Chung Tình Lúc Chạng Vạng Lụi Tàn Vào Hửng Đông


Khung cảnh đập vào mắt mọi người khiến họ như bị định hạ cổ chú, đứng khựng tại chỗ mà tròn mắt.

Họ không di chuyện mà đồng loạt hướng mắt đến phía Diệp Cẩn Niên, dưới ánh đèn phụ của phòng khách.

Ánh sáng mặt trời chói chang từ bên ngoài phụ trợ, thắp sáng cả gian nhà.
Nhưng ánh nắng mặt trời lúc bấy giờ ấm áp cỡ nào, thì thứ hiện trường đẫm máu đang diễn ra trước mắt làm bọn hắn hoảng loạn, âm lãnh, lạnh lẽo đến cùng cực.

Những kẻ chưa từng chứng kiến tận mắt cảnh máu me, nồng nặc hương tanh tưởi rỉ sắt vị đang trở nên nồng hơn, sặc mũi, thật nhiều máu đang đổ thành một vũng nước.
Sảnh phòng bao gồm 3 người ở gần với chân cầu thang, thiếu niên đã từng khom lưng, khiếp nhược ở trong trí nhớ của bọn họ đứng thẳng thân mình, một hơi suyễn cũng chưa, khí thế u ám đang áp đảo tất cả người tại đây.
Ở gần nhất với thiếu niên, một người vì sợ mà ngã phịch, bần thần ngồi trên mặt đất, còn một kẻ khác....
Ở trên tay Diệp Cẩn Niên vẫn cầm lấy hung khí, cổ bình chia rời với thân, mảnh sành sứ vỡ nát dưới chân, kẻ nọ rên rỉ những tiếng đứt quãng vì quá đau, gã vẫn còn ý thức.

Nhưng tinh thần bị ảnh hưởng trở nên mơ hồ khi thấy trên tay mình tràn ra những dòng máu ấm nóng qua các kẽ hở không ngừng.

Gã run rẩy mi mắt, trợn to mà nhìn lên thiếu niên, ở vị trí lúc này, Diệp Cẩn Niên từ trên cao nhìn xuống hắn, người trước mặt chỉ qua vài ngày ngắn ngủi.

Hoặc có thể nói, là chỉ qua một đêm, như biến thành một con người khác, lạnh lẽo mang theo sương băng lạnh giá, Omega tự nhiên buông thõng vật tàn khuyết trong tay.
Tiếp sau đó.
* Khuỵt!* Rầm!
"Ah! "
Tiếng thản thốt của nhiều người pha trộn với nhau, át luôn cả tiếng nạn nhân đang kêu rên.
Tiếng người va đập trầm đục.

Rải rác theo đó là những giọt máu văng dưới sàn nhà, Diệp Cẩn Niên từng bước chậm rãi đến gần người đó, tiếng bước chân rất nhẹ, thanh thoát lại có một cỗ uy khí gì đó rất khó để diễn tả nỗi.
Diệp Cẩn Niên mỉm cười, nụ cười rất nhẹ, không còn quá đáng sợ, nhưng so với cười, khi Diệp Cẩn Niên thu lại hoặc giả cười, nhu hòa gương mặt Diệp Trí quỷ dị đến lạ.

Người khác không dám nhìn thẳng, kể cả người bị Diệp Cẩn Niên đá văng cũng thu người, cụp xuống ánh mắt.
Dù nhắm, con ngươi như thú ăn thịt đang săn mồi ấy vẫn chăm chú dõi theo hắn, có trời mới biết, một đá kia có bao nhiêu sức lực, nó khiến gã nghĩ rằng đó có thể là thứ Omega nên có?!
Tiếng bước chân đứng lại, kề cận rất gần gã.
Hắn ta run rẩy theo bản năng, thứ sinh mạng bị đe dọa, là tử thần ghé thăm, kìm giữ không nổi khiếp sợ từ bản năng.
“ Tha...!tha cho tôi.....!ah....!cầu xin cậu! Tha cho tôi, tha cho tôi, tôi sai rồi....!sai rồi....!sai rồi!! ” Gã chắp tay lại với nhau, đưa lên và cúi gầm đầu, âm giọng khàn đục và khó nghe, cũng bởi một sút đá ngay trúng vị trí răng môi, máu từ miệng tanh ngòm, răng hắn lung lay gần như sắp từ hàm hắn rơi ra.

Mỗi khi nói chuyện, nước bọt cùng máu nhiễu khỏi răng môi và tràn xuống cằm.
Diệp Cẩn Niên bậc cười đầy thích thú.

Trong bầu không khí lắng đọng thế này, cậu không nói, bằng vào nụ cười tỏa sáng và dễ nghe, âm thanh như chuông bạc ấy, nó trở thành thứ quỷ dị phát ra từ ác ma.


Như bàn tay chậm rãi sờ đến vị trí yếu điểm của họ, lạnh lẽo rợn người.

(1
Diệp Cẩn Niên chống một tay trên eo mình, nâng lên bàn chân, thiếu niên khi vào nhà đã chủ động mang một đôi dép lê, lông xù xù đáng yêu đặc thù để mang trong nhà, tương phản cho sự nhu mì đó, Diệp Cẩn Niên chẳng hề chần chừ, khách khí dẫm lên đầu của gã nọ.
" Ah ~ hiện tại biết sợ rồi? Cầu xin? Xin lỗi nhé, tôi không muốn nghe nó chút nào cả ” Vừa nói, Diệp Cẩn Niên vừa dùng lực dẫm đạp gã đó gầm xuống đất, vốn chỉ có trán của gã ấn trên sàn.

Giờ phút này nó bị cưỡng ép đè nén, mũi gã, môi, cằm, cả khuôn mặt hôn đến không khe hở.

(2)
Cực giống như, máy ép thủy lực nặng nghìn tấn, trăm cân đang nghiền một quả dưa hấu.
Vị trí đỉnh đầu là nơi gần với vết thương bị bình gốm đập đến, song trọng đau đớn kích thích, gã ta phì phò thở, vùng vẫy muốn nâng lên đầu.

Từ lúc nào nước mắt nước mũi gã đã giàn giụa, gã muốn ngóc đầu lên, lại bị dẫm nghiền đè trở về.
Diệp Cẩn Niên hoàn toàn lười lắng nghe lời cầu xin nào, bên tai cậu ù ù tiếng xì xào, nó khiến cậu khó chịu hơn, hơi nâng lên chân, và rồi dẫm xuống.
Cậu biết bản thân lúc này đã không thể khống chế được bản năng tồn tại được khắc ấn đến từ mạt thế được nữa.

Đừng quên rằng, kẻ sống sót lâu đến vậy từ nơi chết chóc đó, mấy ai sẽ bình thường, trong tay nắm giữ sức mạnh to lớn, muốn kẻ nào sống, giết kẻ nào chết để mang lợi.

Đều đã sớm điên.
Diệp Cẩn Niên cũng vậy, cậu điên lâu lắm rồi, từ lúc sinh ra đã không được học tập làm người, cậu không rõ mặt chữ cho đến lúc trưởng thành đến vị thành niên, bị cưỡng ép thành thục từ sớm, tận tay giết người, giết đến cảm thấy điều đó là việc bình thường, phạm sai lầm, hứng thú trước giết chóc, xuyên đến thì thế nào.

Cậu dung hợp với kí ức của Diệp Trí, biết luật lệ, nhưng
lại cho cậu cái thứ quyền lực có thể tùy ý làm loạn.
Vì sao cậu lại tự tin đến thế?
Bởi thân phận Diệp Trí trong Kiều gia thấp, nhưng ích lợi đâu phải không có, gia tộc lớn điều ác nào không làm, không thấy chẳng đồng nghĩa là không có, họ chỉ cần dùng tiền đè ép xuống, và dùng quyền để giải quyết, bịt miệng những kẻ dám phản, Kiều gia sẽ bảo vệ cho người trong tộc vô điều kiện, đặc biệt khi cậu là Omega.

Kiều Kính Uyên sẽ bảo vệ cậu, và cũng sẽ có loại khen ngợi khi cậu tự mình xử lý được kẻ bàn chuyện lắm điều.
Diệp Cẩn Niên chưa bao giờ nói bản thân là người tốt, cậu đôi lúc sẽ không biết đối nhân xử thế, đôi khi khờ khạo với người tốt với chính mình.

Bởi vì họ không có ác ý, còn với những kẻ động chạm đến, xin thề, hoặc bản thân chết đi, hoặc cá chết lưới rách, cậu cũng phải đòi lại và khiến kẻ đó không sống yên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận