Bọn thích khách thấy viện quân đến, lập tức bỏ chạy mất dấu, Ngô tướng quân phất tay biểu thị bỏ đi, nhưng Hùng Thiên Nhạc đánh ngay trước mặt, biết kẻ địch ở trong tối mà vẫn cứ thế xông vào rừng rậm. Chung Ngọc Thương đứng sau như không đành lòng để cậu ta đi một mình vào rừng, đành dẫn kỵ binh đuổi vào theo.
Lá gan của Hùng Thiên Nhạc lớn hơn người thường, hành sự dũng mãnh, nhưng không ngờ đánh bậy đánh bạ lại giúp cậu ta bắt được chút manh mối.
Hùng Thiên Nhạc thấy bóng đen lướt qua bóng cây um tùm, cậu đảo mắt một cái rồi như chim ưng khóa chặt mục tiêu, thò tay rút mũi tên sau lưng, giục ngựa đuổi sát theo sau.
Căng cung, bắn tên, không một động tác dư thừa.
Bóng đen ngã xuống, Hùng Thiên Nhạc giương roi ngựa đánh nó chạy đến chỗ thi thể, sắc mặt Chung Ngọc Thương hơi ngưng trệ, theo sát phía sau.
Hùng Thiên Nhạc đi một vòng quanh thi thể thích khách, rồi tung người xuống ngựa, chống eo nhìn mũi tên trắng mình bắn cắm vào bắp đùi hắn, không trí mạng mà sao tên ấy nằm bất động dưới đất như thế. Cậu cảm thấy lạ, đang muốn tiến lên nhìn thử thì tên đó bỗng cử động, hung ác rút thanh chủy thủ từ ống tay áo nhào đến.
Tay Hùng Thiên Nhạc đè lên chuôi đao đeo bên eo, còn chưa kịp ra tay thì đã bị bắn máu tươi khắp người.
Theo một tiếng vang trầm thấp, thích khách ngã xuống đất, cổ bị mũi tên gắm xuyên qua, máu tung tóe khắp nơi. Chung Ngọc Thương cầm trường cung đứng cách đó không xa thở hắt ra, thấy thích khách trúng tên mới kéo dây cương chạy đến.
“Trước hết chúng ta mang thi thể này về đã, xem Ngô tướng quân kiểm tra thế nào.”
Hùng Thiên Nhạc chần chờ một chốc, gật đầu, tha thi thể từ dưới đất ném lên lưng ngựa. Dẫn mọi người ngoằn ngoèo trở lại.
***
“Cái thứ chó chết gì đây, lệnh bài của Khâu gia sao? Mụ nội nhà nó, Khâu Quang Viễn đâu phải tên ngu.”
“Xoạt”, lều vải bị kéo lên, Ngô Mặc hùng hổ bước ra từ trong doanh trướng: “Mặc kệ là tên qua đường nào, dám to gan giở trò trước mặt lão tử, chính là sống nhàm chán quá rồi!”
Chung Ngọc Thương với Hùng Thiên Nhạc cũng ra khỏi lều, đối mặt nhau, đều không nói gì im lặng đi theo sau hắn. Ngô Mặc thân là lão tướng của Dần quốc, uy tín bao năm qua vẫn còn đó, giờ đây cũng có thể xem là nắm trọng binh trong tay, là một võ tướng chính trực, đến nay hắn căm hận nhất là những thể loại nhân lúc đại nạn ngầm phủ đầu còn chơi trò tiểu nhân ngươi lừa ta gạt, nhưng bây giờ thi thể không ra manh mối, cơn tức không chỗ để trút nên chỉ có thể mắng ra miệng.
Đang lúc nổi nóng, Ngô Mặc bỗng thấy có người đi đến từ bên lều, hắn lập tức im lặng, dẫn theo phó tướng đứng cạnh ôm quyền nói: “Tam vương tử, thái phó đại nhận…?”
“…” Chung Thế An trầm mặc một lúc, nói, “Tiên sinh vẫn chưa tỉnh lại. Ngô tướng quân… Bọn người đấy đã phục kích nhiều lần, rốt cục hiện giờ tình huống của Dần quân là thế nào?”
Ngô Mặc phiền lòng bất đắc dĩ nói: “Bề ngoài thì hòa hợp êm thấm, một đám người không ai gây gổ, ngươi chua xót ta, ta đau lòng ngươi, ta không hiểu rõ lắm.” Nói xong hắn còn căm tức bồi thêm, “Lão tử biết ngay tên Khâu Quang Viễn không có ý tốt mà.”
“Thật sự là Khâu gia?”
“Cũng khó nói, hẳn Khâu Quang Viễn sẽ không ngốc đến mức này, huống hồ bây giờ Khâu gia là nơi lòng quân hướng đến, không có đạo lý nôn nóng như vậy.” Ngô Mặc nghi hoặc nhíu mày rơi vào trầm tư, chợt nhớ ra Tam vương tử vẫn còn ứng trước mặt, vội nói, “Điện hạ yên tâm, mạt tướng tuyệt đối sẽ tra nó đến khi lòi ra mặt chuột.”
Hắn nói xong, từ xa truyền đến tiếng ồn ào, Ngô Mặc nheo mắt nhìn ra xa, tức tốc dẫn người chạy đến cổng trại. Chung Thế An cũng vội vàng đuổi theo, vòng qua mấy đỉnh lều, thì thấy bụi tung mịt mù ở cổng trại, binh sĩ đang cho phép một nhóm kỵ binh đi qua.
Ngô tướng quân chống eo tiến lên, nheo mắt nhìn lão tướng quân dẫn đầu, nói: “Mạc lão tướng quân, là ngọn gió nào thổi ngài đến đây vậy.”
“Ngô tướng quân chậm trễ mãi vẫn chưa đến trấn Ngọc Môn nên lão hủ phụng mệnh Khâu đại nhân đến đấy tiếp ứng. Vị này chính là…”
Tướng quân dẫn đầu mày râu bạc trắng, vào doanh trại liền nhìn quét một lượt, cuối cùng rơi tầm mắt lên người thiếu niên bạch y, thấy Ngô tướng quân ngầm thừa nhận, gã nhanh chóng tung người xuống ngựa, quỳ một gối xuống ôm quyền hành lễ, “Tam vương tử điện hạ.” Kỵ binh đứng sau cũng hành động theo gã, đồng loạt xuống ngựa hành lễ.
Chung Thế An sao chịu được kiểu cách ấy, cậu vội tiến lên nâng lão tướng quân: “Chúng tướng sĩ mau miễn lễ.”
Ngô tướng quân bước lên, tự thuật sơ qua chuyện xảy ra, Mạc tướng quân vuốt vuốt chùm râu bạc trắng, “Theo góc nhìn của lão hủ, vẫn nên nhanh nhanh đến trấn Ngọc Môn, đến sớm, vừa miễn gặp phải trở ngại mà cũng có thể cứu trợ cho thương thế của Chung đại nhân.”
Ý kiến đó rất nhanh nhận được sự đồng thuận chung, Ngô tướng quân dặn Chung Ngọc Thương đứng sau đi hạ lệnh nhổ trại chuẩn bị khởi hành, rồi nói: “Mạc lão, ngài biết tính tình của ta rồi đấy, ta không thích những chuyện đấu tranh nội bộ, việc này chúng ta cần tra xét kỹ lưỡng.”
“Đương nhiên. Không biết Ngô tướng quân có kiến giải gì?”
“Ta có thể có kiến giải gì chứ, không phải đang hỏi ngài sao?”
“Ừm ————” Mạc lão tướng quân lập tức thẳng lưng vuốt râu suy nghĩ, Ngô tướng quân cũng khoanh tay ôm ngực, rung chân trầm tư, cả đời này hai người đều là võ tướng, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn đối phương cả ngày trời mà không ai có biện pháp, đang lúc yên tĩnh thì chợt nghe một giọng nói trẻ tuổi vang lên, đối phương điềm tĩnh nói: “Ta có biện pháp.”
Ngẩng đầu nhìn lên, không phải Chung Thế An thì còn ai vào đây.
***
Sau khi các tướng sĩ đến trấn Ngọc Môn, Ngô tướng quân thu xếp cho Chung Dật rồi dẫn Tam vương tử gặp gỡ trọng thần tiền triều, hiện giờ đa phần các Dần thần còn ở đây là người của đại gia tộc, mặc dù Chung Thế An không thể nhớ từng gương mặt xa lạ, nhưng cuối cùng khi nhìn thấy Khâu Quang Viễn nghe danh đã lâu, người đó trông ngoài 30, chỉ nhìn mặt thôi cậu cũng đã ấn tượng gã cực kỳ khôn khéo thu mình.
Chung gia nghe báo Chung Dật bị đánh lén hôn mê trên đường đi thì sục sôi, vừa thấy mặt đã gặng hỏi Ngô tướng quân liên tục, so ra các quan lại của Khâu gia lại vô cùng lạnh lùng, thậm chí còn có chút giễu cợt trên sự đau khổ của người khác.
“Phái nhiều người đi như thế mà không cản nổi mấy tên thích khách? Người cứ nằm thẳng ra đó? Hả? Ngô Mặc, việc này ngươi nhất định phải cho Chung gia chúng ta một câu trả lời!”
“…”
“Theo ta thấy chính là người của mình đó, nếu không thì giải thích thế nào về lệnh bài của Khâu gia?”
Khâu gia bị nhắc tên, các đại thần Khâu gia vốn đang lạnh lùng bàng quan đều biến đổi sắc mặt, vài người trẻ tuổi nóng nảy không ngồi yên được: “Chung Hóa Sưởng, ngươi có ý gì hả?”
“Chính là ý đó đấy. Chuyện lúc trước tạm thời không nhắc đến, nhưng chuyến đi lần này giao toàn quyền cho người của Ngô tướng quân với Khâu gia trù liệu, tin tức kín kẽ không một lỗ hổng, người ngoài căn bản không thể biết được. Tất cả mọi người đều không sao, chỉ có Thái phó đại nhân hôn mê bất tỉnh, haha, ai biết các ngươi dẫn về có đúng là Tam vương tử hay không chứ?”
Chung Thế An không ngờ sẽ bị hoài nghi như thế, đuôi mày cậu hơi nhếch lên, còn Ngô Mặc bị vu hại, không nhịn nổi nữa đập mạnh bàn rống: “Khốn kiếp! Ngươi nói gì đấy! Lão tử vì phục Dần mà rất nhiều lần liều chết gạt bỏ hết tất thảy, mà các ngươi lại ngồi mồm năm miệng mười, ụp chậu phân lên đầu lão tử!”
Mấy người văn nhân vốn cũng chỉ là ngươi mỉa câu này ta móc câu kia, mà Ngô tướng quân lại lớn giọng nói như đổ thêm dầu vào lửa, ầm ĩ nói ra những lời mất tôn ti trật tự, thấy bầu không khí càng lúc càng giương cung bạt kiếm, có người ra khuyên giải: “Ây da, Ngô tướng quân chớ nổi giận, lời của Thái thường đại nhân hơi thô ấy mà.”
“Thô mụ ngươi!”
“Ngươi…!”
Khâu Quang Viễn yên tĩnh ngồi bên kia đau đầu xoa mi tâm, rốt cục lên tiếng: “Đủ rồi đủ rồi! Tam vương tử mới đến, các ngươi tranh cãi ầm ĩ cứ như mấy hàng buôn ngoài chợ như thế còn ra thể thống gì?”
Gã nói xong, Chung Thế An thấy mặc dù mọi người trong đại sảnh vẫn phẫn nộ bất bình, nhưng cũng hãm giọng lại, có thể thấy hiện giờ xác thật Khâu Quang Viễn có phân lượng không nhỏ. Cậu nghe Ngô tướng quân nói, Khâu Quang Viễn là huynh trưởng của Hoàng hậu trước, tính bối phận thì là ca ca của tẩu tử, là nhân huynh của mình, nhưng hôm nay quốc tàn người vong, hiển nhiên thông gia cũng không thể thành thân gia.
(*) Nhân huynh: Anh của chồng chị gái.
“Chuyện này không thể định đoạt vội vã được, Tam vương tử mới đến, phải quen vài ngày đã.” Khâu Quang Viễn nhìn chúng thần quanh đại sảnh, lấy phương thức chiết trung làm đầu, rồi bình tĩnh nói, “Còn nữa, Thái phó đại nhân lại không phải bị thương trí mạng, chờ Thái phó đại nhân tỉnh lại, tất cả sẽ lộ chân tướng ngay. Chờ đến khi mọi bụi bặm lắng xuống, đương nhiên sẽ chuyển giao bích tỷ cho Tam vương tử.”
(*) Chiết trung: Hiểu đại khái là dung hòa những ý kiến trái chiều.
***
Tuy Chung Dật không bị thương ở chỗ yếu hiểm, nhưng chảy không ít máu, mê man mấy ngày mới từ từ tỉnh lại.
“Thái phó đại nhân, ngài tỉnh rồi?” Thị nữ đứng hầu bên cạnh thấy y tỉnh, lập tức bưng thuốc đã được sắc đến, đỡ y dậy, giải thích, “Đại phu dặn khi nào ngài tỉnh lại phải uống một thang trước, sau đó mỗi ngày hai thang.”
Vết thương vừa đau vừa ngứa, Chung Dật đau đến tái mặt, nhìn quanh bốn phía, ngó ra ngoài phòng như muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng không hỏi, cúi đầu uống thuốc.
Tâm tư người thị nữ tinh tế, lúc y uống thuốc xong, còn chưa hỏi nàng đã trả lời trước: “Trời tảng sáng Tam vương tử đã theo Ngô tướng quân ra ngoài rồi, trở về nếu mà biết Thái phó đại nhân tỉnh lại, chắc chắn rất vui mừng.”
“…” Chung Dật gật đầu, hé miệng bỏ chén thuốc xuống, y tinh mắt thấy bên cạnh có một đĩa mứt quả nhỏ thì nhanh tay chụp lấy ngậm vào miệng như nhặt được chí bảo.
Thị nữ đã sớm nghe được các lời đồn đại về Thái phó đại nhân, nàng luôn nghĩ rằng Thái phó đế sư nổi danh chắc hẳn sẽ có dáng vẻ vô cùng đức cao vọng trọng, nên thấy y sợ đắng như thế, trong khoảnh khắc suýt chút nữa không nhịn cười được, nàng nói: “Thái phó đại nhân, mứt quả này là do Hùng tướng quân để lại, vốn nô tỳ còn tưởng không cần dùng đến.”
Thị nữ thân thiện nói chuyện, nhưng Chung Dật còn đang suy xét sự tình, không nghe được mấy câu, một lát sau, vị đắng trong miệng tan đi bớt, y mới ngẩng đầu nhìn thị nữ đứng bên, hỏi: “Có thể truyền báo Chung Duẫn Chung đại nhân đến không?”
***
“Đường huynh….”
“Thái phó đại nhân!” Chung Duẫn vừa vào nhà, thấy người nằm trên giường nhấc chăn muốn ngồi dậy, gã vội tiến lên ngăn lại, “Chậc, còn bị thương mà, đừng lộn xộn, nhanh nằm xuống đi.”
Chung Dật không lộn xộn nữa, chỉ cười khổ: “Nếu không phải vì bị thương bất tiện, đáng lý ta nên đi bái phỏng đường huynh mới đúng.”
“Ngươi đấy, vẫn cứ khách sáo như vậy. Nhớ lần trước gặp mặt vẫn còn ở Đô thành, sau chừng ấy năm từ biệt, thật sự cứ như đang nằm mơ.”
“Ta đã gặp Ngọc Thương rồi, nhưng chưa biết Ngọc Phàn, Ngọc Tang giờ có khỏe không?”
Chung Duẫn đờ người, nụ cười trên mặt héo đi phần nào, gã nói: “Năm đó ở Đô thành, Ngọc Tang nó… Hầy.”
Thấy trong mắt đường huynh lộ vẻ bi thương, Chung Dật nghĩ đến khỏi lửa mù trời năm đó, tiếng kêu oán dậy trời đất, y tự biết mình nói sai, bèn nói: “…Xin lỗi.”
“Không sao, đều là chuyện đã qua.”
Chung Dật không câu nệ nói đến chuyện nhà, mà nhanh chóng đi vào vấn đề chính: “Chung Duẫn đường huynh, ta làm phiền ngài đến đây chỉ vì có chút chuyện muốn hỏi. Triều đình cố hữu không biết có ở đây không, mà khá thân quen cũng chỉ có đường huynh thôi.”
“Ôi dào, có chuyện gì cứ hỏi đi. Chắc chắn vi huynh biết gì nói nấy, nói thì sẽ nói hết.”
“Đúng rồi, còn chưa hỏi hiện tại đường huynh đảm nhiệm chức gì?”
“…Được mọi người cất nhắc, bây giờ đương nhậm Đình úy.”
Đình úy chưởng quản tư pháp, trước đây ở Dần quốc là trọng thần nhị phẩm, Chung Dật nhớ vốn ban đầu Chung Duẫn là quan ngũ phẩm, y kinh hãi nói: “Đúng là phải chúc mừng đường huynh.”
Chung Duẫn khiêm tốn cười nói: “Chúc mừng cái gì, cũng đâu phải vì vi huynh có chỗ nào hơn người, chẳng qua là hiện giờ thiếu nhân thủ mà thôi.”
“Trên đường đến đây, ta nghe nói thế cuộc trong triều do Khâu gia khống chế, là thật sao?”
Chung Duẫn thở dài: “Không sai. Trước đây như rắn mất đầu, chỉ có mỗi Hoàng hậu trước của Khâu gia là có dính đến hoàng thất. Bây giờ, kể cả Thừa tướng, Tam công, Cửu khanh, đa phần đều là người của Khâu gia. Đại tư mã Khâu Quang Viễn dẫn môn khách ở Khâu phủ giao thiệp với người Hồ, mới xem như giành được ba trấn này cho Dần quân. Vậy nên, giờ Khâu gia thành nơi quân tâm hướng đến, cũng không phải điều vô lý.”
Chung Dật gật đầu, Khâu Quang Viễn là huynh trưởng của thê tử kết tóc với y, lúc còn trẻ cũng từng đối mặt nhau vài lần, nhớ lại quãng thời gian Đô thành thất thủ rơi vào tay giặc, mặc dù người đó nằm trong hàng ngũ của triều đường, nhưng chỉ xem là vô danh, mà giờ không ngờ gã đứng đầu Dần quân.
“…Theo góc nhìn của huynh, Khâu Quang Viễn làm người thế nào, hắn có nguy cơ sa vào quyền cao, làm hại huyết thống vương thất không?”
“Thái phó đại nhân…” Chung Duẫn nhíu mày, thở dài, mới nói chắc nịch, “Không riêng vi huynh ta, tất cả mọi người đều biết chuyện đó chỉ có thể do Khâu gia làm ra. Cứ cho là Khâu Quang Viễn không làm thì cũng có người khác trong Khâu gia chấp nhận làm thay hắn!”
“…Lời này là sao?”
“Mấy đời qua, hai nhà Chung gia và Khâu gia kết thông gia với nhau không ít. Nhưng lẽ nào Thái phó đại nhân không biết từ lúc khai quốc đến nay, Chung gia lẫn Khâu gia vẫn luôn ngoài sáng hòa khí, trong tối phân tranh. Trước khi lệnh tôn đại nhân tạ thế, Chung gia đã luôn chiếm thượng phong.” Chung Duẫn hồi tưởng lại quá khứ, như có dư vị nên hơi gồng mình, gằn từng chữ, “Lệnh tôn đại nhân thân là bác sĩ, đế sư, vẫn giữ hổ phù (dấu hiệu để điều binh thời xưa, hình con hổ, chia làm hai mảnh) hồng ngọc, nắm binh quyền của cả Dần quốc, chứ Khâu gia sao có thể so sánh được?”
Chung Dật không tỏ ý kiến, quả thật, thế lực của Chung gia ở Dần quốc hết sức quan trọng, dù cho trong khoảng thời gian phụ thân y bệnh nặng, tự thấy khó gánh trách nhiệm nặng nề nên trao trả hổ phù lại cho tiên hoàng, nhưng địa vị của Chung gia trong triều đường chẳng mảy may lay động. Tuy Chung Dật tránh không suy nghĩ, song y vẫn luôn hiểu Chung gia rớt xuống ngàn trượng là ngay tại một đời này của y. Từ sau khi y bị cách chức, Hoàng hậu bỏ mặc nội định Chung gia, trong triều các quan viên Chung tính còn lại khó tránh khỏi ít nhiều chịu liên lụy.
“Tam vương tử là học trò của Thái phó ngài, nếu cậu ta nắm quyền, Chung gia lại khôi phục như trước. Còn Khâu gia bây giờ sinh theo thời thế, sao chúng ta có thể không công chắp tay dâng cho chúng địa vị ngày hôm nay chúng tranh thủ được?”
Chung Dật nghe Chung Duẫn đường huynh nói nhưng không trả lời ngay, cũng vì chuyện này quá hệ trọng, không thể chỉ vì vài phần hoài nghi mà đã nhận định được. Hai người hàn huyên thêm một lúc, đến khi mặt trời lặn, Chung Duẫn mới rời đi.
Thị nữ đi tiễn khách nhân, rồi bưng thuốc đến, hầu hạ Chung Dật uống. Chung Dật uống thuốc xong có hơi mệt mỏi, lại nằm xuống, nhìn màn che và tua rua trên đỉnh đầu giường, y mê man ngủ, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, một câu nói vang vọng từ xa nhưng rất quen thuộc trỗi lên từ ký ức.
[Rõ ràng chỉ là một hang chuột, mà mấy con chuột cả ngày cứ ngươi tranh ta đoạt trong cái hang, giành nhau chiếm đoạt nửa cái bánh màn thầu nguội lạnh.]
Là Lý Hủ nói.
Nhưng Lý Hủ quá khiêm tốn rồi, chí ít Tề quốc đã sở hữu vạn dặm giang sơn, hẳn phải xem là “cá mè một lứa”, còn Dần quân mới đúng là hang chuột, một cái hang chuột nhỏ bé, hèn mọn lại còn thối nát.