Trước khi Khương Chỉ mang thai, cô chưa từng suy nghĩ về chuyện con cái.
Cô không giống như đại bộ phận những người trẻ tuổi khác, phản đối sinh con, cũng không giống như người của thế hệ trước cảm thấy nhất định phải sinh con, không sinh con chính là kỳ quái.
Đối với cô mà nói, mang thai thì sinh, sinh xong thì nuôi dưỡng cẩn thận, không có gì phải cảm thấy rối rắm.
Cho nên sau khi biết mình đã mang thai, nội tâm của Khương Chỉ chưa từng có nhiều gợn sóng.
Cô chỉ lên mạng đặt mua một đống sách dạy con, lại bảo trợ lý đừng mua giày cao trên năm centimet.
Nhưng chờ đến khi về nhà, Khương Chỉ và Trì Triệt mặt đối mặt ngồi vào bàn ăn, cô mới phản ứng lại được.
Bản thân cô cảm thấy mình mang thai là tin tức tốt, bởi vì cả ông cụ Trì và ba mẹ cô đều rất hy vọng đứa nhỏ này ra đời.
Mấy người bọn họ thường xuyên khen cô tốt bụng thường xuyên đi tới các nước khác trợ giúp người gặp nạn, nhưng cũng thở dài thườn thượt than thở, vợ chồng son mỗi tháng chỉ nhìn thấy nhau được một lần, làm sao có thể mang thai được.
Nhưng bọn họ chờ đợi không có nghĩa là Trì Triệt cũng sẽ chờ đợi.
Bọn họ vui vẻ, nhưng đối với Trì Triệt mà nói vẫn rất có thể là kinh hãi.
Nghĩ lại cả cuộc đời này của Trì Triệt.
Từ lúc sinh anh ra, Nghê Yểu xuất huyết nhiều dẫn đến tử vong.
Chỉ chuyện này đã đủ để anh có bóng ma tâm lý rất lớn đối với việc sinh con.
Hơn nữa sau khi Nghê Yểu qua đời, anh bị cả nhà họ Nghê và ba ruột mình coi là hung thủ hại chết Nghê Yểu, chưa từng được đón nhận tình yêu thương của gia đình ấm áp.
Những đứa trẻ có tuổi thơ bất hạnh, sau khi lớn lên đều sẽ kháng cự việc sinh con, kháng cự việc có đời sau.
Bởi vì bọn họ nghĩ rằng, tuổi thơ của mình đã đủ bất hạnh rồi, khổ sở như vậy, không muốn con của mình lại phải trải qua những điều bất hạnh ấy nữa.
Khương Chỉ càng nghĩ lại càng cảm thấy hoảng hốt.
Làm sao bây giờ, cô đã tiếp nhận sự tồn tại của đứa nhỏ này rồi, nếu Trì Triệt không muốn……
Cô sẽ không vì Trì Triệt nói mà từ bỏ đứa nhỏ này, nhưng chỉ cần nghĩ đến khả năng Trì Triệt sẽ không muốn đứa nhỏ này tồn tại, kháng cự sự xuất hiện của đứa nhỏ này, Khương Chỉ liền cảm thấy tâm loạn như ma.
Ý nghĩ như vậy làm cho Khương Chỉ không dám tùy tiện nói cho Trì Triệt biết được tin tức này.
Cô cảm thấy mình nên từ từ tìm hiểu thái độ của Trì Triệt đối với trẻ con là thế nào đã, sau đó mới căn cứ vào thái độ của anh để suy xét có nên nói cho anh biết chuyện này hay không, nói như thế nào.
Nhưng vừa rồi Khương Chỉ quá mức khẩn trương, trong ba phút cô mải mê suy nghĩ trong đầu đến thất thần, trái tim vẫn luôn trong tình trạng đập mạnh hơn bình thường.
Trước mắt tuy rằng đã nghĩ tới biện pháp giải quyết, nhưng trái tim cô vẫn còn đang bị kinh hoàng không ngừng, không hề vì cô đã quyết định tạm thời không nói cho Trì Triệt biết mà bình tĩnh lại.
Không chỉ có như thế, trái tim đập mạnh khiến cho Khương Chỉ bỗng nhiên cảm thấy dạ dày có chút khó chịu.
Dạ dày của cô dường như đã bị trái tim cảm nhiễm, cũng theo đó mà cồn cào quặn đau.
Không phải chứ?
Phản ứng nôn nghén vẫn luôn không xuất hiện lại đúng vào giây phút cô quyết định tạm thời giấu anh này mà xuất hiện?
Dự cảm của Khương Chỉ không sai chút nào.
Đúng lúc cô xuất hiện phản ứng bất thường, nảy ra suy đoán như vậy, thì Trì Triệt cũng ngẩng đầu liếc mắt nhìn sang cô.
Khương Chỉ “có tật giật mình”, bởi vì cái liếc mắt này của anh mà cảm thấy áp lực đè lên gấp bội.
Không chờ đến khi Trì Triệt mở miệng hỏi cô “Làm sao vậy”, Khương Chỉ đã trực tiếp cúi đầu, cong người, làm động tác như muốn nôn ra ngay trước mặt Trì Triệt.
Giấu giếm? Không có khả năng.
Cô không chỉ đến cả một đêm cũng không giấu giếm nổi, thậm chí còn dùng một phương thức cực kỳ hài hước, không giống bình thường để nói cho Trì Triệt biết tin tức này.
Một màn này khiến cô quá mức mất mặt, hơn nữa vì đang trong thời gian mang thai nên cảm xúc rất bất ổn.
Thế nên Khương Chỉ vừa nôn vừa bật khóc.
Trì Triệt ngồi ở một bên còn chưa kịp tỉnh ngộ, chưa kịp tiếp thu sự thật mình sắp phải làm ba.
Đã phải vội vàng chạy tới lau nước mắt cho Khương Chỉ.
Trì Triệt không chỉ phải lau nước mắt cho Khương Chỉ, còn bị vợ yêu cưỡng ép phải giơ tay lên thề với trời.
“Anh nhất định sẽ quên chuyện này, anh thề!”
*
Phản ứng của Trì Triệt không hề đáng sợ như trong tưởng tượng của Khương Chỉ.
Mặc dù trước khi Khương Chỉ mang thai, Trì Triệt quả thực là không muốn có con.
Lý do ư……
Không khác là bao so với suy đoán của Khương Chỉ.
Mà sau khi biết Khương Chỉ mang thai, Trì Triệt cũng cảm thấy hoảng loạn có, cảm thấy không biết phải làm sao.
Nhưng cũng không có cảm giác kháng cự và chán ghét như trong giả thiết.
Khúc mắc tồn tại rất nhiều nhiều năm không cách nào cởi bỏ, vào giờ phút này, không cần người khác giúp đỡ, tự động cởi bỏ.
Trì Triệt đã tiếp nhận sự tồn tại của đứa nhỏ này, cũng suy nghĩ cẩn thận về việc giải quyết khúc mắc của bản thân.
—— nếu là bởi vì thời thơ ấu của mình đã phải chịu đựng quá nhiều khổ sở, không được cảm nhận sự ấm áp của gia đình, sợ con mình cũng giống như mình.
Vậy không phải chỉ cần bản thân nỗ lực đối xử với con mình thật tốt, làm một người ba xứng đáng, có trách nhiệm là được rồi sao?
Anh có năng lực chăm sóc con mình thật tốt.
Nếu anh đã chán ghét Trì Dương, vậy thì chứng tỏ từ tận đáy lòng anh cũng không cảm thấy bản thân là cùng một loại người với Trì Dương.
Vậy thì không lo con của mình sẽ dẫm vào vết xe đổ của chính mình ngày trước.
Đây là những suy nghĩ trong đầu Trì Triệt sau khi biết Khương Chỉ và đứa nhỏ chưa sinh ra.
Mà khi cùng vợ yêu “vượt cạn”, chứng kiến Khương Chỉ nỗ lực mấy tiếng đồng hồ mới sinh được con gái của mình, Trì Triệt càng kiên định với suy nghĩ phải đối xử thật tốt với đứa nhỏ.
Chỉ là lúc này đây, lại có thêm nhiều nguyên nhân ——
“Đây là đứa bé cô phải cố gắng biết bao nhiêu mới sinh ra được.
Anh nhất định phải hết sức nuôi dưỡng đứa nhỏ này thật tốt, như vậy mới xứng với những vất vả mà cô phải chịu đựng”.
*
Thời gian công bằng, có sinh mệnh mới ra đời, thì cũng sẽ có người chết đi.
Từ sau khi Khương Chỉ và Trì Triệt kết hôn, người thứ nhất rời bỏ bọn họ, chính là ông cụ Trì.
Tuổi tác của ông không quá lớn, thân thể vẫn luôn khỏe mạnh bình thường.
Không chỉ vẫn luôn xử lý ổn thỏa mọi chuyện của nhà họ Trì trước khi Trì Triệt chính thức tiếp quản gia nghiệp, ông còn rất chăm chỉ vận động, thích đánh golf và leo núi.
Vậy nên chưa từng có ai nghĩ tới ông sẽ là người rời đi trước tiên.
Chỉ có lão quản gia là người đã bầu bạn với ông suốt mấy chục năm nay mới nhận ra được hết thảy biến hóa.
Ông ấy biết kỳ thực từ Trì Triệt trở về tiếp quản công ty, sức khỏe của ông cụ Trì đã kém hơn rất nhiều.
Sở dĩ nhìn qua còn tinh thần như vậy, có thể là vì trong lòng còn có rất nhiều chuyện không buông được, khiến ông không thể không tiếp tục kiên cường chống đỡ cho mọi người thấy.
Mãi cho đến khi Khương Chỉ mang thai, cùng Trì Triệt đi đăng ký kết hôn, ông cụ Trì mới buông lỏng được tinh thần.
Mới vừa cảm thấy yên lòng, sự kiên cường trong người đã nhanh chóng tan biến.
Mọi người đều nói, ông cụ Trì càng ngày càng trở nhu hòa, càng ngày càng thích cười, không giống như trước kia lúc nào mặt mày cũng nghiêm khắc dọa người.
Đám trẻ cũng bắt đầu dám thân cận với ông hơn.
Nhưng kỳ thật, không chỉ có tính cách của ông trở nên nhu hòa, đến cả thân thể cũng ngày càng lụn bại.
Một tuần trước khi ông cụ Trì qua đời, một ngày nào đó sau khi dùng xong cơm chiều, ông đột nhiên cảm thấy
Hoảng hốt.
Như là đoán trước được thời gian của mình không còn nhiều lắm, cảm thấy nhất định phải lập tức gọi điện thoại cho Trì Triệt, muốn dặn dò anh những lời cuối cùng, nếu không sẽ chết không nhắm mắt.
Nhưng khi Trì Triệt đã tiếp điện thoại, ông nhìn thấy bóng lưng của cháu trai đang chơi đùa với cháu dâu và chắt gái.
Cổ họng ông như bị cái gì đó chặn lại, không thể mở nổi miệng.
Cháu trai khó khăn lắm mới thoát khỏi bóng ma trong quá khứ, được hưởng thụ hạnh phúc gia đình.
Tại sao mình còn muốn nhắc tới quá khứ vào lúc này?
Bởi vì lo lắng cho con trai, bởi vì sợ sau khi mình chết, cháu trai sẽ đuổi tận giết tuyệt con trai mình hay không?
Haizzzz……
Ông cụ Trì ý thức được suy nghĩ này của mình không ổn chút nào.
Ông lo lắng cho Trì Dương, là bởi vì dù sao Trì Dương cũng là con trai ông, cho dù ông có thất vọng đến mức nào cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Trì Dương từ thiên chi kiêu tử biến thành một bãi bùn lầy.
Mấy năm nay ông tức giận đều là vì Trì Dương không biết cố gắng, nhưng ông vẫn rất yêu thương Trì Dương.
Nhưng Trì Triệt thì sao?
Cháu trai của mình từ nhỏ chưa từng được đón nhận tình thương của ba, những gì Trì Dương cho anh đều chỉ có vô tận thống khổ.
Cho dù sau khi mình chết đi, Trì Triệt không giúp đỡ Trì Dương, cự tuyệt tiếp tế cho Trì Dương, cũng là hợp tình hợp lý.
Ông không có quyền can thiệp.
“Ông nội, ông làm sao vậy? Cảm thấy không khỏe chỗ nào sao ạ?”
Nghe thấy Trì Triệt trong video lo lắng gọi mình, ông mới lấy lại tinh thần.
“Không có việc gì, chỉ là ông tự nhiên nhớ Yểu Yểu muốn bảo cháu và Chỉ Chỉ bế Yểu Yểu đến cho ông gặp nó”.
Cuối cùng ông cụ Trì vẫn không nhắc đến Trì Dương với anh.
Mặc dù ông biết, Trì Triệt rất tôn trọng ông.
Nếu ông bảo Trì Triệt tiếp tục chăm sóc Trì Dương sau khi mình chết đi, thì cho dù không muốn anh cũng vẫn sẽ làm theo.
Nhưng ông vẫn quyết định không nói.
Thôi thôi, đã là người không còn sống được mấy ngày, nhọc lòng như vậy làm gì.
Không bằng dùng thời gian này nhìn chắt gái nhiều thêm một chút.
Nhìn Khương Chỉ ôm Trì Yểu Yểu đi đến trước video, hai mắt ông cụ Trì cong thành hai hình bán nguyệt.
Cô bé ngây thơ đáng yêu, cách màn hình nhìn thấy cụ nội cười với mình, phản ứng đầu tiên là che miệng kinh hô.
“Mommy mommy, mẹ nhìn cụ nội kìa, mắt cụ nội không nhìn thấy con ngươi nữa!”
*
Từ sau tiệc đính hôn, Khương Chỉ liền không nhìn thấy Trì Dương một lần nào nữa.
Lần tiếp theo gặp lại, chính là tang lễ của ông cụ Trì.
Ngày xưa luôn là Trì Dương cà lơ phất phơ, híp mắt đào hoa xem nhẹ người khác, cuối cùng cũng được một lần đứng đắn.
Ông ta mặc một bộ vest đen, quy củ củ mà quỳ gối trước quan tài của ông cụ Trì, vẻ mặt cũng thập phần nghiêm túc.
Mỗi lần tiếp đãi người đến truy điệu, ông đều làm tròn lễ nghĩa vô cùng chu đáo.
Như hoàn toàn biến thành một người khác.
Hoặc là có thể nói, ông ta chỉ đang quay trở về với con người thật của chính mình.
Khương Chỉ không biết cũng chưa từng nhìn thấy bộ dạng trong quá khứ của Trì Dương, cho nên cho dù trong đầu nghĩ như vậy, nhưng cũng không biết là đúng hay sai.
Nhưng không chỉ có một mình cô cảm thấy Trì Dương như vậy có điểm kỳ quái.
Khi cô dẫn theo Yểu Yểu bước lên dập đầu trước bài vị, đi ngang qua đám người, nghe được đa số mọi người đều đang bàn tán về Trì Dương.
Bọn họ nói, nhìn Trì Dương như vậy, có chút hoảng hốt.
Giống như quay trở về ba mươi năm trước.
Ba mươi năm, rất dài.
Bao nhiêu năm từ khi Khương Chỉ và Trì Triệt sinh ra, sống tới bây giờ cũng chỉ đến thế mà thôi
Trong ba mươi năm này, có người sống rất rõ ràng rành mạch, có người vẫn luôn chìm trong mê mang hỗn độn.
Có người trong ba mươi năm đã hoàn thành mọi lý tưởng của cuộc đời mình, có người lại phảng phất như vừa trải qua một giấc mộng, mộng hết tỉnh lại, thấy chính mình đã sa đọa quá sâu, không có thuốc nào cứu được, rất nhiều chuyện đã không thể cứu vãn được nữa.
Có thể là vì Khương Chỉ đã nhiều tuổi hơn, đến giai đoạn bắt đầu cảm khái nhân sinh, suy nghĩ cũng phức tạp hơn.
Trì Yểu Yểu còn nhỏ tuổi, không biết lúc này là giây phút đau buồn.
Cô bé không biết trong quan tài màu đen mà mình vừa mới dập đầu chính là người cụ nội, ngườimà con bé lúc nào cũng thấy ông cười híp mắt.
Cũng không biết tại sao ông nội đang quỳ gối trước quan tài màu đen kia trông rất không vui.
Toàn bộ lực chú ý của cô bé đều đổ dồn về phía một cậu bé đẹp trai lẫn ở trong đám người ——
Đó là con trai của Cố Nhị và Lệ Chi, tên là Cố Hoài chi.
Cố Hoài Chi nhỏ hơn Yểu Yểu một tuổi nữa, năm nay vừa mới lên năm tuổi.
Nhưng việc Cố Hoài Chi là em trai không hề cản trở Trì Yểu Yểu sùng bái nó.
Cô bé vừa nhìn thấy Cố Hoài Chi liền đỏ mặt ngượng ngùng.
Tần suất đỏ mặt của cô bé nhiều bất thường.
Chẳng bao lâu sau đã bị Khương Chỉ và Lệ Chi đồng loạt phát hiện ra.
Hai người họ mang theo ý đồ xấu xa lôi kéo cô bé đến tiệm bánh ngọt tiến hành truy hỏi
“Bé Yểu Yểu tại sao vừa nhìn thấy em trai Hoài Chi liền đỏ mặt vậy?”
Tình cảm của trẻ nhỏ rất thuần túy lại ngây thơ.
Trì Yểu Yểu sẽ không nói dối, cũng không cảm thấy loại chuyện này cần phải nói dối.
Cô bé thẳng thắn nói với mẹ ruột và mẹ nuôi của mình bằng giọng điệu vui mừng khôn tả.
“Bởi vì con thích em trai Hoài Chi! Em trai Hoài Chi thật là lợi hại! Em ấy là nam sinh duy nhất trong lớp có thể đếm được từ một tới một trăm đó!”