Chẳng lẽ là Thiên Nhân, anh không phải bận đi khảo sát thị trường để mở siêu thị mới à, sao lại có thời gian đến bệnh viên thế này.
Khương Hiểu Nhiên lắc đầu.
Mà nói gì thì anh cũng là người thành phố B, không quen thuộc thành phố A, làm sao có thể quen biết bác sĩ Lưu.
Chẳng lại là Khương Cường? Nghe mẹ cậu ta nói, cậu ta đã đi công tác ở nước ngoài, không thể xảy ra khả năng này!
Vừa đi vừa nghĩ, cô suýt chút nữa bị vấp ngã vào cái thùng rác ở hành lang.
Tiếu Dương đỡ lấy cô, miệng trách cứ, “Đi đường sao không chú ý như vậy, cứ như trẻ con đấy”.
Có trẻ con nào lớn tuổi thế này không? Khương Hiểu Nhiên tức giận trong lòng.
Ngồi trên xe, nhớ đến Tiếu Dương đã đến đây mấy ngày, liền hỏi, “Anh không cần đi làm sao? Ngày nào cũng thấy loanh quanh ở đây”.
“Không biết bây giờ xã hội rất phát triển khoa học kỹ thuật sao, người ta chỉ cần ngồi trước máy tính có thể điều khiển công việc từ xa đến nhân viên”.
“Tôi chỉ tự mình làm, không biết máy tính, chỉ biết đầu óc thôi”.
“Ha ha, ai chả biết Khương tiểu thư của chúng ta ở trường học, là mỹ nữ cùng tồn tại cả trí tuệ và sắc đẹp.
Ai dám nói em ngốc, anh sẽ đánh cho một trận”.
“Vậy anh chính là người đáng đánh”.
Tiếu Dương nghĩ, luôn sẵn sàng, nhưng vào lúc này lại im lặng, chuyên tâm lái xe.
Đến cửa nhà, lúc Khương Hiểu Nhiên xuống xe, vừa đi vài bước, lại quay đầu lại, “Tiếu Dương, ngày mai anh không cần đến nữa, dù sao cũng không có chuyện gì to tát”.
Tiếu Dương không nói câu gì, đột nhiên phóng xe bỏ đi.
Xe chạy nhanh trên đường lớn, quang cảnh bên đường nhanh chóng lướt qua, như là một bộ phim được trình chiếu, vừa xem đã thấy hết, cuối phim cũng chẳng nói thêm được gì.
Người phụ nữ ngốc ngếch này, đầu óc cũng ngốc nghếch, trong lòng anh thầm mắng cô.
Đến giờ ăn cơm trưa, anh đưa cô về đến cửa nhà, cô đã không mời anh lên nhà.
Lại còn dám nói, ngày mai không cần anh đến.
Mục đích anh đến thành phố A chính là muốn có nhiều thời gian ở bên cô, không cần anh đến, vậy anh ở đây làm gì cơ chứ?
Cô nói là việc của cô, anh làm là việc của anh.
Đã có quyết định trong lòng, nhưng người anh cũng không thấy thoải mái hơn.
Vừa vào cửa Tiếu gia, bà Tiếu đã ra đón, “Tiếu Dương, con xem ai đến đây?”.
Nhìn thấy Quách Doanh ngồi trên ghế sô fa, còn nở một nụ cười vô cùng ngọt ngào.
Tiếu Dương lạnh lùng liếc mắt một cái, nói với mẹ, “Con mệt lắm, con lên phòng nghỉ ngơi đây”.
“Ăn cơm bây giờ đây, ăn xong rồi hẵng lên”.
Bà Tiếu nói, “Mẹ vào bếp xem cơm nước chuẩn bị sao rồi”.
Tiếu Dương ngồi bên kia sô fa, mở tivi, vẻ mặt chuyên chú, dương như phòng khách chỉ có một mình anh.
Quách Doanh ngồi không yên, “Tiếu Dương, là bác gái muốn em đến, em cũng không có ý gì khác”.
Tiếu Dương xem tivi, tựa hồ không nghe thấy.
“Mặc kệ anh tin hay không, lời em nói đều là thật”.
Tiếu Dương cầm điều khiển lên chuyển kênh, cũng không ngẩng đầu, “Tôi tin hay không không quan trọng, cô chỉ cần về xem kĩ lại bản hiệp ước đã kí là được, ăn vào gì thì lại nhổ ra, hương vị cũng không dễ chịu gì đâu”.
Quách Doanh xấu hổ ngồi một bên.
Bầu không khí nặng nề khác thường.
Không lâu sau, bà Tiếu đến gọi hai người ra ăn cơm.
Bàn ăn hình tròn, ông Tiếu bà Tiếu ngồi cạnh nhau, Tiếu Dương không thể không ngồi bên cạnh Quách Doanh.
Tiếu Dương cúi đầu ăn cơm, không nói một tiếng.
“Tiếu Dương à, gắp thức ăn cho Quách Doanh đi”.
Bà Tiếu gọi.
“Cũng chẳng phải là trẻ con, cần gì phải làm vậy”.
“Người ta đến đây là khách, đứa nhỏ này”.
Tiếu Dương miễn cưỡng gặp một miếng thịt ba chỉ, đặt vào bát cơm của cô nàng, anh nhớ rõ cô ta sợ béo, không bao giờ ăn thịt nhiều mỡ.
Quách Doanh khó xử nhìn đồ ăn, ăn cũng không được, không ăn cũng không được.
“Thế nào, đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”.
Bà Tiếu hỏi cô.
Quách Doanh gắp miếng thịt ba chỉ đưa lên miệng, vừa ăn vừa nói, “Rất ngon ạ”.
Lúc phải nuốt xuống, sắc mặt trông rất khó coi.
Cả thể xác và tinh thần Tiếu Dương đều thấy sung sướng, vội vàng ăn hết bát cơm, “Ba mẹ, con ăn xong rồi, con lên phòng đây”.
Đi vào phòng, anh lấy ra một chiếc đĩa CD cho vào đầu đĩa than, bên trong phát ra một giai điệu quen thuộc, “Đôi mắt đen lúng liếng và nụ cười của em, làm sao lại khó quên đến thế dù khuôn mặt em đã thay đổi, thời gian nhẹ bỗng trôi qua như chạy trốn, quay đầu nhìn lại đã vội vã mấy năm… “.
[1]
Theo giai điệu của bài hát, anh thầm hát khẽ, suy nghĩ trở lại năm mười tám tuổi hoa.
Khi đó đôi mắt đen láy của Khương Hiểu Nhiên sáng ngời, từ ánh mắt đầu tiên đã thu hút sâu sắc anh, cũng chính là gọi tình yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Mỗi lần tiếp xúc anh đều thấy yêu cô nhiều hơn.
Lần đầu tiên thổ lộ đã bị cô từ chối, trên mặt anh làm vẻ dường như không sao, nhưng trong lòng thấy bị tổn thương.
Sau đó, lợi dụng Phan Yến Ny để kích thích cô, nửa cưỡng chế nửa dụ dỗ để cô làm bạn gái anh.
Hai năm yêu nhau, cho đến bây giờ đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của anh.
Thời niên thiếu không nhìn được hương vị sầu muộn, bọn họ tận tình hưởng thụ tuổi xuân tươi đẹp tràn đầy đam mê.
Tận sâu trong kí ức của anh, anh vẫn nhớ mùa hè năm đó anh và cô cùng nhau đến cánh đồng bắt đom đóm.
Năm ấy anh mới hai mươi mốt, cô hai mươi, đúng là năm tháng đẹp nhất.
Kì nghỉ hè ấy, hai người đều về thành phố A, anh muốn tạo không khí lãng mạn trong thế giới chỉ có hai người, nhưng lại thiếu nhiều kinh nghiệm.
Sau đó bỏ thời gian đọc một cuốn tiểu thuyết ngôn tình dành cho những người trẻ tuổi, lật từng trang rồi làm theo.
Vì thế trong đêm tối mùa hè ấy, anh hẹn cô ở cánh đồng vùng ngoại ô thành phố.
Ngay lúc đó Khương Hiểu Nhiên không hề hiểu gì về cái gọi là lãng mạn, đến bây giờ cũng giống vậy.
Cô ngây ngốc hỏi, khung cảnh tối lửa tắt đèn thế này thì đi dã ngoại gì chứ.
Chờ đến khi anh lấy ra một cái vợt lưới, ra vẻ thần bí hỏi cô, “Biết cái này để làm gì không?”.
“Bắt cá”.
Anh khẽ cốc đầu vào trán cô, “Ngốc ạ”.
“Biết em ngốc còn hỏi làm gì”.
Ngay lúc đó, giữa không trung bay đến rất nhiều đom đóm, xuất hiện trên màn đêm tối đen ấy, giống như những vì sao lấp lánh, lúc tối lúc sáng, khiến cho người ta mê mẩn.
Tiếu Dương mạnh mẽ giơ vợt tóm gọn một đám, sau đó đổ vào một cái túi lớn.
Thoáng chốc, túi to đó lòe lòe nhấp nháy, đom đóm ở bên trong nhảy múa, Khương Hiểu Nhiên vui vẻ nhẩy cẫng lên, “Tiếu Dương, tuyệt vời, giờ em vẫn mới được nhìn thấy hình ảnh đẹp như vậy”.
Trong ánh sáng yếu ớt của đàn đom đóm, nụ cười cô hiện lên tươi tắn như hoa, đôi mắt sáng ngời linh động trong đêm.
Giống như thiên sứ xinh đẹp.
Anh cúi đầu, in lên đôi môi cô một nụ hôn nhẹ, không mang theo dục vọng, chỉ là bản năng muốn đến gần cô.
“Tối đen đơn độc bên gối là cái ấm áp của em, sáng sớm mai thức dậy lại là nỗi buồn của tôi, có lẽ ngày mai ánh mặt trời sẽ về lại nhân gian, em bước đi trên con đường mòn trước kia.
Cuộc đời này rất khó tìm được một người bạn đồng hành hiểu nhau… “.
Sao lại khó quên đến vậy dù em đã thay đổi rất nhiều.
Anh vẫn không quên được khi ly hôn, cô kéo theo vali, kiên quyết bước đi.
Vẻ mặt kiên nghị, nhưng bóng dáng rất cô đơn, còn mang theo vài phần đơn độc.
Hiểu Hiểu ngốc, cô thể hiện thật kiên cường, nhưng kì thực chỉ làm ra vẻ kiên cường mà thôi.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Tiếu Dương lười biếng đứng dậy, buông một câu, « Cửa không khóa ».
Bà Tiếu đẩy cửa vào, “Tiếu Dương, hôm nay con không lịch sự gì cả”.
“Sao ạ?”.
Anh đứng lên, “Mẹ, mẹ ngồi nói đi, đứng làm gì cho mệt”.
Bà Tiếu ngồi xuống, “Con thật là… đứa nhỏ này, xem con kìa, sao lại không biết cách xử sự như vậy, không nói được với con bé mấy câu đã bỏ chạy lên lầu”.
“Mẹ, con đã chia tay với cô ta, không còn liên can gì nữa”.
“Nói chia tay là chia tay được à, dù sao hai đứa cũng ở chung hai năm, bao nhiêu tình cảm thế kia.
Sau lại dùng thái độ này đối xử với con bé, dù sao đi nữa nhà họ Quách và gia đình chúng ta cũng có giao tình vài chục năm rồi”.
“Được rồi được rồi được rồi mẹ ạ.
Lần sau con nhất định coi như gặp được đồng chí, đối đãi với cô ấy tuyệt đối là tình bạn cách mạng, thế là chu toàn rồi chứ?!”.
“Con đừng ba hoa với mẹ, con không phải còn muốn đến với Khương Hiểu Nhiên sao? Mẹ nói cho con biết, con và con bé đó không hợp đâu”.
“Cái gì gọi là không hợp, con cảm thấy rất tốt”.
“Năm con hai mươi ba tuổi cũng nói như vậy, lúc ấy mẹ đã mềm lòng đồng ý rồi.
Kết quả thì sao, không phải chia tay à? Sai lầm như vậy, mẹ không muốn con tái phạm.
Lần đầu tiên, có thể nói là trẻ người non dạ.
Lần thứ hai tái phạm, chỉ có thể nói một từ ngu ngốc”.
Mẹ Tiếu Dương sắc bén nhấn mạnh từ ngữ.
“Mẹ, Hiểu Nhiên sinh cho con một đứa con gái, mẹ được lên chứa bà rồi đấy”.
“Sinh cháu gái mẹ cũng không nhận nó.
Nhà chúng ta có con là con một, phải sinh cháu trai, cố gắng vậy mẹ còn xem xét cho”.
Tiếu Dương thấy thái độ kiên quyết của mẹ, lúc này có cố thuyết phục cũng không được, vội chuyển chủ đề, “Mà đã 1h30 rồi, không phải buổi tối mẹ còn chơi mạt chược sao?”.
“Biết anh chê tôi phiền rồi, tôi đi ngay đây.
Nhưng anh cứ suy nghĩ cẩn thận đấy”.
Cố Thiên Nhân đi ra khỏi bệnh viện, đi bộ xuống ngã tư đường.
Vừa rồi ở cửa phòng bệnh, thấy Hiểu Nhiên và Tiếu Dương đi bên nhau, anh dừng bước rồi xoay người rời đi.
Biết tin ba cô bị bệnh, thông qua bạn bè ở thành phố A anh đến tìm bác sĩ Lưu, nghe nói người này phẫu thuật tỷ lệ thành công gần 100%.
Mới đầu bác sĩ Lưu không đồng ý, bệnh của ông Khương đã là ung thư dạ dày giai đoạn cuối, tỷ lệ sống sau khi phẫu thuật cũng không cao.
Càng là người có danh tiếng, càng sợ thanh danh bị hủy hoại.
Bạn bè nói cho anh, bác sĩ Lưu đam mê sưu tập thư pháp, vì thế anh tặng cho ông ấy một bức họa của Trịnh Bản Kiều [2], mà anh mua tại cuộc bán đấu giá hai năm trước với giá sáu mươi năm vạn.
($$$)
Quả nhiên, bác sĩ Lưu đã đồng ý.
Nghĩ đến hàng lông mày của Hiểu Nhiên có thể giãn ra, anh thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Từ lần đầu tiên gặp cô, anh đã muốn quan tâm đến cô.
Mới đầu, chỉ là đơn thuần, không cần báo đáp gì.
Dần dần càng nhiều khát vọng, hy vọng có thể thấy nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, hy vọng cô có thể là người đầu tiên nhìn thấy anh trong dòng người đông đúc.
Đáng tiếc chỉ là hy vọng xa vời mà thôi.
Vừa rồi ở ngoài phòng phẫu thuật, anh đứng ở đầu khác, cách cô cùng lắm chỉ mấy chục bước, nhưng khi cô đi tới đi lui lại không hề chú ý đến anh.
Sau đó, Tiếu Dương ôm lấy cô.
Thấy cô như con thỏ nhỏ ngoan hiền, anh nghĩ anh ta được ôm cô, cảm giác ấy nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Anh nên buông tay thôi! Nhưng vì sao lại khó đến vậy, đã biết rõ không có kết quả nhưng anh vẫn muốn đến gần cô, thầm nghĩ gần cô từng chút một.
Đi đến công ty, trợ lý Tiểu Vương đi vào văn phòng : “Cố đổng, chuyện bên này cơ bản đã xử lý xong rồi.
Tổng bộ gọi điện thoại đến, nói có hợp đồng quan trọng cần ngài ký tên.
Vậy đặt vé máy bay luôn hôm nay được không?”.
Hôm nay, anh nghĩ lại : “Để sang ngày mai”.
Trước khi đi, anh vẫn muốn đến gặp cô.
Ánh mắt Cố Thiên Nhân dừng trên bức ảnh chụp để trên bàn, ngẫm nghĩ, đặt ảnh chụp vào trong ngăn kéo nhỏ bên cạnh, đóng khóa lại.
Tiểu Ngạn, anh xin lỗi, anh nghĩ anh đã thoát khỏi bóng tối của em.
Trước kia lúc cố gắng muốn quên nhưng không thể nào quên được, hiện giờ lúc vô tình đã từ bỏ hết oán giận với cô.
Ở trong cảm nhận của anh, hình bóng Tiểu Ngạn vĩnh viễn dừng lại ở hình ảnh thiếu nữ mười lăm tuổi, có chút ngây ngô, có chút thẹn thùng, có nụ cười ngọt ngào.
Cứ như vậy đi, mười lăm tuổi Cố Thiên Nhân và Tiểu Ngạn, mãi mãi ở bên nhau.
Anh ba mươi sáu tuổi đã có một cuộc sống mới.
Khương Hiểu Nhiên về nhà, chưa ăn cơm trưa đã nằm xuống giường.
Hôm nay rất mệt mỏi.
Chờ ở ngoài phòng phẫu thuật, tim cô gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Lúc đó, Tiếu Dương đã ôm cô.
Ở trong ngực anh thật ấm áp, ban đầu cô muốn thoát ra, nhưng sau đó lại tham lam cái cảm giác ấm áp kia, nên cứ thế lặng lẽ tựa vào.
Thật sự vào thời điểm cô kiệt sức nhất, nếu chỉ có một phút đồng hồ ấm áp, cô cũng sẽ nắm chặt không buông.
Trước kia kiên cường như vậy, chẳng qua là không có cách nào khác để làm ra vẻ được bảo vệ.
Có một điểm tựa thật tốt, cho dù là ngắn ngủi, cho dù sắp mất đi.
Ít nhất trong khoảnh khác kia, anh đã mang đến hơi ấm cho cô.
Lúc ăn cơm, mẹ nói với cô, “Hiểu Nhiên, ba con cũng phẫu thuật xong rồi.
Con ở lại cũng không giúp được gì nữa.
Dương Dương ở nhà một mình, không có người quản cũng không được.
Ngày mai con về nhà đ”.
“Sắp đến lễ mừng năm mới rồi, mẹ và dì cũng đi đi”.
“Con cứ về trước, nhà cửa ở đây cũng phải tổng vệ sinh vài ngày.
Nên lau dọn cho sạch, nhân dịp mấy ngày này dì làm cho xong đã”.
Dì nói.
“Cũng được, con về trước, mẹ và dì đến sau vậy”.
Ngày hôm sau, Khương Hiểu Nhiên mua vé xe lửa, chuẩn bị trở về thành phố B.
Giữa trưa, dì làm một bàn đồ ăn rất phong phú.
Ba người ngồi xuống, chuẩn bị bắt đầu ăn thì tiếng chuông cửa vang lên.
Khương Hiểu Nhiên mở cửa, “Thiên Nhân, vào đi!”.
“Không chào hỏi đã tới quấy rầy, không được trách anh đường đột đó”.
“Tiểu Cố, cháu tớ vừa đúng lúc, qua ăn cơm thôi”.
Dì đứng lên lấy bát đũa.
“Cháu sẽ không khách khí”.
Cố Thiên Nhân đặt giỏ hoa quả lên bàn trà.
“Tiếu Cố, cháu rất có lộc ăn đấy.
Hôm nay có nồi canh gà, cháu uống thử một bát”.
Bà Khương múc cho anh một bát đầy.
“Cám ơn bác gái”.
Thật ngon, giống như tâm tình anh lúc này vậy.
Khương Hiểu Nhiên nhớ đến gì đó, hỏi : “Thiên Nhân, bác sĩ Lưu có phải do anh tìm không?”.
“À ừ, là người quen của bạn, thuận miệng nhắc đến nên ông ấy đã đồng ý thôi”.
“Vậy bạn anh có mặt mũi thật lớn, nghe nói ông ấy không dễ dàng đồng ý người khác đâu”.
“Coi như may mắn đi!”.
Khương Hiểu Nhiên gắp miếng sườn vào bát anh, “Ăn nhiều một chút, anh đúng là công thần”.
Cố Thiên Nhân nhìn chằm chằm vào miếng sườn, vẫn chưa động đũa.
“Không thích?”.
“Không phải”.
Anh gắp miếng sườn, chậm rãi nhấm nháp trong miệng, không đành lòng nuốt xuống.
“Tiểu Cố, ăn nhiều một chút”.
Dì lại gắp miếng cá cho anh.
Chỉ chốc lát, thức ăn trong bát anh đã chất cao.
Lúc cả bàn ăn uống vui vẻ thì tiếng chuông cửa lại vang lên.
End
—————————————.