Chiếc xe tiếp cận gần với cổng trường thì dừng lại, Diệp Cẩn Niên nhìn xa xa là trường học, như có điều suy tư, cậu sờ soạng gò má, ướt át cảm giác đầu ngón tay mình.
Diệp Cẩn Niên giơ ra đầu ngón tay, tắt điện thoại lộ ra ảnh phản chiếu ngược gương mặt, vết máu vừa bị cậu chạm vào gần như sắp khô đi.
Chẳng biết đã dính vào từ lúc nào, Diệp Cẩn Niên dùng khăn ướt trong ngăn nhỏ trong cặp, lau lau dấu vết vụng về còn dư lại.
Thói quen dính vào nhiều rồi, đến độ thành hiển nhiên không thiếu, không chỉ máu, mà là tanh hôi thối nát thịt thừa phân hủy.
12°
Tài xế thấy thiếu niên trầm mặc không chịu xuống, thúc giục cậu một câu, Diệp Cẩn Niên thành thật thanh toán tiền xe xong, mang theo cặp trên vai.
Đôi mắt đang xem kiến trúc trường sơ lượt, bỗng tầm mắt bị hấp dẫn, tò mò nhìn về quán cách trường không xa, theo như thời khóa biểu thì, sáng nay cậu có lịch học trên lớp, nhưng đã đến trễ rồi.
Bận với Kiều Kính Uyên và khúc chiết là Diên, rồi về nhà lấy chút ít đồ, cho đến bây giờ đã là 8h30, còn một khóa khác ở lúc 9h.
(°
Diệp Cẩn Niên thở dài, mang theo chút tự trách, cậu xoa nhẹ sau gáy bản thân, chạm đến vết thương vừa mới thay đổi băng bó " Thôi, xem như không phép nghỉ một khóa đi."
Tự trấn an sự áy náy trước học tập, quay đầu, cậu đã bung xõa quy tắc, Diệp Cẩn Niên bắt đầu hướng về phía tiệm trà sữa gần đó, dựa theo kiếp trước được kể lại, thế giới không xác sống biết đi có nhiều thứ rất ngon.
Chẳng cần căng da đầu ra cảnh giác, trong không khí, trong lành làm sao.
Đồ ăn vặt và khu vui chơi giải trí, tựa như nhà quê mới lên phố, Diệp Cẩn Niên mang theo chờ mong tiến vào tiệm.
* Đinh đang.
Tiếng chuông treo trên cửa khe khe kêu lên khi cánh cửa bị đẩy vào, nhân viên quán niềm nở cười khi thấy có khách đến "Xin chào ạ!"
Nhìn thiếu niên nhẹ nhàng đưa mắt nhìn quanh như muốn tìm chỗ nào để ngồi trước, sau đó mới ngoan ngoan nhìn đến chính mình.
Nhân viên quán ở trong lòng mừng vang khúc nhạc dạo, thầm khen ngợi người trước mặt thật đẹp.
Diệp Cẩn Niên mắt hạnh to tròn, mang theo tò mò và mơ hồ khi, cảm giác mang đến trì độn lại ngọt ngào đến không được.
Quần áo rộng thùng thình, nhưng không dìm nổi xương cốt độ cung hoàn mỹ, không gầy cũng chẳng béo, hơn nữa khí chất nhu nhu nhược nhược hòa ái.
Mùa Thu trở lạnh, mũ len đội trên đầu lò dò vài sợi tóc mềm mại dài gần như sắp che phủ hết cả vành tai thiếu niên.
Ấn tượng đầu tiên nhân viên dành cho cậu vô cùng tốt, lại ngoan lại kiều, còn kích phát thứ nhan khống tiềm tàng nữa.
Nhận được sự nhiệt tình không mấy cần thiết từ nhân viên, Diệp Cẩn Niên có chút không biết làm sao, như thiếu niên xã khủng bẽn lẽn giao tiếp.
Đi đến trước quầy, Diệp Cẩn Niên đáp lại lời chào hỏi "Xin chào, tôi muốn mua một ly trà sữa "
Nhân viên cười " Yêu cầu thế nào ạ, uống tại quán hay cậu muốn đem về, đây là menus, tùy ý ạ! "
Mặc dù có trên bảng lớn, nhưng Diệp Cẩn Niên vẫn nhận lấy từ tay của nhân viên, đầu ngón tay thon dài luồng ra từ ống tay áo lớn sậm màu, tương phản tôn lên màu sắc tái nhợt rách nát.
Diệp Cẩn Niên "Cảm ơn "
Cậu hứng thú dán mắt vào lựa chọn, sau đó gọi món " Muốn cái này "
" Khoai môn ạ?"
Diệp Cẩn Niên gật đầu " Muốn siêu lớn "
"À ~" Nhân viên gật đầu như hiểu rõ, sau đó thấy cậu chỉ gọi nước, ngỏ ý " Cậu có cần xem thêm bánh của quán không, là tự làm nên yên tâm, nó khá ngon đấy "
Chăng sợ ăn hết hay không, nghe đến thế, Diệp Cẩn Niên di hướng tầm mắt sang quầy bánh, cậu khắc nhớ ghi nhận cái vị như sáp khô cứng của lương khô, lâu dài thu thập vật tư cho căn cứ.
Ăn cũng không đến nỗi tệ gì, nhưng thời gian dài còng cố gắng gượng lại chẳng vực dậy nổi thế giới cũ, tan thi mỗi lần đều nhiều hơn, cấu kết thành đàn thành lũ, đến sóng triều vây khốn, cái loại khổ cực đó.....
"Muốn!" Ánh mắt Diệp Cẩn Niên lấp lánh xem nhân viên, cậu chọn ra tận 5 cái bánh bánh lớn và đẹp nhất.
Dưới cái nhìn trông mong kia, nhân viên do dự sợ cậu ăn không nổi, muốn khuyên ngăn một chút.
" Hay không tôi gói lại cho cậu? Nhiều quá sợ rằng cậu ăn không hết....!"
Diệp Cẩn Niên ngượng ngùng gãi má " Vậy cũng, được...."
Cẩn thận chọn ra một chiếc bánh có màu sắc đẹp mắt và ngon miệng nhất, hơn nữa, trông nó mềm mại cực kỳ, còn lại nhân viên sẽ gói lại sau, Diệp Cẩn Niên vui vẻ chọn vị trí chỗ ngồi gần với sát vách, nhìn ra được bên ngoài thông qua ô kính trong suốt.
Quán rất rộng, còn nằm ở vị trí gần với trường học, nhìn ra bên ngoài là có thể thấy vài học sinh trái khóa tham gia huấn luyện thêm của trường.
Cậu chống cằm nhìn những nam sinh nữ sinh ra vào trong trường, tư tưởng cậu cứ vậy bay xa, nếu như có đột phá, nếu như nhân loại chiến thắng.
Hẳn có ngày được trở về với cuộc sống như thế này nhỉ, hèn gì bọn họ luôn ngóng trông một ngày như vậy.
Diệp Cẩn Niên trước kia liên tưởng không đến thứ mà người từng sống trong yên an chấp niệm, bởi cậu sinh ra đã là lúc mạt thế tàn phá, lớn lên hơn nữa và sau khi tự có ý thức, điều kiện khắc nghiệt trở nên bình thường, và cao hơn là địa ngục.
Cậu không biết mình muốn gì lắm, vừa sống vừa lạc lõng không thôi.