Mất hơn hai tuần Vương Thiện không nhìn thấy dù chỉ là một góc áo của Tả Mạc. Cô cả ngày chỉ luẩn quẩn với đống sách vở và bếp núc, chính thức làm một con mọt gạo.
Cơ mà Vương Thiện cũng chẳng lấy gì làm buồn chán. Người ta đang bận bịu tổ chức tang lễ và sắp xếp công việc mà cô còn được ở đây hưởng gió mát là tốt lắm rồi.
Vào một ngày đẹp trời, Vương Thiện đang đọc sách bên ngoài ban công thì nhác thấy bóng Tả Mạc dưới sân nhà. Cô vội gấp lại cuốn sách đang đọc dở rồi chạy thẳng xuống. Dù sao cũng nên chào đón hắn một cách vui vẻ chứ nhỉ.
Tả Mạc vừa bước vào nhà đã mệt mỏi ngồi xuống sô pha, nới lỏng cà vạt rồi day day trán. Hắn không ngờ cha lại mở nhiều công ty ma như vậy. Vốn việc này nên giao cho Tả Mễ giải quyết nhưng nhìn bộ dạng buồn khổ mấy nay của chị mình thì hắn lại thở dài, nói thôi. Vì vậy hiện tại chính là một mình hắn đảm đương cả việc ở Bạch đạo lẫn Hắc đạo. Điều đó khiến hắn mấy nay luôn phải làm việc 24/24, bận đến mức không cả dám ngủ.
Vương Thiện vừa đi xuống đã thấy Tả Mạc mệt mỏi day trán, thở dài nên cô rất thức thời đi chậm lại, nhẹ nhàng bước ra phía sau, dịu dàng xoa bóp thái dương cho hắn, ân cần hỏi:
"Sao thở dài vậy? Mệt lắm à?"
"Sao em không bỏ trốn?" - Tả Mạc trả lời bằng một câu hỏi chẳng ăn nhập gì với câu hỏi của Vương Thiện.
Vương Thiện cười cười, vòng tay qua ôm lấy cổ Tả Mạc. Cô ghé vào bên tai hắn thổi hơi:
"Anh đoán xem."
Khoảng khắc ấy trái tim Tả Mạc như được một dòng nước ấm rót vào. Dường như toàn bộ mệt mỏi đều bị hơi thở dịu dàng đầy lôi cuốn của cô ném bay đi.
Tả Mạc quay người, kéo Vương Thiện từ phía sau ngã vào lòng hắn. Ngay khi cô còn đang ngơ ngác thì hắn đã hạ xuống một nụ hôn bá đạo. Hắn cắn nuốt, ngặm mút đôi môi nhỏ đáng thương khiến nó trong chốc lát liền sưng đỏ, ẩm ướt.
Vương Thiện không những không phản kháng mà còn chuyển bị động thành chủ động, đưa chiếc lưỡi nhỏ của mình liếm một đường trên đôi môi vương mùi vị thuốc lá của Tả Mạc rồi thuận thế chạy vào sâu bên trong khoang miệng hắn, thực hiện một điệu khiêu vũ ướt át cùng chiếc lưỡi bá đạo của hắn.
Tả Mạc hiển nhiên bị sự chủ động của Vương Thiện làm cho bấn loạn. Hắn đẩy cô nằm xuống sô pha, quyết liệt ôm lấy cơ thể nhỏ bé, cắn cắn mút mút.
Ngay khi hai cánh môi vừa rời nhau, Vương Thiện liền đưa lưỡi liếm hết sợi chỉ bạc đang muốn thoát ra ngoài khiến bản thân trở lên mị hoặc khó tả.
Cô thở dốc, dùng đôi mắt sắc đã mông lung vì dục vọng nhìn người đàn ông phía trên rồi khẽ đưa tay miết lên đôi mắt đầy mê luyến của hắn. Cô bật cười:
"Mạc. Em không muốn dọa chết người làm của anh đâu."
Lời vừa dứt Vương Thiện đã cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng. Tả Mạc không nói không rằng, thẳng một đường bế cô rời đi.
Giống như lần đầu gặp mặt, Tả Mạc lại thô bạo ném Vương Thiện xuống chiếc giường mềm mại đến không thể mềm mại hơn của hắn rồi mạnh bạo đè lên người cô, tiếp tục di chuyển xuống phần cổ trắng ngần của cô, cắn xuống nơi có vết răng mờ nhạt.
Ừm.. Hương vị của cô vẫn thơm ngon như xưa.
Vương Thiện thở dốc, hai tay nhỏ vòng qua ôm lấy cổ Tả Mạc. Cái cảm giác đau đau nhưng vẫn đầy kích thích ấy lại một lần nữa quay về xâm chiếm lấy não bộ trì trệ của cô.
Vương Thiện lùa tay vào mái tóc rối của Tả Mạc, mỉm cười hạnh phúc:
"Mặc. Anh càng lúc càng giống cún."
Tả Mạc rời khỏi cổ cô, dùng âm giọng khàn khàn mà cười ra tiếng:
"Em cố tình quyến rũ anh."
"Đúng. Là em cố tình đó." - Vương Thiện không thẹn thùng mà trực tiếp thừa nhận.
Tả Mạc đột nhiên cười lớn, ngồi thẳng dậy, chỉnh lại vest như chưa xảy ra chuyện gì khiến Vương Thiện có chút không thích ứng kịp mà bàng hoàng.
Tả Mạc nghiêm chỉnh rời giường, quay lưng về phía Vương Thiện mà nói lời tàn nhẫn:
"Thế nào? Mới giết cha tôi mà giờ đã có thể thoải mái bò lên giường của tôi rồi sao?"
Vương Thiện nghe, ánh mắt đượm buồn. Vẫn là không thể như xưa.
Cô lấy tay quệt mạnh lên vết cắn trên cổ khiến phần cánh tay dây ra chút máu đỏ. Quỳ gối trên giường, cô ôm lấy Tả Mạc từ phía sau, bàn tay hư hỏng nhẹ nhàng xoa từ bụng hắn xuống tới vật thô cứng vẫn đang nhô cao trong lớp quần âu, mị hoặc cười:
"Vậy thì sao? Không phải anh cũng đang rất thèm muốn em à? Hay.. anh cảm thấy ghê tởm khi ở chung phòng với em?"
Tả Mạc thở dài, không phải là ghê tởm. Hắn hoàn toàn không ghê tởm cô, không ghét bỏ cô. Chỉ là khi đã tận mắt chứng kiến cảnh cha mình bị chính tay cô giết hại thì hắn lại không có cánh nào thân cận cùng cô. Khung cảnh đẫm máu ngày ấy, gương mặt tàn ác, ghê rợn của cô ngày ấy cứ như in như tạc vào tâm trí hắn, nhắc nhở hắn rằng mới chỉ cách đây vài hôm thôi, cô, chính cô đã giết chết cha của hắn.
Tả Mạc toan gạt tay Vương Thiện ra khỏi nơi dục vọng đang trào dâng đáng xấu hổ của mình thì lại không đề phòng mà bị cô kéo nằm xuống giường.
Vương Thiện rất nhanh ngồi chễm trệ trên bụng Tả Mạc. Một tay cô chống xuống giường, một tay lại lần mò, chậm chạp cởi từng cúc áo của hắn.
Tả Mạc một bộ tức giận mà không thể thoát khỏi móng vuốt của cô. À không, nói đúng hơn là hắn không muốn thoát ra. Vật nam tính phía dưới bị cô ngồi lên nên càng thêm trướng đau, dục vọng cũng vì thế mà tăng lên theo cấp số nhân. Hắn chau mày, tự nhủ lòng phải nhẫn nhịn.
"Tiểu Thiện, xuống khỏi người tôi."
"No. No." - Vương Thiện làm bộ cau mày không vui, chu môi trả lời Tả Mạc.
Ánh mắt cô mị hoặc nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách đang chau lại vì tức giận của người đàn ông phía dưới. Đôi môi đỏ mọng khẽ tiến lại gần tai hắn, cắn mạnh khiến hắn vì kích thích mà hừ nhẹ một tiếng.
Vương Thiện thỏa mãn liếm một đường trên vành tai Tả Mạc, thì thầm thổi hơi:
"Phá thân em đi."