Chung Tình Lúc Chạng Vạng Lụi Tàn Vào Hửng Đông


Đoán được Kiều Kính Uyên sẽ giở trò gì đó, dù sao thì đâu ai muốn nhận lỗi, hay nhận thứ lỗi lầm như thế này.

Hoặc là nhận cái lỗi sai không thuộc về mình, thật phân vân không rõ nói thế nào mới phải.
 Nhưng nói thật, việc chính tai nghe Kiều Kính Uyên bảo hắn mất trí nhớ rồi, và còn thổ lộ kiểu như vậy, nó khiến biểu cảm lạnh nhạt trên gương mặt Diệp Cẩn Niên hơi chút vặn vẹo.
Không biết lúc này nên bày ra vẻ mặt nào mới đúng nội tâm nhất, Diệp Cẩn Niên gượng gạo nở nụ cười, quyết định chết lặng để hắn nắm, cho đến một lát nữa, cánh cửa phòng bị mở ra, y tá nhỏ gấp gáp mang theo bác sĩ đi vào phòng bệnh.
Diệp Cẩn Niên trộm lôi kéo bàn tay, muốn rút về nhưng không được, Kiều Kính Uyên muốn nói gì đó, nhưng chính hắn cũng không biết nói gì trong trường hợp này.
Cả hai nhún nhường rồi giằng co.

Nghe tiếng ho khan khẽ để chấm dứt hành động của Diệp Cẩn Niên cùng Kiều Kính Uyên.

Nam Alpha biết đối phương không chấp nhặt với hành vi của mình, mới di dời sự chú ý về phía bác sĩ, hắn vẫn còn nắm tay của Diệp Cẩn Niên không buông.
“ Alpha của cậu đã tỉnh rồi à, xem ra khá có năng lượng, để tôi kiểm tra lại một chút ” Bác sĩ nói, ánh mắt cũng chú ý đến động tác hỗ động hai người đang làm, thói quen đẩy một chút mắt kính trọng độ nhẹ, bác sĩ cười cười mà không nói gì thêm.
Ý vị thâm trường như rằng đã hiểu.

Diệp Cẩn Niên “ ......? ”
Quỷ yêu gì?
Diệp Cẩn Niên tròng mắt hơi nhấc lên, đảo lộn trợn ngược, lười muốn giải thích, cũng không có nhu cầu cần giải thích, cậu gật đầu với bác sĩ, bỗng nhiên ngứa ngáy từ nơi lòng bàn tay bị người khác cố ý cọ xát, móng tay cậu liền phản ứng lại rất nhanh mà bấm vào tay Kiều Kính Uyên, làm hắn đừng có làm xằng làm bậy.
“ Bác sĩ, anh ta mất trí nhớ ” Cậu cẩn thận nhìn bác sĩ, đầu ngón tay chỉ vào Kiều Kính Uyên mà nói.
“ Cỡ nào? ”
Diệp Cẩn Niên “ Nghiêm trọng ”
“ Vậy sao.....!” Tiếng bác sĩ lại vang lên, nhưng sau đó im bặt, Diệp Cẩn Niên đoán là ông ta đang não bổ một tuồng kịch cẩu huyết nào đó cũng nên.
Bác sĩ kỳ thật không nghĩ gì nhiều đến vậy, từ lúc y tá đến báo tin, cũng đã miêu tả qua tình trạng và sự kỳ lại của Kiều Kính Uyên, bác sĩ hiểu đây hẳn là di chứng của việc não bị chấn động, chỉ là đến mức độ nào hắn không quá rõ mà thôi.
Hẳn không quá khả quan đâu.
Y tá đưa cho bác sĩ dụng cụ, kiểm tra đồng tử Kiều Kính Uyên và nhịp tim, mạch đập, tiếp đấy là thăm hỏi về quá khứ.
Diệp Cẩn Niên nghe không lọt mấy thứ Kiều Kính Uyên kể, mục đích khá là rõ ràng, là muốn để cho cậu nghe đây mà.

