Chung Thái Phó

Đến phủ đệ của Đại tư mã, thị nữ trong phủ dẫn Chung Dật ra đình giữa hồ, giữa đình đang đun trà, Đại tư mã Khâu Quang Viễn ngồi trong đình nhìn ra mặt hồ, có vẻ như cũng mới đến, nghe động tĩnh, hắn quay người lại, thấy Chung Dật đến rồi thì lập tức đứng dậy nghênh đón.

“Thái phó đại nhân.”

“Đại tư mã đại nhân.”

“Mới đến mà đã để Thái phó nhìn thấy nhiều trò hề rồi, thật xấu hổ.” Khâu Quang Viễn tươi cười, mời Chung Dật ngồi vào chỗ, rồi phất tay ra hiệu các thị nữ lui đi, còn mình cũng ngồi xuống, thuần thục pha hai chén trà nóng, “Thái phó mới tỉnh dậy, sao không nghỉ ngơi thêm vài ngày.”

“Công vụ của Đại tư mã bận rộn, không dám để ngài chờ đợi. Huống hồ, chiến sự căng thẳng, những chuyện có liên quan đến chủ của một quốc gia, đứng đầu một quân đội, vẫn nên sớm định đoạt nhằm củng cố quân tâm.”

Khâu Quang Viễn thấy thần sắc của đối phương bình tĩnh, giọng điệu ôn hòa, nhưng ý tứ không hề hàm hồ, thẳng thắn hướng đến ngọc tỷ, hắn tức thời ứng phó không kịp, chỉ đành cúi đầu cười, gạt chén trà qua: “Nếu Thái phó đại nhân đi thẳng vào vấn đề, vậy Khâu mỗ cũng ngay thẳng dứt khoát.”

“Trước kia, câu chuyện về ngọc tỷ… chỉ là kế dụ địch… Nếu không dồn ép đến vậy, sao có thể khiến Chung Ngọc Thương không kiềm chế nổi, hành động tùy tiện.” Nói đến đây, thấy thần sắc Chung Dật ngưng trệ lại, Khâu Quang Viễn không hề rối loạn, hắn nói đĩnh đạc, “Thái phó chớ hiểu lầm, không phải Khâu mỗ muốn bá quyền, mà là… Vừa rồi Thái phó nói rất có lý, chiến sự căng thẳng, tại cửa ải mấu chốt như vậy, bỗng chuyển giao ngọc tỷ, e rằng gây nên biến cố.”

“….” Ý tứ của đối phương đã rất rõ ràng, nhưng Chung Dật biết, một khi bắt đầu cái kế hoãn binh này, thì chẳng biết bao giờ mới chấm dứt được.

“Theo cái nhìn của Khâu mỗ, thế này tốt với cả Tam vương tử và Dần quân… Chi bằng Thái phó quay về, dưỡng thương thêm mấy ngày đi.”

Khâu Quang Viễn nói xong, nâng chén lên uống ngụm trà.

Chung Dật bất động nhìn đối phương, y đã đoán ra được, uống cạn chén trà ấy, Khâu Quang Viễn sẽ đứng dậy tiễn khách, triệt để gác chuyện ngọc tỷ ra sau đầu.

Có lẽ Thế An nghĩ buổi gặp mặt hôm nay là để chứng thực thân phận Tam vương tử, còn Chung Dật biết sự tình sẽ không đơn giản như thế, vậy nên y cũng không phải không chuẩn bị mà đến.

Khâu Quang Viễn uống cạn chén trà, hắn buông chén, đứng dậy muốn rời đi, thì chợt nghe Chung Dật ngồi đối diện bắt chuyện, hỏi: “Chung Ngọc Thương tư thông với địch sợ tội nên đã tự sát, không biết Đại tư mã đại nhân dự định xử trí Chung Duẫn với người của Chung gia thế nào?”

Khâu Quang Viễn cười, nói: “Việc này, đêm qua Khâu mỗ đã kiểm chứng đại khái, Chung Duẫn với những quan viên khác trong Chung gia hẳn không biết chuyện.”


Chung Dật lắc đầu, nhưng chỉ lặp lại câu hỏi một lần nữa: “Không biết Đại tư mã đại nhân dự định xử trí Chung Duẫn với người của Chung gia thế nào?”

Khâu Quang Viễn nhếch mày, lắc đầu cười: “Không xử trí.”

“Tư thông với địch ám sát huyết thống hoàng thất không phải là tội nhỏ, nếu theo luật có thể phạm tội liên đới đến cửu tộc. Đại tư mã đừng nói đây không phải kết quả lý tưởng nhất đối với ngài và Khâu gia.”

“…” Khâu Quang Viễn vốn tưởng Chung Dật chẳng qua là muốn cầu xin, nào nhờ nghe được lời nói như thế, hắn khá khó hiểu nheo mắt lại, nổi hứng thú nghe đối phương nói tiếp.

“Đại tư mã muốn nhổ cỏ tận gốc hơn bất kỳ ai, nhưng bị vướng bởi tình nghĩa sư sinh của Tam vương tử và Chung mỗ mà không dám làm một người mặt đen đại xướng đuổi tận giết tuyệt.”

(*) Mặt đen: Lấy từ màu sắc gương mặt của các nhân vật trong kinh kịch. Màu đen biểu hiện sự cương trực công chính, nghiêm minh (như Bao Công).

Khâu Quang Viễn không tỏ ý kiến, hắn đứng cạnh bàn, buông mắt nhìn Chung Dật ngồi yên ở đấy, chậm rãi nói: “Vậy theo góc nhìn của Thái phó đại nhân, nên làm thế nào?”

“Bãi miễn chức Đình úy của Chung Duẫn, còn lại hết thảy quan viên của Chung gia, các quan hàng tam phẩm thì cắt giảm bổng lộc, hoặc bãi miễn chức vụ, thấy thế nào?”

“…” Vẻ khó hiểu trên mặt Khâu Quang Viễn dần thối lui, thay vào đó là ý cười như hồ ly, hắn lại ngồi vào chỗ, văn nhã vắt chân phất vạt áo không dính hạt bụi, cười nói, “Nếu Khâu mỗ không nghe lầm, Thái phó đại nhân, ngài đang dùng toàn bộ địa vị của Chung gia trên triều đình bàn điều kiện với Khâu mỗ?”

“…” Vệt sáng trong mắt Chung Dật lúc ẩn lúc hiện, y cụp mắt xuống bình thản nói, “Không sai.”

Khâu Quang Viễn suy nghĩ một chốc, nhưng cuối cùng khinh miệt cười: “Nhưng mà Khâu mỗ không phải kẻ ngu, dù cho Khâu mỗ bắt tất cả quan viên của Chung gia vào địa lao, thì trong đình này vẫn còn một người họ Chung, là người Khâu mỗ tuyệt đối không thể động vào. Thái phó, lời này không êm tai cho lắm, nhưng ánh mắt Tam vương tử nhìn ngài như con chó nhìn chủ nhân, chỉ cần ngài ở đây, hiện tại Khâu mỗ động tay động chân nhiều hơn cũng có ý nghĩa gì? Một khi đưa ngọc tỷ ra, Chung gia lại dễ dàng Đông Sơn tái khởi như cũ.”

Chung Dật đã sớm liệu được Khâu Quang Viễn sẽ nghĩ đến những điều đó, y lắc đầu, giương mắt nhìn thẳng vào mắt Khâu Quang Viễn, nói: “Năm đó trong thời gian Chung mỗ phụ tá ấu đế, có một ngày thấy không khỏe, Thái y vấn chẩn xong nói đây là chứng tiêu khát. Lúc đó Chung mỗ nhận ủy thác của cô, vì không phụ lòng ký thác của tiên đế nên thường ngày kiêng khem, quyết tâm bỏ cả rượu. Mà tính ra thì đã là chuyện của 6 năm trước… Theo Đại tư mã, Chung mỗ còn bao nhiêu thời gian?”

(*) Cô: Tiếng tự gọi của các vương hầu thời xưa.


Khâu Quang Viễn nghe thế, nửa tin nửa ngờ đánh giá Chung Dật, nhìn kỹ mới phát hiện sâu trong đáy mắt đối phương là sự mệt nhọc và ốm yếu xanh xao được che giấu cẩn thận.

Mày mi của Khâu Quang Viễn run run, hắn hơi thay đổi sắc mặt, thấp giọng hỏi: “Tam vương tử cũng biết?”

Chung Dật lắc đầu.

Khâu Quang Viễn rủ mắt trầm tư hồi lâu, rốt cục thở dài, giãn gân cốt, cười nói: “Thái phó, trước đây chúng ta không gặp nhau nhiều, nhưng luôn nghe đường muội nhắc đến ngài. Giờ vừa gặp, đúng thật là y hệt với khuôn mẫu nàng miêu tả.”

Chung Dật không hiểu lý do gì mà đối phương nhắc đến chuyện này, nhưng lúc này y không có tâm tình nói chuyện phiếm về việc nhà.

Tựa hồ thấy Chung Dật căng như dây cung, Khâu Quang Viễn cười bất đắc dĩ, “Yên tâm đi, Khâu mỗ sẽ lập tức sắp xếp chuyển giao ngọc tỷ.”

Chung Dật có được câu nói đó của hắn, y thở phào, đậy nắp chén trà, cầm gậy chống bên cạnh tính đứng dậy, thì nghe Khâu Quang Viễn hỏi.

“…Thái phó có biết, ngoại trừ Chung gia, Khâu mỗ muốn làm gì nhất không?”

“…Không biết.”

“Diệt trừ Khâu gia.”

Khâu Quang Viễn cười vui vẻ, phảng phất như đang nói đến một chuyện hiển nhiên. Chung Dật hoài nghi tai mình, vô thức ngẩng đầu lên nhìn Khâu Quang Viễn.

“…Chung gia với Khâu gia, gì mà có công lớn khai quốc, rồi trung quân ái quốc, cần chính phụ quốc, đều chỉ là giả dối. Thành thật mà nói, Chung gia với Khâu gia hưng thịnh, cái hại với Dần quốc lớn hơn nhiều cái lợi.”


“Nghĩa là sao?”

“Thời gian ở Đô thành, ta đảm nhiệm chức quan ngũ phẩm, vô danh trong triều đình, nhưng dù gì cũng là người của Khâu gia, nên trong nhà vẫn xem là sung túc. Ngay lúc ấy, ta không có chí lớn gì, việc yêu thích duy nhất chính là đón nhận rộng rãi các môn khách. Khi đó, trong phủ ta đếm không xuể đủ loại dị sĩ.”

Như hồi tưởng lại rộn ràng của năm đó, con ngươi sâu như đầm nước của Khâu Quang Viễn bỗng biến ảo, hắn vừa cười vừa lắc đầu, thở dài nói: “Rất nhiều người trong số họ học phú ngũ xa, nhưng để bước vào triều đình, thì khó như lên trời. Tại vì sao? Bởi vì người của Chung gia với Khâu gia quá đông, không chừa lại chút không gian nào cho người ngoài chen chân vào.”

(*) Học phú ngũ xa: kiến thức uyên bác, học rộng hiểu nhiều.

“…” Chung Dật khá sửng sốt, lần thứ hai nhìn Khâu Quang Viễn, hiện giờ y mới cảm thấy trước đây mình hoàn toàn nhìn lầm người này.

“Năm năm qua, còn có vài người môn khách theo ta, Thái phó, ngươi nên gặp họ, có người trên thông thiên văn dưới tường địa lý, có người từng du học xung quanh tinh thông các loại Hồ ngữ, còn biết hùng biện liên kết lực lượng cuồn cuộn, trong thiên hạ không tìm được mấy người thế! May mắn nhờ những môn khách này, Khâu mỗ mới có thể bình địa thanh vân tích lũy mong mỏi của dân, một đường bước đến vị trí Đại tư mã hôm nay.”

(*) Thanh vân: có thể hiểu là giới có chức quyền, địa vị cao.

“Nhưng Dần quốc đã vong, chức Đại tư mã còn được bao nhiêu ý nghĩa? Năm đó tại Đô thành, những môn khách trong phủ ta đâu phải chỉ có mấy trăm người? Nếu khi đó họ đều nằm trong hàng ngũ quan lại, thì Dần quốc có thể nào rơi vào tình cảnh như thế? Một vài thời điểm, ta không dám nghĩ đến.”

Chung Dật ca thán: “Đại tư mã quả thật là nhân tài kinh quốc, nếu sinh ở thịnh thế, tất có thành tựu.”

Nhưng Khâu Quang Viễn cười nói: “Khâu mỗ với Thái phó xấp xỉ tuổi nhau, nếu sớm quen biết, nói không chừng đã là bằng hữu tâm giao.”

Chung Dật nghe vậy cũng cười nhạt. Tính ra từ lúc Chung Dật vào đình, thì có lẽ đến giờ khắc này, hai người mới xem là chân chính hài lòng gặp mặt.

***

“Tiên sinh!”

Chung Dật đang ở trong phòng lật xem điển tịch, nghe tiếng gọi ngẩng đầu lên, thấy Chung Thế An vội vã đẩy cửa vào, như lửa đốt chạy đến bên y, nói: “Tiên sinh, sao ngài còn ngồi ở đây. Ngoài kia rối tung hết rồi, Khâu Quang Viễn vì chuyện hôm qua mà trục xuất toàn bộ những quan viên có địa vị quan trọng của Chung gia rồi…”

“Tiên sinh biết.” Thấy cậu gấp đến đầu đầy mồ hôi, Chung Dật vội đẩy trà cầm trong tay sang, “Từ từ uống ngụm nước đi.”

Chung Thế An trông vô cùng lo lắng, cậu lo âu hỏi: “Còn uống nước gì nữa, tiên sinh, lẽ nào an vị nhìn Khâu Quang Viễn bài trừ dị kỷ, độc tài quyền hành? Tiên sinh, chúng ta không nghĩ biện pháp giúp Chung gia sao?”


“Không ở tại triều đường, hiển nhiên sẽ muốn đi những hướng khác nhau, tại thời khắc mấu chốt, trục xuất bọn họ, không phải là chuyện tốt sao?”

“…Tiên sinh?”

“Không nói mấy chuyện này nữa. Thế An gặp Đại tư mã đại nhân rồi, chuyện ngọc tỷ thế nào?”

Chung Thế An ngẩn người, mới nói: “Đại tư mã đã sắp xếp đại điển sắc lập, 2 ngày sau chuyển giao ngọc tỷ, cũng sắc lập Thế An làm Thái tử.”

“Cầu nhân được nhân, không phải việc tốt sao.” Chung Dật mỉm cười nói.

Thế An nhớ đến vụ này, tâm tình quả thật khá kích động, cậu mím môi, vòng qua án thư muốn ôm tiên sinh một cái, nhưng miễn cưỡng bị ánh mắt của đối phương ngăn lại, cậu chỉ đành đứng khựng ra đấy, tay cũng không biết để ở đâu.

Chung Dật nhìn cậu lúng túng, y thở dài, kéo tay cậu đến bên mình ngồi xuống, ý vị sâu xa: “Đã là Thái tử, sau này đạp bằng mọi chông gai, gánh vác trăm bề, đừng tiếp tục trẻ con như vậy nữa.”

“Tiên sinh…” Vành mắt Thế An nong nóng, lo lắng sợ hãi mấy ngày qua bỗng nhiên tiêu tan, thay vào đó là sự cảm động dâng lên trong lòng. Lúc đó cậu cưỡng ép tiên sinh rời khỏi Ung thành, những ngày kế tiếp, cậu vẫn lo cách thức quá khích khiến tiên sinh nổi giận, mặt khác, câu cũng sợ bản thân không có năng lực, chỉ càng làm hại tiên sinh. Nhưng cậu sao quên được, trong lòng tiên sinh cậu vĩnh viễn đứng đầu, dù cho cậu suy nghĩ không chu toàn, hành sự lỗ mãng, liên tục mắc sai lầm lớn nhỏ, tiên sinh vẫn thương cậu nhất như cũ, tim của tiên sinh vĩnh viễn hướng về cậu.

Chung Dật nhìn đôi mắt Thế An không khác là bao so với lần đầu gặp nhau năm 11 tuổi, lòng tràn đầy thương yêu, theo thói quen tính xoa đầu cậu, thì chợt nhớ đến câu nói châm chọc ngày hôm nay của Khâu Quang Viễn, y nhất thời ngừng lại.

Khâu Quang Viễn nói Thế An như con chó con nhìn mình, ngôn từ có thể khuếch đại, nhưng không phải hoàn toàn vớ vẩn. Có trách thì trách 5 năm qua y chưa từng bồi dưỡng Thế An như một Thái tử, nên giờ đây không như mong đợi, suy cho cùng Thế An phải nhanh chóng tự mình chống đỡ một phương, không thể ỷ vào y như trước đây được.

Nên y thu tay về, nói: “Tiên sinh hơi mệt, ngươi trở về đi. Hai ngày nay thời gian gấp rút, nhớ để tâm trù bị, có gì không hiểu cứ hỏi Đại tư mã,  Ngô tướng quân bọn họ, đừng mãi chạy đến chỗ tiên sinh như này.”

“…” Thế An không còn cái nắm tay của tiên sinh, mu bàn tay lạnh lẽo, cậu ngẩng đầu thì thấy tầm mắt của tiên sinh lần thứ hai rơi vào những con chữ, lòng mất mát, nhưng vẫn thuận theo, “Thế An lui ra, tiên sinh nghỉ ngơi tốt nhé.”

Thế An còn quá trẻ tuổi, bỗng nhiên ủy thác trọng trách, cao cao tại thượng cũng chỉ là cái đích của trăm mũi tên, nỗi lo trong lòng Chung Dật không kém phân nào so với Thế An, nhưng cố chấp không thể biểu hiện ra.

Cửa phòng khẽ mở ra khép lại, ánh mắt của Chung Dật rời khỏi cuốn sách, hướng lên cửa sổ để mở, nhìn vóc người thiếu niên cao gầy thất thểu bước từng bước ra sân, rồi dừng bước ở cổng vòm mái tròn.

Thế An dừng lại, mong ngóng quay đầu liếc nhìn, chỉ thấy vẻ mặt tiên sinh bình thản, không vướng bận lật xem điển tịch, cậu nhất thời lắc đầu không nghĩ nữa, rời khỏi đình viện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận