•Bốn ngày sau...
Sau khi tan làm, Trầm Cửu Ly trở về nhà nghỉ ngơi sau hai ngày liên tục tăng ca. Do dạo này toàn dùng thức ăn bên ngoài, tranh thủ về sớm nên cô nấu món yêu thích tẩm bổ cho bản thân.
Chẳng biết hương vị thế nào, nhưng trang trí cũng không kém cạnh đầu bếp chuyên nghiệp bao nhiêu.
Lúc này, món ăn được Trầm Cửu Ly dọn ra bàn, cô đứng nhìn rồi tặc lưỡi thầm khen ngơi bản thân, định lấy điện thoại chụp lại thì trùng hợp Đinh Tẫn Dực gửi tin nhắn đến.
“ Đã ăn tối chưa? ”
Trầm Cửu Ly bất giác mỉm cười, chỉ là cô không vội trả lời, trang trí vào thêm chút nữa đến khi hài lòng, sau đó mới phản hồi tin nhắn của anh bằng một hình ảnh.
Soạn tin gửi thêm:
“ Sắp ăn. ”
“ Tối nay cô không đi ăn với Giản Bái Sơn ư? ”
Trầm Cửu Ly chau mày, ánh mắt mông lung, kéo ghế ngồi xuống bắt đầu ăn tối nhưng cũng vừa suy nghĩ.
Anh ta có ân oán gì với Giản Bái Sơn sao?
Lần nào cũng nhắc đến nhỉ?
“ Anh không thấy tôi vừa nấu ăn xong sao? ”
“ Cô nấu sao?
- Thật không đấy?
- Cô nói sống chung với bạn, thật đáng nghi ngờ. ”
Trầm Cửu Ly đọc xong tin nhắn muốn phun ra thức ăn trong miệng, sau đó cô phải cố gắng nuốt xuống, nhìn vào điện thoại lên tiếng mắng chửi:
“ Còn tôi thì nghi ngờ con mắt và bộ não của anh á.
- Đinh Tẫn Dực, một ngày anh không chọc tôi nổi giận thì ăn cơm không ngon đúng không?
- Hay tập đoàn của anh sẽ phá sản?
- Ấy chết! ”
Trầm Cửu Ly đột ngột trợn mắt, vội vàng bụm miệng của mình lại, cảm thấy bản thân vừa gây nghiệp rất nặng.
“ Nhưng mình cũng đâu phải trù đâu. ”
Cho rằng như vậy, lòng cô nhẹ nhõm vài phần, cầm điện thoại soạn tin gửi lại cho Đinh Tẫn Dực, chắc chắn không phải những lời nói vừa rồi.
“ Bạn tôi đi làm chưa về, đang tận tụy chăm chỉ làm việc cho anh đó.
- Còn nữa, tôi nấu ăn hơi bị ngon đấy.
- Chính là kiểu con gái tài sắc vẹn toàn! ”
Ở thành phố F, Đinh Tẫn Dực dùng thẻ mở khóa vào phòng khách sạn. Lúc này, anh tạm thời ném điện thoại xuống giường, đưa tay cởi áo vest lẫn gile và tháo caravat, sau đó tiến lại sofa vừa mở khuy áo sơ mi vừa cầm điện thoại đọc tin nhắn của cô.
Anh nhoẻn miệng cười khẽ, ngón tay nhanh nhẹn soạn tin:
“ Bên ngoài hấp dẫn chưa chắc đã ngon, và tôi chưa thưởng thức thế nên cũng không thể đánh giá.
- Quan trọng là cô biết nấu thật sao?
- Không lừa tôi chứ?
- Có khi nào gọi nhà hàng đem đến rồi giả vờ khoe khoang với tôi không? ”
Trầm Cửu Ly bực tức không thôi, việc hôm trước cô đã rộng lượng bỏ qua một lần, vậy mà hôm nay còn tính nào tật nấy.
“ Tôi khoe khoang với anh thì được gì? ”
“ Ai biết được cô. ”
Trầm Cửu Ly cười trong cơn tức, thực sự muốn không nuốt trôi thức ăn với những dòng tin nhắn vừa khinh thường vừa ngạc nhiên của Đinh Tẫn Dực.
Anh là khắc tinh của cô ư?
Thế nhưng, cô không thể cứ để bản thân mất mặt hoài được, phải làm điều gì đó cho anh cảm thấy trầm trồ, ngưỡng mộ về mình.
Sau đó, cô soạn tin gửi lại:
“ Khi nào anh rảnh, có thể sang nhà chiêm ngưỡng và thưởng thức tay nghề nấu nướng đỉnh cao của tôi. ”
Lúc này, Đinh Tẫn Dực bật cười thoả mãn và hài lòng, khẽ xoay xoay điện thoại trong tay, khuôn mặt chẳng thể lưu manh hơn được nữa.
Như vậy thì quá đúng ý anh rồi, vốn dĩ chỉ chờ đến câu nói này.
Anh mà ra tay thì cô chỉ có thể lọt hố thôi!
“ Thứ bảy hay chủ nhật tôi đều rảnh. ”
“ Khi nào anh về đấy? ”
Trầm Cửu Ly gửi xong, tự nhiên cảm thấy cả hai giống như đang quen nhau.
Từ ngày chủ nhật định mệnh đến nay, cô và anh nhắn tin mỗi ngày, chỉ có hai hôm nay cô bận công việc nên ít nhắn hơn hẳn.
Và điều quan trọng, anh đều chủ động.
“ Tối thứ sáu!
- Cô mong tôi về sao? ”
Chẳng biết có phải bị Đinh Tẫn Dực nói trúng tim đen hay không, nhưng da mặt của Trầm Cửu Ly nóng lên và đỏ dần, biểu cảm ngại ngùng rõ ràng.
Lập tức phủ nhận:
“ Tôi hỏi để biết thôi! ”
Sau đó lãng tránh, gửi thêm:
“ Anh ăn gì chưa? ”
“ Tôi vừa về khách sạn, muốn nghỉ ngơi một lát, chút nữa đi xả giao rồi ăn luôn. ”
Trầm Cửu Ly cắn cắn ngậm ngậm đôi đũa, để lộ sự lo lắng trên mặt.
“ Anh ăn trước đi, xả giao thì uống chứ ăn được bao nhiêu. ”
“ Chắc là không có thời gian, cũng sắp đến giờ rồi. ”
“ Vậy anh chuẩn bị đi. ”
Gửi xong, Trầm Cửu Ly đặt úp điện thoại xuống bàn, nhìn những món ăn yêu thích trên bàn mà thở dài.
Ăn một mình chán thật!
Cảm giác muốn yêu đương thúc đẩy trong cô nhiều hơn.
•Ting...
“ Ừ, tạm biệt, nhớ ngủ sớm! ”
Mười giờ tối, Tạ Yên Nhiên đi làm trở về, mở cửa vào nhà thì thấy Trầm Cửu Ly đang ngồi ở sofa xem phim trên tivi.
Thấy cô ta, cô vô tư mỉm cười, lên tiếng:
“ Về rồi đấy à, đồ ăn trong bếp, cậu hăm nóng ăn đi. ”
“ Ừ, cảm ơn! ”
Sau đó, Tạ Yên Nhiên bước đến ngồi xuống cạnh cô, thái độ và ánh mắt như đang dò xét, cất giọng:
“ Cậu và Đinh Tẫn Dực quen nhau à? ”
Trầm Cửu Ly lắp bắp, trong đáy mắt rõ ràng có sự lo sợ phát hiện.
“ Quen gì? Làm gì quen nhau? ”
“ Cậu còn chối sao? Sáng nay tớ thấy anh ta gửi tin nhắn đến cho cậu. ”
“ Nhắn tin là quen nhau à? Mà nè, dù gì cũng là ông chủ của cậu, đừng gọi cả họ lẫn tên người ta chứ. ”
Thái độ và câu nói của Trầm Cửu Ly, người bạn thân lâu năm như Tạ Yên Nhiên làm sao không nhận ra điều khác thường.
Hừm!
Tạ Yên Nhiên cô làm việc ở Thiên Đỉnh gần hai năm, vậy mà đến mặt và tên Đinh Tẫn Dực còn chẳng nhớ hay nhận ra.
Trầm Cửu Ly thì có gì giỏi hơn cô?
Vốn dĩ Tạ Yên Nhiên biết rõ cô không thích tuýt người nào, nên nhân cơ hội lập tức bêu xấu, lên tiếng:
“ Cửu Ly, anh ta không tốt lắm đâu, cũng khá phong lưu, bay bướm đó, cậu nên cẩn thận đừng để bị trêu đùa tình cảm. ”
...----------------...