Chúng Ta Sẽ Bên Nhau Bao Lâu


Màu hạnh phúc bị lãng quên
1. - Jay, bộ này có được không?
Tôi háo hức vén tấm màn ren trắng phía sau những tấm kính dựng cao tại khu thử đồ cô dâu. Khi bước ra tôi lộ rõ vẻ hứng phấn, làm điệu bộ kéo hai bên tà váy và mỉm cười nhìn anh. Ngược lại hoàn toàn so với tôi, Jay nhún vai, một tay cầm điện thoại đang réo rắt liên hồi.
- Không còn bộ nào khác trông ổn hơn sao?
Jay làm động tác nghe điện thoại, một vài giây sau, anh quay đầu ra phía nhân viên phục vụ.
- Chúng tôi sẽ đặt thiết kế riêng!
Sau khi thử váy cưới, Jay đưa tôi về nhà. Cho đến khi anh đứng trước cửa nhà tôi, tôi vẫn mím môi, chăm chú dõi mắt nhìn vào khuôn mặt bình thản của anh. Tôi hỏi:
- Jay, chúng ta sắp làm đám cưới. Không phải là anh-sắp-làm-đám-cưới!
- Có gì khác nhau sao?
Jay nắm lấy bàn tay tôi xoa xoa, trong lúc tôi cố gắng nén một nhịp thở dài, anh nhanh chóng đặt một nụ hôn lên trán tôi. Nụ hôn… ừm… khá hờ hững, bởi gần như cùng lúc, điện thoại của anh lại reo liên hồi.
- Được rồi, ngủ sớm nhé! Ngủ ngoan! Mai anh ghé qua!
Tôi quen Jay ba tháng trước khi quyết định sẽ gắn kết cùng anh ấy. Người ta có thể cho rằng đó là một tình yêu định mệnh, chỉ cần lướt qua nhau là có thể nhận ra nhau, cũng có không ít người cho rằng đó là thứ tình yêu chắp vá, kiểu như chỉ cần gặp đúng người vào đúng lúc và cảm thấy hợp là tiến hành hôn lễ. Sao cũng được. Tôi không quan tâm lắm đến cảm nhận hay đàm tiếu của những người xa lạ. Điều tôi quan tâm là Jay yêu thương tôi, luôn bên cạnh chăm sóc và bảo vệ tôi. Tin tôi đi, khi tuổi của bạn chạm đến một con số nào đó mà bạn không còn mong chờ những lần thổi nến mừng sinh nhật nữa thì nghĩa là bạn đang cần có một người đồng hành bên cạnh hơn lúc nào hết. Sau khoảng thời gian không dài để gặp gỡ và tìm hiểu nhau, Jay ngỏ lời muốn cưới tôi làm vợ.
Cho đến khi Jay chào tôi và khuất sau cánh cổng sắt có treo lơ lửng đôi bóng đèn vàng thì tôi vẫn nghĩ rằng mình sẽ không hối hận. Chỉ là Jay quá bận rộn với công việc, anh chăm lo cho sự nghiệp của mình một cách cẩn thận và tôi cũng nên thôi trò hờn dỗi như trẻ con mỗi khi công việc tranh giành anh với tôi. Dù tự nhủ như vậy nhưng khi bước từng bước lững thững vào nhà, giày cao gót nện lên nền gạch Tàu màu đỏ thứ âm thanh khô khốc, từ hốc mắt lại chảy ra đôi dòng ấm nóng. Không phải tôi khóc, chỉ là tự nhiên nước mắt chảy ra mà thôi.
2. - Cậu phù hợp cho chuyến đi công tác vào Sài Gòn để viết bài thu hoạch đấy!
Linh đánh mắt nhìn tôi, khóe môi cong lên một nụ cười. Tôi hờ hững, đặt điểm nhìn phía xa xa. Chúng tôi vẫn đang trong giờ nghỉ trưa, chỉ lát nữa thôi sẽ nhanh chóng vào một cuộc họp quan trọng với sếp để bàn về kế hoạch Nam tiến của công ty. Tôi sắp kết hôn với Jay, và dù anh ấy là một người chu đáo luôn làm ọi chuyện trở nên hoàn hảo, hoàn hảo đến mức sắp đặt và cưỡng chế, thì tôi vẫn muốn góp phần vào lễ cưới của mình. Đó là lý do vì sao tôi phớt lờ câu gợi ý và đưa đẩy trách nhiệm của bạn thân.
