Chung Tình Lúc Chạng Vạng Lụi Tàn Vào Hửng Đông


“ Haha ”
Nghe được tiếng cười đến từ đỉnh đầu, cái điệu bộ này không cần phải đoán, chắc chắn là đang cười nhạo em, chưa từng thấy qua ai xấu tính như người này cả!
Đứa bé nhe răng, tính tình cực kỳ bạo phát mà há miệng cắn mạnh đến bả vai Diệp Cẩn Niên, nhói đau cảm giác ở vai.

Diệp Cẩn Niên hơi chút giật mình, khẽ cười nhẹ, cảm giác dấu cắn này không đau cũng chẳng ngứa, là dạng tiểu ấu miêu vừa mới trường lên một ít răng nanh, thị uy với cậu đây mà.
“ Bạn nhỏ, đừng cắn chú, coi chừng phản ngược, chiếc răng nhỏ này lung lay rồi phải rụng mất đấy ” Diệp Cẩn Niên nghiêng nhẹ, hành động xuất phát từ bản năng của trưởng bối, từ trong gen thói quen cọ nhẹ đầu, rồi vươn tay vuốt ve mái tóc đứa bé.
Rơi vuốt xuống, lại không vượt quá giới hạn, bởi tuyến thể là nơi không phải ai cũng động chạm vào được, đây là vị trí bị cấm đến triệt để.

Diệp Cẩn Niên thu tay, dịu dàng xoa xoa sống lưng đứa bé, tiếng nói cũng rất dễ nghe, chỉ là ý nghĩa mỗi từ cậu cất lên lại làm người khác nghe vào lại ngứa rằng.
“ Bạn nhỏ, cháu không sợ dơ à? ”
“ ......!” Lực trên vai lại nhiều thêm một chút.
“ .....!” Diệp Cẩn Niên “ :> ”
Thôi được rồi ( ╹▽╹ ).
Diệp Cẩn Niên cong mắt, tựa như minh nguyệt đêm trăng khuyết, ôn nhu lại kinh diễm, cậu không tiếng động cười đùa, bởi vì sợ lại chọc bạn nhỏ ngượng ngùng, vậy nên chỉ có thể bất động thanh sắc mà cười.
Bản thân Diệp Cẩn Niên cũng tự hiểu biết lấy chính mình nói chuyện quá độc hại và không nghiêm túc, vậy nên cậu vẫn lựa chọn câm miệng thì hơn.
Thiếu niên ôm lấy cục nấm nhỏ u buồn dạo trên hành lang, bé con mềm oặt cơ thể, mềm mại dán dán cậu đầy vẻ thân cận.

Như rằng, Diệp Cẩn Niên mới là người thân, người nhà em, chứ ai sẽ nghĩ đến việc cả hai chỉ vừa mới gặp mặt nhau lần đầu.
Bình yên mà ấm áp khung cảnh nói không nên loại cảm giác tình thân.
Ah uy!
Rõ ràng không có máu mủ quan hệ....
Diệp Cẩn Niên cảm thấp ôm đứa bé vào khá là thoải mái.

Bạn nhỏ của chúng ta cũng thật thơm, không thúi ~
Hòa giữa hương ngọt ngào của sữa là nhàn nhạt vị thơm dễ nghe của thảo mộc, ngọt và gay gắt cho nhau tạo nên thứ thành phẩm huyễn hoặc cực kỳ.
Đứa bé ngoại trừ bị cậu chọc giận, thì phải nói là rất ngoan ngoãn.
Diệp Cẩn Niên cũng không phiền, tìm kiếm chút gì đó an ủi tâm trạng cho đến khi người nhà đứa bé đến đón cũng không tệ lắm.

Nếu như quá lâu mà người nhà đứa bé vẫn không đến, vậy cậu phải tự mình đi tìm họ.
Mà thật ra thì, hình như cũng không cần thiết lắm.
Bước từng bước di chuyển trên hành lang dài ở trên lầu, không phải rời đi bệnh viện, tuy cậu cũng rất muốn bắt cóc bạn nhỏ đáng yêu này về nhà.

Nhưng cậu không có kinh nghiệm nuôi con, với cả, con người ai chẳng có một chút suy nghĩ xấu!
Diệp Cẩn Niên giảo biện xong, đơn thuần hóng mát một chút, cũng để tránh việc đứng một chỗ rồi tự khiến bản thân tê mỏi tay chân.
Đứa bé gặm lâu, quai hàm tê mỏi quá mức, chần chừ giây lát sau, em giật giật cơ thể, nhân nhượng buông khẩu.

Phi phi phun cặn bã và thứ nhợn nhạo trong miệng đi.
“ Có muốn uống nước không? ” Diệp Cẩn Niên chuyển đổi tư thế ôm, để đứa bé vòng chân đệ trên eo cậu, cánh tay vững lực để em ngồi lên không bị khó chịu.
Diệp Cẩn Niên nhìn gương mặt đáng thương khi vừa mới khóc xong của em, vui đùa vươn tay đến bóp bóp má của đứa bé, lại sờ đến đuôi mắt ướt át, thật dày hàng mi dính vào nhau.

Cảm giác thật giống tiểu hoa miêu, dơ hề hề, đứa bé nhìn Diệp Cẩn Niên lại cười, còn nhìn bản thân em, Diên khóe mắt đỏ bừng, dẩu môi nhìn trừng trừng cậu.
Dường như nếu lúc này Diệp Cẩn Niên không dỗ dành, thì hậu họa sẽ càng nghiêm trọng.
Diệp Cẩn Niên dùng khăn giấy lau lau nước mắt trên mặt của đứa bé, khăn có chút thô ráp, chính Diệp Cẩn Niên cũng biết.
Trí nhớ Diệp Cẩn Niên khá tốt, và lưu trữ kí ức vô cùng cận kẽ, nhớ đến khoảng khắc vừa rồi véo má em, đã khiến gương mặt non mềm này ửng lên vệt đỏ, vậy cho nên cậu càng thả chậm tốc độ, và sử dụng lực đạo rất nhẹ nhàng khi chạm lên mặt Diên.
“ Xem, bạn nhỏ của chúng ta khóc đến xấu xí rồi, ai là người chọc bạn nhỏ chúng ta giận đến mức này vậy ~ ? ” Ngữ khí Diệp Cẩn Niên lưu chuyển giữa trêu chọc và nghi vấn, cuộn cuộn khăn giấy đã dùng xong cất vào trong túi quần, Diệp Cẩn Niên cười rạng rỡ với đứa bé.
Nhìn cậu không biết xấu hổ, còn hỏi em là ai đã chọc em đến khóc, Diên nói không nên lời cơn ức nghẹn này.

Người câm gặp cũng phải mắng, Diên nắm lấy đầu ngón tay Diệp Cẩn Niên đang chọc chọc chóp mũi của mình, không lưu tình mà cắn xuống, thanh âm từ kẽ răng đang mắng an.
“ Người, xấu! ”
Diệp Cẩn Niên híp mắt, nghe được rõ rành mạch âm tự Diên đang nói, dù người xấu ở đây chắc chắn chỉ có cậu, vậy mà như cố ghẹo Diên, Diệp Cẩn Niên vẫn giả ngơ mà hỏi “ Là ai nha? ”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui