Trì Yểu Yểu nói rất nghiêm túc, trong mắt ánh lên những ngôi sao nhỏ lấp lánh, tràn đầy sùng bái và hy vọng.
Khương Chỉ và Lệ Chi đều bị cô bé chọc đến cười phá lên, hai người ôm bụng mà cười nghiêng ngả.
Nhớ lại lúc trước, Khương Chỉ vừa mới sinh hạ Yểu Yểu, Lệ Chi vừa nghe thấy tin Yểu Yểu là con gái liền bắt đầu quay sang thúc giục Cố Duyên Hiệt.
“Cố Nhị, anh có được không vậy, sao vẫn chưa làm em mang thai được? Tình yêu chị em vốn đã khó thành rồi, nếu con trai của chúng ta còn nhỏ hơn Yểu Yểu quá nhiều tuổi, làm sao Yểu Yểu có thể nhìn trúng con trai nhà chúng ta được!”
Trước khi Lệ Chi sinh được con trai, cô ấy đã có ý định muốn làm thông gia với Khương Chỉ.
Vì muốn giúp con trai mình sau này lớn lên theo đuổi Yểu Yểu sẽ không bị con gái nhà người ta ghét bỏ, Lệ Chi không chỉ bảo dưỡng khuôn mặt đẹp trai và dáng người cho Cố Hoài Chi, còn tận tay chỉ dạy cậu bé học tập nên người ——
Cô ấy còn nhéo lỗ tai của Cố Nhị, cưỡng ép Cố Nhị phải đích thân ra tay dạy dỗ con mình học tập.
Cô ấy vẫn luôn cho rằng, sớm nhất cũng phải lên cấp hai thì hai đứa nhỏ này mới nảy sinh tình cảm với nhau.
Hơn nữa còn khẳng định chắc chắn là con trai nhà mình sẽ rung động trước, chủ động theo đuổi Yểu Yểu.
“Không ngờ Yểu Yểu lại nhanh như vậy,mới sáu tuổi đã biết thích rồi”.
Lệ Chi vừa về đến nhà liền kể lại cho ông chồng nhà mình và con trai đang ngồi ăn cơm chuyện ở tiệm bánh ngọt,
“Hơn nữa còn là thích con trai nhà chúng ta, hahaha con trai giỏi quá, thật tốt quá đi!”
Cô chờ đợi nhìn chằm chằm vào Cố Hoài Chi, muốn nhìn ra được chút manh mối từ trên mặt con trai mình.
Nhưng thực đáng tiếc, tiểu Hoài Chi chỉ vùi đầu vào ăn cơm, không hề có một chút gợn sóng nào.
Cố Duyên Hiệt lặng lẽ tới gần.
Gắp cho Hoài Chi một con tôm vào trong bát.
Lúc thu đũa lại, anh ta chợt thấy lỗ trai con trai nhà mình đỏ bừng lên.
Xem ra cũng không phải là không hề gợn sóng.
Cố Duyên Hiệt nhìn vẻ mặt mất mát của vợ mình, nháy nháy mắt, dùng khẩu hình nói với cô ấy “Lỗ tai”.
Lệ Chi theo lời nhắc nhở của chồng, quan sát được phản ứng thẹn thùng của con trai, bị bộ dạng đáng yêu của cậu bé làm cho thiếu thiếu chút nữa kêu ra tiếng.
Cô ấy cuống quít dùng tay che miệng lại ——
Ban đầu bởi vì thấy con trai mình tính tình lãnh đạm, phản ứng lạnh nhạt, quả thực Lệ Chi cũng cảm thấy có chút mất mát.
Nhưng dù sao hai đứa cũng còn nhỏ, mới có năm sáu tuổi, cho dù có thích cũng không thể coi là thật, chỉ là con trẻ chơi đùa mà thôi.
Nhưng hiện tại nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng không thể ngờ đến của con trai.
Lệ Chi bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác vui sướng giống như fan girl chứng kiến cp mình vẫn luôn ship trở thành sự thật* ——
*Cp là couple, ship cp là một rất phổ biến trong giới fan girl, ý chỉ việc gán ghép hai thần tượng của mình thành một cặp.
Giống như lúc trước cô thường hay cùng Khương Chỉ đi ra khỏi ký túc xá, khi nhìn thấy Trì Triệt từ trong đám đông đi tới, giúp Khương Chỉ mặc áo khoác lên người cô, cảm giác kích động khi ấy trong Lệ Chi không khác gì lúc này.
Lệ Chi cảm thấy con trai mình rất thú vị.
Cố Duyên Hiệt lại cảm thấy Lệ Chi thú vị.
Vì thế, để thỏa mãn ham mê hóng chuyện của vợ yêu, Cố Duyên Hiệt lại hỏi về chuyện xảy ra ở tiệm bánh ngọt lúc chiều.
“Thế tiểu Yểu Yểu có nói con bé thích Hoài Chi ở điểm nào không?”
“Có có!”
Lệ Chi học theo vẻ mặt và giọng điệu của Trì Yểu Yểu, hưng phấn thuật lại một lần.
“Con bé nói em trai Hoài Chi rất thông minh, là nam sinh duy nhất trong lớp có thể đếm được từ một đến một trăm!”
Két ——
Đột nhiên nghe thấy tiếng chân ghế ma sát với sàn nhà truyền tới.
“Hoài, Hoài Chi? Con làm gì vậy, không ăn nữa sao?”
Lệ Chi kinh ngạc nhìn con trai đột nhiên đứng dậy, còn tưởng con trai bị mình nói thành thẹn quá hóa giận, đến cơm cũng ăn không nổi nữa.
Nào ngờ Cố Hoài Chi chép chép miệng, gương mặt trẻ con béo múp run lên hai cái.
“Không ăn, đến lúc con phải học bài rồi”.
*
Không chỉ có Lệ Chi về nhà kể lại chuyện ở tiệm bánh ngọt.
Buổi tối trước khi đi trước, Khương Chỉ cũng ôm Trì Triệt kể lại chuyện của con gái ngây thơ đáng yêu nhà mình cho anh nghe.
Trì Triệt nghe xong, đầu tiên là lặp lại một lần tên của Cố Hoài Chi, huy động toàn bộ hình ảnh trong trí nhớ có liên quan tới đứa nhóc này, nhớ lại hết một lượt rồi mới “Ừ” một tiếng.
“Yểu Yểu thích là được”.
“Ơ? Anh không phản đối sao?”
Khương Chỉ giật mình nhìn sang Trì Triệt.
Cô chưa gặp được mấy ai có con gái lại không sợ con gái mình yêu sớm.
“Tại sao phải phản đối, trẻ con thích nhất là chống đối người lớn.
Chúng ta càng ngăn trở, càng tạo cho bọn chúng một loại cảm giác như đây chính là định mệnh trời ban, nhất định phải làm những gì chúng ta ngăn cấm cho bằng được”.
Từ khi Trì Triệt biết Khương Chỉ mang thai Yểu Yểu liền bắt đầu đọc sách hướng dẫn dạy con gái.
Anh đã nhìn thấu tâm lý con gái trong độ tuổi từ 0 đến 25 cả rồi.
Khương Chỉ vốn chỉ là muốn kể lại chuyện thú vị của bọn nhỏ cho Trì Triệt nghe, thấy anh trả lời nghiêm túc như vậy, cô cũng nhịn không được nghiêm túc theo, phản bác lại lời của anh.
“Chẳng lẽ cứ mặc kệ con bé, để cho con bé yêu sớm sao?”
Nhỡ Yểu Yểu chịu thiệt thì phải làm sao bây giờ!
Trì Triệt đương nhiên không thể cho phép con gái mình chịu thiệt.
Anh không để ý chuyện Trì Yểu Yểu yêu sớm, cho dù lên cấp hai đã có bạn trai cũng được, nhưng có một quy tắc vô cùng quan trọng mà nhà trai bắt buộc phải tuân thủ.
“Trước khi Yểu Yểu mười sáu tuổi, không được nắm tay, trước khi con bé hai mươi, không được hôn môi”.
“……”
Khương Chỉ trợn trắng mắt nhìn anh, anh thật đúng là trò giỏi hơn thầy.
Nếu đồng chí Lão Khương nghe được lời này của anh Trì Triệt, nhất định sẽ vô cùng kiêu ngạo, cảm thấy ông đã có anh là người kế nghiệp.
*
Từ khi thoát khỏi sự khống chế của ý chí thế giới, Hà Ngộ đã ý thức được hành động lúc trước của chính mình có bao nhiêu sai trái, nên không hề tiếp tục dây dưa với Khương Chỉ.
Thậm chí còn không có mặt mũi đi gặp cô.
Sau này nhờ có Khương Chỉ và Trì Triệt chủ động tìm tới cửa, mời anh ta cùng nhau đối kháng với ý chí của thế giới, lúc này mới khôi phục lại quan hệ bình thường với mọi người
Chỉ là cho dù ý chí của thế giới đã bị đánh bại, nhưng ký ức của Hà Ngộ không hề mất đi.
Anh ta vẫn còn nhớ rõ mình chỉ là một nhân vật trong sách.
Từ đó trở đi, anh ta nhìn cái gì cũng thấy nhạt nhẽo vô vị.
Tiền tài danh lợi có ý nghĩa gì?
Dù sao cũng chỉ là giả thuyết mà thôi.
Học theo Khương Chỉ đi trợ giúp người dân nghèo khó gặp nạn?
Đến cả thế giới cũng là giả dối, cho dù toàn bộ nạn dân trên thế giới có nhiều như thế nào, thì ở trong một thế giới khác cũng chỉ được miêu tả bằng hai chữ đơn giản “nạn dân”.
Không cần thiết phải cứu vớt.
Còn về tình yêu……
Hà tiên sinh đến bây giờ còn chưa thoát ra khỏi mối tình với Nguyễn Điềm Điềm.
Ban đêm nằm ngủ, anh ta thường xuyên mơ tới những lúc từng ở bên Nguyễn Điềm Điềm, nhớ đến rõ ràng từng chút một.
Sau đó lại thầm tự hỏi, người mang khuôn mặt của Nguyễn Điềm Điềm, là cô nguyên bản, hay là Hạ Tố Huân?
Nghĩ nghĩ một hồi liền bắt đầu cảm thấy rối rắm.
Hạ Tố Huân đã chết, vậy Nguyễn Điềm Điềm đâu, Nguyễn Điềm Điềm đã đi nơi nào, linh hồn của cô ta liệu có đến một thế giới khác, tới thế giới hiện thực của Khương Chỉ và Hạ Tố Huân rồi hay không?
Đáng tiếc cho dù anh ta có thể đưa ra bao nhiêu giả thiết, nhưng lại không cách nào xác thực.
Vì thế anh ta chỉ có thể càng nghĩ càng nhiều, lại vĩnh viễn đều tìm được đáp án, cuối cùng càng làm cho tâm bệnh của anh ta ngày càng nặng hơn.
Thậm chí tới sau này, Hà Ngộ còn mắc phải mộng du.
Thường xuyên ở giữa đêm khuya lao ra khỏi biệt thự, ở ngoài trời vừa chạy vừa rống to.
——
Mà ba mẹ của anh ta lần nào cũng vừa đuổi theo con trai vừa khóc lóc than thở.
Mẹ của anh ta nhìn thấy hiện tại con trai biến thành bộ dạng này, rốt cuộc cảm thấy hối hận.
Nhưng mà không phải cuộc sống của Hà Ngộ từ giờ chỉ có đen và trắng, không còn cảm thấy hứng thú với bất kỳ chuyện gì nữa.
Mặc dù anh ta không có ý định yêu đương,nhưng anh ta lại thích nhìn bạn bè của mình gắn bó keo sơn hạnh phúc bên nhau.
Mặc dù anh ta đời này không có khả năng sẽ có con, nhưng anh ta lại thích chạy tới giúp bạn bè chăm sóc con của họ.
Chỉ là những người bạn đó của anh ta cũng không cảm kích vì chuyện này.
Mỗi lần Hà Ngộ chạy tới cổng trường của Yểu Yểu và Hoài Chi, chặn đường bọn họ tặng quà, đều sẽ bị bạn bè hợp lực diss*.
*Diss là một thuật ngữ được sử dụng phổ biến trong ngành công nghiệp Hip Hop.
Thuật ngữ này dùng để chỉ những lần các rapper, các nghệ sĩ dùng lời lẽ, bài hát để công kích, chỉ trích, thậm chí là mạt sát lẫn nhau về những điều mà họ cảm thấy không vừa lòng ở đồng nghiệp.
Trì Triệt bế Yểu Yểu đang phồng mồm trợn má cắn kẹo mút, nhanh chóng tránh xa Hà Ngộ.
Còn vừa tránh vừa dạy dỗ con gái nhà mình.
“Người lạ cho kẹo không được ăn, mẹ con đã dạy con bao nhiêu lần rồi, không nhớ sao?”
“Nhưng mà chú Hà không phải người lạ!”
Yểu Yểu chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn ba mình.
Trì Triệt lại lạnh mặt lắc đầu, nhỏ giọng thì thầm bên tai con gái.
“Chú Hà của con không phải người lạ, nhưng chú ấy còn đáng sợ hơn cả người lạ.
Sau này Yểu Yểu tránh xa chú ấy một chút, nghe không?”
Cố Nhị lại không giống vậy, không chỉ không mang Cố Hoài Chi trốn tránh như tránh nạn tránh mãnh thú, còn kéo con trai đi đến trước mặt Hà Ngộ.
“Một ngày tới trường học bọn nhỏ ba lần, nếu không phải đã quen nhau từ trước, tôi sẽ phải hoài nghi anh muốn lừa bán hai đứa trẻ này”.
Cố Duyên Hiệt đầu tiên là đập tay với Hà Ngộ một cái, sau đó khom lưng chỉ vào Hà Ngộ mà nói với con trai.
“Về sau nhớ tránh xa ông chú này một chút, biết chưa? Anh ta sẽ biến con thành tra nam* đấy!”
*Tra nam là một từ Hán Việt dùng để chỉ đàn ông đểu cáng, cặn bã, không có chí tiến thủ hay than phiền trong công việc.
Cố Nhị bình thường không bao giờ nói xấu sau lưng người khác.
Có nói cũng phải nói trước mặt người ta.
Tra nam?
Cố Hoài Chi nghe không hiểu, lông mày nho nhỏ nhíu chặt lại, nỗ lực tự hỏi ba nói vậy là có ý tứ gì.
Nhưng không hiểu tra nam cũng không sao, câu tiếp theo của Cố Duyên Hiệt, Cố Hoài Chi nghe hiểu.
Nửa câu sau của Cố Duyên Hiệt chính là:
“Gần mực thì đen gần đèn thì sáng, ở lâu cùng với chú Hà, Yểu Yểu sẽ chán ghét con”.
Sẽ bị Yểu Yểu chán ghét?!
Cố Hoài Chi nghe xong không có nửa điểm do dự, lập tức lùi sau rất nhiều bước, cố gắng tránh Hà Ngộ nhất có thể.
Cậu bé một mực lùi tận ba mét cũng không có ý định dừng lại.
Cậu lập tức chui vào trong xe của Cố Nhị trong xe, mình trốn xong còn quan tâm đến ba ba, vì không để cho ba ba bị mẹ chán ghét, cậu còn bảo tài xế ấn mở cửa sổ, vươn đầu ra hét lớn.
“Ba ba, mau lên xe!”
Ba cũng phải tránh xa chú Hà ra đi!
*
Tuy rằng Cố Hoài Chi vẫn luôn lạnh mặt, hỉ nộ ái ố không hề hiện ra, nhưng lỗ tai sẽ bán đứng cậu.
Chỉ cần nhìn thấy Yểu Yểu hoặc là nghe được người khác nhắc đến Yểu Yểu liền sẽ đỏ rực lên
Cho nên chuyện cậu thích Yểu Yểu mặc dù chưa từng nói ra nhưng tất cả mọi người lớn đều biết rõ ràng.
Hai đứa nhỏ cùng nhau lên tiểu học.
Yểu Yểu vẫn ngây thơ hồn nhiên như cũ, thiện lương lại phóng khoáng, không thích giấu giếm điều gì.
Cố Hoài Chi lại càng ngày càng biết giấu giếm tâm tình.
Cậu không chỉ gặp chuyện gì cũng có thể bình tĩnh không hoảng, thậm chí tới năm lớp 3, lỗ tai cũng không còn đỏ nữa.
Vì thế cho nên, Lệ Chi và Khương Chỉ không còn cách nào để nhận biết cậu có thẹn thùng hay không, có còn thích Yểu Yểu hay không.
Nhưng chắc là không thích nữa thì phải?
Trước kia Cố Hoài Chi nỗ lực học tập, là vì muốn Yểu Yểu khen cậu.
Nhưng Cố Hoài Chi của hiện tại, mỗi ngày cũng chỉ biết đến học, mới học lớp 3 mà đã gặm hết mớ sách giáo khoa lớp 6 luôn rồi.
Yểu Yểu rủ cậu ra ngoài đi chơi với mình, lần nào rủ Cố Hoài Chi cũng cự tuyệt.
Chỉ biết trốn ở trong phòng chăm chỉ làm bài tập.
Lệ Chi dọa cậu “Nếu con còn cự tuyệt chị Yểu Yểu, sau này cho dù có thi được hạng nhất toàn quốc, chị Yểu Yểu cũng không thích con nữa đâu”, cậu cũng thờ ơ không quan tâm.
Chỉ biết đi học, chỉ biết làm bài tập.
Đương nhiên trở thành học bá của trường.
“Ai nha…… Đúng là chó ngáp phải ruồi.
Chỉ một câu nói của Yểu Yểu khi còn nhỏ mà đã dẫn dắt con trai mình một đường đi theo hình tượng học bá”.
Lệ Chi phiền muộn cảm khái.
Tình cảm của bọn nhỏ, người lớn nhiều nhất cũng chỉ có thể dẫn dắt, sẽ không can thiệp quá mức.
Cố Hoài Chi không thích Yểu Yểu, vậy thì cứ không thích đi.
Không chỉ có ba mẹ ruột là Khương Chỉ và Trì Triệt nghĩ vậy, đến cả Lệ Chi và Cố Nhị cũng cảm thấy, Yểu Yểu đáng yêu như vậy, tính cách lại tốt bụng thân thiện, sau này lớn lên sẽ có rất nhiều người theo đuổi.
Có chịu thiệt cũng nhất định là Cố Hoài Chi.
Nhưng bởi vì Yểu Yểu từ khi còn ở nhà trẻ đã thích chạy theo Cố Hoài Chi, bọn họ rất lo Yểu Yểu sẽ buồn bực, bị tổn thương ——
Tuy rằng bây giờ hai đứa mới có mười tuổi, nhưng mọi người đều vô cùng nghiêm túc quan tâm chuyện này, không hề cảm thấy như vậy là lo lắng quá sớm.
Nhưng về sau lại, bọn họ phát hiện ra, quả thực bản thân đã nghĩ nhiều rồi.
Mặc dù Yểu Yểu thực sự bị Cố Hoài Chi liên tục cự tuyết khiến cô bé cho rằng em trai Hoài Chi chán ghét mình mà thương tâm.
Trì Yểu Yểu khi học lớp 6, sau một lần bị Cố Hoài Chi lạnh nhạt đến đau lòng, rốt cuộc chạy về nhà trốn trong chăn khóc suốt một tiếng đồng hồ.
Nhưng chỉ một tiếng sau, Trì Yểu Yểu liền tràn đầy sức sống.
Không chỉ quyết định không thích Cố Hoài Chi nữa, còn muốn thích một nam sinh hoàn toàn khác biệt với Cố Hoài Chi!
Cố Hoài Chi là tuấn tú, ngũ quan tinh xảo, tính tình vững vàng ổn trọng, học bá lạnh lùng không thích nói chuyện.
Trì Yểu Yểu lại hướng tới loại hình hoàn toàn tương phản, nhắm vào lớp phó thể dục của lớp.
Lớp phó thể dục tên là Kim Ý, dáng người cao lớn, ngũ quan tuy rằng cũng coi như đẹp trai, nhưng không quá tinh xảo.
Cậu ta không giống như Cố Hoài Chi mỗi ngày chỉ trưng ra bản mặt lạnh lùng.
Tính cách cậu ta rất hào sảng, vui tính, thích cười.
Hơn nữa quan trọng nhất chính là ——
Kim Ý không thích học tập, chỉ cần nhìn thấy sách vở liền đau đầu, ngày nào cũng bị phạt đứng vì tội không làm bài tập.
Từ sau khi thích Kim Ý, Trì Yểu Yểu liền đem toàn bộ những điều tốt đẹp trước kia dành cho Cố Hoài Chi chuyển sang đối với Kim Ý.
Mang bữa sáng cho cậu ta, mang sữa bò, đưa quả táo cho cậu ta, còn luôn mỉm cười với cậu ta.
Còn Kim Ý thì chính là ánh mắt choáng váng, đầu óc không thông.
Cái gì cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ cô bé xinh xắn có má lúm đồng tiền.
Các bé trai thích bạn gái chỉ có hai loại biểu hiện.
Một là trêu chọc, bắt nạt người ta ——
Tuy rằng Kim Ý là người hào sảng, có rất nhiều ý xấu, thích đùa dai.
Nhưng đối với gương mặt đáng yêu của Trì Yểu Yểu, cậu ta không xuống tay được.
Vì thế cậu ta lựa chọn cách thứ hai ——
Cố ý thể hiện tài năng ở trước mặt Trì Yểu Yểu, để cô bé sùng bái mình.
Ngày tổng vệ sinh cậu ta một người khiêng toàn bộ chổi của lớp xuống lầu quét sạch toàn bộ.
Có thể cùng một lúc bê cái bàn lớn.
Đến tiết thể dục cho dù đến thở hổn hển không ra hơi cũng dùng hết toàn lực chạy, đạt được thành tích nhanh nhất toàn trường.
Mỗi lần chỉ cần nghe thấy Trì Yểu Yểu khen ngợi một câu “Thật lợi hại”.
Kim Ý liền có thể một lần nữa tràn ngập năng lượng.
Mỗi lần Trì Yểu Yểu làm trò trước mặt mọi người khen Kim Ý lợi hại, Kim Ý vui sướng không thôi, nhưng có người lại cảm thấy khó chịu.
Lợi hại?
Cố Hoài Chi nhìn Trì Yểu Yểu đang phồng má cảm thán khen ngợi Kim Ý ở trước cửa lớp, ánh mắt đen lại.
Cậu đột nhiên cảm thấy thật khó chịu, cũng cực kỳ khinh thường.
Còn không phải là nhảy một cái chạm được vào mép quạt sao? Vậy cũng coi là lợi hại? Nam sinh bình thường chỉ cần phát dục đều có thể làm được.
Trì Yểu Yểu thật đúng là kẻ lừa đảo.
Không phải nói thích người thông minh sao? Tên Kim Ý này thông minh ở chỗ nào?
Trì Yểu Yểu cũng thật nông cạn.
Chỉ là một tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển mà cũng được cô yêu thích?
Hừ, lúc trước đúng là cậu bị ma nhập mới có thể chỉ vì một câu nói của cô liền điên cuồng học suốt bảy tám năm trời.
Cũng thật là uổng phí tâm sức, mặc dù đã có thể học được cấp ba những chỉ vì muốn học cùng một lớp với Trì Yểu Yểu mà chậm chạp không nhảy lớp, chậm trễ tiền đồ.
Thiếu niên mười hai tuổi, suy nghĩ còn thành thục hơn cả học sinh cấp ba.
Đoạn độc thoại nội tâm này, nếu không phải là đặc biệt miêu tả cho riêng cậu, chỉ sợ ai cũng tưởng đó là tình cảm nội tâm của học sinh cấp ba.
Nhưng cho dù có suy nghĩ thành thục.
Bản thân cậu vẫn rất ấu trĩ.
Cố Hoài Chi vừa ghét bỏ Trì Yểu Yểu nông cạn, vừa buông bút xuống đi vòng từ cửa sau tới trước cửa chính.
Vờ như không có việc gì, chỉ là vô tình đi ngang qua, đi đến trước mặt Trì Yểu Yểu và Kim Ý, giơ tay nhảy lên một chút, sờ vào mép quạt.
Thấy không hả Trì Yểu Yểu.
Anh cũng chạm được!