Vì không để bản thân nghĩ lung tung, Khâu Quang Viễn tiến lên vài bước, nhìn Thái tử say ngất trên giường, lạnh lùng cười, nói: “Vốn định thương nghị chuyện Tề quân với Thái tử điện hạ, mà xem dáng dấp thế này là phải đợi đến ngày mai rồi.”
“…”
“Khâu mỗ thật có chỗ không rõ, Chung đại nhân dùng toàn bộ quan viên và tiền đồ của Chung gia để đánh đổi cho Thái tử có cơ hội ăn chơi chè chén thế này à?”
Đương nhiên Chung Dật nghe được ý mỉa mai của Khâu Quang Viễn, lòng y đã lên cơn giận, sao có thể chịu được người ngoài nói châm chọc: “Không nhọc lòng, Đại tư mã đại nhân chỉ cần làm tốt phần việc của ngài là được, không tiễn.”
“…”
Khâu Quang Viễn bị câu nói của y kích động đến nghẹn họng, cuối cùng vẫn không nói gì, chắp tay cáo lui. Trước khi đi, hắn dừng ngoài cửa, quay người nói, “Khâu mỗ để lại hai thị vệ bên ngoài, Chung đại nhân cần giúp đỡ, cứ gọi họ.”
Đại tư mã đi rồi trong phòng lại rơi vào yên tĩnh, chỉ còn tiếng hít thở trầm trầm của thiếu niên trên giường, Chung Dật bực tức thì vẫn cứ bực tức, không phát tác được với Thế An đã bất tỉnh. Sau một lát, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, xuyên qua tấm cửa y nhìn thấy hai bóng người lờ mờ đứng hai bên trái phải trước cửa, chắc là hai thị vệ Đại tư mã chu đáo để lại.
Chung Dật chống gậy đứng dậy, đến chậu nước giặt sạch khăn mặt, lại quay lại mép giường, lau mồ hôi cho Thế An, còn đang lau thì cổ tay bỗng bị siết chặt, khoảng chừng là Thế An bị nước lạnh lau cho tỉnh, mơ hồ giơ tay nắm lấy tay y, không biết vừa mơ thấy gì mà cười đến si ngốc.
Chung Dật thấy cậu như thế, không tự chủ được cong khóe miệng theo, nhưng lòng có phần cay cay, thật ra trong lòng y, Thế An vĩnh viễn vẫn là đứa nhỏ, thiện lương ngốc nghếch, thuần khiết như một tờ giấy trắng. Không phải là y không muốn thương Thế An cả đời, nhưng sau cùng con thiên nga này vẫn muốn đập cánh bay cao, ngắm nhìn trời xanh.
Y khích lệ mình đừng tiếp tục khóa chân Thế An, song kết quả, mới để Thế An rời khỏi tầm mắt mấy ngày mà đã cùng đám người ô hợp kia đến nơi bẩn thỉu xấu xa. Thân hiền thần xa tiểu nhân, này chỉ là một đạo lý đơn giản, mà Thế An để sau đầu, sao không làm Chung Dật lo âu với đau lòng cho được.
Chung Dật miên man nghĩ tâm sự, vài lần muốn rút tay lại, nhưng không biết có phải vì say rượu sức lực quá lớn hay không mà không thể rút ra, sau mấy lần cố gắng, y đành từ bỏ.
Chung Dật ngồi bên giường rất lâu, lâu đến mức y hơi gà gật, mới nghe thấy tiếng kêu khẽ của người nằm trên giường, cậu dần mở mắt.
“Tỉnh rồi?”
Ngôn từ của Chung Dật rất lạnh lùng.
Thế An nghe giọng, kinh ngạc ngước đầu nhìn, nhận ra mặt của đối phương thì lập tức rưng rưng muốn khóc, cứ gọi “Tiên sinh. Tiên sinh.” Gọi đến mức Chung Dật không cách nào mở miệng giáo huấn.
“Tiên sinh… Sao ngươi khước từ chức đế sư, sao đại điển sắc lập ngươi cũng không đến…” Thái tử trẻ tuổi miệng đầy mùi rượu, khóc như người làm từ nước mắt, vừa thút thít vừa nói, “Bọn họ nói ngài với Khâu Quang Viễn liên thủ, hãm hại trung lương, độc tài quyền hành, ta không tin! Tiên sinh… Chỉ có ngươi sẽ không như thế.”
Cổ tay bị người ghì đau, Chung Dật giật mấy lần cũng không thoát được, chỉ có thể gằn từng chữ: “Thế An, ngươi buông tay cái đã.”
“Không! Nếu tiên sinh giận ta mà bỏ đi, thì ta làm Thái tử còn có ý nghĩa gì? Tiên sinh… ta thật sự thích…”
Chung Thế An còn chưa nói ra chữ cuối cùng đã bị một cái tát bất ngờ tát cho quay đầu đi, cậu mới miễn cưỡng ngừng lại.
“Ngươi làm Thái tử là vì Dần quân, vì thiên hạ, hay là vì ta?”
Cái tát đó rốt cục giúp Chung Thế An tỉnh táo hơn đôi chút, cậu yên tĩnh lại, thấy mình dần tỉnh rượu, nhưng chẳng có nghĩa lý gì, vì dù cho có không uống rượu, thì cậu vẫn say trong lòng yêu thích tiên sinh. Nước mắt giàn giụa thấm ướt gối, giọng nói tức giận của tiên sinh quanh quẩn bên tai. Cậu muốn nói mình làm Thái tử là vì phục Dần, vì thiên hạ, nhưng cũng là vì tiên sinh! Điều này chẳng có gì mâu thuẫn cả, chỉ là tiên sinh không hiểu mà thôi.
Đó chỉ là “hồ đồ”, “lạc lối” mà tiên sinh nhận định, có lẽ dưới cái nhìn của y, chẳng qua chỉ là một phần tình cảm thông thường.
Chảy nước mắt đủ rồi, cậu chống đệm ngồi dậy, áp sát vào tiên sinh đang hờn giận, người đó sau khi phẫn nộ, dường như phát hiện ra gì đó, cầm gậy muốn vươn người tách ra, nhưng lại bị kéo ngã vào trong giường.
“Thế An?” Cho dù đến giờ vẫn cố hết sức không đề cập đến, nhưng dĩ nhiên Chung Dật sẽ không quên chuyện khó xử trong rừng hoa đào năm trước, thấy tình cảnh tương tự sắp diễn ra, tiếng báo động trong lòng đã nổi dậy mãnh liệt, nhưng mới đẩy người bên trên ra một chút thì càng bị đè mạnh xuống.
Chung Thế An che hai mắt của mình, vẫn muốn đi trên con đường dẫn đến bóng tối. Nói cậu tổn hại đến luân thường cũng được, nói cậu chỉ có chút chí khí thế này cũng không sao, cậu muốn tiên sinh, ngay bây giờ, tại thời khắc này.
Có cơn say yểm trợ, cậu càng không kiêng dè gì.
Gậy của Chung Dật ngã xuống giường, tay ra sức đẩy người học trò nằm đè trên người mình, tuy y không luyện võ, nhưng tốt xấu gì cũng là thân thể và khí phách của một người trưởng thành, Thế An mới 16 tuổi, thể trạng còn chưa thành hình, nếu chỉ so sánh khí lực, hai người nhất thời khó phân thắng bại.
Nhưng dù sao Chung Thế An cũng nằm ở phía trên, sau vài lần bị cản trở kéo không được thắt lưng tận chức trách của tiên sinh, cậu liền nắm lấy tay phải y, từ hộc tủ kín đầu giường tìm được dây thừng, cột chặt lên góc giường.
Cổ tay bị cột chặt, Chung Dật biến đổi cả sắc mặt, biết tình huống đã chuyển biến đột ngột, y còn chưa kịp đưa tay giải cứu, đối phương đã ra tay với cổ tay trái được tự do của y. Gần như không tốn quá nhiều sức, Thế An cột tiên sinh trên giường, cuộc tranh đấu này tiêu hao thể lực rất lớn, cố định được tiên sinh rồi, cậu tạm thời thẳng lưng dậy há miệng thở dốc.
“…” Hai tay mất đi tự do, giờ khắc này vẻ mặt của Chung Dật tuyệt đối có thể dùng câu ngập trong tai ương để miêu tả. Thế An ngồi trên đùi y buông mắt nhìn y, sau khi bình ổn hô hấp, cậu không vồ vập va chạm, mà thậm chí giơ tay khẽ vuốt mặt Chung Dật, nói trấn an: “Tiên sinh, đừng sợ mà. Thế An sẽ rất nhẹ nhàng cẩn thận.”
Nói xong, Thế An cúi người hôn tiên sinh, nhưng người dưới thân nghiêng đầu đi, nhìn chăm chăm vào dây thừng cột chặt tay phải, chưa từ bỏ ý định vùng vẫy vài lần.
Nụ hôn ấm nóng rơi vào bên tai, nhưng Thế An không nản, dây dưa hôn xuống, ngón tay lướt xuống từ gò má, như đang mở đường cho nụ hôn nhỏ vụn. Cậu mơn trớn cổ, thăm dò vào vạt áo trước, lướt trên xương quai xanh, dịu dàng đến nỗi như đang nựng khẽ búp hoa đang chờ nở, dần cởi ra y phục tuyết trắng ngoan ngoãn bảo bọc thân thể ấm áp.
Thân thể quanh năm không tiếp xúc với ánh nắng trắng đến chói mắt, đầu v* nhạt màu trên lồng ngực bằng phẳng giờ sung huyết run run vì sự động chạm như có như không vừa rồi, đây là lần đầu tiên Thế An nhìn thấy thân thể của tiên sinh, chỉ cần nhìn tiên sinh xốc xếch y phục nằm dưới người mình, cậu đã hít thở ồm ồm.
Cậu từng xem chủ nhân của thân thể này như mây trắng trên trời, cây quế trong trăng, cao cao tại thượng, trong sạch không tỳ vết. Lúc ấy, mặc dù cậu khát vọng, nhưng từng thầm tuyên thệ trong lòng sẽ không cố thử phương thức như thế để có được tiên sinh. Nhưng hôm nay, cậu lại thấy tiên sinh không phải thuần khiết như trong tưởng tượng.
Bắt đầu từ khi nào? Thế An bỗng nghĩ đến vấn đề ấy, bắt đầu từ khi nào mà cậu cảm thấy tiên sinh không sạch sẽ.
Không phải vì phát hiện quan hệ của Lý Hủ với tiên sinh, từ nhỏ Chung Thế An đã thông minh, từ lúc chưa qua tuổi thành nhân, cậu đã đoán được Lý Hủ làm gì với tiên sinh. Nhưng mấy cái dấu hôn ác ý lưu lại ấy có thể nào làm bẩn được tiên sinh trong lòng cậu, nên không phải.
Chân chính khiến cậu thay đối, là ngày hôm đó…
Cái ngày ngồi trong xe ngựa, chính miệng tiên sinh nói y thích Lý Hủ. Nói trong lòng y có Lý Hủ.
Trước ngày hôm đó, Chung Thế An nghĩ đến tiên sinh là thấy đau lòng.
Tiên sinh không phải tự nguyện, tiên sinh có nỗi khổ tâm của riêng mình, tiên sinh chỉ là sống nhờ sống gửi nên không thể làm gì, tiên sinh bảo vệ mình…
Chung Thế An viện đủ các cớ tốt đẹp để bảo vệ tiên sinh thánh khiết không nhiễm bụi trần của lòng cậu.
Nhưng ngày đó, tiên sinh lại vứt bỏ toàn bộ những cái cớ tốt đẹp cậu dành cho tiên sinh, chứng minh hết thảy suy đoán của Chung Thế An chỉ là lừa mình dối người.
Cũng bắt đầu từ ngày đó, cánh đồng tuyết mênh mông trong tâm Chung Thế An từ từ nhiễm bẩn. Cậu bỗng nhận ra xưa nay tiên sinh không phải thánh nhân, tiên sinh giống mình, cũng có sắc dục và vọng niệm.
Đã thế thì, cớ làm sao cậu không thể đưa tay chạm đến? Lý Hủ chạm được, cớ làm sao cậu không thể chạm?
Có lẽ cần phải như Lý Hủ, cứng rắn lưu lại dấu ấn không thể xóa lên thân tiên sinh, vậy thì bất luận tiên sinh có gào khóc giãy giụa thế nào, cuối cùng tâm y cũng sẽ bị đánh gục ngã, rơi vào ôm ấp của cậu.
Chung Thế An bừng tỉnh lấy lại tinh thần từ dòng suy nghĩ, cậu phát hiện tiên sinh không cố giật cổ tay vô nghĩa nữa, y tuyệt vọng rồi, không cử động, yên tĩnh như đã chết.
“Thái tử điện hạ.”
Giọng nói quen thuộc, xưng hô xa lạ, nháy mắt phá vỡ sự tĩnh lặng.
Chung Thế An theo tiếng gọi ngẩng đầu nhìn mặt tiên sinh, nhưng khi đối diện với ánh mắt y, đôi mắt ân cần và thương yêu giờ khắc này lại đen như bóng tối, ngập đầy sự thất vọng sâu không thấy đáy.
Tiên sinh, đừng mà… Đừng nhìn Thế An như thế…
Quả thật Chung Thế An không thể hô hấp nổi trong ánh nhìn ấy, cậu cúi đầu lảng tránh ánh mắt y, lại nghe thấy giọng tiên sinh mang theo vài phần run run nói.
“Đây chính là… hiếu kính mà ngươi nói?”
Trái tim Chung Thế An tự cho là vững như thành đồng vách sắt nháy mắt nứt vỡ sụp đổ.
Hết chương 40.
====================
Lời tác giả: Thịt viết được một nửa tự nhiên thấy nếu tiếp tục phát triển thế này sẽ đả kích quá lớn đến tiên sinh, có là người dai sức đến mấy cũng không chấp nhận nổi. Nên vẫn quyết định để Thế An dừng cương trước vực thẳm, bèn phải miễn cưỡng xóa đi 2000 chữ *** chưa xong. Khóc ròng *huhu* tui đi kiểm điểm sao tui không có giới hạn như vậy.