Chung Tình Lúc Chạng Vạng Lụi Tàn Vào Hửng Đông


'Bạn nhỏ, đừng cắn, nhả tay chú ra đi ” Diệp Cẩn Niên vừa nói, vừa thử xem có rút đầu ngón tay của mình ra được hay không, nhưng càng muốn kháng ngược, Diên càng phải cố chấp cắn lấy Diệp Cẩn Niên.

Cậu thấy đành không đặng, với sức của Diệp Cẩn Niên, muốn thì sớm đã bẻ ra khớp hàm đứa bé rồi.
"(**)"
Nhưng Diệp Cẩn Niên không muốn, đôi khi, không phải cứ dùng đến bạo lực sẽ giải quyết được vấn đề.
Trừ Kiều Kính Uyên.

2
Nhất là ai lại làm vậy với một đứa bé đầu.

Diên dưới cái nhìn dịu dàng của Diệp Cẩn Niên, cắn cũng không được, giữ càng đau hàm.


Cuối cùng chịu thua, em mới chậm rãi nhả tay của cậu ra, nước dãi dính thượng xung quanh dấu cắn nhợt nhạt.
Diệp Cẩn Niên trầm ngâm, có phần không phản ứng lại mà nhìn đầu ngón tay của mình, Diên chột dạ, thấy sự chú ý của Diệp Cẩn Niên dừng lại thật lâu ở dấu răng, biệt nữu lại xoắn xuýt không thôi, đứa trẻ đáng yêu hạ xuống quyết tâm một chút, tùng xuống tay áo sơ mi dài, lau lau cho thật sạch sẽ nước bọt mình để lại.
Diệp Cẩn Niên “ Bạn nhỏ ngoan quá!”
Diên liếc Diệp Cẩn Niên, miệng nhỏ hơi mấp máy thứ âm thanh non nớt đứt quãng “ Ai xấu, như chú!”
Diệp Cẩn Niên
Kiến thức của Diệp Cẩn Niên phút mốt đã thay đổi, thiếu niên tưởng rằng bạn nhỏ là dạng trầm tĩnh ngoan ngoãn, không nghĩ đến còn rất có cá tính.Diệp Cẩn Niên dư quang nhìn xuống đứa bé đang dần ngạo nghễ lên, không nhịn được, bóp lấy hai má Diên, âm thanh thật thật giả giả trầm trọng “ Ai xấu?
“ Là chú! ” Tiếng nói của Diên lần này mạch lạc hơn rất nhiều.
Diệp Cẩn Niên không phục, cậu lấy ra cái gương nhỏ, đưa lên để Diên cùng nhìn vào xem, mặt gương có chút rạng nứt nhỏ, là điềm rủi không tốt, nhưng Diệp Cẩn Niên cầm nắm rất nâng niu.

Có thể là cất giữ từ lâu về trước, hoặc nó mang một ý nghĩa quan trọng đối với cậu, Diên nghi hoặc nhìn vào gương, phản chiếu lại hai cả hai chen chen chúc chúc nhau trong một khung hình.
Đây là làm cái gì ạ? ” Diên liếc mắt hỏi.
Diệp Cẩn Niên “ Bạn nhỏ, cháu xem gương, chủ có xấu không?”
Diên nhìn gương, dấu vết rạn nứt ở bên trên không thể ngăn cản việc em xem xét dáng vẻ của Diệp Cẩn Niên, so với nhìn trực tiếp ở bên ngoài, chiếc gương trầm đục càng phác họa đường nét mền mại của Diệp Cẩn Niên thêm phần sắc sảo.
Diên mò mịt lắc đầu “ Không xấu”
“ Đúng vậy! ” Diệp Cẩn Niên hơi hoảng khi bên trong gương mà bản thân ở kiếp trước, từ âm thanh chắc nịch kia từ Diên, lập tức gập mạnh mặt gương lại, rạng nứt âm thanh im bặt, bên này.
Diệp Cẩn Niên không có việc gì phụ họa mà gật đầu, thỏa thỏa đáng đáng một tên không biết xấu hổ “ Vậy nên chú không phải người xấu! Chú là người đẹp!
Diên “
"
“ Là xấu xa! ” Diên bực dọc phản bác.“ Không xấu ” Diệp Cẩn Niên vuốt cằm, một giây cũng không nghĩ, tranh chấp đến cùng với Diên.

Nếu không phải bản thân Diên còn nhỏ, vũ lực bằng không trước Diệp Cẩn Niên, Diên đã sớm muốn đấu đá ăn thua đủ với người trước mặt, vừa không biết xấu hổ lại xấu xa.
Má lại bị động chạm đến, Diên vỗ bay tay của Diệp Cẩn Niên qua một bên, bắt đầu lại rơi vào trạng thái tự bế giống mọi khi.

Nhưng là, trong mắt Diệp Cẩn Niên, bạn nhỏ đã đem cậu thành ngoại lệ của em, và với tính cách như chú ngựa thoát hoang đang rong ruổi chạy trong thảo nguyên xa mạt, dây cương đã đứt, nào có thể túm lại được.
Diệp Cẩn Niên đôi bàn tay luồng qua nách, để Diên bay lên cao cao như chú chim nhỏ, lại xoay một vòng, vẻ mặt đứa bé giây lát đã biến sắc, khựng lại, và mê mang, không hề là sự sợ hãi, mà là tò mò chớp khẽ đôi mắt to tròn.
“ Thích không? ” Diệp Cẩn Niên cười nhẹ, nhịn không được hạ ở trên má Diên cái hôn, má đứa bé tựa như bánh bao mới ra lò, mộng nước lại mời gọi người muốn cắn.

Mà Diệp Cẩn Niên hôn một ngụm, dụi dụi chọc cho Diên ngứa đến không được, phản kháng hơi đẩy bả vai của Diệp Cẩn.
Cậu nghe thấy bên tai tiếng thản thốt hô, mang theo bất mãn cũng không phục, lướt qua cạn lời cùng bất lực, ngay sau đó vững vàng đem Diên hạ xuống đất, bản thân ngồi xổm ở trước mặt đứa bé, đối diện với đôi mắt trong sáng, cậu vuốt nhẹ gương mặt đó.
Đùa nghịch để Diên nơi lỏng cảnh giác, hoàn toàn buộc em thích nghi với hoàn cảnh bắt buộc phải nói thành lời.

Mục đích đạt được rồi, Diệp Cẩn Niên thở nhẹ ra một hơi, bắt đầu hỏi về đứa bé.‘Bạn nhỏ, cháu tên là gì? ”
“ Diên ” Em đáp.
Diệp Cẩn Niên đẩy giữa mày Diên, cái vẻ ông cụ non ấy thật sự vừa đáng ghét vừa đáng yêu làm sao.


Cậu tiếc hận, mang theo chút dụ dỗ cười với Diên “ Nè, bạn nhỏ, em muốn theo chú về nhà không, đảm bảo cho em thật nhiều kẹo, thấy thế nào? ”
“ Chú đi lừa con nít à?
"
“ Vậy bạn nhỏ muốn trèo vào không?”
Nói, Diệp Cẩn Niên đưa lên bàn tay trống rỗng của mình, tựa như làm ảo thuật, lại không dùng thủ thuật, bàn tay giãn ra rồi chụm lại, lật một cái, lẫn nữa mở ra, những viên kẹo lấp lánh nằm gọn trong tay Diệp Cẩn Niên.
Diên “ Oa!”
Muốn không? ”
Diên nhanh chóng đặt tay lên tay Diệp Cẩn Niên “ Muốn!”
Cùng lúc, thanh âm đồng ý của Diên cùng âm thanh ngăn cản của người khác cũng vang lên “ Không được! ”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận