Trên ngọn núi Sùng Dương chân nhân cư trú lôi vân cuồn cuộn, sư phụ Tô Mặc Tu, vị Lạc Sư chân nhân đã đạt Kim Đan đỉnh từ lâu kia, đang đón Nguyên Anh kiếp.
Lạc Sư và Nguyên Anh kỳ vốn là chỉ kém một bước, mấy ngày nay nghe một đám đại năng luận đạo, tự nhiên có điều thể ngộ, đương nhiên mà nghênh đón Nguyên Anh kiếp.
Bởi vì từ Ngôn Cảnh Tắc nơi đó biết được sau này linh lực sẽ không giảm bớt nữa, thậm chí sẽ chậm rãi khôi phục, Lạc Sư tâm thái cực tốt, Nguyên Anh kiếp này cũng độ đến phi thường thuận lợi!
Chờ chút phòng ở sót lại của Sùng Dương chân nhân này hoàn toàn hóa thành tro bụi, Kình Thiên Tông liền nhiều thêm một Nguyên Anh chân nhân.
Sùng Dương chân nhân vội vàng chạy về ngọn núi mình cư trú: “……” Nhà y ở hoàn toàn không còn rồi, y có thể xây kịp nhà trước khi sư thúc tổ tổ chức đại điển đạo lữ không đây?
Từ từ, sư thúc tổ tính toán khi nào tổ chức đại điển đạo lữ?
Trước đó vậy mà y quên hỏi mất, thật sự quá thất trách!
Sùng Dương chân nhân trước đó bởi vì một lòng nhớ thương phải vì sư thúc tổ nhà mình tổ chức một cái đại điển đạo lữ long trọng, nên hoàn toàn không có chú ý đến đệ tử của mình muốn thăng cấp, hiện tại cũng đã quên sau khi đệ tử thăng cấp, đi khích lệ đệ tử của mình.
Cũng may Lạc Sư người này…… Không thèm để ý.
Những người khác thăng cấp xong, có người ngửa mặt lên trời cười to, có người ý chí phấn chấn cho người đi chuẩn bị đại điển Nguyên Anh, cũng có người lập tức đi rửa mặt…… Nhưng hắn thăng cấp xong, mặc quần áo bị sét đánh tiêu ngồi xuống phế tích, thế mà bắt đầu quen thuộc thân thể cùng linh lực của mình sau khi thăng cấp.
Hắn không có tính toán quay về ngọn núi của mình —— không chừng khi nào đó Hạo Nhiên chân nhân sẽ qua đây, lại giảng cái gì đó nữa thì sao…… Hắn quyết không thể đi!
Không chỉ mỗi Lạc Sư tưởng như vậy, những người trước đó nghe Ngôn Cảnh Tắc nói mấy ngày mấy đêm cũng đều nghĩ như vậy, nên…… Một người cũng chẳng đi.
Trên đỉnh núi rách nát của Sùng Dương chân nhân, tụ tập mấy chục Nguyên Anh chân nhân.
Ở Kình Thiên Tông, rất nhiều cao thủ Kim Đan kỳ sau khi bên này xuất hiện kiếp vân* Nguyên Anh, liền sôi nổi tới đây.
(*mây tụ tập khi độ kiếp xuất hiện, ở đây thăng cấp Nguyên Anh nên là kiếp vân Nguyên Anh, nếu lên cấp khác thì kiếp vân khác)
Trước đó Lạc Sư đang thăng cấp, điểm chú ý của bọn họ đều ở trên người Lạc Sư, nhưng hiện tại Lạc Sư đã thăng cấp hoàn thành, bọn họ cũng chú ý tới những Nguyên Anh chân nhân đó.
Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào? Nơi này sao lại có nhiều Nguyên Anh chân nhân như vậy?
Sùng Dương chân nhân trước đó không cho bọn họ lại đây chính là bởi vì nguyên nhân này ư?
Nhưng nếu là như thế này, sao Lạc Sư lại ở đây?
Sùng Dương chân nhân coi trọng Lạc Sư đến vậy?
Y cho người mua sắm đồ vật, sẽ không vì tổ chức đại điển Nguyên Anh cho Lạc Sư đấy chứ?
Mọi người nhìn Lạc Sư vừa mới thăng cấp Nguyên Anh ngồi ở giữa một đám cao thủ Nguyên Anh, trong lòng chua lòm không chịu được.
Kình Thiên Tông bên này cãi cọ ồn ào, bên kia, Ngôn Cảnh Tắc và Tô Mặc Tu đang nói chuyện.
“A Tu, chuyện ta chưa được ngươi đồng ý liền nói chúng ta muốn cử hành đại điển đạo lữ…… Thật xin lỗi.” Ngôn Cảnh Tắc lại xin lỗi lần nữa.
Tô Mặc Tu: “……” Này có cái gì mà thật xin lỗi đâu chứ?
Trước đó lúc bọn họ còn chưa trở lại Kình Thiên Tông, y đã muốn cùng Ngôn Cảnh Tắc ký kết khế ước đạo lữ rồi!
Chú ý tới Tô Mặc Tu không nổi giận, Ngôn Cảnh Tắc tâm tình rất tốt, lại nói: “A Tu, đại điển đạo lữ của chúng ta tổ chức long trọng một chút, thế nào? Đến lúc đó người có uy tín danh dự ở Tu chân giới hẳn đều sẽ lại đây…… Người nhà của ngươi có phải cũng phải đi mời không? Chúng ta cùng đi một chuyến?”
Trước đó hắn cùng Tô Mặc Tu nói chuyện phiếm cũng đã phát hiện, Tô Mặc Tu rất coi trọng người nhà của y.
Con ngưu mã thú kia là Tô Mặc Tu muốn đưa cho người nhà dùng.
“Ta tự mình đi là được.” Tô Mặc Tu ban đầu không nghĩ tới điểm này, hiện tại nghe Ngôn Cảnh Tắc vừa nói vậy, không thể tránh né mà động tâm.
Đã thật lâu y không gặp người nhà của mình rồi, y muốn trông thấy bọn họ.
“Vậy không được, ngươi không ở bên người ta, ta sẽ rất bất an…… Ta muốn đi theo ngươi.” Ngôn Cảnh Tắc phản đối.
Tô Mặc Tu: “……” Lời này thì quá giả! Ngươi đã hai ngàn hơn tuổi rồi còn làm nũng, hình như không tốt cho lắm?
Nhưng với y mà nói, Ngôn Cảnh Tắc nguyện ý đi cùng y, là chuyện tốt.
Hai người cuối cùng quyết định cùng nhau đi về nhà Tô Mặc Tu, mau chóng đón người nhà Tô Mặc Tu đến Kình Thiên Tông.
Đây cũng là vì tránh cho việc sau khi bọn họ quan hệ truyền ra, có người theo dõi người nhà Tô Mặc Tu, xuống tay với người nhà Tô Mặc Tu.
Sau khi quyết định, Ngôn Cảnh Tắc lập tức gọi Sùng Dương chân nhân đến, bảo Sùng Dương chân nhân tuyển mấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ của Kình Thiên Tông đi cùng mình.
Hắn vẫn rất tiếc mạng, trước khi thực lực của mình khôi phục lại, hắn sẽ cẩn thận hơn một chút.
“Sư thúc tổ, ta sẽ đi cùng với ngài!” Sùng Dương chân nhân liền nói ngay.
Ngôn Cảnh Tắc có chút cạn lời, khuyên nhủ: “Sự vụ ở Kình Thiên Tông đều phải nhờ ngươi xử lý, ngươi vẫn là nên ở lại Kình Thiên Tông cho thỏa đáng, ngươi tìm vài người khác đi cùng ta là được.”
Sùng Dương chân nhân vô cùng mất mát, nhưng Ngôn Cảnh Tắc đã nói như vậy, y cũng không thể phản đối, chỉ có thể không tình nguyện mà từ Kình Thiên Tông tuyển chọn năm cao thủ Nguyên Anh kỳ mạnh nhất đi hầu hạ sư thúc tổ nhà mình.
Nhưng y chuẩn bị một ít lễ vật, bảo những người này đưa cho người Tô gia.
Tuy rằng y không thể tự mình đi Tô gia, nhưng cũng muốn trước mặt người Tô gia xoát đủ cảm giác tồn tại chứ bộ!
Thời điểm Sùng Dương chân nhân bận việc, Ngôn Cảnh Tắc dùng một ít đan dược, đem thực lực của mình tăng lên tới Trúc Cơ hậu kỳ.
Thực lực của hắn mạnh hơn, thần thức liền có thể dùng nhiều hơn vài lần, như vậy dù trên đường gặp phải Diệp Phá Thiên thì cũng không cần sợ.
Ngày thứ mười Ngôn Cảnh Tắc và Tô Mặc Tu trở lại Kình Thiên Tông, lại rời khỏi Kình Thiên Tông, đi đến nơi mà gia tộc Tô Mặc Tu đang ở.
Thực lực Ngôn Cảnh Tắc chưa hoàn toàn khôi phục, cũng không thể ngự kiếm phi hành, nhưng bọn họ hiện tại đã không cần ngồi ngưu mã thú lên đường nữa —— một trong năm Nguyên Anh chân nhân cùng hắn đến Tô gia đã cống hiến ra tàu bay chuyên dụng của mình!
Tàu bay này rất lớn, chia làm hai tầng, Ngôn Cảnh Tắc và Tô Mặc Tu ở tầng trên, năm cao thủ Nguyên Anh kỳ thì hoan thiên hỉ địa mà ở lại tầng dưới.
Có thể cùng lão tổ tông ra cửa, bọn họ thật sự rất là vui!
Phải biết rằng trước kia, bọn họ muốn gặp lão tổ tông cũng không gặp được!
Từ khi có đạo lữ, trên người lão tổ tông thật sự nhiều thêm rất nhiều nhân khí.
Kình Thiên Tông.
Sùng Dương chân nhân nhìn theo tàu bay rời đi, thở dài một hơi.
Sao sư thúc tổ không cho y đi theo kia chứ!
Có điều sư thúc tổ đi rồi, y cũng có thể nhân cơ hội này mà bố trí lại Kình Thiên Tông một phen.
Sùng Dương chân nhân lập tức tìm người, muốn sửa lại rất nhiều kiến trúc Kình Thiên Tông, nơi y ở càng yêu cầu xây lại.
Những công việc này thì đệ tử Luyện Khí kỳ Trúc Cơ kỳ là có thể làm, Sùng Dương chân nhân mắt nhìn phế tích được dọn sạch đi, phòng ốc mới chậm rãi xây dựng, đột nhiên ý thức được, hình như mình đã quên cái gì.
Rốt cuộc y đã quên cái gì?
Sùng Dương chân nhân suy nghĩ trong chốc lát, mới nghĩ đến…… Y đã quên Vu Lâm và Tư Đồ Giang Ninh!
Hai người này bị y nhốt trong pháp khí đã được mười ngày.
Hiện tại sư thúc tổ không ở, vừa lúc y có thể tìm hai người này ra, thẩm vấn kĩ lưỡng một phen.
Rốt cuộc vì sao Vu Lâm muốn gạt y? Còn có Tư Đồ Giang Ninh, hắn ta thế mà vì lấy lòng Vu Lâm, xuống tay với đồng môn……
Sùng Dương chân nhân vung tay lên, liền thả Vu Lâm cùng Tư Đồ Giang Ninh ra.
Vu Lâm cùng Tư Đồ Giang Ninh ở trong pháp khí tối tăm không ánh mặt trời đã lâu, cuối cùng gặp lại ánh sáng, đều có phần hoảng hốt.
Tư Đồ Giang Ninh sau khi bị nhốt vào pháp khí thì càng thêm hối hận, nhưng hắn ta đã phí rất nhiều tâm tư trên người Vu Lâm, lại cũng luyến tiếc buông Vu Lâm ra như vậy, cho nên ở trong pháp khí cũng có chiếu cố Vu Lâm nhiều.
Nhưng mà Vu Lâm cũng không cảm kích, hoặc là nói…… gã không rảnh cảm kích.
Gã một lòng cảm thấy Hạo Nhiên chân nhân kia là giả, sau khi bị nhốt vào pháp khí thì chỉ lo nói chuyện này với Tư Đồ Giang Ninh: “Hạo Nhiên chân nhân kia tuyệt đối là giả! Hạo Nhiên chân nhân đã chết ở núi non Quỳnh Sơn rồi!”
“Tại sao sư phụ ngươi muốn nhốt chúng ta lại?”
“Tô Mặc Tu và ma tu cấu kết với nhau, tại sao sư phụ ngươi không giết hắn?”
……
Nghe Vu Lâm ồn ào như vậy, mặt Tư Đồ Giang Ninh đều đen.
Vu Lâm dựa vào cái gì cảm thấy rằng Hạo Nhiên chân nhân đã chết ở núi non Quỳnh Sơn?
Lúc ấy Vu Lâm đi Quỳnh Sơn, hắn ta vẫn luôn theo ở phía sau, cách đến không xa, bên người Vu Lâm còn đi theo những người khác…… Theo hắn ta biết, Vu Lâm căn bản chưa từng gặp được Hạo Nhiên chân nhân!
Sau đó, Tư Đồ Giang Ninh cũng không thèm để ý đến Vu Lâm nữa.
Cũng bởi vậy, sau khu bị Sùng Dương chân nhân thả ra, Tư Đồ Giang Ninh không chút do dự quỳ xuống đất nhận sai.
Sùng Dương chân nhân thấy thái độ hắn ta không tồi, liền nói: “Ngươi và Tô Mặc Tu rốt cuộc có ân oán gì? Nói đi!”
Tư Đồ Giang Ninh lại không dám giấu giếm, thậm chí không dám kể thiên hướng về mình, chậm rãi nói ra tất cả chuyện giữa mình và Tô Mặc Tu.
Sùng Dương chân nhân nghe hắn ta nói xong, tức giận đến không chịu được.
Trước đó lúc Tư Đồ Giang Ninh nói chuyện này với y, toàn thiên về bên hắn ta, hiện tại cùng sự kiện đổi một góc độ khác mà xem…… Vu Lâm bụng dạ khó lường, Tư Đồ Giang Ninh cũng có sai lầm!
Tô Mặc Tu bị ấm ức, sư thúc tổ tự nhiên muốn giúp Tô Mặc Tu ra mặt…… Dù ngụy trang thành đệ tử ngoại môn Luyện Khí kỳ, sư thúc tổ cũng không phải người nguyện ý bị thiệt thòi.
Sùng Dương chân nhân hỏi xong Tư Đồ Giang Ninh, lúc này mới cởi bỏ phong ấn Vu Lâm: “Ngươi lại có cái gì muốn nói? Tại sao ngươi muốn gạt ta?”
Trước đó Vu Lâm bị Sùng Dương chân nhân phong ấn giọng nói, nói không ra lời, hiện tại cuối cùng có thể mở miệng, gã vội vàng nói: “Chưởng môn, Hạo Nhiên chân nhân kia là giả!”
Sùng Dương chân nhân đều bị tức đến bật cười: “Ngươi còn hồ ngôn loạn ngữ!”
“Ta không có hồ ngôn loạn ngữ, ta nói đều là sự thật!”
“Chẳng lẽ ta còn nhận không ra sư thúc tổ?” Sùng Dương chân nhân hỏi lại.
Vu Lâm ngây ngẩn cả người.
Cẩn thận ngẫm lại, Sùng Dương chân nhân xác thật không có khả năng nhận sai, chẳng lẽ…… Tiêu Dạ kia thật sự là Hạo Nhiên chân nhân?
Sao có thể!
Sùng Dương chân nhân nói: “Tiêu Dạ nguyên bản xác thật là ma tu, nhưng hắn đã sớm bị sư thúc tổ giết chết, Tiêu Dạ cùng Tô Mặc Tu ở bên nhau từ đầu tới đuôi đều là sư thúc tổ.
Sư thúc tổ còn nói, hắn chưa bao giờ ngầm nói cái gì với ngươi cả……”
Vu Lâm nghe Sùng Dương chân nhân nói như vậy, ngốc tại đương trường.
Hóa ra như thế này…… tình huống trong sách đã thay đổi!
Hạo Nhiên chân nhân không chỉ không chết, thế nhưng còn giết chết Tiêu Dạ, dùng thân phận Tiêu Dạ!
Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Tiêu Dạ kia và Tô Mặc Tu thân cận như vậy…… Cho nên Hạo Nhiên chân nhân thật sự coi trọng Tô Mặc Tu?
Này cũng quá vớ vẩn!
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, chuyện này hình như…… Cũng không ngoài ý muốn?
Tô Mặc Tu là nam chính!
Gã cướp đi người thích Tô Mặc Tu, Tô Mặc Tu phải nhận được bàn tay vàng khác thôi….
Tô Mặc Tu vốn dĩ là nam chính, hiện tại vẫn là nam chính như cũ.
Cho nên, mặc kệ gã có nỗ lực thì cũng vô dụng?
Vu Lâm oán trời trách đất, lại không nghĩ rằng, nếu gã chăm chỉ tu luyện, không nghĩ đi thương tổn người khác, kỳ thật hoàn toàn có thể trôi qua rất khá ở Kình Thiên Tông.
Thậm chí, cuộc sống của Tô Mặc Tu mà gã biết đến trong sách cũng không nhất định tốt bao nhiêu, thậm chí không nhất định là Tô Mặc Tu muốn.
Mà bây giờ gã một lòng hại người, tự nhiên cũng phải làm tốt chuẩn bị bị phản phệ lại.
Sùng Dương chân nhân lại hỏi vài câu, nhưng Vu Lâm không nói một lời.
Gã không dám để cho người khác biết mình là xuyên thư, dứt khoát cái gì cũng không nói.
Sùng Dương chân nhân thấy thế cũng bực, trực tiếp đem Vu Lâm và Tư Đồ Giang Ninh một lần nữa thu vào pháp khí nhốt lại, tính toán chờ sư thúc tổ nhà mình trở về, lại giao bọn chúng cho sư thúc tổ xử lý.
Vu Lâm lần này nóng nảy: “Chưởng môn! Chưởng môn!”
Nhưng mà mặc kệ gã kêu như thế nào, đều không có chút đáp lại.
Thậm chí ngay cả Tư Đồ Giang Ninh đều không để ý đến gã.
Sùng Dương chân nhân nói không nhiều lắm, nhưng Tư Đồ Giang Ninh đại khái đoán ra là chuyện như thế nào.
Tuy rằng chuyện Tiêu Dạ kỳ thật là sư thúc tổ làm hắn ta có chút tiêu tan ảo ảnh, nhưng nghĩ đến lời nói lúc trước của Tiêu Dạ, nghĩ đến mình trong mắt sư thúc tổ thế mà lại là người như vậy, hắn ta liền sống không còn gì luyến tiếc.
Tư Đồ Giang Ninh yên lặng tự kỷ, đột nhiên lại nhớ tới một sự kiện, hỏi Vu Lâm: “Mấy người bên cạnh ngươi đâu? Bọn họ đi đâu rồi?”
Vu Lâm cứng lại rồi.
Mấy người bên người gã kia đến quê quán của Tô Mặc Tu.
Ở trong sách, sau khi Tô Mặc Tu ở núi non Quỳnh Sơn được ngưu mã thú đã đặc biệt về nhà một chuyến, lúc ấy Tô gia vừa lúc có mâu thuẫn với một gia tộc khác, Tô gia còn bị chèn ép…… Nhưng bởi vì Tô Mặc Tu đã đến, gia tộc đã chèn ép Tô gia kia cuối cùng không thể không tới cửa nhận lỗi.
Gã cảm thấy Tô Mặc Tu đã xong rồi, bèn nghĩ Tô gia tốt nhất cũng có thể xong đời, dứt khoát bảo mấy tuỳ tùng của mình đi giúp một chút gia tộc có thù oán với Tô gia..