Chung Tình Lúc Chạng Vạng Lụi Tàn Vào Hửng Đông


Bác sĩ từ lúc Kiều Kính Uyên trạng thái cảm xúc dao động, cho đến lúc dị thường suy sút đến mức ý chí kích phát
Pheromone để tấn công, liền từ trong xe đẩy lấy ra thuốc an thần.
Hành động dứt khoát và nhanh đến mức gần như trong chớp mắt, tiếp đó hơi búng một chút đầu kim tiêm, muốn hướng về phía Kiều Kính Uyên châm xuống.
Tinh điểm rất nhỏ chú ý đến động tác của bác sĩ, Kiều Kính Uyên hổn hển thở dốc, khắc chế bản năng cuồng táo trong cơ thể, xua tay nói " Tôi ổn "
Khản đặc âm thanh hắn lúc này vô cùng khó nghe, trạng thái tinh thần hắn cũng vật, đau đớn rất rõ ràng từ vết thương, vô hình cảm nhận nó đang tích tích rỉ máu, Kiều Kính Uyên thanh tỉnh nhìn cửa phòng, điều hiện tại hắn cần là nghỉ ngơi.
Nhưng Kiều Kính Uyên không dám chợp mắt, chẳng dám lơi là cảnh giác.

Chỉ sợ rằng chỉ cần chớp mắt, ảo mộng vỡ tan, vốn không dễ dàng gì mới được quay về quá khứ, chỉ cần là Omega của hắn, là đủ.
Kiều Kính Uyên kiên quyết nhìn về vị bác sĩ trước mặt, hắn ngồi thẳng lưng, khí thế từ kiếp trước của một gia chủ gia tộc hàm chứa uy áp " Tôi cần ông giúp một chuyện "
Bác sĩ một giây cũng không chần chừ, trước lời thề của y đức, phải biết rằng trái lương tâm lừa gạt là điều hắn không thể làm, vậy nên bác sĩ nghe cũng chưa, lắc đầu từ chối " Không thể"

Kiều Anh không ngại việc đã nghe thấy lời bác sĩ từ chối, hắn tiếp tục nói " Giúp tôi lừa gạt em ấy, bảo rằng chứng mất trí của tôi là nghiêm trọng, mất trí nhớ vĩnh viễn, nó dừng lại trước khi...."
Đến đây, Kiều Kính Uyên hơi dừng lại để suy nghĩ, giống như muốn từ ký ức xa xôi kia tìm thời điểm nào đó hợp lý để khiến Diệp Trí không nghi ngờ hắn, làm em ấy buông xuống lòng đề phòng.
Ngày hắn cùng Diệp Trí gặp gỡ, và sau đó, không một lúc nào là đáng để nhớ, Kiều Kính Uyên hơi cắn hạ khớp hàm, răng ranh chạm đến đầu lưỡi, đĩnh hạ viên nanh bén nhọn, dư vị của máu như có như không " Hừm, kết hôn, đúng, trước khi tôi cùng em ấy kết hôn.

Mong ông giúp đỡ "
......" Tôi cự tuyệt!
" Nếu như ông không muốn thì, cứ việc cự tuyệt" Kiều Kính Uyên ngữ khí nhẹ nhàng, tựa như không có ý muốn.
ép buộc người đối diện làm trái lương tâm để mình, nhưng ngay sau đó, là uy hiếp " Tôi không chắc là bản thân sẽ làm gì đâu, thật đáng tiếc nếu ông không thể giúp tôi "
.....!" Biết vậy ca trực hôm nay nên nghỉ.
Bác sĩ trầm mặc không nói, bản thân do dự có nên từ chức rồi biến khỏi đây ngay ngày hôm nay rồi thuyền điều chuyển công tác sang nơi khác, hoặc cuốn gói về quê trồng cá nuôi rau.
" Việc này kỳ thật cũng không khó, tôi có thể gửi ông một món quà nhỏ để bù đắp, Kiều gia tôi là danh gia vọng tộc, có gì mà không thế? "
"....." Vừa mua chuộc vừa uy hiếp.
Vẻ mặt phúc hậu của bác sĩ đã nghiêm nghị nhìn Kiều Kính Uyên, giữa cả hai ẩn ẩn có sự giao đấu không thấy được bằng mắt thường.

Kim tiêm trong tay sóng nhẹ dung dịch, bác sĩ đang nghĩ có nên hay không châm một ghim đêm tên phú nhị đại này ngất luôn hay không.
Đùa thôi.
Cuối cùng dưới sự dụ dỗ của Kiều Kính Uyên, bác sĩ bực bội hừ một tiếng, đồng ý.


Cũng đâu còn cách nào khác, thực tế đứng dưới đồng tiền của tư bản, ai cũng là nô lệ thôi.
Nhưng nói đi cũng phải ngẫm lại, với người đã nhìn qua bao nhiêu nhân gian mặt trái và cửa tử của những bệnh nhân lui tới lui đi.

Rõ nhất câu nói giang sơn dễ đối, bản tính khó dời, lần này bác sĩ khó lòng dò được suy nghĩ của
Kiều Kính Uyên.
Nếu nói, việc giả bộ mất trí nhớ dễ dàng phát hiện, vậy thì tại sao vẫn cố muốn làm đến cùng, rõ ràng từ trước đó đối xử với Omega của mình không tốt, vậy thì tại sao sau một đêm lại thay đổi.

Còn quên mất ai đánh đến vào viện, cái này là bị đoạt xá à?
Bác sĩ ngơ ngác không biết bằng cách nào mà đi khỏi phòng bệnh, lòng mang theo trăm mối ngổn ngang câu hỏi, mơ hồ làm giả một đơn bệnh án cho Kiều Kính Uyên, sau đó muốn tìm Diệp Cẩn Niên, người thân cùng ở bệnh viện để đưa cho.
Bệnh viện buổi trưa rất ít bệnh nhân đi lại, sau giờ cơm và đi dạo, họ tự mình về lại phòng nghỉ, vậy cho nên càng thêm ít người.
Bác sĩ thường không rảnh rỗi đích thân đi tìm, chỉ là Kiều Kính Uyên muốn lão này thuyết phục Omega kia, đúng là tạo nghiệt.
"Cái gì?" Bác sĩ ở khu trung tâm nghe được chuyên viên nói Diệp Cẩn Niên đã xuất viện rồi, không nhịn được muốn xoa tai, nhịn xuống biểu tình co giật, cứng nhắc hỏi kỹ càng " Cậu ta đã xuất viện rồi? "

" Vâng!" Chuyên viên vẫn nhớ kỹ tiểu Omega kiên quyết muốn xuất viện, còn tự mình chạy đi tìm bác sĩ giúp ký giấy cho, mau lẹ hoàn thành thủ tục xong liền chạy đi mất dạng.
Bác sĩ Chu nghe đến vậy hơi trợn mắt, đứng ở thành khu vực mà khẽ vuốt mặt, tiếp theo còn chưa biết nên làm sao, nói thế nào với Kiều Kính Uyên thì, phía sau có tiếng bước chân chạy đến.
" Này! Cậu kia! Cấm chạy trên hành lang bệnh viện, đâm phải người khác thì làm sao bây giờ.

Này!! "
Quay lại theo tiếng hộ sĩ ngăn cản, bác sĩ Chu liền nhìn thấy kiếp nạn đã tự mình chạy đến, Kiều Kính Uyên đứng ở sảnh bệnh viện, mặc cho mấy ánh mắt nhìn hắn, không quan tâm mà hoảng mắt đảo quanh.

Như tìm lấy hình bóng trong tâm trí.
Vì sao vẫn không có?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận