Gần đây Tu chân giới có một tin tức đặc biệt kinh người truyền lưu ra —— Hạo Nhiên chân nhân muốn tổ chức đại điển đạo lữ, ký kết khế ước đạo lữ cùng một tu sĩ Kim Đan kỳ của Kình Thiên Tông.
Đại đa số người, lúc mới vừa nghe thấy tin tức đều cảm thấy là tin giả.
Nhưng nhìn động tác của Kình Thiên Tông…… tin tức này rõ ràng là sự thật!
Rốt cuộc là cao thủ Kim Đan kỳ nào may mắn như vậy, thế mà lại được Hạo Nhiên chân nhân coi trọng?
Mọi người hỏi thăm khắp nơi, cùng lúc đó, cũng có rất nhiều người chạy đến Kình Thiên Tông.
Trong lúc nhất thời, Kình Thiên Tông lại hội tụ trên trăm vị Nguyên Anh chân nhân, cơ hồ tất cả Nguyên Anh chân nhân đều tới Kình Thiên Tông.
Có điều, Nguyên Anh chân nhân trước đó được đến Ngôn Cảnh Tắc chỉ điểm, những Nguyên Anh chân nhân này thì không có cơ hội đó.
Ban đầu, những người đó là tới Kình Thiên Tông hỗ trợ, Ngôn Cảnh Tắc tự nhiên phải cho chỗ tốt, nhưng những người này người nào cũng có, hắn cũng không thể quá không có giá.
Thậm chí, chuyện hắn có thương tích không thể phát huy thực lực cũng không cần thiết bị người khác biết.
Ngôn Cảnh Tắc trước đó bị mai phục ở Thất Mang, có nghĩ đến chuyện muốn đem tin tức Tiêu Dạ bị nhốt ở Kình Thiên Tông truyền ra, dẫn Diệp Phá Thiên lại đây, diệt trừ cây châm trong lòng nguyên chủ này.
Nhưng sau lại phát hiện người Kình Thiên Tông cũng ở hiện trường, lại sợ Tô Mặc Tu bị người hiểu lầm cấu kết với ma tu, dứt khoát liền từ bỏ tính toán này.
Hắn hiện tại gióng trống khua chiêng mà thả ra tin tức mình muốn cùng Tô Mặc Tu kết làm đạo lữ, vận khí tốt mà nói, Diệp Phá Thiên cảm thấy là bẫy rập, không dám lại đây, vì thế hắn thuận lợi cùng Tô Mặc Tu ký kết khế ước đạo lữ, chờ về sau thân thể tốt rồi lại tìm Diệp Phá Thiên xử lý gã.
Vận khí không tốt mà nói…… Diệp Phá Thiên rất cừu thị hắn, thừa dịp hắn muốn tổ chức đại điển đạo lữ tới tìm hắn phiền toái…… Đến lúc đó Kình Thiên Tông có rất nhiều Nguyên Anh chân nhân, thần thức của hắn lại đủ mạnh, muốn bắt lấy Diệp Phá Thiên cũng không phải không có khả năng.
Sau khi mang theo người Tô gia trở lại Kình Thiên Tông, Ngôn Cảnh Tắc liền an trí người Tô gia trên ngọn núi mình cư trú.
Ngọn núi hắn ở kia vô cùng lớn, còn tràn ngập linh lực, ở mấy ngàn người đều không thành vấn đề, càng đừng nói Tô gia tính toán đâu ra đấy cũng chỉ có mấy trăm người.
Hắn thậm chí còn có thể cung cấp thổ địa còn lớn hơn linh điền trước kia của Tô gia cho người Tô gia dùng.
Một gia tộc muốn truyền thừa đi xuống thì không thể chỉ dựa vào người khác, bởi vậy Ngôn Cảnh Tắc vẫn để người Tô gia làm nghề cũ của họ, đương nhiên, hắn dạy một thêm một ít phương pháp trồng linh thực cho bọn họ.
Người Tô gia học cái khác thì chậm, nhưng học cái này vẫn rất nhanh, còn vô cùng thấy hứng thú…… Trừ số rất ít người, tất cả còn lại đều xuống ruộng bận việc.
Ngôn Cảnh Tắc liền nhân cơ hội này dạy Tô Mặc Tu tu luyện.
Nhưng Tô Mặc Tu tu luyện chưa được bao lâu, Sùng Dương chân nhân liền tới, nói là thẩm vấn qua Vu Lâm vài lần, Vu Lâm cái gì cũng không nói, hỏi Ngôn Cảnh Tắc nên làm cái gì bây giờ.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Tư Đồ Giang Ninh quá ngạo khí…… Chặt đứt tài nguyên của hắn, để hắn đi Quỳnh Sơn rèn luyện trăm năm.
Vu Lâm và người bên cạnh huỷ bỏ tu vi thể chất, trục xuất khỏi Kình Thiên Tông.”
Ở Kình Thiên Tông là có trừng phạt như đưa đi Quỳnh Sơn “rèn luyện”, rèn luyện này đương nhiên không phải thật sự rèn luyện, còn phải làm rất nhiều công việc, chẳng hạn như giúp Kình Thiên Tông thu thập tài nguyên.
Trong lúc này đây, Tư Đồ Giang Ninh rất khó tu luyện ổn thỏa, thanh danh càng sẽ xuống dốc không phanh, hắn ta nguyên bản có rất lớn hy vọng có thể thăng cấp Nguyên Anh, hiện tại muốn thăng cấp rất khó khăn.
Còn Vu Lâm bọn họ…… Vu Lâm thế nhưng cho người động thủ với Tô gia!
Người này tâm địa quá ác độc, không giữ được!
Kình Thiên Tông huỷ bỏ tu vi chính là sẽ khiến người này không bao giờ có thể tu luyện nữa, hoàn toàn trở thành người thường, thậm chí sau này Vu Lâm bọn họ muốn tu ma cũng không thể…… trừng phạt này đối với kẻ nào đó mà nói, sợ là so với việc giết bọn chúng, càng làm cho bọn chúng thống khổ hơn.
Ngoài ra, Ngôn Cảnh Tắc nghe Sùng Dương chân nhân miêu tả về Vu Lâm, liền phát hiện người này có vấn đề…… Hắn bảo Sùng Dương chân nhân đem Vu Lâm trục xuất môn phái, cũng là muốn nhìn một chút xem sau này Vu Lâm sẽ làm gì.
“Dạ, sư thúc tổ!” Sùng Dương chân nhân ứng, lại cảm thấy sư thúc tổ nhà mình tính tình thật sự quá tốt.
“Từ từ.” Tô Mặc Tu đột nhiên hỏi: “Ta có thể đi gặp Vu Lâm không?”
“Đương nhiên có thể!” Sùng Dương chân nhân lập tức nói.
Vu Lâm và Tư Đồ Giang Ninh vẫn luôn bị Sùng Dương chân nhân nhốt trong pháp khí, chỉ có lúc thẩm vấn mới bị thả ra.
Trong lúc này, Tư Đồ Giang Ninh biểu hiện không tồi, nhưng Vu Lâm vẫn không hợp tác.
Nhưng dù vậy, Sùng Dương chân nhân vẫn điều tra ra không ít chuyện, chẳng hạn như nhiều năm trước, Vu Lâm cũng đã bắt đầu nhằm vào Tô Mặc Tu.
Sùng Dương chân nhân đối với kẻ này có thể nói càng ngày càng chán ghét, thậm chí ngay cả Tư Đồ Giang Ninh cũng chịu đả kích lớn.
Hắn ta vẫn luôn cho rằng Vu Lâm là một người đơn thuần, không nghĩ tới sự thật hoàn toàn tương phản, từ lúc bắt đầu hắn ta đã bị lừa.
Có điều chính hắn đối với Vu Lâm tâm tư cũng không thuần tịnh, chỉ có thể nói xứng đáng bị liên lụy.
Hôm nay, hai người lại bị phóng ra.
Tư Đồ Giang Ninh ủ rũ cụp đuôi, trạng thái của Vu Lâm cũng rất kém cỏi.
Nhưng dù vậy, hai người vẫn là nhìn về trước, sau đó liền thấy được…… Tô Mặc Tu.
Hận ý trong mắt Vu Lâm rốt cuộc che lấp không được.
Tô Mặc Tu rất khó hiểu, tại sao Vu Lâm lại hận y?
Phải biết rằng trước kia, Vu Lâm là nơi chốn mạnh hơn y, y và Vu Lâm cũng không có thù.
“Ngươi vì cái gì vẫn luôn nhằm vào ta?” Tô Mặc Tu hỏi Vu Lâm.
Vu Lâm không trả lời, ngược lại hỏi: “Ngươi cùng Hạo Nhiên chân nhân muốn kết làm đạo lữ?”
Tô Mặc Tu gật gật đầu.
Vu Lâm nói: “Ngươi đúng là đôi mắt hám danh lợi, treo một đám người, cuối cùng chọn kẻ mạnh nhất!”
Tô Mặc Tu: “???” Y treo một đám người hồi nào?
Vu Lâm lại nói: “Ngươi sẽ không có kết cục tốt, Hạo Nhiên chân nhân sống không được bao lâu!”
Vu Lâm cảm thấy, dù Hạo Nhiên chân nhân hiện tại còn sống, khẳng định cũng sống không được lâu lắm, rốt cuộc thế giới này đang hỏng mất.
Trong kết cục của quyển sách kia, Tô Mặc Tu thậm chí cảm thấy, thế giới này một ngày nào đó sẽ không có người tu chân nữa.
Hạo Nhiên chân nhân như vậy, thế giới này dung không được!
Tô Mặc Tu nhíu mày.
Vu Lâm lại nói một vài lời lung tung rối loạn.
Tô Mặc Tu cảm thấy, đầu óc gã hẳn là xảy ra vấn đề.
Rốt cuộc gã nói rất nhiều thứ đều là chuyện không có khả năng phát sinh.
Y đột nhiên cảm thấy rất không thú vị.
Y vốn tưởng rằng nhìn thấy Vu Lâm nghèo túng, chính mình sẽ rất thống khoái, nhưng trên thực tế cũng không có.
Đại khái là bởi vì…… Y hiện tại cuộc sống tốt đến như là đang nằm mơ!
Tô Mặc Tu không lại nói cái gì với Vu Lâm nữa, mà là về tới ngọn núi Ngôn Cảnh Tắc cư trú.
Người nhà của y làm ruộng ở chân núi, con ngưu mã thú kia đang nhàn nhã tản bộ trên đồng ruộng, ăn rơm rạ để lại sau khi linh gạo được thu thập.
Mà trên đỉnh núi…… Ngôn Cảnh Tắc đang ăn đan dược* chữa thương cho chính mình.
(*khụ, chắc ý là con ngưu mã thú ăn rơm, anh ý thì ăn thuốc)
Ngôn Cảnh Tắc gần đây dùng rất nhiều đan dược, lại chuyên tâm tu luyện, tu vi rốt cuộc khôi phục đến Kim Đan sơ kỳ, nhưng vẫn là có hơi thấp……
Tô Mặc Tu hỏi: “Ngôn Cảnh Tắc, ngươi muốn cùng ta song tu không?”
Y đột nhiên nghĩ đến, bởi vì đủ loại nguyên nhân trời xui đất khiến, Ngôn Cảnh Tắc còn không biết y kỳ thật cũng có được lưu li tịnh thể.
“Đương nhiên có thể!” Ngôn Cảnh Tắc không chút do dự.
Tô Mặc Tu gần đây cũng dùng không ít đan dược, linh lực trong cơ thể nên tinh lọc một chút!.