốn để con gái nói mãi, cô gọi điện cho Tiếu Dương, ai ngờ là trợ lý nhận máy.
Cô hỏi Tiếu Dương có ở công ty hay không, trợ lý nói đang họp, di động quên mang theo.
Cô hỏi cụ thể địa điểm, rồi gọi xe đến.
Khương Hiểu Nhiên quyết định đưa con gái đi, chờ anh họp xong, cho con gái về nhà với anh.
Công ty anh nằm ở trung tâm nhộn nhịp rộng lớn, là một tòa nhà cao hai mươi tám tầng, trong đó chiếm toàn bộ sáu tầng.
Ai cũng biết, đất nơi này có chi phí cao, thường một công ty có thể thuê được hai ba tầng là tốt rồi.
Nhưng công ty anh lại thuê cả sáu tầng.
Điều đó, có thể thấy hiện giờ năng lực của anh mạnh mẽ như thế nào.
Khương Hiểu Nhiên đứng ở trung tâm đại sảnh, cảm thấy bản thân mình nhỏ bé.
Cô nắm tay con gái, lúc thang máy đi lên tầng thứ hai mươi tám, theo tiếng ding dong, cô bước ra khỏi thang máy.
“Xin hỏi, văn phòng của Tiếu Dương ở đâu?”.
Nhìn thấy một cô gái mặc áo màu xanh, cô liền hỏi.
Cô gái xem xét mẹ con cô, “Cô đang nói đến Tiếu tổng phải không, anh ấy ở phòng 2808”.
“Cảm ơn”.
Khương Hiểu Nhiên đi vào phòng, một người đàn ông đeo kính khoảng ba mươi tuổi đi đến, “Cô là Khương tiểu thư, mời ngồi.
Tổng giám đốc đang có khách, cô chờ một lát”.
Cô nhìn quanh đáng giá phòng, chỉ có hai bàn làm việc, một nam một nữ ngồi, có lẽ là trợ lý và thư ký.
Bàn dựa vào bức tường kia có một cánh cửa đang đóng kín.
Người phụ nữ bê hai cốc nước, đặt trên bàn trà.
Ánh mắt dừng lại trên người Dương Dương một lát, trong mắt tràn đầy vẻ tò mò.
Cửa bị đẩy ra, một bóng hồng xinh đẹp đứng ở cửa, tay vuốt ve lông mày Tiếu Dương, “Buổi tối nhớ đến tìm em nha”.
Tiếu Dương cúi đầu, hôn khẽ lên trán cô ta, “Tiểu rắc rối, anh biết rồi”.
Khương Hiểu Nhiên bị tác động mạnh mẽ, tay đan chặt vào nhau, dường như làm như vậy sẽ không đau.
“Ba”.
Dương Dương chạy tới.
“Dương Dương”.
Tiếu Dương đi ra, ôm lấy con gái.
Mặt Dương Dương mang đầy vẻ thù địch nhìn người con gái bên cạnh anh.
“Tiếu Dương, con anh thật dễ thương”.
Người con gái trẻ tuổi đi lên phía trước.
Khương Hiểu Nhiên thấy được chính diện người con gái đó, tuổi còn trẻ, khoảng hơn hai mươi tuổi, tóc nâu xoăn nhẹ, ánh mắt long lanh, dáng người cao gầy, đi đứng thướt tha, khiến cho người khác không khỏi ngoảnh mặt nhìn.
Người con gái đó cũng nhìn cô, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.
“Hương Hương, em về trước đi”.
Tiếu Dương định đặt Dương Dương xuống.
Nhưng Dương Dương lại làm nũng, ôm chặt lấy anh, “Ba, đã lâu rồi con không gặp ba, con không muốn xuống”.
Tiếu Dương hôn lên má con, “Được, không xuống”.
Người con gái mong đợi anh một nụ hôn tạm biệt nhưng thấy không có hy vọng, vì thế nói săn sóc, “Được rồi, em đi đây, nhớ những gì anh hứa đấy”.
Anh mỉm cười, ý bảo đã biết.
Người con gái kia đi rồi, anh mới nhìn Khương Hiểu Nhiên ngồi trên sô fa.
Anh ôn hòa tiếp đón, “Em đến rồi à”.
Khương Hiểu Nhiên gần như muốn xông ra khỏi cửa, nhưng tự tôn không cho phép cô làm kẻ đào ngũ.
“Dương Dương nhớ anh, hôm nay cho con bé đến nhà anh, ngày mai lại vè nhà”.
“Được thôi”.
Tiếu Dương không chút để ý đáp lại.
“Vậy tôi đi trước”.
Không chờ anh trả lời, cô liền hốt hoảng xoay người rời đi.
Tiếu Dương bình tĩnh nhìn bóng hình cô khuất dần, mãi cho đến khi con gái gọi anh, “Ba ơi, đưa con đi chơi đi”.
“Được, con muốn đi đâu nào?”.
“Bên cạnh trường học con có cửa hàng thú cưng gia đình, bên trong có con cún nhỏ rất đáng yêu, con muốn nuôi nó”.
“Nuôi con cún à, mẹ con đồng ý chưa?”.
“Chính vì mẹ không đồng ý nên con mới nói với ba, nhưng bạn học con đều nuôi một con, con cũng muốn vậy”.
Tiếu Dương nhíu mày, nói thật, đối với động vật anh luôn không có hứng thú.
Dương Dương lay cánh tay anh làm nũng, “Đồng ý với con đi, đồng ý với con đi ba”.
“Được rồi, ba mua cho con”.
Con gái cũng như viên đạn bọc đường, cho tới bây giờ anh vẫn không có khả năng miễn dịch.
Khương Hiểu Nhiên không biết bản thân đã về nhà như thế nào.
Cô bắt đầu ngồi ba chuyến xe buýt, nhưng lúc dừng lại quên xuống.
Sau đó, lại ngồi tiếp 6 chuyến nữa để quay trở lại.
Lần này đã nhớ xuống xe.
Nhưng lúc trở về vẫn không để ý gì, đến khi về nhà mới phát hiện chưa mua đồ ăn.
Dù sao cũng một mình, ăn cái gì đó qua loa là được.
Trong nhà còn có một thùng mì tôm, cô đun nồi nước sôi, cho vào trong bát, hơi nước bốc lên đi vào từng lỗ chân lông, rồi đến ánh mắt cũng không buông.
Khương Hiểu Nhiên miệng thổi mì tôm còn nóng, trong mắt dày đặc sương mù, đáng chết, cô rút ra tờ giấy ăn cố sức lau.
Nhưng sương mù đó lại hóa thành nhưng giọt nước, chảy xuống dọc theo gò má, đi đến khóe miệng, cô vô tình liếm phải, rõ ràng là mặn.
Cô không có khóc, sao cô phải rơi nước mắt vì người đàn ông đó, anh ta không đáng.
Trước mắt lại hiện lên hình ảnh anh khẽ hôn lên trán người con gái kia, ánh mắt dịu dàng như thế, đã từng nghĩ chỉ thuộc về một mình cô.
Cô đúng là người mơ mộng hão huyền, anh ta chưa bao giờ thuộc về cô.
Trước kia anh ta có Quách Doanh, cái hình ảnh người phụ nữ đó chế nhạo cô, cô không bao giờ quên được.
Nói cái gì là vì cô mới hủy bỏ hôn ước với Quách Doanh, tất cả đều gạt người, đều là nói dối thôi.
Mới đó anh ta đã có tình yêu mới, trẻ hơn cô, xinh đẹp hơn cô.
Tiểu rắc rối, tiếng xưng hô vô cùng thân thiết như thế cứ vang vọng trong lòng cô.
Không phải đã quyết định không cần anh ta rồi sao, tại sao lại đau lòng vì anh ta?
Mười năm, trái tim không phải đã yên lặng không có cảm giác yêu là gì sao? Sao giờ lại thấy đau như vậy?
Đã từng nghĩ trái tim này đã cô đơn đến chết, nhưng giờ phút này lại hồi sinh đập rộn ràng.
Thì ra, trái tim cô chỉ đập vì anh.
Thì ra, trái tim cô chỉ rung động vì anh.
Chẳng lẽ anh chính là kiếp số của cô.
Trong những năm tháng tươi đẹp nhất, cô đã dành cho anh trái tim thuần khiết nhất, nhan sắc xinh đẹp nhất.
Trong những năm tháng tươi đẹp nhất, cô đã hạ sinh con của anh, dần dần nhan sắc già đi, tim cũng trở nên cứng rắn hơn.
Hiện giờ, thanh xuân đã hết, cơ thể cô cũng già đi, nhưng có trái tim cô vẫn không thay đổi mãi luôn nhớ đến anh.
Nhưng anh đã có người khác trong tim, còn không thèm liếc nhìn cô một cái.
Lúc trước, còn nói muốn cùng cô bắt đầu lại lần nữa, nhưng ngay sau đó, lại cùng người khác nắm tay ôm ấp.
Anh như vậy, sao cô dám trao tình cảm thật lòng, sao cô dám bắt đầu lại từ đầu với anh?
Thì ra, anh chưa bao giờ thật sự muốn ở bên cô mãi mãi, lời nói ngày đó, chỉ là nhất thời bồng bột mà thôi.
Khương Hiểu Nhiên nhét mì vào miệng, một miếng lại một miếng, đến khi đầy bụng, giống như cảm xúc của cô bây giờ, đã dâng đầy nhưng không có chỗ để tuôn ra, giống như quá bóng bay, thổi đến giới hạn, có khả năng bùng nổ bất cứ khi nào.
Cô muốn xả hết ra, cô muốn xả hết mọi thứ ra.
Cô đi vào phòng, tìm đồ trang điểm từ lâu đã không sử dụng, nhìn trước gương, đầu tiên là đánh phấn, sau đó cẩn thận chuốt mi, kẻ lông mày, từng nét một, chưa bao giờ cẩn thận đến vậy.
Sau đó cô đánh mắt, màu tím nhàn nhạt, rồi cho thêm chút bí ẩn vào đôi môi.
Đôi môi cô đẹp, tô thêm chút son hồng, lại càng thêm vẻ kiều diễm và cảm giác ướt át.
Nhìn đi, chỉ có phụ nữ lười biếng chứ không có phụ nữ xấu, thì ra cô cũng có thể xinh đẹp đến vậy.
Cô mặc chiếc áo len bó sát người giữ ấm và một chiếc váy len cực kì ngắn, bên ngoài còn khoác thêm áo gió dài qua thắt lưng, cô tràn đầy tự tin ra khỏi nhà.
Đi đâu đây? Cô nhàm chán đứng trên ngã tư nhìn dọc ngang đường phố.
Tháng một ở thành phố B, nhiệt độ ban đêm xuống rất thấp, gió lạnh thổi đập vào mặt buốt giá, cô dựng thẳng cổ áo, tránh cái tiếp xúc gần gũi của gió.
Đến cửa một quán bar, bước chân cô dừng lại.
Tìm một góc ẩn nấp, cô gọi một chai rượu brandy, rót đầy ly, một hơi uống cạn.
Uống hết hai ly rượu, mặt cô nóng như lửa đốt, ánh mắt mông lung, tay khẽ nâng cằm, tâm tư trôi nổi đến nơi khác.
“Tiểu thư, có muốn tôi uống cùng em vài ly không ?”.
Một tên nhóc non tuổi khẽ đi đến cạnh bàn cô, ngồi xuống.
Khương Hiểu Nhiên liếc nhìn cậu ta, “Không có hứng thú”.
“Đều đến chỗ này vui chơi, lại còn giả vờ đứng đắn sao?”.
“Biết không? Tuổi tôi có thể làm dì của cậu đấy, cậu tìm nhầm đối tượng rồi”.
“Chị gái à, tôi rất thích phụ nữ trưởng thành, rất nhiệt tình, rất nóng bỏng”.
Tên nhóc đó nắm lấy tay cô.
“Buông tay ra”.
“Ha ha, tôi không buông”.
Khương Hiểu Nhiên cố sức giật ra, “Tôi bảo cậu buông tay ra, có nghe không đấy”.
“Làm gì mà hung dữ như vậy, cầu tin tôi đi, cầu xin tôi nào”.
“Cút đi, đừng có chọc tức tôi”.
Cô lớn tiếng kêu.
Tiếng kêu thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, ánh mắt mọi người đều quét về phía họ.
“Buông cô ấy ra”.
Một bàn tay to lớn đặt lên vai của tên nhóc kia.
“Anh là ai? Đừng xen vào việc của người khác”.
Tên nhóc ngẩng đầu, thấy một người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh, sắc mặt lạnh lùng, khí thế uy nghiêm.
Trong lòng có chút sợ hãi, nhưng miệng vẫn ngoan cố.
Người đàn ông đặt lên vai cậu ta, còn dùng thêm sức bóp mạnh.
“Bảo cậu buông tay ra, nếu không tự gánh lấy hậu quả đi”.
Tên nhóc đau vai không chịu nổi, đành phải nới tay, “Tôi buông, tôi buông là được chứ gì?”.
Sắc mặt cậu ta xám xịt chạy đi.
Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh cô, “Hiểu Nhiên, sao em cũng ở quán bar?”.
“Thiên Nhân, vì sao em không thể đến đây, dựa vào cái gì đàn ông có thể mà phụ nữ như chúng tôi lại không được?”.
Khương Hiểu Nhiên uống hết ly rượu đầy, ánh mắt mê man nhìn anh.
Cố Thiên Nhân cướp lấy ly rượu, “Đừng uống nữa, em sẽ không về nhà được.
Về nhà Dương Dương nhìn thấy sẽ không hay”.
“Dương Dương à, ở nhà Tiếu Dương rồi, hôm nay em tự do tự tại, không có người quản, cũng không cần quản người”.
Cô muốn lấy lại ly.
Cố Thiên Nhân thấy cô như vậy, đặt ly xuống , “Được, em cứ uống đi, không cho em uống cho bằng thích, chắc em sẽ không từ bỏ”.
“Anh cũng uống một ly đi”.
Anh cầm ly rượu thưởng thức, “Có chuyện gì không vui à, sao lại ăn mặc thế này đến đây uống rượu?”.
“Đàn ông đều giống nhau, đừng giả bộ quan tâm đến tôi”.
Cố Thiên Nhân thấy cô đang khó chịu, uống hết ly rượu,”OK, hôm nay anh vui vẻ cùng uống với em, sẽ không mở lời có ý kiến”.
Khương Hiểu Nhiên chống tay nâng cằm, “Thiên Nhân, anh nói thử xem sao có lại một người đàn ông vừa còn nói muốn ở bên em, quay đầu đã tìm phụ nữ khác”.
“Tiếu Dương?”.
“Lúc ấy em đã không đồng ý anh ta.
Xa nhau lâu như vậy, em đâu biết được anh ta có thật lòng hay giả vờ.
Nếu là thật lòng, vậy có khả năng duy trì bao lâu? Em không còn đủ sức chờ đợi mười năm nữa rồi”.
“Em không làm sai “.
Ánh mắt Khương Hiểu Nhiên buồn bã, dưới ánh sáng mờ ảo của căn phòng, càng thấy được nỗi buồn vô tận, “Cô gái kia rất trẻ, rất xinh đẹp, có phải đàn ông đều thích non tươi hay không, anh ta chọn cô ấy, đó là điều rất tự nhiên.
Em thì có gì đây, nhan sắc đã tàn phai, cơ thể không còn trẻ trung nữa, lại còn cái tính khí cứng đầu khiến người khác không thể thích được”.
“Đừng nói vậy, kỳ thực em ….”.
Cố Thiên Nhân nắm lấy tay cô, “Là tốt nhất”.
“Đừng an ủi em, em biết bản thân mình, em chỉ muốn xả hết bực bội thôi”.
Khương Hiểu Nhiên lại uống cạn một ly nữa.
Cố Thiên Nhân nâng ly rượu cười, “Hiểu Nhiên, hôm nay anh sẽ vui vẻ uống rượu với em”.
Một chai rượu đã hết chỉ nhìn thấy đáy.
Cố Thiên Nhân vẫn còn tỉnh táo, ánh mắt sáng ngời, không thấy chút gì là say men rượu.
Khương Hiểu Nhiên đã say, cảm thấy mọi thứ mờ ảo quay cuồng, mặt đỏ bừng gọi, “Một chai nữa”.
Bồi bàn đang chuẩn bị lấy rượu, Cố Thiên Nhân làm cử chỉ, ý bảo không cần lấy nữa.
“Hiển Nhiên, giờ đã muộn rồi, quán bar sắp đóng cửa, anh đưa em về”.
Không chờ cô đồng ý, Cố Thiên Nhân để cô dựa vào người rồi rời khỏi quán bar.
End.