- Tớ sắp kết hôn! Cậu quên rồi sao? Tớ và Jay cũng đã đi thử áo cưới.
- Chỉ đi một tuần thôi mà! Coi như làm một chuyến du lịch áp chót tiễn biệt cuộc sống độc thân của gái hai mươi tư?
Mặc cho Linh lải nhải vài điều gì đó tiếp theo, tôi nhìn xuống phía những chiếc cầu vượt, với những dòng xe cộ hối hả. Tâm trạng tôi bị treo lơ lửng. Từ sau khi đưa tôi về ngày hôm qua, Jay chưa hề chủ động liên lạc lại. Đôi lúc tôi nghĩ sự tủi thân của tôi cứ dâng lên bất chợt, giống như một cơn đau dạ dày, chỉ cần không ăn đúng giờ đủ bữa thì sẽ bị hành hạ cho đến khổ. Tôi bị chìm nghỉm, lạc lõng trong chuyện tình rối ren của mình. Ấy vậy mà vào những ngày chông chênh nhất, tôi lại quyết định sẽ kết hôn!
- Dù sao thì cậu cũng đã chọn Jay. Cậu sẽ không hối hận chứ?
Linh thở dài, tay cầm đầu ống hút nghịch ngợm với vẻ thiểu não. Tôi hiểu Linh đang ám chỉ điều gì. Đó là sau khi tôi chia tay Hoàng Anh và chọn rời xa anh ấy. Có lẽ, tôi cũng đã hiểu lý do vì sao Linh nhất định lôi kéo tôi cho chuyến công tác vào Sài Gòn sắp tới. Hoàng Anh sẽ mở một triển lãm ảnh ở trung tâm thành phố, anh cũng gửi thiếp mời cho tôi. Kể từ sau khi chia tay, tôi không có bất kỳ liên lạc gì với anh. Cũng kể từ sau khi quen Jay, tôi xóa mọi thứ liên quan đến những điều xưa cũ.
- Có hối hận hay không, chỉ sau này tớ mới có thể biết được.
Tôi bỏ đi khi buông lại một câu nói không rõ trả lời cho Linh hay cho chính tôi. Nhưng tôi thấy tâm trạng bị xao động, bởi những thước phim cũ kỹ về tình yêu với Hoàng Anh. Thật lạ, người có thể đi sâu vào tâm can người khác, khắc khoải nhớ mong, yêu đến mức hận thù, chỉ có thể là người mà ta đã dành hết si mê dại dột để dâng yêu thương đó đi. Cuối cùng, kết thúc chỉ toàn là trái đắng. Có lẽ cũng vì quá sợ hãi và ám ảnh bởi thứ tình yêu dài lâu ấy mà tôi đi tìm một bến đỗ an toàn bên cạnh Jay. Jay không quá khoa trương, Jay không thực sự hiểu tôi muốn gì và cần gì, anh chỉ làm tất cả những gì mà anh cho là cần thiết, đối với tôi, đối với tình yêu của chúng tôi, vậy thôi!
3. Tôi lang thang vòng quanh Sài Gòn ngay khi đặt chân xuống đây. Cuối cùng tôi vẫn nhận lời đi công tác để viết bài thu hoạch cho công ty. Không phải vì Hoàng Anh, không phải vì Linh muốn tôi đi để từ giã cuộc sống độc thân hơn hai mươi năm trời. Mà vì tôi đã xảy ra mâu thuẫn với Jay. Tôi nhớ trong suốt buổi họp tôi đã không chú ý lắm đến lời của sếp bởi còn chăm chỉ nhắn tin với Jay. Anh nói anh đã lên danh sách khách mời, đã đặt khách sạn, đã lên thực đơn, thậm chí anh còn lên ý tưởng với bên công ty tổ chức sự kiện, vân vân và mây mây. Chốt hạ, anh nói tôi chỉ cần làm cô dâu xinh đẹp nhất trong lễ cưới, ung dung bước trên lễ đường và đến bên cạnh cuộc đời anh.
Tôi nhớ là tôi tự nhiên bật khóc, không phải khóc vì hạnh phúc và anh quá chu đáo để lo lắng cho tôi, mà khóc vì cảm giác tôi đang đứng ngoài lề chuyện đám cưới của chính mình.
Ngay trong cuộc họp, tôi đứng dậy gạt nước mắt và dõng dạc nói với sếp trong khi các đồng nghiệp còn đùn đẩy chuyện đi Sài Gòn.
- Sếp để em đi! Em không bận. Dù kết hôn nhưng em không bận. Không bận một chút nào cả…
Câu nói đứt đoạn, tôi chạy ra khỏi phòng họp, cánh cửa phòng bật tung.
Khi đứng ở sân bay chào tạm biệt Linh, tôi chỉ nhắn vẻn vẹn cho Jay một dòng tin báo rằng tôi đi công tác, sau đó tắt điện thoại, cho vào túi xách và bay thẳng vào Sài Gòn.
Sài Gòn đón tôi bằng một cơn mưa phủ mờ tâm trạng, Linh gọi điện hỏi thăm ngay khi tôi vừa đặt chân xuống đây. Nhân tiện, cô bạn nói thêm một vài thông tin về những khu nghỉ dưỡng, về buổi triển lãm của Hoàng Anh. Tôi ghé vào một quán café phía ven đường, đi lên ban công tầng ba và mặc sức thả trôi thứ tâm trạng bồng bềnh đang bủa vây lấy mình. Phía trên bàn, điện thoại rung bần bật, tôi nhìn trên màn hình hiển thị một chữ: “Jay”.
4. Về đến khách sạn mà công ty đặt phòng trước, tôi nhận được một thiếp mời từ phía lễ tân. Thiếp mời đến dự buổi triển lãm của Hoàng Anh, phía dưới có email, số điện thoại liên lạc được viết tay vào tờ giấy note màu vàng và đính kèm theo phía trong thiếp mời. Tôi đi lên phòng, ngẩn ngơ nhớ về một dạo, về một người, từng nói rằng rất yêu tôi.
“Nếu em ra đi thì anh sẽ đi tìm em chứ?”
“Anh sẽ không đi tìm em. Vì anh sẽ không để cho em ra đi!”
Hoàng Anh hay lơ đễnh trả lời những câu hỏi của tôi với một cái máy ảnh đeo trước ngực. Anh chuyên tâm chụp ảnh, chuyên tâm sưu tầm những nơi có góc nhìn đẹp và dẫn tôi tới đó. Có một dạo tôi nhận ra mình không nằm trong thế giới nhiều màu sắc của anh, cũng nhận ra rằng anh không quan tâm tôi đủ nhiều hơn quan tâm những tấm ảnh chụp bằng máy ảnh. Tôi không tìm được lối thoát cho tình yêu từ những năm cấp ba của mình. Năm năm trời chúng tôi bên nhau, vì một hiểu lầm mà rơi vỡ. Ngày sinh nhật Hoàng Anh là ngày chúng tôi chia tay, với những tiếng nấc buồn xen lẫn nuối tiếc. Vậy mà không một ai có đủ can đảm đưa tay níu lại. Hoàng Anh chuyển vào Sài Gòn và mở một studio theo lời gợi ý của bạn bè, tôi vẫn tiếp tục bấu víu tại Hà Nội với những thứ màu nhớ nhung cũ kỹ. Tôi đã nghĩ kể từ khi đó, chúng tôi không còn là những người thuộc về nhau. Rồi đến khi tôi gặp Jay, niềm tin ấy trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết, bởi, tôi muốn mình gắn kết cùng Jay.
- Để gặp được em, thật khó!
Hoàng Anh đặt một cốc nâu đá trên mặt bàn, trong ánh nhìn thoáng ngạc nhiên xen lẫn ngại ngùng của tôi.
- Nghe nói, em sắp kết hôn?
Tôi không trả lời, chỉ gật nhẹ, quay đầu nhìn nghiêng ra phía cửa kính của ban công quán café phủ bụi thời gian. Chúng tôi gặp lại nhau tình cờ hay sắp đặt, tôi không rõ, chỉ biết rõ một điều rằng tôi không đủ can đảm nhìn thẳng vào mắt Hoàng Anh. Tôi sợ những màu tháng cũ trùm lên đáy mắt anh, sợ sống mũi mình cay cay bất chợt. Nếu bị người yêu cũ bắt gặp mình đang khóc khi chỉ một mình, ở một nơi xa lạ, thì thật tệ!
- Jay… anh chàng ấy thật tốt phước?
- Là Khải. Jay là tên em gọi riêng anh ấy!
Một vài câu ngắn gọn xã giao nhanh chóng chìm nghỉm, tôi vẫn quay mặt nhìn xuống lòng đường, vờ như đang chăm chú dõi theo dòng chuyển động của xe cộ hay những biển quảng cáo nhấp nháy đèn xanh đỏ. Hoàng Anh trầm ngâm nhìn tôi.
- Thời gian ở đây cần gì có thể gọi cho anh.
- Vâng.
Tôi trả lời khi biết chắc chắn rằng tôi sẽ không cần gì nơi anh cả.
- Hãy hứa là sẽ gọi cho anh!
Hoàng Anh bất giác kích động, nắm lấy tay tôi đang đặt trên bàn. Tôi giật mình quay lại, chạm vào đáy mắt anh long lanh nước. Tôi bối rối gật đầu.
- Vâng. Em sẽ gọi. Nếu có chuyện gì đó…
Nói rồi tôi nhanh chóng ra về, rời quán khi trời nhá nhem tối, tiếng còi xe đông đúc hơn, tiếng người tràn vào quán huyên háo, tiếng di động trong túi xách reo liên hồi. Tôi biết, phía bên trong túi xách, trên màn hình điện thoại đang nhấp nháy tên của Jay. Tôi cũng biết, tôi sẽ không nghe điện thoại của anh cho đến khi trở về khách sạn.
Tôi đưa tay cầm lấy điện thoại từ trong túi xách bấm tắt nguồn, kết thúc hơn ba mươi lăm cuộc gọi nhỡ từ Jay. Tôi lang thang tối Sài thành trong buốt lạnh, trong ngổn ngang suy nghĩ. Cuối cùng, cho đến khi bị tưới ướt mèm cả bộ quần áo đang mặc trên người, tôi vẫn không tài nào biết được vị trên môi tôi là vị mưa hay nước mắt. Tôi cũng không tài nào biết được bàn tay mình lạnh hay trái tim lạnh hơn. Nhưng ngay khi vừa bước vào sảnh khách sạn để đến bên bàn lễ tân nhận khóa phòng, tôi bắt gặp Hoàng Anh.
- Mẫn! Em có sao không?
5. Tôi gần như không còn chút sức lực, yếu ớt dựa vào vòng tay ôm của Hoàng Anh ngay tại sảnh khách sạn. Tôi nhớ là môi tôi mấp máy một vài câu gì đó, đại loại là tôi ổn, mặc dù sự thật hiển hiện ra phủ nhận điều đó hoàn toàn. Hoàng Anh dìu tôi lên phòng, lấy khăn tắm choàng lên người tôi rồi ngồi đối diện với tôi, nhìn tôi chăm chú như thể tôi là một đứa trẻ vừa làm sai điều gì đó.
- Nói cho anh nghe, Jay bắt nạt em?
- …
Tôi không trả lời, chỉ yếu ớt lắc đầu. Sự thật là Jay không bắt nạt tôi.
- Được rồi, làm khô người đã kẻo ốm.
Hoàng Anh chăm sóc cho tôi giống như ngày chúng tôi còn yêu nhau. Cho đến khi trời muộn, tôi tiễn anh ra cửa, Hoàng Anh ngập ngừng quay người lại nhìn tôi một lúc khá lâu.
- Mẫn, anh vẫn luôn yêu em!
Hoàng Anh tiến lên hai bước đủ nhanh để ôm gọn tôi vào lòng mặc cho tôi cố sức đẩy anh ra. Khi biết không thể chống cự, tôi để mình tựa lên vai anh, nước mắt chảy xuôi xuống ướt đẫm vai áo sơ mi của Hoàng Anh. Tôi khóc vì luyến tiếc, lần đầu tiên kể từ sau khi chia tay Hoàng Anh tôi mới rơi những giọt nước mắt luyến tiếc và đau khổ. Tôi tự hỏi, tại sao ngày ấy anh không giữ tôi ở lại như lời anh nói? Tại sao anh vội ra đi ngay cả khi tôi còn chưa rời xa anh? Tại sao anh không trở lại Hà Nội mặc dù tôi vẫn đang ngày ngày chờ đợi? Tại sao… tại sao…
Những câu hỏi ngân lên ngày càng nhiều, kéo dài như những nỗi đau từ vệt quá khứ mong manh. Tôi lặng lẽ khóc trong vòng tay ôm của Hoàng Anh, trên vai áo sơ mi ướt đẫm.
- Em sắp kết hôn rồi! Với Jay… Anh biết không?
Tôi bắt đầu nức nở, khóc to hơn, mọi tủi thân ấm ức như vỡ òa. Tôi không nhớ tôi đã khóc bao lâu, trong vòng tay ấm của Hoàng Anh bao lâu. Chỉ biết rằng sau đợt công tác tôi quay trở về Hà Nội, đi làm ở công ty, hẹn gặp mặt Jay và chúng tôi có một cuộc hội thoại ngắn ngủi.
- Em muốn bàn về đám cưới của chúng ta!
- Anh đã sắp xếp xong, em không cần phải lo gì cả. Nói cho anh nghe về chuyến công tác của em đi!
Jay ngồi bên cạnh vuốt những sợi tóc xòa trên trán của tôi. Nhìn anh thật sự hạnh phúc với ý nghĩ về đám cưới và cô dâu nhỏ bé. Tôi chợt đắng lòng, nắm lấy tay Jay.
- Em biết mọi thứ đều đã hoàn hảo. Nhưng anh biết không, Jay… Cô dâu sẽ không có mặt. Anh có thể lo chu toàn mọi thứ, còn cô dâu của anh thì không…
Jay nhìn tôi không chớp mắt. Khi biết rằng tôi không hề nói đùa, anh nhíu mày.
- Mẫn, có chuyện gì với em?
- Chuyện là… em sẽ đi đâu đó. Em thấy đám cưới này quá vội, và không có phần của em.
*+*
Tôi muốn Jay tin rằng tôi sẽ dành ình một khoảng thời gian tĩnh lặng để đến với những chuyến công tác xa dài ngày khác. Ngày Jay tiễn tôi ở sân bay, tôi có tựa lên vai anh và ngửi thấy thoang thoảng mùi hoa nhài quen thuộc vương trên áo sơ mi. Tôi mỉm cười, đặt một nụ hôn phớt nhẹ lên môi Jay. Lúc tôi vẫy tay chào anh, Jay đưa tay lên bắt lấy tay tôi siết khẽ.
- Anh chắc chắn rằng đám cưới của anh sẽ luôn có phần của em! Thế nên, em đừng đi!
Tôi nhận ra rằng tôi đã đánh mất thứ hạnh phúc chân phương đúng nghĩa trong tình yêu. Đến cuối cùng trong lần tắm mưa bất đắc dĩ ở Sài Gòn tôi mới tỉnh táo hơn đôi chút: Tôi chỉ có thể ở lại và tồn tại trong tim một người nào đó khi mà họ không bao giờ muốn buông tay để tôi ra đi. Có lẽ, tôi sẽ chấp nhận lãng quên và buông bỏ một vài thứ để quay trở lại với niềm tin về hạnh phúc của mình.
Có thể bạn không tin, nhưng hạnh phúc đôi khi chỉ là có ai đó kiên nhẫn với bạn, nắm lấy tay bạn nói rằng bạn đừng đi, đừng rời xa người ấy…
Hạc Xanh


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui