Sau khi về nhà, Liễu Mộc Mộc đưa cách giải cổ trùng cho Đổng Chính Hào. Lão Đổng nghiên cứu cả buổi, cuối cùng hỏi một câu y hệt con gái khi nãy: “Cần nhiều rượu mạnh như vậy à? Pha rượu với nước có được không?”
Liễu Mộc Mộc thất vọng buông thõng tay: “Không được.”
Đổng Kỳ tức tối suýt khóc, hét lớn với bố mình: “Con có phải là con bố không đó!”
“Được rồi, được rồi, hét gì mà hét, chỉ nói vậy thôi mà.” Đổng Chính Hào không vui với thái độ của con trai, “Nếu không phải do con chạy lung tung thì có bị như vậy hay không?”
“Rõ ràng là do bố không cho con về nhà, còn có chị ta nữa!” Đổng Kỳ tức giận chỉ vào Liễu Mộc Mộc.
Đổng Chính Hào trừng mắt: “Chị con thì sao?”
Đổng Kỳ sợ hãi rụt tay lại: “… May, may mắn là có chị ạ.”
Đổng Kỳ giải cổ trùng cần rất nhiều rượu, may là Đổng Chính Hào quan hệ rộng. Ông nhờ bạn bè giúp, tìm mười mấy thùng rượu mạnh, còn mua một cái tủ lạnh nhỏ, chuyên dùng để đông lạnh sắt.
Khi rượu được chuyển vào nhà họ Đổng, Liễu Mộc Mộc đi dạo quanh tiểu khu để hóng hớt. Nhà họ Trương hàng xóm cũng có người đi ra, là Trương Dương đang dìu bà mình.
Sắc mặt đôi bà cháu này cũng không tốt lắm, bà lão thì uể oải, đi đường còn cần người dìu, khác hẳn dáng vẻ tinh thần thoải mái trước đó.
Trương Dương thì còn đỡ, có lẽ là do tuổi nhỏ khỏe khoắn, nhưng dưới mắt vẫn có quầng thâm rất sâu.
Nhìn thấy bọn họ, Liễu Mộc Mộc mới sực nhớ ra lúc trước Trương Dương có ở nhà ngoại Đổng Kỳ cùng cậu, rất có thể đã bị Đổng Kỳ lây bệnh cho rồi.
Sau khi về nhà, có khi cậu ta lại lây cho người trong nhà nữa.
Liễu Mộc Mộc vội lấy điện thoại ra, nhanh nhẹn gõ chữ: Quên nói với anh mất, có thể lúc ở nhà ông bà ngoại, Đổng Kỳ đã lây bệnh cho người khác rồi.
Âm thanh thông báo tin nhắn tới phá vỡ sự yên tĩnh ở hiện trường phá án. Phương Xuyên nhìn sang Yến Tu, thấy anh cầm điện thoại rời khỏi phòng.
Một giây sau, Liễu Mộc Mộc nhận được điện thoại của Yến Tu.
Cô thoáng thấy lạ, nếu không có chuyện gì khẩn cấp thì Yến Tu sẽ không gọi cô, cho nên vừa nối máy, cô đã hỏi: “Sao thế? Chuyện này nghiêm trọng lắm hả?”
“Không nghiêm trọng. Em đang ở nhà à?” Yến Tu cầm điện thoại đi vào phòng khách. Ánh nắng tràn ngập trong phòng, chiếu lên người anh thành một tầng ánh sáng vàng nhạt, làm nổi bật sườn mặt tuấn tú lạnh lùng, khiến người ta phải hoảng hốt cảm giác như anh không phải người trần.
“Đúng. Hôm nay em mới phát hiện thằng bé lây bệnh cho cả hàng xóm, mà bên nhà họ có phụ nữ mang thai. Có sao không vậy?” Liễu Mộc Mộc đột nhiên nhớ ra chuyện mẹ kế Trương Dương đang mang thai, lại không nhịn được mà hỏi thêm một câu.
“Không cần lo. Sau khi diệt trừ cổ trùng mẹ thành xong thì cổ trùng con sẽ lần lượt tử vong, có thể mặc kệ được.”
“Thật à?” Liễu Mộc Mộc vẫn không yên tâm.
“Thật. Mà cổ Mộng chỉ nhắm vào những người có ý xấu trong lòng, người bình thường không có quá nhiều ý xấu, cho nên cùng lắm là chỉ thường xuyên nằm mơ thôi.” Hiếm thấy khi Yến Tu giải thích dài dòng cho cô như vậy.
“Được, vậy anh làm việc tiếp đi, em…”
“Chờ chút.” Liễu Mộc Mộc còn chưa dứt lời, Yến Tu đã đột nhiên gọi cô lại, “Gần đây ở ngoài không an toàn, ít ra ngoài lại.”
“Anh nên nói câu đó với mấy người có ý đồ không tốt với em thì hơn.” Liễu Mộc Mộc cười hì hì nói.
Cô không lo cho an nguy của mình lắm, nhưng vẫn rất vui khi Yến Tu đặc biệt dặn dò mình.
Khóe miệng Yến Tu hơi nhếch lên: “Nghe lời đi.”
“Biết rồi.”
Sau khi cúp máy, Liễu Mộc Mộc nhìn sang nhà hàng xóm. Có vẻ bà lão họ Trương rất hứng thú với thùng rượu của nhà họ Đổng, muốn hóng hớt thử xem bên trong đựng gì, nhưng Khương Lệ chỉ đáp qua loa rằng đó là nước suối nước nóng chở từ bên ngoài vào, ngâm nhiều có lợi cho sức khỏe cho nên muốn đổ vào bồn tắm trong nhà dùng.
Bà lão họ Trương lắc đầu: “Ôi mấy người trẻ tuổi, thật sự chẳng biết tiếc tiền gì mà. Nếu bà lão nhà cô còn sống, chắc chắn sẽ không để cô làm loạn như vậy.”
Nghe bà lão họ Trương ra dáng người bề trên răn dạy, Khương Lệ không vui vẻ gì, nhưng không thể hiện ra ngoài. Dù gì họ cũng là hàng xóm, ngẩng đầu không thấy, cúi đầu gặp, không cần phải cãi nhau ầm ĩ.
Bà lão họ Trương cũng chẳng mong bà sẽ nói gì, chỉ đơn giản là bất mãn nên mới phàn nàn thôi.
Bà lão lại nói tiếp: “Cái cô nhà tôi ấy, nhân lúc mấy hôm nay tôi không khỏe, ỷ vào mình đang mang thai nên mồm miệng dữ lắm, ngay cả bữa sáng cũng không chịu làm nữa mà.”
Thật ra Khương Lệ rất đồng cảm với Lữ Dao, trường hợp của Lữ Dao không khác Khương Lệ năm đó là bao.
Đứa con đầu của bà cũng là con gái, vì thế đã phải chịu rất nhiều uất ức. Vậy mà Đổng Chính Hào còn chẳng bằng một góc Trương Thế Kinh. Vì bận chuyện làm ăn nên Trương Thế Kinh mới ít khi về nhà, nhưng lúc ở nhà vẫn đối xử rất tốt với vợ. Nhưng Đổng Chính Hào thì khác, dù mẹ ông nói gì thì ông cũng cho là đúng, bây giờ nhớ lại bà còn thấy tức.
Thế là bà không nhịn được mà nói: “Dù sao đây cũng là lần đầu Tiểu Lữ mang thai cho nên bị ảnh hưởng, buổi sáng có dậy không nổi thì cũng là bình thường mà.”
Bà lão họ Trương mất hứng hừ một tiếng: “Năm đó tôi cũng mang thai mà vẫn ra đồng làm việc được, còn cô ta thì quý như vàng chắc?”
Chuyện khiến bà lão không vui nhất chính là có khả năng cái thái của Lữ Dao là con gái. Nhưng thầy bói cao tay đã nói rồi, đứa bé đó có lai lịch rất lớn, cho nên bà lão họ Trương chỉ đành miễn cưỡng chấp nhận kết quả này.
Đang lúc nói chuyện thì Lữ Dao mở cửa bước ra. Có lẽ vì đang mang thai nên bà ta đã mập lên một chút, sắc mặt cũng hồng hào. Khi nhìn thấy Khương Lệ, Lữ Dao cười với bà, sau đó quay qua lễ phép nói với bà lão họ Trương: “Mẹ, con nấu cơm xong rồi, mẹ về ăn đi ạ.”
Bà lão họ Trương và Trương Dương đều ghét bỏ ra mặt nhìn bà ta, nhưng bà lão thấy hơi đói bụng thật cho nên bảo cháu trai dìu mình về.
Lúc đi ngang Lữ Dao, Trương Dương cố ý không tránh đường, bả vai hai người va phải nhau khiến Lữ Dao hơi lảo đảo.
Khương Lệ nhìn nhà bọn họ, không nhịn được mà lắc đầu. May mà lúc bà cưới Đổng Chính Hào, trong nhà cũng không có đứa con riêng lớn như thế.
Đồ dùng đã chuẩn bị xong xuôi, buổi tối cả nhà tập trung trong phòng Đổng Kỳ chờ tới giờ.
Liễu Mộc Mộc uể oải nằm trên ghế, đầu gối lên vai Đổng Duyệt ngủ gà ngủ gật. Đêm đầu tiên, Đổng Chính Hào lo lắng cho con trai nên kéo cô xuống giường để cô quan sát, còn hứa hẹn sẽ tặng một chiếc xe thể thao.
Đúng vậy, lão Đổng đưa chiếc xe thể thao vốn dành cho Đổng Kỳ cho Liễu Mộc Mộc.
Thật ra Liễu Mộc Mộc không có niềm đam mê xe cộ, nhưng cô không ngốc, đương nhiên sẽ không từ chối đĩa bánh rơi từ trên trời xuống.
Trong nhà tắm, rượu mạnh đổ ngập nửa bồn tắm, vừa đủ cho Đổng Kỳ nằm vào. Khi đến giờ, Đổng Kỳ bị bố mình đè xuống bồn tắm.
Vốn cứ nghĩ chỉ là ngâm bồn đơn giản thôi, ai ngờ vừa mới tiếp xúc với rượu, Đổng kỳ đã la hét chói tai, muốn chạy ra vì đau rát. Đổng Chính Hào và Khương Lệ đã chuẩn bị từ trước, cùng nhau đè cậu xuống.
“A a a, mau thả con ra.”
Khương Lệ vừa xót thay con trai vừa an ủi: “Con nhịn một lát, ngâm chút thôi là ra được mà.”
Liễu Mộc Mộc đứng bên cạnh hóng hớt, thuận tiện châm chọc: “Có hối hận vì làm giả phiếu điểm chưa? Bây giờ có muốn xe thể thao nữa không?”
“Hu hu hu, hối hận rồi, không muốn nữa.” Đổng Kỳ đau phát khóc.
Loại cảm giác đau đớn đó cứ như bị bôi ớt vào vết thương, sau đó còn ngâm nước nóng, cực kỳ đau rát.
Cả người cậu chẳng có chỗ nào là không đau.
“Lần sau còn dám trốn nhà bỏ đi nữa không?”
“Không dám hu hu hu…”
Đổng Kỳ khóc tới nổi nước mắt nước mũi chảy tùm lum. Liễu Mộc Mộc thì hỏi, còn Đổng Duyệt thì giơ điện thoại của cô lên quay hình lại, phối hợp cực kỳ ăn ý, nhìn vào là biết chị em ruột.
Khi Đổng Chính Hào quay đầu lại, nhìn thấy con gái nhỏ nhanh nhẹn cất điện thoại đi thì nhếch môi lên, cứ cảm giác tư tưởng con mình càng ngày càng lệch lạc là thế nào nhỉ.
Mười phút sau, cuối cùng Đổng Kỳ cũng được kéo ra bồn tắm, ngậm trong miệng một cục sắt.
Nửa tiếng sau, cục sắt được lấy ra, bên trên có thêm một lớp màu đỏ như sắt bị hoen gỉ. Mặc dù nhìn không rõ nhưng lớp màu đỏ đó có động đậy cứ như còn sống.
Mà bọn chúng chính là thứ chui ra từ cơ thể cậu.
Cả nhà không ai dám đụng vào, Liễu Mộc Mộc đành phải dùng kẹp kẹp cục sắt ra khỏi miệng Đổng Kỳ, sau đó ném vào chiếc tủ lạnh nhỏ đã chuẩn bị sẵn.
Đổng Kỳ mở to miệng, cả người run rẩy như muốn xóa bỏ sự tồn tại của miệng mình ra khỏi mặt, nếu không nó sẽ để lại bóng ma tâm lý cho cậu mất.
“Được rồi, đi ngủ đi.”
Bị hành hạ cả một tiếng, Liễu Mộc Mộc lười nhác bỏ lại mọi người, về phòng đi ngủ.
Những người khác cũng lần lượt trở về phòng ngủ, chỉ còn Đổng Kỳ vẫn đang điên cuồng súc miệng.
Sáng sớm hôm sau, bởi vì tối qua ngủ muộn cho nên khi Liễu Mộc Mộc ngủ dậy, cả nhà chưa ai tỉnh giấc.
Đêm qua cô ăn ít, bây giờ cảm thấy hơi đói, thế nên quyết định ra ngoài mua đồ ăn.
Lúc về còn xách theo một túi bánh bao, định đưa cho em gái.
Đến cổng tiểu khu, cô đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác, đột mũ lưỡi trai, hai tay đút túi đi qua đi lại.
Hình như người đó đang chờ ai đó, lại như đang nghĩ cách lẻn vào.
Người này…
Sau khi nhìn rõ khuôn mặt của người đó, Liễu Mộc Mộc thoáng dừng bước.
Khóe mắt người đó có một nốt ruồi, mà lúc Đổng Kỳ miêu tả tên giáo sư trong lớp bán hàng đa cấp kia, cũng có nói cậu ấn tượng nốt ruồi đó nhất.
Nếu không phải hôm nay cô cực kỳ may mắn gặp được một người khác cũng có nốt ruồi ở khóe mắt, vậy thì cô gặp được tên giáo sư đó thật rồi.
Lại chạy tới tận đây, lẽ nào là vì muốn tìm Đổng Kỳ? Liễu Mộc Mộc nghĩ thầm.
Từ Vĩnh Lâm không để ý tới Liễu Mộc Mộc, gã đang nghĩ cách vào trong, tiếp xúc với thằng nhóc lấy mất cổ trùng của mình.
Lần trước khó khăn lắm mới tìm thấy người, kết quả thằng nhóc đó tự dưng đổi nơi ở, hại gã phải tìm mấy ngày mới tìm ra địa chỉ nhà cậu.
Gã nuôi con cổ Mộng này là để làm thức ăn cho con cổ trùng khác. Khó lắm mới nuôi được, đương nhiên không thể cứ vậy bỏ đi.
Nhưng điều duy nhất mà Từ Vĩnh Lâm không ngờ tới đó là tiểu khu thằng nhóc đó ở có an ninh rất nghiêm ngặt, gã chẳng thể vào được.
Ngay lúc gã đang gặp khó khăn thì thấy Liễu Mộc Mộc đi đến. Cô cười với gã, sau đó nói: “Ăn bánh bao không?”
Từ Vĩnh Lâm thoáng sửng sốt, cúi đầu nhìn bộ đồ mình mặc, chẳng lẽ trông giống kẻ lang thang lắm à?
Lúc trước khi nghèo đói, không có nhà để về, thỉnh thoảng gã cũng gặp được những người cho gã màn thầu, bánh mỳ như cô gái nhỏ trước mặt gã hiện giờ.
Từ Vĩnh Lâm do dự một lát mới nhận lấy: “Cảm ơn.”
Gã rời đi từ lúc sáu giờ sáng để tránh mặt anh trai, vì thế chưa ăn sáng, bây giờ đúng là vừa lạnh vừa đói.
“Vừa nãy cháu đã thấy chú rồi, chú đứng đây chờ ai à?” Liễu Mộc Mộc tò mò hỏi.
Từ Vĩnh Lâm nhanh chóng nhét bánh bao vào miệng, khó khăn nuốt xuống, có lẽ là vì cảm thấy Liễu Mộc Mộc rất vô hại cho nên không thèm phòng bị, trả lời câu hỏi của cô: “Đúng vậy.”
“Người chú muốn tìm tên gì vậy? Có thể nói cho cháu, cháu đi gọi giúp chú.”
“Chuyện này…” Từ Vĩnh Lâm xấu hổ, “Tôi cũng không biết người đó tên gì, chỉ biết là một cậu nhóc khá sôi nổi, tầm mười sáu, mười bảy tuổi.”
Thấy ánh mắt Liễu Mộc Mộc hơi lạ, gã sợ bị hiểu lầm, vội giải thích: “Cậu ấy cầm nhầm đồ của tôi nên tôi mới muốn lấy lại. Thật ra chúng tôi cũng không quen biết nhau.”
“Có lẽ là hơi khó đấy, tiểu khu này có rất nhiều cậu nhóc tầm tuổi đó.”
Cậu nhóc tầm tuổi đó thì đúng là rất nhiều, nhưng trẻ trâu tầm tuổi đó thì có hạn. Người mà gã muốn tìm, có lẽ chính là cậu em trai ham sống sợ chết nhà cô rồi.
Mà đồ bị cầm nhầm là gì, chẳng lẽ là cổ trùng trong người Đổng Kỳ? Trùng hợp thật nha.
Liễu Mộc Mộc cảm thấy gã rất thú vị, trông không giống định làm gì Đổng Kỳ, chẳng biết là thật hay giả.
Lần đầu cô được tiếp xúc với cổ sư hàng thật giá thật, khó tránh khỏi việc tò mò. Cô nghiên cứu tướng mạo của gã, tướng mạo này tệ quá tệ luôn, dù là người chỉ biết chút lông gà vỏ tỏi chẳng rành nghề như cô cũng có thể nhìn ra vài chuyện.
Theo như tướng mạo này thì nửa đời trước của gã nghèo đói, nửa đời sau đoản mệnh chết sớm, chôn mình trong chốn tù lao. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vậy thì chẳng lâu nữa sẽ bị bắt lại.
Nhưng nhìn mặt gã, xương gò má tuy nhô ra nhưng không góc cạnh, thật sự không phải tướng mạo của kẻ xấu xa, thậm chí có lẽ gã còn từng làm chuyện tốt khiến số mệnh hơi thay đổi, thế nhưng vẫn không tránh được kết cục tồi tệ.
Ngay lúc Từ Vĩnh Lâm đang rầu rĩ thì điện thoại reo chuông.
Gã không hề đề phòng Liễu Mộc Mộc, nối máy ngay trước mặt cô: “Anh?”
“Mày đang ở đâu? Bây giờ còn chạy lung tung bên ngoài, muốn chết à?” Giọng Từ Vĩnh Song vang lên trong điện thoại.
“Tôi ra ngoài ăn cơm.” Từ Vĩnh Lâm không dám nói thật với anh mình, chỉ đành trả lời qua loa.
“Về ngay cho tao.”
“… Biết rồi.” Sau khi cúp máy, gã cười với Liễu Mộc Mộc, “Tôi phải đi rồi.”
Dứt lời, gã không đợi Liễu Mộc Mộc nói thêm mà quay lưng định rời đi luôn.
Khi gã đi xa được vài mét, Liễu Mộc Mộc đứng sau lưng gã mới hỏi một câu: “Chú có muốn coi một quẻ không?”
“Cái gì?” Từ Vĩnh Lâm ngơ ngác quay lại.
“Coi bói ấy ạ, mười tệ* một quẻ, bói được vận mệnh, cháu bói chuẩn lắm đấy.” Liễu Mộc Mộc nghiêm túc chào hàng cho chính mình.
*Khoảng 35 nghìn VND
Từ Vĩnh Lâm hơi buồn cười, vậy là gã gặp được đồng nghiệp à? Kịch bản này gã quen lắm, đầu tiên thì dùng bánh bao để làm quen, sau đó nhân cơ hội coi bói cho gã.
Nhưng dù sao túi bánh bao cô đưa gã cũng khoảng mười tệ, thế là gã mò vào túi lấy ra tờ mười tệ, suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy coi một quẻ thử đi.”
Trong lòng gã nghĩ, có lẽ cô gái nhỏ đọc sách hướng dẫn coi bói trên mạng nên mới tìm người thử xem. Dù gì cũng ăn bánh bao của người ta rồi, thôi thì chơi cùng cô một lát vậy.