Diệp Cẩn Niên cười mà không nói, khẽ lắc di động trong tay, cắt ngang cuộc dò hỏi này “ Bác sĩ, tôi ra ngoài nghe điện thoại một chút, tiện thể muốn báo cho người nhà biết tình trạng của anh, ấy, phiền ông ”

Trong lời nói mạch lạc của Diệp Cẩn Niên, tuy rằng trôi chảy, nhưng nghe kỹ thì khi dùng từ thân mật với Kiều Kính Uyên, có chút gì đó sượng sùng.
Bỏ qua những cái chi tiết nhỏ nhặt không đáng kể này đi, bác sĩ nghe cậu giải thích xong, xua tay bảo cậu cứ thoải mái, không có quy định nhất thiết cậu phải đứng đó nghe Kiều Kính Uyên kể lại kí ức đang còn có.
Kiều Kính Uyên không tha nắm lấy Diệp Cẩn Niên “ Em đừng đi.....!đừng.....!”
Bàn tay bị hất văng đi, tiếng răng rắc rất nhỏ, Kiều Kính Uyên sửng sốt giây lát, hắn hoàn toàn không cảm giác được bản thân mình có chỗ nào bị thương cả, vậy chỉ có.....
Diệp Cẩn Niên sức nhớ ra, tay trái cậu đêm qua bị vặn trật khớp, lần này còn chịu thêm tội, tốt thôi, ghét chồng hờ thêm một.
Kiều Kính Uyên “ .....tiếng đó là? ”
“ Không gì cả ” Diệp Cẩn Niên bỏ xuống câu nói đó liền lập tức rời khỏi phòng bệnh, theo suy đoán của Diệp Cẩn Niên, Kiều Kính Uyên dùng cách mất trí nhớ cũng không phải chuyện gì cao siêu cả.

Hơn nữa còn rất dễ đoán, nếu dùng cách thế này, hắn có thể tránh thoát khỏi việc bị truy tố bởi pháp luật.
Bởi Diệp Cẩn Niên muốn kiện hắn.
Tội danh cưỡng đoạt và không tròn bổn phận trong hôn nhân.
 ‘ Chết tiệt! ’ Diệp Cẩn thầm mắng nhiếc, kế hoạch vốn chỉ cần tên khốn đó tỉnh là có thể thực hiện, sao đột nhiên lại có khúc chiết xảy ra như thế này cơ chứ!

Nếu như là tên khốn đó thì tốt rồi, nếu là hắn.....
* Rầm!
Âm thanh kim loại trầm đục khi dùng lực đả động lên nó, Diệp Cẩn Niên rời khỏi phòng bệnh không bao xa, tức giận làm cậu vung chân đá mạnh vào cái tủ thép ở kề cạnh bên góc tường.
Không phải chị đập một cái thôi sao! Mẹ kiếp!
Trút xong cơn tức giận ở cú sút chân kia, Diệp Cẩn Niên hít thở vài hơi để điều tức khí tiết, đánh giá xung quanh, hành lang buổi trưa ở bệnh viện vắng bóng người.

Đây còn là khu vực vip, vậy nên không ai nhìn thấy dáng vẻ xấu xí khi tức giận của cậu cả.
Vuốt vuốt giữa mày đang cau chặt, Diệp Cẩn Niên thu liễm thứ thô bạo của cảm xúc tràn lan, cậu xoa trán, Diệp Cẩn Niên nâng mắt, tiến về phía lan can của bệnh viện, nhìn khung cảnh bình yên chỉ có người với người đi và vào, bên tai từng hồi tích tích điện tử cùng lạnh lẽo tiếng nói.
Chúng nó từng chút tưới diệt lửa giận đang hừng hực bốc cháy bên trong Diệp Cẩn Niên, cậu duỗi tay đẩy ra chính mình bởi vì vừa rồi kịch liệt động tác mà dẫn tới rũ xuống cái trán nhưng sợi tóc, đem chúng nó loát đến sau đầu, lộ ra sắc bén ngũ quan, bình thường mềm mại, vạn năng bất biến ngoan ngoãn manh ngốc gương mặt dính vào một tia sắc bén, đáy mắt tràn đầy không hòa tan được băng cứng cùng sự áp bức, từ trên cao nhìn xuống coi thường, điện thoại chẳng biết thế nào loang lổ dấu mạng nhện, Diệp Cẩn Niên nhấc máy mà gọi điện cho Chính Phi.
“ Alo? ”
Diệp Cẩn Niên “ Là tôi ”
“ Diệp Trí? Là cậu à, sao vậy, xảy ra vấn đề gì rồi à, tra Alpha không ký vào đơn ly hôn đó hả? ” Chính Phi ngữ điệu cùng Diệp Cẩn Niên như là thân thiết đã lâu, giống với bạn chí cốt đùa giỡn về chuyện gì đó chứ không phải là đối tượng bắt tay nhau sau vừa tạo thành giao dịch.
Không hổ là nô lệ bị thuần phục của vạn ác các nhà tư bản.
Hơn nữa phong cách nói, phần nào đó đã đoán được đến tình trạng xấu nhất từ trước.
Diệp Cẩn Niên hừ lạnh “ Anh như đã đoán trước được sẽ xảy ra vấn đề nhỉ, hắn ta mất trí nhớ rồi ”

“ Ồ?! Thật luôn! ”
“ Vậy còn ly hôn được không ” Diệp Cẩn Niên kiên nhẫn hỏi tiếp, bỏ qua việc Chính Phi đang thản thốt trước việc Kiều Kính Uyên mất trí nhớ.
Cậu dặn lòng bản thân đã điên đủ rồi, bây giờ cần bình tĩnh để giải quyết tiếp sự tình.

Dù tương lai đã thêm một tầng sương mù mờ ảo, che lối, nhưng vậy thì đã sao, mạt thế nó còn tệ hại hơn như thế này nhiều, hi vọng, nó vẫn còn rất nhiều.
“ Cũng không phải là không được ” Chính Phi chậm rãi nói, giữa chừng thì hơi dừng lại một chút để suy tính về khả năng thành công sẽ là bao nhiêu, rốt cuộc thì hắn chỉ thở dài, gói gọn lại trong vài chữ “ Nhưng sẽ hơi khó khăn ”
“ Vậy nếu đơn ly hôn kia được ký thì sao? ” Diệp Cẩn Niên cười hỏi.
“ Sao có thể? ” Chính Phi ngạc nhiên, thông qua điện thoại, gã như nghe thấy tiếng thiếu niên ngoan ngoãn kia xì cười, và dường như nhìn ra được sự đắc chí của Diệp Cẩn Niên, bởi vì ngay từ lúc viết ra bản thỏa thuận ly hôn, Chính Phi cũng không nghĩ rằng Kiều Kính Uyên sẽ thật sự ký nó theo mong cầu của Diệp Cẩn Niên.
Bởi vì suy nghĩ đó nó quá đơn giản rồi, không kẻ nào tự nguyện mà ký nó cả, yêu cầu ở bên trong nó không quá khắc khe, nhưng là, cần có sự đồng ý giữa hai bên.
Diệp Cẩn Niên lúc đó yêu cầu đơn lại không phải là đơn phương chấm dứt hôn nhân, nhìn vào thôi, kẻ ngốc cũng phải nhìn ra đó không có lợi cho chính mình, đặt biệt trường hợp của Kiều Kính Uyên, hắn hoàn toàn không có lợi thế.
Yêu cầu, hẳn là có kế sách để thực hiện nên mới cần đến.

“ Nhưng vẫn không được ” Chính Phi không dám hỏi sâu vào việc làm thế nào Diệp Cẩn Niên làm được điều đó, hắn thở dài và lắc đầu
“ Nếu như Alpha của cậu lấy lại được kí ức, thì sau đó ly hôn mới đạt được những thỏa thuận được liệt kê bên trong, với cả, ly hôn cũng sẽ được dời lại nếu đối phương đang trong tình trạng không tỉnh táo, bị thương và tinh thần mất kiểm soát, thời gian đó, cậu và Alpha của cậu phải sống chung trong một khoảng thời gian nữa để tòa có quyết đinh được phép ly hôn hay không ”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận