Ngôn Cảnh Tắc mang theo toàn bộ gia sản của ma tu bị mình giết chết, rồi rời khỏi huyệt động mà nguyên chủ sáng lập.
Nguyên chủ lần này rời Kình Thiên Tông ra tới thăng cấp, mang không nhiều đồ cho lắm, còn toàn bộ tiêu hao xong rồi —— hắn biết mình hơn phân nửa sẽ chết, liền để lại tất cả gia sản ở Kình Thiên Tông, tính toán để lại cho hậu bối.
May mắn có một ma tu tới, bằng không trên người Ngôn Cảnh Tắc một khối linh thạch cũng chẳng có, trên đường trở về sẽ rất gian nan.
Đương nhiên hiện tại cũng không dễ dàng.
Nguyên chủ thăng cấp sâu trong núi non Quỳnh Sơn, nơi này phi thường nguy hiểm, cũng không có người nào, hắn phỏng chừng phải đi mất mấy tháng mới có thể đi ra ngoài.
Sau khi xuyên thành một người trâu bò ngầu lòi như vậy, chuyện đầu tiên hắn phải làm thế mà lại là đi bộ mấy tháng ra khỏi núi lớn nguy hiểm….
Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy mình có hơi thảm.
May mà từ trên người ma tu kia được đến pháp khí mặt nạ vô cùng lợi hại, không chỉ có thể hoàn toàn thay đổi bộ dáng hắn, còn có thể che giấu hơi thở hắn, làm bọn yêu thú đáng sợ trong núi non Quỳnh Sơn, tất cả đều bỏ qua hắn.
Ngôn Cảnh Tắc đi đi dừng dừng, một bên quen thuộc các loại pháp quyết, một bên dùng gia sản của ma tu kia tới dưỡng thương, bất tri bất giác đã đi được một tháng.
Ma tu kia có một cái túi trữ vật, một cái nhẫn trữ vật, túi trữ vật đều để vật phù hợp thân phận đệ tử ngoại môn Kình Thiên Tông, trong nhẫn trữ vật lại là các loại bảo vật mà gã thân là ma tu Nguyên Anh kỳ lấy được.
****Truyện chỉ được đăng tại 2 nơi là https://hikariare.wordpress.com và watt---pad (w,a,t,t,p,a,d) Kaorurits.
Hiện tại Ngôn Cảnh Tắc đem các loại tài nguyên gã vất vả lấy được tiêu hao một cách sạch sẽ, cũng chỉ là…… Đem thực lực của mình từ mới vừa bước vào Luyện Khí kỳ, “tăng lên” tới Luyện Khí tầng năm.
Đệ tử ngoại môn Kình Thiên Tông trên cơ bản đều là Luyện Khí kỳ, trên thân phận bài của ma tu này biểu hiện thực lực của gã là Luyện Khí tầng bốn, hắn hiện giờ Luyện Khí tầng năm, có thể nói mình ở bên ngoài rèn luyện thì thực lực tăng lên một ít, vừa vặn tốt.
Ngày này, Ngôn Cảnh Tắc tiếp tục đi về phía trước.
Phục sức hắn lột từ trên người ma tu kia, phục sức đệ tử ngoại môn Kình Thiên Tông sớm đã rách tung toé, nhưng tinh thần lại rất không tồi, tốc độ đi đường còn nhanh hơn.
Tuy hắn không thể ngự kiếm phi hành, nhưng có thể sử dụng linh lực tới đẩy nhanh tốc độ đi.
Đúng lúc này, thân phận bài Kình Thiên Tông trên tay Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên sáng lên.
Thân phận bài Kình Thiên Tông là một kiện pháp khí nhận chủ cấp thấp, ma tu kia dùng thân phận ngụy trang nhận chủ, hiện tại Ngôn Cảnh Tắc cũng có thể trực tiếp dùng.
Mà giờ phút này, thân phận bài đột nhiên sáng lên, thuyết minh gần đây có người của Kình Thiên Tông đang cầu cứu.
Ngôn Cảnh Tắc nghĩ nghĩ, dựa theo lệnh bài chỉ thị đi về phía trước.
Bất luận như thế nào, đi xem cũng không sao.
Trong sơn cốc nào đó trong núi non Quỳnh Sơn, có một hồi đại chiến đang tiến hành.
Một thanh niên mày kiếm mắt sáng, vô cùng anh tuấn, mặc một thân hắc y đang đại chiến với một con yêu thú.
Con yêu thú nọ có hai sừng, lại có vó ngựa, tựa ngựa mà không phải ngựa, tựa trâu mà không phải trâu, bộ dáng quái dị…… Đây là yêu thú độc hữu của Quỳnh Sơn bên này - “ngưu mã thú”.
Ngưu mã thú thích ăn linh thực, cũng giỏi tìm kiếm linh thực, còn là tọa kỵ cực tốt, là một trong những linh thú mà người tu chân thích nuôi dưỡng nhất.
Kỳ thật linh thú hay yêu thú, bản chất không có gì khác nhau, đều là động vật biết tu luyện, chỉ là người tu chân thường gọi con mình nuôi là linh thú, gọi những con tự sinh ra và lớn lên ở ngoài là yêu thú.
Giết yêu thú không ai quản, giết linh thú…… Chủ nhân linh thú sẽ tới tìm phiền toái ngay!
Con ngưu mã thú trước mắt này thân hình cao lớn, nhìn sừng nó còn có thể nhìn ra nó mới vừa thành niên không lâu, cố tình nó còn có thực lực Trúc Cơ hậu kỳ……
Ngưu mã thú như vậy, dù là một ít cao thủ Nguyên Anh kỳ thấy cũng sẽ động tâm, muốn thu phục —— chính bọn họ không dùng được, cũng có thể cấp cho đệ tử môn hạ!
Mà giờ phút này, thanh niên hắc y kia cũng chí tại tất đắc với con ngưu mã thú này.
Y đồng dạng là thực lực Trúc Cơ hậu kỳ, vũ một thanh kiếm đến uy vũ sinh phong, lúc đối chiến với ngưu mã thú, tuy hiểm nguy trùng trùng, y còn bị thương, nhưng ngưu mã thú kia cũng càng ngày càng nóng nảy…… Chỉ cần tiếp tục đi xuống, có lẽ y có thể thu phục được ngưu mã thú.
Nhưng vào lúc này, lệnh bài đệ tử Kình Thiên Tông trên người y sáng lên.
Y nhíu mày, phân tâm một cái, suýt chút nữa bị sừng của ngưu mã thú đâm vỡ bụng, cũng may y kịp thời thu hồi tâm thần, tiếp tục chiến đấu.
Nhưng dù vậy, tiết tấu của y cũng có chút rối loạn.
Y đang cố gắng điều chỉnh, đúng lúc này, đột nhiên có người ngự kiếm mà đến, mấy cái pháp quyết đi xuống, bỗng làm ngưu mã kia thú ngã xuống mặt đất.
Thanh niên hắc y không còn đối thủ, đứng thẳng đương trường, nhìn về phía người tới.
Chỉ có đạt tới Kim Đan kỳ mới có thể ngự kiếm phi hành, người tới này, đó là cao thủ Kim Đan kỳ trẻ tuổi nhất Kình Thiên Tông, Tư Đồ Giang Ninh.
Tư Đồ Giang Ninh là đệ quan môn của đương nhiệm tông chủ Kình Thiên Tông - Sùng Dương chân nhân, bối phận cực cao không nói, người ở Kình Thiên Tông đều biết, Sùng Dương chân nhân là coi hắn ta như người nối nghiệp mà bồi dưỡng.
Hai ngàn năm trước, thiên tài tu luyện của các môn phái đều sẽ không đi làm tông chủ môn chủ, rốt cuộc làm tông chủ môn chủ sẽ tiêu hao số lượng lớn thời gian của bọn họ, làm bọn họ khó có thể phi thăng.
Nhưng hiện giờ đại đa số người đều khó có thể phi thăng, các môn phái cũng đã quen làm người ưu tú nhất, thực lực mạnh nhất trong môn phái làm tông chủ môn chủ.
Tư Đồ Giang Ninh từ không trung rơi xuống, liếc mắt một cái liền thấy được ngưu mã thú trên mặt đất, hắn ta lấy ra một cái ngự vòng, bèn ném về hướng ngưu mã thú kia, nhưng lại bị thanh niên hắc y cầm kiếm ngăn lại.
Ngự vòng và kiếm của thanh niên hắc y chạm vào nhau, phát ra một tiếng 'keng', rơi trên mặt đất, cùng lúc đó, thanh niên hắc y kia cũng đã bị thương, lui về phía sau vài bước rồi phun ra một ngụm máu.
Tư Đồ Giang Ninh bất mãn mà nhìn về phía thanh niên hắc y: “Ngươi là…… Tô Mặc Tu? Ngươi đây là ý gì?!”
Thanh niên hắc y, cũng chính là Tô Mặc Tu lau máu nơi khóe miệng, ngẩng đầu nhìn về phía Tư Đồ Giang Ninh: “Tư Đồ sư thúc, ngưu mã thú này là của ta.”
Tư Đồ Giang Ninh đều bị giận đến bật cười: “Ngươi không đối phó được nó, ta cứu ngươi, ngươi còn nói nó là của ngươi?”
“Ta có thể đối phó!” Tô Mặc Tu nói.
“Nếu ngươi có thể đối phó, vì sao lại cầu cứu?” Tư Đồ Giang Ninh nổi giận, “Cút!”
Tô Mặc Tu không nhúc nhích, đứng trước mặt con ngưu mã thú kia: “Không phải ta cầu cứu.”
“Tư Đồ sư thúc, thật xin lỗi, là ta cầu cứu.” Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên lại chui ra mấy đệ tử Kình Thiên Tông, mà trong đó có một vị thanh niên mặc bạch y, mang theo gương mặt em bé lại mang đầy xin lỗi mà nói: “Tô sư huynh vốn là bị thương, lại cùng ngưu mã thú chiến đấu hồi lâu, ta sợ y xảy ra chuyện, mới có thể cầu cứu.”
Lúc Tư Đồ Giang Ninh đối mặt Tô Mặc Tu không có khẩu khí tốt gì, nhưng quay đầu lại nhìn thấy thanh niên này, sắc mặt lại mềm mại hơn rất nhiều: “Vu Lâm, ngươi cũng ở đây sao? Ngươi bị thương!?”
Tư Đồ Giang Ninh nói đến một nửa, liền phát hiện trên người mấy người đối diện này đều có thương tích, tức khắc có chút sốt ruột.
“Tư Đồ sư thúc, chúng ta đều bị thương, mới không giúp được Tô sư huynh……” Vu Lâm lại áy náy mà nhìn về phía Tô Mặc Tu: “Tô sư huynh, ta cũng là quá lo lắng cho ngươi nên mới xin giúp đỡ, thật xin lỗi……”
Tô Mặc Tu không nói chuyện, lạnh lùng mà nhìn Vu Lâm.
Y và Vu Lâm không phải trên danh nghĩa một sư phụ, Vu Lâm còn bái nhập Kình Thiên Tông chậm hơn y mười năm, hai người theo lý sẽ không có quá nhiều tiếp xúc.
Nhưng không biết vì sao, y chung quy cứ gặp phải Vu Lâm này, Vu Lâm này còn hay tìm phiền toái cho y.
Chẳng hạn như lần này y đến núi non Quỳnh Sơn rèn luyện, liền đụng phải đám người Vu Lâm, Vu Lâm bọn họ chọc một con yêu thú, hại y bị thương thì thôi, Vu Lâm còn vào thời điểm y thật vất vả tìm được ngưu mã thú mình muốn, ý đồ thu phục thì xin đồng môn xung quanh giúp đỡ, làm hại ngưu mã thú vốn nên thuộc về y bị Tư Đồ Giang Ninh đánh bại.
Hiện tại y cứng rắn nói ngưu mã thú này là của y, ngược lại như là không biết tốt xấu.
“Ta không cần ngươi xin giúp đỡ.” Tô Mặc Tu mặt không biểu cảm mà trần thuật sự thật.
Y vừa dứt lời, người bên cạnh Vu Lâm liền nói: “Tô sư huynh, ngươi rõ ràng đã chịu đựng không nổi! Vu sư huynh cũng là sợ ngươi xảy ra chuyện nên mới xin giúp đỡ, ngươi còn không biết tốt xấu…… Nếu không có Vu sư huynh, nói không chừng ngươi đã bị con ngưu mã thú này đâm vỡ bụng!”
Người bên cạnh Vu Lâm tổng cộng có bốn người, trừ Vu Lâm, còn có hai nam một nữ.
Trước hết nói chuyện chính là một nam, theo sát, nữ hài tử duy nhất trong đó cũng nói: “Đúng vậy, bọn ta cứu ngươi, ngươi trả lại bày sắc mặt cho bọn ta xem.”
Tư Đồ Giang Ninh cũng thật không cao hứng.
Tình trạng thân thể Tô Mặc Tu thật sự không tốt, thật ra con ngưu mã thú kia, trước khi hắn ta ra tay thì căn bản không bị thương gì.
Ngoài ra, Tô Mặc Tu và ngưu mã thú kia đều là Trúc Cơ hậu kỳ, mọi người đều biết, người tu chân cùng cấp bậc, trừ phi có được pháp khí lợi hại, bằng không là đánh không lại yêu thú cùng cấp bậc, mà Tô Mặc Tu…… Vị sư phụ kia của y ở Kình Thiên Tông có tiếng nghèo, y căn bản là không có pháp khí tốt gì!
Tư Đồ Giang Ninh vốn là không thích Tô Mặc Tu, hiện tại càng thêm chán ghét, cảm thấy người này không biết tốt xấu.
Nhưng con ngưu mã thú nọ, hắn ta cũng không muốn…… tay Tư Đồ Giang Ninh vừa động, kiếm của hắn ta bèn hướng về ngưu mã thú kia, muốn giết chết nó.
Tô Mặc Tu đứng trước ngưu mã thú, phát hiện động tác của hắn ta, lập tức huy kiếm ngăn cản, nhưng kiếm của y và kiếm của Tư Đồ Giang Ninh đụng phải, kiếm của y lập tức bị chặt gãy.
Pháp khí bị hao tổn, Tô Mặc Tu còn phun ra một ngụm máu.
Này còn chưa tính, sau khi kiếm của Tư Đồ Giang Ninh chặt gãy kiếm của y, vẫn đâm tới con ngưu mã thú….
Tô Mặc Tu thay đổi sắc mặt.
Y sinh ra trong tiểu gia tộc nào đó ở Tu Chân giới Thương Lan giới, gia tộc của y đời đời kiếp kiếp đều lấy gieo trồng linh thực, chăn nuôi linh thú mà sống.
Ngưu mã thú tính tình dịu ngoan, thực lực lại mạnh, sau khi thu phục không những có thể giúp bọn họ giữ nhà hộ viện, còn có thể giúp bọn họ quản lý gieo trồng linh thực.
Một năm trước, con ngưu mã thú nhà y nuôi trước kia tuổi già qua đời, người trong nhà thật không quen, nên y mới muốn bắt một con ngưu mã thú đưa về.
Con ngưu mã thú đã mất kia ở nhà y lâu rồi, rất có linh tính, khi y còn bé từng chiếu cố y nữa, chuyện này làm y rất có hảo cảm với ngưu mã thú, một chút cũng không muốn con ngưu mã thú này chết!
Trên thực tế, y có nắm chắc thu phục ngưu mã thú, cũng là vì y hiểu biết tập tính của ngưu mã thú…… Y vốn là tính toán sau khi rao hết tinh lực của ngưu mã thú sẽ lấy linh thực nó thích ăn ra, thương lượng với nó!
Tô Mặc Tu còn định lại cản, nhưng căn bản ngăn không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh kiếm kia chĩa vào ngưu mã thú đã ngất xỉu trên mặt đất.
Mắt thấy con ngưu mã thú sắp phải mất mạng, chợt một đống bùa chú từ bên cạnh vứt ra, lại tròng lên vài tầng phòng hộ lên người ngưu mã thú.
“Đôm đốp đôm đốp” một trận vang lên, thanh kiếm kia đâm thủng vài tầng phòng hộ, cũng bị ngăn cản trong chốc lát, Tô Mặc Tu lại lần nữa ra tay, cuối cùng cản lại một kiếm này, cứu lấy con ngưu mã thú.
Sắc mặt Tư Đồ Giang Ninh càng khó nhìn, nhìn về phía phương hướng ném ra bùa chú: “Ai?”
Lời hắn ta còn chưa dứt, bỗng thấy một người trẻ tuổi mặc phục sức đệ tử ngoại môn Kình Thiên Tông rách tung tóe từ bên kia đi ra.
Người này đúng là Ngôn Cảnh Tắc.
Hắn từ sau thân cây ra tới, trước tiên lo lắng mà nhìn thoáng qua Tô Mặc Tu, lại nhìn về phía Tư Đồ Giang Ninh: “Con người ngươi thật là quá đáng, cướp ngưu mã thú của người khác không thành, liền định giết nó!”.