Chạm tay với tới nhau
Tùng đi lòng vòng quanh nhà, ngồi phịch xuống chiếc sofa màu café, đeo tai nghe, tay ngoắc ngoắc ra hiệu.
- Này, ra anh bảo… Chi, điếc à?
- Gì?
- Gì á? Hay nhỉ! Lấy cho anh cốc nước đá, thật mát vào!
- Bị điên hay sao mà trời lạnh uống nước đá, tự đi mà lấy!
- Thế vụ Hà Giang cancel nhé!
Trước vẻ cười cợt nhăn nhở đến nỗi khiến người khác muốn đấm vào mặt một cái của Tùng, Chi vẫn phải nặn ra một nụ cười méo xệch xu nịnh, rồi quay đi rất nhanh để không vọt ra câu chửi rủa nào trước mặt “kẻ cầm trịch”. Ai bảo nó thích bám càng? Ai bảo hội thanh niên tình nguyện của Tùng lại đi đúng Hà Giang, đúng mùa hoa tam giác mạch?
Nó ngàn vạn lần muốn tống cổ tên bạn thân chí cốt từ thuở cấp hai của ông anh trai đáng ghét ra cửa. Người ta có câu “hãy cho tôi biết bạn anh là ai, tôi sẽ nói cho anh biết anh là người thế nào”, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, hai người này chơi với nhau quả thật không gì có thể hợp hơn.
Từ bé tới lớn, Chi vẫn cảm thấy sao mà số phận mình quá đỗi bất hạnh, bởi vì không chỉ có một tên anh trai quỷ quái, mà còn thêm một tên khó ưa hơn suốt ngày kè kè ở bên trêu chọc nó suốt cả ngày.
- Này nhé, đừng có lúc nào cũng bám lấy em như thế, em không cần anh bảo vệ, chẳng có đứa nào dám bắt nạt em cả!
- Ừ, nhưng có đứa sẽ nhòm ngó tán tỉnh.
- Thì sao?
- Em chưa đến tuổi, với lại em là của anh rồi, những thằng khác không được thích em hay bén mảng gần em hết!
Đồ điên, nói toàn câu chẳng ai hiểu nổi!
Chi và Tùng đã lớn lên như thế, khi mà bất cứ ai nhìn vào đều có cảm giác hai người này mới là anh em ruột. Trong khi Huy - ông anh trai máu mủ ruột rà thường bỏ mặc Chi những lần trời mưa mà nó chẳng mang theo ô, vẫn phải chạy thục mạng đằng sau tấm áo mưa xòe rộng trên đầu của Tùng. Hoặc là những lần hai người hùa nhau dụ nó nghe truyện ma, đến giờ học thêm một mình đi xe bus sợ thót tim, vẫn là “ông anh hờ” đến đón nó. Mặc dù tính cách có phần đáng ghét nhiều như thế, nhưng vẫn khiến Chi cảm thấy yên tâm bất cứ lúc nào.
Chỉ cần có Tùng là có tấm vé thông hành được sự cho phép của bố mẹ bất cứ khi nào đi đâu xa. Chỉ cần có Tùng, Chi chẳng bao giờ sợ hãi chuyện sẽ bị bỏ lại…
Hà Giang mùa này hoa tam giác mạch nở rộ trên các sườn núi. Đoàn thanh niên tình nguyện của Tùng hầu hết là nam, chỉ có ba chị là con gái đi theo làm công tác hậu cần, và thêm Chi, “suất đi kèm” duy nhất của đội trưởng đội tình nguyện.
- Tùng, ông có sở thích nói chuyện yêu đương với trẻ con à?
- Điên à, em gái tôi đấy!
- Điêu! Ông làm quái gì có em gái, làm trò!
- Có đấy!
- Thế thì nhận tôi làm em rể đi, con bé đáng yêu quá…
- Nằm mơ đi, không đến lượt ông!
- Em gái gì mà giữ như giữ của thế không biết. Mặc kệ, tôi nhắm rồi!
- Ông muốn tàn tật thì cứ thử xem, chuyên tâm vào việc chính đi đừng có lằng nhằng!
Cuộc thì thầm to nhỏ của một ông “anh trai hờ” và một câu “em rể hụt”, tất nhiên Chi không nghe được. Chỉ là tai nghe đang phát ra một bản Pop rock và khoảng cách tới những triền núi Hà Giang bắt đầu thu hút hết sự chú ý của Chi. Cho đến khi ngoảnh mặt lại nhìn thấy, một chị gái xinh xắn nhất trong số ba nhân nữ hiếm hoi của đội tình nguyện đang cười nói với Tùng, thì thầm to nhỏ, thi thoảng lại dựa vào người tên “khốn” ấy một cách cố ý hơn là vô tình.
Chi bỗng cảm thấy mắt nóng lên, tâm trạng đang vui vẻ đột nhiên phủ một lớp xám xịt, một vài tia lổn nhổn chen chúc nhau trong lòng khiến nó đột nhiên khó chịu một cách kỳ lạ.
Chắc là vì trước đây Tùng chưa từng tiếp xúc với ai đó khác giới thân mật thế này trước mặt Chi.
Chắc là vì trước đây, dù là đối tượng hâm mộ của rất nhiều cô gái, là chủ nhân của rất nhiều quà tặng mỗi dịp Vanlentine, nhưng chưa bao giờ Tùng có một cô bạn gái chính thức nào.
Chắc là, Chi đã quen một ông anh “độc thân” cho đến tuổi hai mươi lăm, như thế. Điều mà ai nhìn vào cũng thấy lạ kỳ, chỉ riêng nó thì không. Hay là nó vẫn luôn cho rằng người anh trai này vốn chỉ dành ình?
- Tùng!
- Gì thế?
- Đưa bản đồ cho em!
- Làm gì? Lát đi cùng anh thì cần gì…
- Em muốn đi một mình không được à?
- Đi một mình đường núi sợ bị lạc đấy, không có anh…
- Thôi anh đi với người khác đi em tự lo được, có phải trẻ con đâu mà lạc!
Thế là, mặc sự lo lắng và bất an của Tùng, Chi giật lấy tấm bản đồ ngay khi bước xuống xe. Bỗng dưng tức giận không phải là cá tính của Chi, nhưng chẳng hiểu sao, nó cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy Tùng có biểu hiện thân mật với cô gái xinh xắn khi nãy.
Nhưng cho dù Chi có giận dỗi, tình hình vẫn chẳng thể thay đổi. Cô gái kia vẫn cố ý bám lấy Tùng trong lời trêu chọc của tất cả thành viên trong đoàn. Tiếng huýt sáo nghe có vẻ sặc mùi nghi hoặc. Những bức ảnh lọt vào máy của Chi dẫu đẹp đến mấy cũng không khiến nó cảm thấy vui.
Cánh đồng hoa tam giác mạch rạng rỡ trong màu mây xám bạc lững lờ trôi trên nền trời, phản chiếu tiếng bước chân của một nhóm hai mươi người mà riêng Chi giữ một khuôn mặt ủ ê.
Đường lên bản phải đi thêm một chặng khá xa và dốc. Tùng đã liên lạc và thuê xe máy đủ cho cả đám. Sau khi phân mọi người đi cùng theo cặp, Tùng ngoắc tay gọi Chi.
- Chi, lên xe!
Chần chừ mãi rồi cũng quyết định đi về phía Tùng, đột nhiên Chi khựng lại. Cô gái vẫn “bám dính” lấy Tùng từ đầu chuyến đi lại bắt đầu đến gần và thì thầm to nhỏ gì đấy. Bỗng dưng Chi thấy mình quay phắt người lại, tiến về chỗ chiếc xe đang trống vị trí đằng sau của một anh phụ trách truyền thông cho nhóm tình nguyện. Anh ấy mỉm cười chìa tay về phía sau tỏ ý mời.
- Chi, đi đâu đấy?
- …
- Ngồi xe anh cơ mà?
- Xe anh có người ngồi rồi còn gì?
Tùng dựng xe, tiến lại gần Chi, chỉ thấy mặt anh bắt đầu đỏ lựng, vẻ mất kiên nhẫn thể hiện rõ. Anh kéo tay Chi lại khi nó đã yên vị ngồi sau xe.
- Hôm nay bị làm sao thế hả? Cáu bẳn vô cớ! Anh làm gì em?
- Chả sao hết, em không phải cái đuôi lúc nào cũng phải bám theo anh mới được.
- Lúc đầu thì không sao, tự dưng bây giờ lại trở chứng. Xuống xe đi với anh, đừng làm anh mất kiên nhẫn!
- Không, em không thích ngồi với anh!
- Thế thì tùy em!
Đoàn xe lao vút đi dọc những con đường ngoằn ngoèo bám trên vách núi cheo leo. Những đoạn xóc nảy lửa khiến Chi có cảm giác buồn nôn. Trả lời qua quýt mấy câu tán tỉnh vô thưởng vô phạt của anh bạn đằng trước, đôi mắt Chi chỉ dán chặt vào vòng tay và cái ôm chặt khít của cô gái ngồi phía sau xe Tùng. Anh đi rất nhanh, dẫn đầu đoàn và chẳng ngoảnh lại nhìn Chi một lần nào.
Lỗi là do Chi ư? Là nó bướng bỉnh, xấu tính hay là nó khó ưa, thích cáu giận vô cớ? Tùng không phải là anh trai, nhưng chẳng khác gì anh trai từ lúc Chi còn nhỏ cho tới khi đã lớn lên như thế này.
Anh trai có bạn gái, Chi nên vui mừng, tại sao lại tức giận? Là do yêu thương bắt đầu có dấu hiệu san sẻ, hay là do nó sẽ bắt đầu mất một người mà nó vốn dĩ cho rằng chỉ luôn ở bên cạnh bắt nạt nó, đùa bỡn nó, sai nó hết việc vặt vãnh này đến việc vặt vãnh khác mà cho dù có vô lý cỡ nào, nó vẫn sẽ chỉ lầm bầm vài câu rồi vui vẻ đi làm.
Là anh trai, vậy thì tại sao cảm giác khó chịu lại rõ rệt như thế?
Đến khu vực không thể đi xe máy vào được nữa thì gạo và quần áo mang theo đã vơi khoảng hơn một phần ba. Mọi người chia nhau cầm bản đồ đi các hướng để biếu quà cho từng nhà, rồi sẽ tụ tập lại để về thành phố.
Chi không dám nhập hội của Tùng mà đứng vào đội của anh bạn đèo nó khi nãy. Ánh mắt Tùng sắc lạnh lướt qua rồi dặn mọi người một số điều cần thiết. Sau đó không nói một lời, xách túi thực phẩm và quần áo khoác lên vai, cùng cô bạn vẫn thân mật cả một chặng đường từ Hà Nội, đi thẳng.
Con đường núi hẹp, vì đang là mùa mưa nên đường đất trở nên lầy lội chỉ cần trượt chân là có thể bị ngã. Cách vài quãng lại có một nhà dân gần đấy, dựng lưng chừng núi, mái lợp bằng lá chắp vá, lụp xụp như thể sắp sập đến nơi.
Tuấn - anh bạn đi cùng với Chi sau một hồi nhiệt tình tỏ ý muốn dắt tay Chi đi cho vững, nhận được sự lạnh nhạt xa cách của nó, đã bỏ cuộc và đi xuống phía sau.
Chi giẫm lên những phiến đá thô ráp để bước qua những quãng trơn, đôi giày bata đế mỏng nên vẫn bị đâm vào chân đau buốt. Một vài lần suýt trượt ngã nhưng rồi Chi vẫn đứng vững được. Máy ảnh liên tục bấm, từng tấm từng tấm lọt vào khuôn hình như được sắp xếp sẵn. Một vẻ đẹp khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng đều cảm thán.
- Anh Tuấn, anh cứ đi trước đi, em chụp thêm vài tấm nữa rồi đuổi theo!
- Không được, để em phía sau lỡ lạc thì sao? Mà đi đường núi lại nguy hiểm nữa, cứ chụp đi, anh đợi!
- Như thế thì lâu lắm, lỡ mất thời gian của cả đoàn. Anh cứ đi trước đi, nếu lạc thì em sẽ đứng nguyên một chỗ mà, đằng nào anh chả về bằng đường này!
- Ê, lạc em là anh bị thằng Tùng cắt cổ phi tang luôn ở đây đấy.
- Em đảm bảo không lạc được đâu, em sẽ đứng yên ở trong khu vực này mà…
Khó khăn lắm mới thoát khỏi cô nàng Mi đỏng đảnh, giao lại cho tên đội phó đi cùng chặng, Tùng trở về điểm tập hợp đầu tiên, trong lòng thấp thỏm bất an. Trong suốt quãng đường đi anh đã luôn hối hận. Nếu không vì câu nhỏ to của Mi rằng Tuấn tuyên bố sẽ cưa Chi, nếu không vì ngay lúc đấy Chi bước lên xe Tuấn thì có lẽ anh đã không giận đến nỗi bỏ mặc cô bé thế này.
Từng nhóm nhỏ bắt đầu trở về, nhưng Tuấn và Chi vẫn không thấy đâu. Nỗi bất an lớn lên dần, theo đó là sự sợ hãi và mọi giả thuyết cứ trượt qua trượt lại trong đầu khiến anh đứng ngồi không yên.
Cho đến khi thấy Tuấn hớt hải chạy về, khuôn mặt bám bụi, nhem nhuốc nhưng chẳng thấy cô bé ương bướng kia đi bên cạnh cùng về, tim Tùng như đã rớt ra ngoài.
- Chi đâu? Sao lại về một mình? Tôi hỏi ông Chi đâu?
- Chi chưa về à? Rõ ràng tôi bảo cô bé đợi yên ở một chỗ, thế mà quay lại đã chẳng thấy…
Một cú đấm giáng mạnh xuống mặt Tuấn khiến anh bạn ngã xuống đất. Mặt Tùng đỏ bừng, đôi mắt trừng lên nhìn tên bạn vừa gây ra một chuyện khó có thể chấp nhận.
- Ông có thể để con bé lại một mình à? Ông có biết suy nghĩ không đấy? Con bé mà bị làm sao tôi giết ông!
Đầu Tùng bắt đầu quay mòng mòng tựa như một cuộn tơ rối không thể nghĩ được bất cứ thứ gì. Cho tới khi Mai - cô bạn gái vốn trầm tính gợi ý việc một vài người quay về trụ sở ủy ban để tìm sự giúp đỡ. Tùng chỉ kịp cầm theo chiếc đèn pin, khoác nguyên ba lô chạy về hướng xuất phát của Tuấn và Chi ban nãy.
Phải tìm được Chi trước khi trời tối. Nếu không, con bé sẽ rất sợ. Từ bé đến lớn, con bé luôn tỏ ra độc lập và cứng cỏi vì anh trai nó vô tâm, còn bố mẹ quá bận rộn nên không có thời gian để ý đến nó.
Nó đã lớn lên một cách bướng bỉnh và ương ngạnh như thế. Dù cho có bị tất cả mọi người bỏ mặc cũng sẽ tự biết cách chống chọi một mình, dù cho có bị cách ly ở một nơi hoàn toàn xa lạ cũng có thể sống tốt.
Chỉ có điều, trời tối rồi! Con bé ấy lại sợ bóng tối. Mỗi buổi đêm mất điện nó đều đòi Tùng gọi điện thoại buôn chuyện đến sáng mới gác máy đi ngủ. Thậm chí, Tùng đã từng thuộc lòng không biết bao nhiêu lần thời khóa biểu học thêm buổi tối muộn của con bé, để đón nó về nhà.
Bao nhiêu năm qua đi như thế, việc tiếp nhận sự chở che của Tùng đã bắt đầu trở thành thói quen. Đến nỗi anh cảm thấy mình nghiễm nhiên trở thành chỗ dựa lớn nhất cho con bé. Vậy mà hôm nay, Chi đã biến mất ngay trong tầm mắt của Tùng. Một sự biến mất mà lỗi không chỉ của con bé, lại nằm phần lớn ở sự ghen tuông một cách khó hiểu, xuất phát từ nơi sâu thẳm nhất trong tim.
Chi, không chỉ đơn thuần là một đứa em gái của Tùng nữa rồi. Tùng nhận ra như thế, bằng nhịp đập khó hiểu trong tim, bằng sự cáu giận mỗi khi đứa con trai nào tìm cách tiếp cận Chi, bằng sự ghen tuông điên cuồng mỗi khi nhìn Chi thân mật với bất cứ người con trai nào khác.
Bằng cảm giác đau đớn, khi để lạc mất Chi…
…
Chi loay hoay cầm chiếc đèn pin đã chuẩn bị từ ở nhà, lật tung ba lô cho đến khi nhớ ra chiếc bản đồ sơ cua đã để quên trên bàn học ở nhà. Nó thở dài. Điện thoại không bắt được sóng, hứng lên hứng xuống vẫn chẳng thể dò được tín hiệu. Trời bắt đầu mưa phùn, trên dải núi xuất hiện âm thanh của tiếng gió, tiếng côn trùng kêu, Chi mặc thêm chiếc áo khoác ra ngoài, bắt đầu mò mẫm đường về.
Nó không hiểu đã lạc mất phương hướng từ bao giờ. Chỉ biết sau khi lần tìm, chụp mấy bông hoa dại mọc ở triền núi thì đã lạc xuống một khoảng rừng trống, xung quanh là những cây to giăng chật ních. Nó thậm chí còn không biết đã xuống đây bằng cách nào.
Chắc mọi người đang rất lo lắng. Và chắc Tùng đang giận nó phát điên lên mất. Tim Chi đập thình thịch, nỗi lo sợ nhân lên gấp bội khi trời tối. Tiếng động vật sống trong núi bắt đầu ra rả tạo nên những âm thanh đáng sợ. Chi bịt tai, cố trấn an bản thân và trái tim đang sắp rớt ra ngoài. Nó bắt đầu thử nhìn xung quanh và cố nhớ mình đã đi theo hướng nào.
Những giả thuyết đáng sợ bắt đầu lởn vởn quanh đầu khiến bước chân nó run rẩy, thi thoảng lại giật bắn mình bởi không gian yên ắng bất chợt cất lên một tiếng động lạ. Tay cầm đèn pin bắt đầu không vững, bất chợt nó sa chân xuống một cái hố người dân tộc trước kia dùng để bẫy thú, nay bị lá cây rừng phủ lấp. Chi thét lên một tiếng rồi ngã xuống.
…
Cho đến khi Tùng tìm thấy Chi thì trời đã tối hẳn, nó đang ngồi im một góc, một bên chân sau khi cố trèo lên khỏi cái hố đã bị trật khớp, đôi bata rách, gan bàn chân tiếp xúc với đất đá bắt đầu sưng tấy lên, đôi chỗ còn chảy máu. Nó ngồi viết viết vẽ vẽ cái gì đó trông rất chăm chú, chiếc điện thoại sáng đèn để bên cạnh.
Tim Tùng hẫng một nhịp, anh xót xa tiến lại gần Chi. Nhận ra vệt sáng đèn pin, con bé giật mình ngước lên nhìn, vẻ mặt có chút hoảng loạn.
- Anh xin lỗi!
Chi bỗng dưng ôm chặt lấy chân Tùng, cơn đau từ bàn chân phải bắt đầu dội đến, cả nỗi sợ hãi và hoang mang nó đã cố kiềm chế bất chợt vỡ òa. Chưa bao giờ nó khóc nhiều như thế. Dựa vào chân Tùng, nước mắt Chi giàn giụa, không thể khống chế nổi. Là nó đã sai, là nó ương bướng, là nó đã khiến Tùng trong đêm tối mò mẫm tìm kiếm trong lo lắng. Là nó đã khiến anh gặp phiền phức.
Là nó ghen tuông vô cớ, cáu giận vô cớ. Là nó sai mới đúng! Đâu phải do anh.
Thế nhưng không thể mở lời. Bàn chân bị thương cứ liên tục dội lên những cơn đau âm ỉ, hễ cử động lại đau điếng. Tùng ôm lấy nó, và nó nhận ra anh cũng lặng lẽ rơi nước mắt.
…
- Ngốc nghếch, làm thế nào mà em có thể lạc được cơ chứ? Anh đã dặn đừng có đi lung tung cơ mà!
- Em xin lỗi!
- Anh không nên để em đi với thằng Tuấn, cũng là tại anh!
- Em xin lỗi…
- Lúc nóng giận anh đã lỡ tay đấm nó một cái.
- Em xin lỗi…
- Đừng nói xin lỗi nữa con bé ngốc này…
- Em thích anh…
Tùng khựng chân, quay đầu lại nhìn con bé đang nằm sau lưng anh. Chi mỉm cười lè lưỡi. Hai chân lúc lắc theo nhịp như một đứa trẻ.
- Như một người anh trai cũng được, như một người khác phái cũng được, nói chung là em thích anh. Lúc bị lạc em đã nghĩ rất nhiều. Em biết mình sẽ không chết ở đây, anh chắc chắn sẽ tìm thấy em. Nên em đã ngoan ngoãn ở yên một chỗ chờ.
- Rồi sao?
- Rồi em thấy là hình như em thích anh. Một kiểu vượt quá giới hạn như thế đấy. Nghe có vẻ không chấp nhận được nhỉ? Nếu anh cũng thấy không thể chấp nhận được thì em sẽ cố gắng…
- Cố gắng gì?
- Để không thích anh như kiểu một người con trai.
Tùng xốc Chi lên lưng, bàn chân phải của Chi đập vào phiến đá đau điếng khiến nó phải kêu lên một tiếng.
Đồ ngốc. Anh mỉm cười, xoa xoa bàn chân bị đau của Chi rồi đưa tay vào túi áo, rút ra một chiếc khăn nhỏ được dệt thổ cẩm rất xinh đưa cho nó.
- Cái gì đây?
- Bùa người dân tộc cho đấy!
- Hả?
- Để nếu em thích anh như kiểu anh trai, thì nó sẽ làm em thích anh như một người con trai.
…
Huy nhìn thấy Chi nằm trên lưng Tùng, bàn chân phải bị băng bó bằng mớ vải xô lộn xộn bẩn thỉu thì cau mày. Định chạy lại quát tháo tên bạn tắc trách làm em gái anh bị thương thì bỗng nhiên phát hiện bàn tay hai đứa đang nắm chặt. Còn con bé đang dựa lên vai Tùng ngủ gục, khuôn mặt mỉm cười.
Rốt cuộc thì chuyện gì phải đến cũng đã đến, Huy lắc đầu. Đứa em gái bướng bỉnh của anh cũng đã nhận ra tình cảm của nó dành cho Tùng là tình yêu chứ không phải là kiểu anh trai, em gái.
Vẻ mặt hạnh phúc của Tùng khiến Huy bất giác thấy yên tâm. Bởi vì anh tin chắc, Chi ở bên cạnh Tùng chính là lựa chọn đúng đắn nhất của con bé…
Vậy đấy, hạnh phúc lúc nào chẳng tồn tại xung quanh mình. Chỉ có điều nó không tỏa sáng để thu hút sự chú ý của mọi người mà chỉ phảng phất xuất hiện mờ ảo xung quanh. Bản thân chúng ta không nhận ra hạnh phúc của mình, nhưng người khác thì nhìn rất rõ.
Để rồi chỉ khi phát hiện được và nắm lấy, mới có thể cảm nhận được rõ rệt…
CaDe