Lời mở đầu
Nếu thế giới này không có yêu thương liệu sẽ ra sao? Sẽ hoàn toàn là những khoảng trống nối tiếp nhau đi trên đường, sẽ hoàn toàn là những gương mặt lạnh, những trái tim lạnh, thờ ơ sống mãi cho đến hết cuộc đời? Nếu như thế, không biết mọi người có cảm thấy cô đơn không?
Cuộc đời tuy ngắn ngủi so với vũ trụ, nhưng xét ra cũng dài đằng đẵng, cho đi yêu thương đôi khi cũng là điều hạnh phúc, không chỉ để dừng chân mỗi khi biết mỏi mệt, mà còn để lưu giữ phần tình cảm đáng quý nhất trong suốt cuộc đời.
Đi đến tận cùng vạch đích mới có thể biết ai là người đồng hành kiên nhẫn, bền bỉ ở bên cạnh chúng ta cho đến phút cuối cùng. Những lần hợp tan, những người ghé qua trạm dừng chân rồi vội vàng ra đi, cũng chỉ là đóng góp vào cuốn sách cuộc đời của chúng ta thêm phần ý nghĩa. Phải cảm ơn tuổi trẻ, đã cho chúng ta yêu thương và được yêu thương, đã cho chúng ta những lần vấp ngã rồi trưởng thành, để biết trân trọng quá khứ đã đi qua…
Hẹn gặp lại tình yêu
1. Rồi bạn sẽ bắt gặp đâu đó mô típ quen thuộc, lời thoại cũ rích, về một câu chuyện tình của một cặp đôi nam nữ. Tôi không thích vẻ quen thuộc đến nhàm chán ấy, thế mà cảnh đời như phim lại cứ vận lấy tôi.
Tôi gặp anh vào một ngày trời như muốn nổi bão, những cụm mây đen vần vũ khắp bầu trời, chỉ chực trút xuống phía dưới giống như trút một cơn thịnh nộ. Giờ tan tầm, đi ngoài đường với chiếc xe cà tàng, tôi thấy mình méo mó thảm thương, cảm giác có thể bị quật ngã bất cứ lúc nào. Sang đứng trú mưa bên vệ đường, châm một điếu thuốc đặt hờ hững trên môi mà lúc sau này khi yêu nhau anh vẫn thường hay biện hộ:
“Hút cho ấm em à!”
Tôi co ro dừng xe lại, nhìn một lượt cả người cả xe mới thấy mình ướt nhẹp thảm thương. Đánh mắt nhìn về phía vỉa hè có Sang đang đứng với một tàn lửa đỏ, và khoảng khói trắng mông lung, một tay đút túi quần, một tay kẹp điếu thuốc với dáng vẻ ung dung nhìn màn mưa giăng trắng xóa. Tôi lại gần đó, dựng xe phía trước mặt mình rồi buông một câu xin phép xã giao kịp lúc.
“Nhà xa, trời mưa to quá, cho em đứng nhờ đây một lát!”
Nói rồi tôi khoanh tay tự ôm lấy mình, dường như một vòng tay ôm của riêng tôi thì chưa đủ ấm. Bởi trời vẫn mưa như trút, manh áo sơ mi đồng phục cũng ướt sũng, mắt mũi tôi tong tỏng nước chẳng rõ là nước mưa hay tôi đang tự khóc tủi thân.
Tôi nhớ những ngày trước khi quen Sang, tôi là một sinh viên mới nhập học, còm cõi đi làm gia sư để kiếm thêm phụ tiền nhà với bố mẹ. Nhà tôi ở quê, bươn chải dãi dầu cũng chỉ đủ nuôi hai đứa em nhỏ, tôi tự ý thức được việc mình vừa tròn mười tám tuổi là đã phải tự nuôi lấy thân. Ở vùng quê tôi, mười tám tuổi đi học đại học là cả một quyết định xa xỉ. Bằng tuổi tôi, bọn con gái ở quê chỉ mong lấy được mảnh bằng tốt nghiệp cấp ba rồi đi lấy chồng, tìm được chỗ tốt thì sướng, không thì chịu khổ…
Đang miên man nghĩ, tôi chợt giật mình nhìn sang bên cạnh khi Sang nói vu vơ gì đó. Đại ý là anh hỏi tôi nhà ở đâu, đi làm gì về muộn thế, lại không có nổi một mảnh áo mưa giấy cho khỏi ướt. Như nhớ ra điều gì, tôi bật cười, chỉ chỉ vào anh rồi khe khẽ.
“Chứ anh cũng đâu có áo mưa đâu?”
Sang nhìn tôi mỉm cười, vứt vội mẩu đầu lọc thuốc lá, phía đầu lửa đỏ chạm vào nước nhanh chóng tắt ngấm.
“Có đây! Cho em mượn đi về. Con gái về trời tối không hay đâu!”
Nói rồi Sang quay sang bên mở cốp xe, lấy ra một cái áo mưa được gấp cẩn thận, như đoán biết được ánh nhìn tò mò của tôi, Sang lại cười.
“Anh không thích mặc áo mưa. Cũng không vội về, nên đứng chờ trời tạnh!”
2. Chúng tôi không vội yêu nhau sau một vài lần gặp gỡ. Chỉ là tôi trả lại Sang áo mưa từ sau tối hôm ấy, có lần chạm mặt nhau ở ngõ nhà anh khi tôi đi dạy gia sư về. Một vài lần sau đó là khi tôi đến nói chuyện với bố mẹ Sang, về trường hợp cậu em trai út của anh. Phải, trời xui đất khiến thế nào tôi lại trở thành gia sư cho em trai Sang, rồi chúng tôi có cơ duyên gặp mặt nhau nhiều hơn.
Tôi là đứa con gái tỉnh lẻ, vẫn hay tự ti mình ở một vùng quê khác xa với chốn phồn hoa này. Tôi không biết người khác sẽ như thế nào nếu thấy những ánh đèn của thành phố, tôi thì thường chỉ nhìn vào đó mà thở dài thườn thượt. Sang hay nói tôi thở dài như một bà cụ nghĩ về thời thanh xuân của mình. Sang còn hỏi vì sao tôi lại giấu buồn trong mắt nhiều đến thế. Mỗi lần anh hỏi tôi chỉ cười, cười vì muốn quên đi câu trả lời mà vốn dĩ tôi đã ấp úng rất nhiều lần trong tâm trí, song không thể nào thốt ra được. Thế giới của tôi và Sang có đôi phần khác biệt, nếu không muốn nói là hầu hết chẳng có lấy một điểm chung nào cả. Nếu có, chắc chỉ là tình yêu giữa chúng tôi dành cho đối phương mà thôi.
Dù sao, tình cảm giữa chúng tôi cũng nhẹ nhàng và êm đềm như cái cách mà nó từng xuất hiện. Vẫn là tôi cần mẫn đi học, đi dạy thêm vào mỗi buổi tối. Sang thường hay đưa tôi về nếu tôi có ca dạy muộn, cũng hay đưa tôi đi chơi đâu đó ngoài ngoại thành vào cuối tuần cho khuây khỏa. Một tháng đôi lần anh sẽ sang khu mà tôi thuê trọ rồi chúng tôi nấu cho nhau một bữa ăn, kể cho nhau nghe một vài câu chuyện. Chỉ đơn giản ngần ấy thứ mà tôi thấy tình yêu của mình thật đẹp. Không biết người khác thì thế nào, chứ đối với một đứa con gái như tôi, tình yêu ấy đã là cả một quãng trời thơ mộng và đáng mơ ước nhất. Cho đến khi tôi và anh không còn đi chung một con đường nữa, vẫn có thể nghĩ về quãng trời đó để mà nhung nhớ, để mà yêu thương.
3. Chuyện chúng tôi yêu nhau bị phát giác vào một ngày đẹp trời nào đó. Người ngoài vẫn chẳng ai tin rằng chuyện gia đình phản đối lại có ảnh hưởng đến chúng tôi. Vì mọi người vẫn nghĩ tôi sẽ bảo vệ tình yêu của mình, Sang cũng sẽ bảo vệ tôi, rồi chúng tôi tự bảo bọc nhau mà vượt qua định kiến. Nhưng đời vẫn đâu phải là phim? Tôi cũng đâu phải là mẫu người có thể đứng lên để bảo vệ được tình yêu của mình. Còn Sang ư? Ừ thì, Sang đúng là bảo vệ tôi thật…
“Hôm nay mẹ anh bảo em từ mai không cần đến dạy nữa.”
Tôi tần ngần xé mấy chiếc khăn giấy đặt trên bàn, mắt cúi xuống dõi theo hành động của bàn tay, tâm trí để đi vu vơ đâu đó, cố né tránh một câu trả lời của Sang.
“Chỉ là không đi dạy thôi, chứ đâu có nói là không được yêu anh.”
Một tay vòng sang ôm ghì tôi vào lòng, một tay anh rút những tờ giấy ăn ra phía xa tôi. Anh đặt một nụ hôn lên tóc khi tôi còn mê mải nghĩ ngợi. Đến khi tôi chùng lòng bởi những sợi tơ yêu thương dệt từ quá khứ, tôi đã thấy mi mắt mình trĩu nặng, tiếng nấc muốn được vọng ra từ trong vòm họng. Tôi cố kìm nén, cố gồng mình để dằn cơn đau nhói phía trong tim xuống, những lúc tôi cố gắng làm điều gì mà không thu góp đủ tự tin thì đôi tay tôi tự động run bần bật.
“Không có gì phải sợ cả, vì anh còn ở đây!”
Sang siết lấy tay tôi, nói gấp gáp như thể sợ tôi sẽ òa lên nức nở. Nhưng tôi không khóc, tôi chỉ ngồi lặng lẽ bên anh, cũng không hay thở dài nữa. Tôi biết sắp tới, chuyện tình của chúng tôi sẽ bị phủ mờ bởi những áng mây đen vần vũ nào đó, từ phía một vài người nào đó.
Một tháng sau, tôi nhận được tin Sang đột ngột chuyển công tác. Anh được cắt cử cho kế hoạch Nam tiến của công ty, đích thân sếp Tổng cất nhắc và giao phó. Nhà anh ngoài Hà Nội cũng vì lẽ gì sẽ di dời theo anh. Có lẽ, người giàu họ có nhiều hơn một quyền hạnh phúc. Ít ra thì họ cũng có thể tự quyết định được việc mình sẽ đi đâu, làm gì, với người mà họ thương. Rồi ngày Sang qua nhà thăm tôi, mắt anh như một biển hồ mênh mông nước, sâu thăm thẳm chất chứa nhiều tâm sự. Tôi ngồi ngoan trong lòng anh, đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên bàn tay anh và chơi trò vờn bắt. Khác với mọi khi, lần này tôi không buồn, cũng không còn lo sợ. Bởi tôi biết, chuyện gì đến sẽ đến, cố gắng gượng có chăng cũng chỉ trì hoãn chứ không thể làm cho chuyện đó không xảy ra.
“Anh yêu em chứ?”
Tôi buông một câu hỏi nhỏ, lời nói như thì thầm chỉ vừa đủ hai chúng tôi nghe. Sang hôn vào gáy tôi, môi anh ngậm một vài sợi tóc bị xòa ra khi tôi làm động tác buộc vội. Sang cứ thế im lặng, anh chỉ mê mải hôn tôi ngày một nhanh hơn, nụ hôn ngày một đầy, nhịp điệu giống như tiếng lòng đang thổn thức của cả hai trái tim. Tôi bỗng thấy nhói đau, bỏng rát, nhưng vẫn phủ một lớp bụi an yên giữa vòng tay ôm của Sang và môi hôn sâu dần:
“Ba năm sau gặp lại, anh chưa vợ và em chưa có chồng. Mình sẽ lại yêu nhau nhé!”
Tôi tiếp tục thì thầm, bàn tay đan cài vào bàn tay của Sang, cảm nhận hết thảy sự ấm áp và ân cần thân quen từ bàn tay ấy. Thôi thì tôi tự nhủ mình cứ nâng niu, cứ ngập dần bởi lối yêu đương không cần biết ngày mai sẽ là ngày kết thúc. Chúng tôi đứng giữa ngã ba đường để tiễn biệt tình yêu của mình một cách nhẹ nhàng như thế. Có thể sẽ không quá đau lòng khi phải nói câu chia ly, nhưng bản thân chúng tôi biết rõ, kể từ giây phút sau ngày hôm ấy, chúng tôi đã tự vạch vào trái tim đối phương một vết xước mờ, mặc dù dễ dàng bị khuất lấp bởi thời gian, nhưng mỗi lần nhắc nhớ về kỉ niệm lại thấy dấy lên một nỗi đau khó tả. Bởi thế mà chuyện chia ly chưa bao giờ là chuyện đơn giản. Phải cố gắng lắm con người ta mới không khóc trước mặt người thương. Cũng phải cố gắng lắm con người ta mới có thể hôn nhau say đắm như thể vừa trao nụ hôn đầu, rồi tay lồng tay, rồi chậm rãi mê say vòng tay ôm lấy nhau giữa một rừng thương tổn.
4. Nhịp sống của tôi chậm rãi trôi đều qua ngày qua tháng kể từ khi Sang đi. Chúng tôi hầu như không liên lạc. Không phải vì anh vô tâm vô tình, mà mỗi lần anh gọi hay nhắn tin tôi đều không chủ động trả lời. Lâu dần không nhận được hồi âm cũng làm anh trở nên mất kiên nhẫn. Tôi chỉ nghĩ, việc người đi hãy cứ để người đi sao cho thanh thản. Tôi chấp nhận làm người ở lại nhất định phải làm tròn vai, không được để người ấy vì vương vấn với mình mà không nhận được một tương lai hạnh phúc khác.
Có nhiều người trong số bạn bè chúng tôi cũng hỏi, nếu quả thật sau ba năm chúng tôi vẫn còn độc thân, liệu có duyên gặp lại và kết đôi như đã từng trao nhau lời hứa? Bạn nghĩ tôi sẽ nói gì? Tôi chỉ cười, vì tôi biết, ba năm đó đã đánh đổi quá nhiều. Quá nhiều nước mắt, quá nhiều nhớ mong. Đến một giới hạn nào đó, cảm xúc cũng sẽ chai lì. Tôi lắc đầu.
“Người như anh ấy đâu có ế ẩm được đến ba năm?”
Bạn bè vẫn nhìn tôi ái ngại. Họ lại hỏi, nếu như Sang đã tìm được người mới, hoặc không có ý quay lại, hà cớ gì tôi phải tự hành hạ mình, luôn khước từ những người con trai khác? Tôi cũng chỉ biết cười vu vơ để buông một câu trả lời làm họ yên lòng.
“Ừ thì yêu, nhưng đâu phải muốn là được?”
Tôi lọt thỏm trong ánh nhìn lạ lẫm của hội bạn. Cốc trà chanh trên tay được tôi đưa lên hút rột rột cho nhanh hết rồi tìm cớ quay về nhà. Câu cuối cùng tôi bỏ lại rớt rơi theo từng đợt lá nhỏ lắc rắc xuống chỗ chúng tôi đang ngồi.
“Ba năm không phải chờ Sang đâu. Nếu chờ anh ấy, mình nguyện chờ cả đời này cũng được.”
Tôi vừa quay bước đi thì trời đổ xuống một cơn mưa rào. Mọi người chạy mưa tán loạn. Tôi chợt nhớ bây giờ cũng là mùa mưa, chẳng thế mà vô tình tôi cứ nghe văng vẳng bên tai giọng nói vang lên từ một anh bạn nào đó ngồi trà đá cùng người thân ở phía gần bên bàn chúng tôi ngồi.
“Hút cho ấm em à!”
…
Tôi tự nhủ, chỉ là mùa mưa và người ta cần hơi ấm. Tôi co chân rảo bước nhanh hơn, cố chấp không quay đầu nhìn lại…