Chung Tình 2


Kình Thiên Tông là môn phái lớn nhất Thương Lan đại lục, cũng là môn phái tu chân có nhân số nhiều nhất.

Kình Thiên Tông có đệ nhất cao thủ Tu chân giới là Hạo Nhiên chân nhân, còn có ba cường giả Xuất Khiếu kỳ, cùng với mười mấy cường giả Nguyên Anh kỳ, còn cao thủ Kim Đan kỳ thì càng có hơn hai trăm người!
Phải biết rằng, ở bên ngoài, cao thủ Kim Đan kỳ đều có thể khai tông lập phái!
Tông môn lớn, nhân số nhiều, quản lý cũng rất nghiêm khắc.

Tô Mặc Tu học rất nhiều công pháp đều không thể tự mình truyền thụ cho người khác, cũng may y có một ít hiểu được của riêng mình, có thể dạy cho Tiêu Dạ.

Tô Mặc Tu dạy lại rất nghiêm túc.

Mấy thứ này, với Ngôn Cảnh Tắc mà nói đều đặc biệt dễ hiểu.

Nhưng tuy hắn nghĩ như vậy, nhưng lắng nghe lại cực kỳ nghiêm túc.

Hắn muốn biết trình độ của Tô Mặc Tu.

Trình độ của Tô Mặc Tu còn rất không tồi, cơ sở thật vững chắc.

Nhưng y cũng có khuyết điểm, đại khái là do bái sư phụ không quá đáng tin cậy, rất nhiều tri thức của Tô Mặc Tu là tự học, học học một hồi…… Liền có chút mâu thuẫn.

Những thứ này ảnh hưởng không lớn với tu luyện, nhưng sẽ làm người lúc hiểu rõ càng thêm khó khăn…… Ngôn Cảnh Tắc làm bộ lơ đãng hỏi vài câu.

Tô Mặc Tu sửng sốt, qua một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, vừa hồi thần liền nói: “Thì ra là thế! Xác thật hẳn là thế này! Trước kia ta nghĩ sai rồi!”
Tiếp theo y lại nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Đa tạ! Trách không được người trong tông môn đều sẽ thu đệ tử…… giảng thuật với người khác tri thức mình từng học có thể gia tăng lý giải của mình, học được thứ mới……”
Tô Mặc Tu hứng thú bừng bừng, tiếp tục giảng giải.

Ngôn Cảnh Tắc đối với chuyện này cũng không bài xích.

Cẩn thận ngẫm lại, hắn và Tô Mặc Tu ở bên nhau, nếu không nói chuyện tu luyện…… Chẳng lẽ muốn nói chuyện sinh hoạt hằng ngày?
Nhưng mấy thứ sinh hoạt, nói chuyện chút xíu thôi là hắn lòi ngay!
Hắn ngay cả nơi ở đệ tử ngoại môn Kình Thiên Tông trông như thế nào cũng không biết.

Đặc biệt là Tô Mặc Tu trò chuyện trò chuyện, nói nói kích động, còn sẽ dán chặt vào hắn……
Ngôn Cảnh Tắc và Tô Mặc Tu cùng nhau ngồi trên lưng ngưu mã thú.


Bởi vì Ngôn Cảnh Tắc tu vi thấp, nên Tô Mặc Tu bảo hắn ngồi ở phía trước, chính mình ngồi ở phía sau.

Tô Mặc Tu rất cẩn thận, không dễ dàng đụng vào hắn, hai người ít nhất cách nhau một nắm tay, nhưng trò chuyện trò chuyện một hồi, có đôi khi Tô Mặc Tu sẽ đã quên mất chuyện này, tới gần hắn……
Ngôn Cảnh Tắc đối với tới gần như vậy phi thường chờ mong.

Tô Mặc Tu thật ra là cố ý làm như vậy.

Sau khi ý thức được mình thích đệ tử ngoại môn Kình Thiên Tông tên là Tiêu Dạ này, y liền muốn thử một phen.

Y có thể nhìn ra tới, Tiêu Dạ này rất có hảo cảm với y, nhưng y không biết hảo cảm này vì sao mà đến.

Vì thế, cùng Tiêu Dạ cưỡi chung một con thú, y đã vài lần tới gần Tiêu Dạ.

Y có thể cảm giác được, Tiêu Dạ không bài xích y tới gần, tựa hồ còn rất thích.

Cho nên Tiêu Dạ…… Có lẽ cũng thích y!
Tô Mặc Tu cao hứng trong lòng, bèn càng dụng tâm mà dạy dỗ Tiêu Dạ.

Y không để bụng tu vi bạn lữ của mình, chẳng sợ Tiêu Dạ thực lực thấp hơn y, y cũng không ngại, nhưng y không hy vọng bạn lữ của mình bởi vì thực lực thấp thọ mệnh ngắn, thế nên không có biện pháp bồi cạnh bên y trải qua dài dòng nhân sinh.

Nhưng mà, giảng giảng một hồi…… Tô Mặc Tu đột nhiên ý thức được có chỗ không đúng.

Tiêu Dạ đưa ra vấn đề, một đám…… đều quá “gãi đúng chỗ ngứa”!
Sau vài lần liên tiếp bởi vì Tiêu Da ra vấn đề nghĩ thông suốt một vài nơi mình nghi hoặc, trái tim Tô Mặc Tu nhấc lên.

Trước kia, y cũng không phải một người hay đề phòng người khác.

Nhưng mấy năm gần đây phát sinh một chút chuyện, lại làm y không thể không đề phòng người ta.

Những việc này, cơ hồ đều có quan hệ với Vu Lâm.

Vu Lâm cũng không biết là chuyện như thế nào, chung quy hay tìm y phiền toái, lấy chuyện làm người khác hiểu lầm y làm niềm vui.


Y ở Kình Thiên Tông nhiều năm, tuy rằng bởi vì tính cách nên bằng hữu không nhiều lắm, nhưng vốn cũng là có một ít bằng hữu, nhưng sau đó, những bằng hữu đó của y, không biết vì sao đều thành bằng hữu của Vu Lâm, rời xa y.

Còn có người rõ ràng không thích y, lại cố ý tiếp cận y.

Những thứ đó thật ra không ảnh hưởng y là bao, ngược lại làm y không có ngoại vật ảnh hưởng, có thể chuyên tâm tu luyện, nhưng sau khi chuyện Vu Lâm có được lưu li tịnh thể truyền ra, y chợt ý thức được, chính mình cũng có được lưu li tịnh thể.

Vu Lâm có phải đã phát hiện cái gì, mới cố ý nhằm vào y không?
Vu Lâm phát hiện, người khác có khi nào cũng biết hay không?
Từ sau đó trở đi, y đã rất khó lại tin tưởng người khác, chỉ nghĩ dựa vào chính mình.

Hiện tại Tiêu Dạ, một đệ tử ngoại môn lại hiểu nhiều tri thức như vậy……
Tâm tình Tô Mặc Tu nháy mắt kém đi.

Y thích Tiêu Dạ, Tiêu Dạ lại có thể là cố tình tiếp cận y…… Không, Tiêu Dạ có lẽ là có nỗi khổ gì đó.

Tô Mặc Tu thuyết phục chính mình, tiếp tục cùng Tiêu Dạ nói chuyện phiếm.

Sau đó phát hiện trên người Tiêu Dạ có rất nhiều chỗ không hợp lý.

Chẳng hạn như…… Đối với vật mọi người ở Tu chân giới hiện tại đều biết, Tiêu Dạ thế nhưng không biết.

Y rất nhanh đã dời đề tài đi, không để Tiêu Dạ nhận thấy được khác thường, trong lòng lại nặng trĩu.

Ngôn Cảnh Tắc xác thật không có nhận thấy được khác thường, hắn đang rầu rĩ phải làm sao mới theo đuổi được Tô Mặc Tu.

Hiện tại Tô Mặc Tu rõ ràng là coi hắn như vãn bối tuổi còn nhỏ, nhiệt huyết mà dạy dỗ hắn, nếu hắn theo đuổi Tô Mặc Tu, liệu Tô Mặc Tu có khi nào không để ý tới hắn nữa không?
Dù Tô Mặc Tu đáp ứng hắn, đến cuối cùng phát hiện hắn kỳ thật là lão tổ tông hơn hai ngàn tuổi, này……
Hắn mang cái mặt nạ cùng Tô Mặc Tu nói chuyện yêu đương, quả thực chính là gạt người.

Nhưng muốn hắn thẳng thắn……
Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên hỏi: “Tô sư thúc, ngươi gặp qua Hạo Nhiên chân nhân chưa?”
Tô Mặc Tu nói: “Gặp qua một lần, làm sao vậy?”
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ta vẫn luôn rất sùng bái Hạo Nhiên chân nhân! Tô sư thúc, Hạo Nhiên chân nhân là thế nào?”

Ngôn Cảnh Tắc hoàn mỹ mà sắm vai một tu sĩ bình thường sùng bái Hạo Nhiên chân nhân.

Tô Mặc Tu cũng không khả nghi, rốt cuộc trên thế giới này, người sùng bái Hạo Nhiên chân nhân có quá nhiều!
“Ta chỉ gặp qua chân nhân một lần vào mười năm trước, gương mặt ngài hiền từ, đối với người thì thân thiết, thực lực siêu quần……” Tô Mặc Tu nói về Hạo Nhiên chân nhân trong trí nhớ của mình, lúc nói còn phi thường sùng kính.

Y cũng rất sùng bái Hạo Nhiên chân nhân.

Ở Kình Thiên Tông, không ai không sùng bái Hạo Nhiên chân nhân cả!
Tô Mặc Tu cảm thấy lão nhân kia nhìn đặc biệt hiền từ.

Ngôn Cảnh Tắc: “……”
Hắn có loại cảm giác…… nếu mình nói cho Tô Mặc Tu biết hắn là Hạo Nhiên chân nhân, Tô Mặc Tu sẽ cúi đầu quỳ lạy liền.

Lại nói tiếp, một trong những nguyên nhân nguyên chủ không thích đến Kình Thiên Tông lắc lư chính là do người Kình Thiên Tông quá coi trọng nguyên chủ, nâng đến quá cao, thế cho nên nguyên chủ mỗi lần lên sân khấu, mọi người đều kích động đến không chịu được, còn có không ít người quỳ xuống…… Nguyên chủ rất xấu hổ, dứt khoát không ra nữa.

“Ngươi cứ chăm chỉ tu luyện, trở thành đệ tử nội môn, sau đó sẽ có cơ hội nhìn thấy Hạo Nhiên chân nhân!” Tô Mặc Tu cổ vũ Ngôn Cảnh Tắc.

Tuy rằng y cảm thấy người trước mắt này có chút không thích hợp, nhưng nghĩ tới nghĩ lui…… Cảm thấy người này hẳn là cái loại tầm sư học nghệ.

Người này chung quy không có khả năng là ma tu lẻn vào Kình Thiên Tông, đúng không?
Kình Thiên Tông cũng không phải là nơi muốn tới thì tới!
Tốc độ ngưu mã thú đi đường vô cùng nhanh!
Đặc biệt là, con ngưu mã thú Tô Mặc Tu thu phục này còn đã Trúc Cơ hậu kỳ.

Lộ trình Ngôn Cảnh Tắc vốn dự tính mình phải đi một tháng, cuối cùng con ngưu mã thú chỉ tốn mười ngày công phu, đã đi xong rồi.

Bọn họ rời khỏi núi non Quỳnh Sơn.

Mười ngày nay, hai người ngoại trừ nói chuyện phiếm, chính là ở trên lưng ngưu mã thú đả tọa nghỉ ngơi, cơ hồ không hề rời lưng ngưu mã thú……
Hàn huyên mười ngày như vậy, giữa hai người nhiều thêm một sự ăn ý, nhưng cũng nhiều thêm chút rối rắm.

Tô Mặc Tu cảm thấy đệ tử ngoại môn gọi là Tiêu Dạ này hiểu biết quá nhiều, còn Ngôn Cảnh Tắc….

Hắn vài lần nói chuyện với Tô Mặc Tu về Hạo Nhiên chân nhân, sau đó liền nghe được Tô Mặc Tu một câu một lời gọi lão tổ tông!
Thật là mệt tim!
Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ cái này…..

L Bọn họ rốt cuộc rời núi non Quỳnh Sơn, đi vào thế giới nhân loại!
Sau khi đi khỏi núi non Quỳnh Sơn, Tô Mặc Tu không nói hai lời bèn tìm một khách điếm muốn hai phòng tiến hành rửa mặt, y còn muốn chút thức ăn, tính toán cùng Ngôn Cảnh Tắc ăn.


Mà Ngôn Cảnh Tắc…… Hắn nhanh chóng mà xử lý mình sạch sẽ, liền đi ra cửa, đi bán đồ trong túi trữ vật của nguyên chủ, mua đan dược cho Tô Mặc Tu.

Ba ngày này, Tô Mặc Tu có ăn một ít linh thực và đan dược để trị thương, nhưng đan dược Tô Mặc Tu dùng đều rất bình thường, linh thực này kia thì càng không nhất định đối chứng.

Vậy sẽ tổn thương thân thể Tô Mặc Tu!
Tuy hắn có lưu li tịnh thể, tương lai có thể giúp Tô Mặc Tu tinh lọc một chút, nhưng đó là chuyện sau này, hiện tại vẫn nên cẩn thận một chút.

Thậm chí…… Tô Mặc Tu có khả năng, căn bản không muốn trở thành bạn lữ của hắn, cùng hắn song tu!
Hắn cùng Tô Mặc Tu nói chuyện phiếm thì phát hiện Tô Mặc Tu người này không giống người thường, y một lòng muốn dựa vào chính mình, hoàn toàn không có ý tưởng đi lối tắt.

Ừm, nếu hắn muốn Tô Mặc Tu, dù Tô Mặc Tu không muốn đi lối tắt thì cũng có thể bức bách Tô Mặc Tu cùng hắn ở bên nhau, nhưng hắn không muốn vậy.

Nhưng thật ra thứ như lưu li tịnh thể này…… Nguyên chủ năm đó cự tuyệt những người theo đuổi nọ, một là người khác cũng không phải là thật lòng, thứ hai là trình độ tinh lọc của lưu li tịnh thể có hạn.

Nếu mãi giúp người khác tinh lọc, thể chất lưu li tịnh thể này thậm chí sẽ dần dần biến mất.

Nhưng người sở hữu lưu li tịnh thể có thực lực rất mạnh mà nói, năng lực tinh lọc cũng có thể trở nên mạnh hơn…… Hắn và Tô Mặc Tu tu vi khác biệt lớn như vậy, dù hắn vẫn luôn giúp Tô Mặc Tu tinh lọc thì cũng không ảnh hưởng gì đến hắn cả.

Từ từ, hắn hiện tại còn chưa nhất định có thể khôi phục thực lực đâu……
Việc cấp bách vẫn là khôi phục thực lực, lại khôi phục dung mạo.

Chờ hắn khôi phục được dung mạo rồi lại theo đuổi Tô Mặc Tu, chắc sẽ không đến mức làm người ta cảm thấy hắn là trâu già như ông cố nội gặm cỏ non.

Ngôn Cảnh Tắc bán đi mấy thứ pháp khí, lại mua rất nhiều đan dược trân quý.

Lúc chủ tiệm cửa hàng kia nhìn hắn, trong mắt tràn đầy tham lam, nhưng không dám làm động tác nhỏ nào, dù sao hắn cũng là người Kình Thiên Tông.

Mua xong đan dược, Ngôn Cảnh Tắc đang muốn trở về, đột nhiên nghe được có người nói, gần đây xuất hiện một cái bí cảnh.

Đó thật ra cũng không thể nói là bí cảnh, nó kỳ thật là huyệt mộ của đại năng nào đó vào rất nhiều rất nhiều năm trước.

Hơn hai ngàn năm trước, thế gian này linh lực dư thừa, có vài đại năng sẽ dùng cấm chế linh tinh để phong ấn một phương thiên địa cho bản thân sử dụng, thậm chí lấy làm chỗ chôn mình sau khi chết đi.

Hiện tại theo thời gian trôi qua, linh lực không đủ để duy trì cấm chế vận chuyển, một phương thiên địa kia hiển lộ ra tới, đồ vật bên trong liền thành tài nguyên vô số người tranh đoạt.

Ngôn Cảnh Tắc lúc này cũng rất động tâm.

Cùng lúc đó, Vu Lâm vẫn luôn chờ bên ngoài núi non Quỳnh Sơn cũng lộ vẻ vui mừng trên mặt —— bí cảnh ở trong sách làm Tô Mặc Tu thăng cấp Kim Đan, có được chỗ tốt cực lớn kia, đến rồi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận