Tình yêu màu nắng
Nếu chúng ta biết trước được ai sẽ là người làm mình tổn thương thì có lẽ sẽ không để họ có cơ hội đó, cũng sẽ không vì những vết thương ấy mà trưởng thành, càng không thể thay đổi cuộc sống của mình khác đi…
Tôi còn nhớ rất rõ buổi chiều ngày hôm đó, dưới thời tiết lạnh lẽo của mùa đông có gió mùa về, tiếng lá khô vỡ vụn dưới chân theo từng bước chạy của tôi. Ngày hôm đó chính là tháng ngày tôi có cố gắng thế nào cũng không thể quên, chính là mảng ký ức đen ngòm còn đọng lại trong trí nhớ. Và cho đến bây giờ tôi cũng đã hiểu, những gì càng nỗ lực để xóa sạch, sẽ càng nhớ lâu hơn…
- Thưa thầy, em có thể cam đoan với thầy đây là tác phẩm tốt nghiệp của em!
- Em lấy gì để chứng minh? Sinh viên Trịnh Bảo Hà đã gửi cho tôi tác phẩm này từ sáng hôm qua, và theo tôi thì một sinh viên có thành tích tốt như Hà không thể nào ăn cắp tác phẩm của người khác!
- Bởi vì học lực của em chỉ bình thường nên thầy không tin em? Bởi học lực của em không bằng Trịnh Bảo Hà nên tác phẩm của em sẽ không phải là của em nữa ạ?
- Tôi rất tiếc, nhưng điều em nói vừa rồi, tôi không thể tin là sự thật! Em có thể về nhà và hoàn thành nhanh chóng một tác phẩm tốt nghiệp khác, tôi sẽ châm chước cho em!
Ngày hôm đó, tôi đã mất đi cô bạn thân nhất trong suốt quãng thời gian hai mươi hai năm cuộc đời của mình, và ngày hôm đó, tôi còn mất đi người con trai mà tôi yêu nhất. Hai người họ, một mối tình đầu trong sáng, một tình bạn kéo dài từ thuở lọt lòng, đã để lại một vết cắt rất sâu trong trái tim tôi, và sau đó quay lưng bỏ lại tôi ngơ ngác một mình.
Khi ấy tôi mới biết, mình đã bị phản bội.
Khi ấy tôi mới biết, trên thế gian này điều đáng sợ nhất không phải là ma quỷ, cũng không phải những lần thất bại sau khi đã nỗ lực hết mình. Điều đáng sợ nhất chính là sự phản bội của người mà mình vốn tin tưởng và dành tình cảm rất nhiều.
*+*
- Nhìn kìa, cái Linh đấy, đúng là không biết xấu hổ, còn đến trường được cơ đấy!
- Ừ, nghe nói nó chạy lên khoa tố Bảo Hà ăn cắp tác phẩm của nó, đúng là buồn cười!
- Cái gì cơ? Đầu nó có bị làm sao không thế? Nó nghĩ ai sẽ tin nó?
- Khổ, thế mới nói! Mà hai đứa nó thân như thế, chắc từ giờ đứt luôn rồi?
- Lại chả, tao mà là cái Bảo Hà, tao cũng chẳng thèm chơi với thể loại ấy.
Những tiếng bàn tán của nhóm bạn như tiếng máy khoan cứ khoan sâu vào trong đầu tôi nhức nhối. Cố gắng day trán để ngăn cơn nhức đầu ập đến, tôi bước nhanh ra cổng trường. Đằng sau vẫn là những lời bàn tán của các cô nàng thích buôn chuyện, những lời đàm tiếu, khinh bỉ, thậm chí là sỉ nhục dành cho tôi.
Hình ảnh Bảo Hà ngồi dựa đầu vào vai Huy trên sân thượng tòa nhà cao nhất trường chúng tôi lại hiện lên rõ mồn một. Họ nắm tay nhau, và ánh mắt Huy nhìn Hà cũng dịu dàng biết bao nhiêu. Lòng tôi hẫng hụt như rơi xuống một chiếc hố sâu không đáy, dường như tôi đã mất hết mọi thứ mình đang có chỉ trong tích tắc. Cả tác phẩm tốt nghiệp tôi vất vả, miệt mài suốt sáu tháng, cả cô bạn thân nhất, cả người mà tôi đã trót dành tình cảm để yêu quý thật lòng, cả lòng tin đã có với thế giới này.
Tại sao người yêu tôi phản bội tôi?
Tại sao bạn thân của tôi phản bội tôi?
Tại sao các người cùng hẹn nhau để mà đâm cho tôi một nhát xuyên vào tận trong tim như thế?
Trong đầu tôi vang lên đoạn đối thoại khi sáng. Lúc tôi đến gặp Huy để tâm sự về việc Bảo Hà lấy trộm tác phẩm của mình. Tôi chỉ thấy vẻ mặt Huy bình thản như nước, lặng lẽ nhìn tôi như một vật thể lạ. Như người xuất hiện đối diện trước cậu ấy không phải là tôi, như cái việc tôi vừa nói ra là một điều hoang tưởng. Họ, tất cả bọn họ, thầy cô, những đứa bạn xung quanh tôi, và quan trọng nhất là cả người yêu của tôi nữa, tất cả đều không tin tôi.
- Hà đã kể chuyện này với mình rồi, Linh, hai cậu là bạn thân với nhau như thế, sao cậu phải vu oan cho cậu ấy?
- …
- Cậu có biết thời gian này Hà khó khăn thế nào không? Cậu làm thế khiến tớ cảm thấy thất vọng về cậu.
- Huy, nói một câu thôi, tin tớ hay tin Hà?
- Linh, đừng bướng nữa, nghe tớ mà thôi đi!
- Huy, cậu là bạn trai tớ cơ mà?
Tôi nhớ giọng nói của mình khi đó, chua xót và thê lương, như đứa trẻ bỗng dưng bị cả thế giới bỏ quên trong một góc tối chẳng thấy đường. Có khóc lóc cũng không nhận được sự giúp đỡ, chẳng ai muốn đặt lòng tin vào tôi, kể cả người yêu tôi.
Huy, cậu là bạn trai của tớ cơ mà? Bạn trai tớ, sao trong giờ phút quyết định lại không ở bên cạnh tớ?
*+*
Tôi không biết mình đã bước ra khỏi nơi có những ánh mắt ngờ vực và ghét bỏ đó như thế nào. Chỉ biết nước cứ nhòe nhoẹt trong hốc mắt, mặc dù ép thế nào cũng không thể rơi ra nổi. Tiếng chuông điện thoại bất chợt reo vang, không cần đợi đầu dây bên kia mở lời, tôi nói như sắp khóc ngay sau khi nhấn nút nghe.
- Quân, đi Sa Pa với tớ, được không? Tớ muốn đi ngay trong ngày mai, xin cậu hãy giúp tớ!
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi cậu ấy đồng ý.
*+*
Sa Pa mùa lạnh chẳng thấy đường. Những màn sương mù dày đặc phủ lên lớp lớp vách núi cheo leo, chẳng thấy được hình thù, chỉ thấy một mảng trong suốt như pha lê lơ lửng xuôi theo gió. Tôi cố căng mắt nhìn xuống dưới để tìm kiếm những mảnh ruộng bậc thang nhưng chỉ thấy vực sâu hun hút được đắp lên một lớp chăn mây bảng lảng, xám xịt.
Xe thả chúng tôi xuống một con dốc ướt. Vì không phải mùa du lịch nên ở đây rất vắng, chúng tôi một mình một đường đi đến khách sạn đã đặt sẵn. Cô chủ chìa cho chúng tôi chìa khóa hai phòng đơn một cách ngờ vực, nhưng rồi cũng nhanh chóng lấy lại vẻ nhiệt tình, đưa chúng tôi lên giao phòng.
Trên kệ lan can đặt một chậu cây cà chua bi, mùa đông ở đây lạnh đến độ sương bám vào tán lá cây đã đông cứng thành đá. Khách sạn không có gì nổi bật, chỉ là tôi khá ấn tượng với kiểu bài trí những thứ đồ dùng nhỏ nhặt, chẳng cần cầu kỳ mà lại rất đáng yêu. Quân nói đây là địa chỉ ruột của dân phượt, vì nó gần trung tâm, view đẹp, cô chú chủ khách sạn rất tốt bụng, giá cả lại hợp lý. Cậu ấy có vẻ rành, vì cậu ấy đã từng đi phượt đến đây hai lần. Hai lần rồi, vậy mà vẫn đồng ý đi cùng tôi trong cái thời tiết chẳng thích hợp một chút nào để du lịch khám phá, cũng chẳng thích hợp cho việc lấy góc những bức ảnh thật đẹp để cho vào bộ sưu tập của cậu ấy.
- Tớ đã đến hai lần có nghĩa là những gì đẹp mà lồ lộ ra bên ngoài tớ đều chụp cả rồi, lần này tớ đi là để tìm kiếm những cái mới.
Chúng tôi leo núi, đi bản. Những con dốc trơn trượt ngoằn ngoèo khiến tôi lảo đảo chỉ chực ngã, còn Quân thì đi đằng sau luôn đỡ lấy lưng tôi mỗi khi thấy tôi loạng choạng.
Tôi biết, tôi đang chạy trốn, cái việc mà trước đây tôi cho rằng hèn nhát và đáng khinh, thì hiện giờ tôi đang phải nhờ đến nó để giấu kín đi vết thương của mình. Còn cậu bạn đằng sau lưng tôi chính là chiếc phao cứu sinh duy nhất tôi có thể bám vào để không bị chìm nghỉm giữa bao la nước, giữa những sự giả tạo và tàn nhẫn của mọi người xung quanh.
Tính ra, tôi và Quân cũng đã quen nhau được ngót bốn năm, kể từ ngày tôi còn chân ướt chân ráo bước vào cánh cửa đại học, ngoài Bảo Hà ra thì hai chúng tôi chơi với nhau khá thân. Hầu hết là tôi nhận được sự chăm sóc của cậu ấy, được cậu ấy đáp ứng tất cả những yêu sách vô lý mà không hề than phiền.
Bảo Hà đã từng nói tôi may mắn, bởi vì bên cạnh tôi luôn xuất hiện những người như Huy, như Quân. Tôi đã từng nghĩ cô ấy nói đúng, nhưng tôi không dám tin vào điều ấy nữa…
Quân dẫn tôi đi vòng một chặng dài đường đất vào trong một khu nhà của người dân tộc thiểu số ở đây. Cậu ấy chỉ cho tôi những nơi tôi chưa từng biết, cho tôi xem những thứ tôi chưa từng nhìn, giới thiệu những chỗ mà cậu tự khám phá ra qua những lần đi trước. Trời lạnh buốt, cái lạnh thấm vào tim, chúng tôi lập cập cắn răng đi không biết mệt trước phông nền lạnh đến ảo não của khí hậu Sa Pa.
Mỗi ngày tôi theo cậu ấy đi khám phá từng ngóc ngách nhỏ của thành phố lạnh giá này. Chúng tôi khoác lên người những tấm áo bông nặng trịch, hì hục mạo hiểm trèo lên những dải núi cheo leo như bức vách. Từng tấc da trên người đều đóng băng vì lạnh, chỉ có đôi bàn tay được cậu ấy nắm chặt là ấm sực.
Tôi nhớ về câu nói đã đọc được ở đâu đó: “Những người con trai có bàn tay ấm, là những người con trai có trái tim ấm.
- Quân! - Tôi chợt khựng lại gọi, cậu ấy quay đầu nhìn, ánh mắt sáng trong như bông hoa tuyết trên đỉnh núi - Hoa tuyết kìa!
- Ừ, - Cậu ấy cười - Sa Pa mùa này có hoa tuyết thì lạ gì! Hoa lạnh quá đóng băng thành tuyết thôi!
- Nhưng cậu không cảm thấy bông hoa kia rất quật cường à? Lạnh như thế cũng có thể sống, người thì chưa chắc mạnh mẽ được như thế!
- Người cũng làm được chứ! - Quân nhìn tôi kiên định - Cái gì chẳng vượt qua được, chỉ cần cậu trơ lì với thế giới, thế giới sẽ không dám từ bỏ cậu!
- Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta vẫn rất cô đơn.
- Cô đơn không đáng sợ, quan trọng là làm quen với nó như thế nào. Mà cậu cũng đâu có cô đơn, là cậu không nhìn thấy những người đang muốn ở bên cạnh cậu thôi.
- Quân, cậu biết chuyện của tớ chứ?
- Biết! Trước lúc gọi điện cho cậu tớ đã biết rồi!
- Cậu tin tớ chứ?
- Tin!
- Tại sao?
- Cảm giác thôi, chỉ là tin thì tin, có gì mà phải vì sao?
- Cậu nói thật chứ? Tớ có thể tin cậu được không?
- Thật!
Không hiểu sao vào khoảnh khắc ấy, tôi đã có một niềm tin rất sâu sắc rằng Quân đã nói thật, rằng cậu ấy tin tôi. Vẻ kiên định cùng ánh mắt sáng lấp lánh đã khiến tôi bình tâm trở lại. Dù sao thì tôi cũng biết được, mình không đơn độc trong cuộc sống này.
Cứ như thế, chúng tôi ở Sa Pa đã bốn ngày. Ban ngày tôi và cậu ấy leo núi, đi phượt, ban đêm tôi về phòng vẽ tác phẩm tốt nghiệp. Cố gắng không nghĩ linh tinh những chuyện khác, tôi bắt đầu đặt bút cho tác phẩm hoàn toàn mới của mình, bằng một cái đầu tỉnh táo và một trái tim đóng băng hơi tuyết Sa Pa.
Thi thoảng Quân có sang phòng tôi để đưa cho tôi những thứ đồ nhỏ xinh mà cậu ấy bí mật nhặt được trên hành trình của chúng tôi, tất cả đều được xếp vào một chiếc hộp nhỏ, buộc ruy-băng như một món quà. Hầu hết thời gian chúng tôi chỉ ngồi thừ ra lặng lẽ, còn lại là Quân nhìn tôi vẽ tác phẩm, nhưng chúng tôi chẳng nói gì với nhau.
Có lẽ cả tôi và cậu ấy đều biết, ngôn từ là thừa thãi trong lúc này.
*+*
Hành trình Sa Pa của chúng tôi kéo dài đúng một tuần, và tôi cũng kịp hoàn thành xong tác phẩm tốt nghiệp. Thế nhưng một sự cố nhỏ xảy ra, từ những trận ho lặt vặt, tôi bắt đầu lên cơn sốt, phản ứng lại với thời tiết quá khắc nghiệt ở Sa Pa.
Tôi không nhớ mình đã ngất đi ở dưới sảnh khách sạn như thế nào, chỉ biết sau khi tỉnh dậy với một cái đầu nặng trịch, mơ hồ nhận ra mình vừa ngủ một giấc dài. Khuôn mặt Quân xuất hiện trước mặt gần đến nỗi có thể giơ tay là chạm đến, tôi đọc được trong mắt cậu ấy vẻ lo lắng, bất an.
- Sao chưa thấy cậu khóc, Linh?
Chỉ một câu nói của cậu ấy, nước mắt tôi bắt đầu lã chã rơi, tôi khóc thành tiếng, những âm thanh nức nở như bật ra từ lồng ngực trống hoác, chạm vào vết thương đang rỉ máu. Tôi thấy Quân nhẹ nhàng ôm tôi, lần đầu tiên cậu ấy ôm tôi, như cho tôi cảm giác trở về nơi bình yên nhất, như cho tôi cảm giác của một chỗ dựa an toàn.
Ngày hôm đó, tôi nói với cậu ấy rất nhiều thứ, cũng kể lại rất nhiều chuyện, kể cả những chuyện khủng khiếp vừa xảy ra khiến tôi suy sụp. Tôi kể, và khóc, cho đến khi nước mắt khô rồi đọng lại thành một vệt như vết sẹo dài trên mặt.
Rồi Quân cũng kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện của cậu ấy, rất nhiều chuyện tôi chưa từng được nghe. Một người con trai lặng lẽ như Quân, hóa ra cũng là một người có nội tâm sâu sắc như thế. Bởi vì đã trải qua nhiều chuyện, nên cậu ấy có thể bình thản đối diện với rất nhiều thứ xảy đến trong cuộc sống này.
Hôm đó, chúng tôi đã nói rất nhiều chuyện với nhau, như kể chuyện cả cuộc đời. Và mùa đông bắt đầu chạm đến những ngày cuối cùng tồn tại của nó…
Tôi bất chợt nghĩ rằng, chỉ cần có người con trai này ở bên cạnh đã là quá đủ…
*+*
Chúng tôi về trường, tiếp tục cuộc sống của mình như vốn dĩ phải như thế. Tác phẩm tốt nghiệp của tôi được chấm loại A, các thầy trong khoa bắt đầu ca ngợi tôi như một hiện tượng, và đề cử tác phẩm của tôi tham dự cuộc thi quốc tế, bất chấp việc chỉ mới một thời gian ngắn ngủi về trước, họ đã cho rằng tôi chỉ là một sinh viên tầm tầm và không đáng tin.
Tôi gặp lại Bảo Hà và Huy trong lúc trở lại trường làm thủ tục bảo vệ tác phẩm. Họ đã công khai yêu nhau, bên tai tôi vẫn là những tiếng xì xào, bàn tán, nhưng tôi không quan tâm nữa. Tôi bắt đầu sống vì chính bản thân mình.
Và tôi thấy may mắn, may mắn vì họ đã ra đi, để tôi thấy được rằng, họ vốn không xứng đáng với những gì tôi dành cho họ.
…
Tôi đi thi, lấy học bổng, và rồi trúng tuyển vào một trường đại học chuyên ngành mỹ thuật tại Nhật Bản. Những gì đã trải qua tôi không quên, nhưng tôi sẽ không bắt mình phải ghét bỏ bất cứ ai, chỉ là tôi sẽ bắt đầu coi họ như chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của mình.
Trước ngày lên máy bay, tôi đến nhà Quân, chúng tôi lại trở về quãng thời gian yên lặng, không nói chuyện, cái đêm ở Sa Pa dường như chỉ là ảo giác trong đầu khi tôi sốt cao, bởi vì nó còn đọng lại cả một màn sương mù mờ ảo, phảng phất cả hơi lạnh lẽo như trong giấc mơ.
Chiếc máy ảnh cơ của Quân được đặt sát bên cạnh kệ trên bàn, tôi với tay bí mật cầm lấy. Trước nay tôi đều tò mò đến khó chịu, vì không biết trong đó có những tấm ảnh thế nào mà cậu ấy nhất định không cho tôi động đến.
Tôi bật nút, từng hình ảnh chạm vào mắt tôi quen thuộc đến mức trái tim bắt đầu nảy lên một nhịp.
Trong chiếc máy ấy, chỉ toàn ảnh của tôi. Ngẩng đầu hay cúi đầu, mỉm cười hay nhăn mặt, tất cả đều là tôi.
Tôi vội vàng xoay mạnh tay, những bức ảnh trước khi đi Sa Pa vẫn còn được lưu trong máy, có những tấm ảnh phong cảnh khác, nhưng hầu hết chỉ toàn tôi trong đó.
Một cảm giác ấm áp từa tựa cơn gió nhẹ thổi vào tim, bí mật ấm áp đã hé mở để lộ ra một sự ngọt ngào len lỏi.
*+*
Tôi ôm Quân ở sân bay, thay cho lời tạm biệt. Cậu ấy chỉ cười nhẹ, nhưng cánh tay vươn ra chạm vào vai tôi có chút run rẩy, lưu luyến. Tôi sẽ đi bao lâu, chính tôi còn không biết, chỉ biết là tôi sẽ không sớm trở về.
Dẫu cho tôi đã để mọi chuyện xảy ra như quá khứ đằng sau lưng, và vết thương trong lòng tôi đã dần dần không còn đau như trước đây nữa. Nhưng những ký ức vẫn còn đó, tôi không thể coi như chẳng có chuyện gì.
Tôi cũng sẽ không hứa gì với Quân, và cũng không bắt cậu ấy phải chờ đợi. Chỉ là tôi nghĩ rằng, để bắt đầu một tình yêu mới, cần phải có một thời gian nữa. Nếu chúng tôi có thể, thì đó chính là duyên phận sau này.
Nhưng tôi có một dự cảm rất sâu sắc, rằng tôi sẽ chẳng bao giờ đơn độc một mình nữa, vì cho dù thế nào thì cậu ấy vẫn sẽ ở bên cạnh tôi…
Những tia nắng vàng bắt đầu xuất hiện trên ô cửa kính, tiếng loa thông báo, tiếng người đi lại, nói cười nhộn nhịp, chúng tôi gọi tên nhau, thay cho lời tạm biệt, và thay cho cả lời hứa…
Tôi sẽ trở lại, nhất định như thế!
CaDe