Phụ thuộc tay trái bóp cổ Chu Dã, tay phải cầm ngọn đũa dính máu, đầu nham nhở từng giọt tí tách không ngừng rỉ máu, nhà ăn gào rống thiết thét hoảng sợ, Diệp Cẩn Niên ánh mắt sắt lạnh lườm về phía sau.
Cậu luôn cảnh giác, phát hiện một trong đám.
đàn em của Chu Dã đã tiếp cận bản thân rất gần, bị ánh nhìn tựa thú dữ săn mồi, tên đàn em đó thấp thỏm lùi về phía sau.
Không chỉ bởi ánh mắt, còn là biểu cảm của Diệp Cẩn Niên.
Không tính là xấu xí, nhưng đây chẳng phải lúc để khen ngợi gì, xinh đẹp tiểu miêu khi tức giận, đáng sợ hơn bất cứ thứ gì.
Làm sao có thể tưởng tượng được gương mặt đó tạo nên loại biểu cảm dữ tợn nào.
"Cút!" Thiếu niên gầm lên, chỉ một câu, từ kẻ răng nghiến ra từng khẩu âm.
"Hức!" Chu Dã cảm nhận được bàn tay càng lúc càng siết chặt hơn, khí quãng không thể lưu thông, kể cả máu dồn lên não bị chặng ngang, hít thở không thông dẫn đến vô hạn choáng váng, hắn ưỡn một chút ngực.
Bên má, ướt át máu tươi và mơ hồ nước mắt, hắn muốn vùng vẫy giẫy giụa, nhưng tơ nhện vây hãm làm hắn thoát ra không được.
* Lách cách.
Âm thanh rơi xuống sàn ngay bên tai.
Nhỏ đến cùng kim châm rơi xuống, lại ở cái không gian ắng ả chỉ còn tiếng hít thở và gây gắt hoảng sợ của đám đông, âm thanh đó như được phóng đại.
Thon dài bàn tay buông xuống chiếc đũa, oánh nhuận đầu ngón tay đẹp làm sao, trước ánh mắt chăm chú của tất cả.
Diệp Cẩn Niên là vai chính, trời sinh là trung tâm, cũng là kẻ khiến cho mọi thứ phải câm lặng một cách tai họa.
Không chờ có giáo viên đến, không đợi người khác lên đến kéo Diệp Cẩn Niên ra, ngay tiếp sau đó là một cái tát giáng lên mặt Chu Dã.
* Chát!!
Hai bên má, chỉ dùng một bên, hai tát một rạch, Diệp Cẩn Niên ngăn không được hơi thở hổn hển của chính mình, quá yếu.
Trước mắt cậu mơ hồ, chống đỡ thể sức cùng cực, Diệp Cẩn Niên đứng dậy khỏi người Chu Dã, bàn tay cũng rời khỏi cổ hắn.
Và rồi giữ tư thế khom người túm chặt lấy đầu tóc Chu Dã, mái tóc hắn thô cứng, nhuộm hoa thành xanh vàng như một con tắc kè hoa.
Nhạc viện hoặc những trường học khác cũng đều giống nhau ở tệ nạn, không nơi nào hoàn hảo hoàn toàn, Diệp Cẩn Niên chống đỡ việc cơ thể bắt đầu lung lay.
Bàn tay nhỏ yếu vì căn chặt nắm lấy đồ vật, gân xanh kịch liệt giật nẩy, cực kỳ đau, tê dại châm chít lên, cảm giác tệ hại này làm Diệp Cẩn Niên phải nghĩ rằng.
Sau đợt báo thù này, đôi tay cũng như cốt truyện bị hủy hoại.
Lẽ nào là vận mệnh bút tích, nhất tuyệt chung thân, thoát không khỏi hay sao?
Mặc kệ!
Diệp Cẩn Niên thẳng lưng, kéo Chu Dã một đoạn ngắn đến hướng của vị trí bàn ăn vừa rồi, chính cậu ngồi xổm xuống tại nơi, vùi đầu Chu Dã ấn thật mạnh xuống mặt đất.
* Rầm!
Tại đây, tiếng than thở của Diệp Cẩn Niên chấm dứt, bên tai hoặc bất cứ âm thanh nào cũng chẳng lọt được tai
Diệp Cẩn Niên nữa.
Một lần, lại ấn xuống một lần, cơn chống cự từ đầu đến cuối của Chu Dã cuối cùng cũng không còn.
Tùy ý Diệp Cẩn Niên gây sự.
* Phanh!
Đau.
Hình như, có thứ gì đó.....
Diệp Cẩn Niên dừng tay, ngơ ngác chống đỡ một bàn tay trên đất, cơ thể im lìm của Chu Dã đã làm Diệp Cẩn Niên mất hứng thú, cậu nghệch đầu, quay về phía sau, nhói đau ở sau đầu dường như càng lúc càng lớn.
Và ướt.
Máu tanh rỉ sắt càng nồng nặc, Diệp Cẩn Niên đồng từ hoàn toàn mất đi tiêu cực, cậu ngây ngốc chớp nhẹ mắt, sau đó đứng lên, * cộc, một cây gây bóng chày gõ nhẹ trên mặt đất, không ai chú ý thấy nó đến từ nơi nào.
Chỉ có một suy nghĩ trong đầu ngay lúc này, là chạy, hoặc chế cự lại Omega đang phát điên.
Khác với Alpha, không có tin tức tố kìm chế hãm lạc gây nhiễu loạn đám đông, mà tình cảnh trước mắt càng kỳ quái.
Tưởng chừng ốm yếu Omega một tay nắm chặt cán gậy, hơi giơ lên nụ cười, không phải đáng sợ cứng đờ, nhưng hơi nheo lại mi mắt như đánh giá mục tiêu, đồng tử đen láy kín kẽ, tán loạn sợi tóc rối đến che gần hết tấm nhìn của chính cậu ta.
* Cốp!
Một gậy giáng đến, bàn ghế cứng rắn bị cảnh bạo loạn này làm cho xê dịch hết cả, chói tai tiếng đánh đấm và kêu rên xin tha.
Muốn Omega dừng tay, nhưng hể chỉ cần là lời xin lỗi, sau vài gậy giáng xuống, từng điểm xương cốt nghe rợn người chặt đoạn.
Có người phát hiện rằng Diệp Cẩn Niên toàn chọn đánh vào những điểm chí mạng, khiến những người đồng bọn đó không thể đứng dậy, hoặc ngất hoặc trợn mắt bất tỉnh vì đau.
Thật sự 1 đánh 8.
Hơn nữa toàn thắng!
Diệp Cẩn Niên đưa lên tay áo dơ hề hề, mùi đồ ăn nhớt nhát không khỏe cảm, cậu kéo lê cây gậy trong tay, vũ khí dễ cầm nhất khi đập chết người hoặc đánh nát đầu.
Ngồi lại về bên Chu Dã, Diệp Cẩn Niên thành kính đưa tay lên cầu nguyện.
Nếu như cậu thành kính ngay từ đầu, ngài sẽ bảo vệ cho bữa ăn của cậu, phải không?
Dùng tay nắm thịt và cơm thừa bị đạp lên biến dạng, dơ đến không được, đồng tử Diệp Cẩn Niên cố chấp đến đáng sợ, giọt nước mắt tranh nhau tràn khỏi, bóp hàm tách miệng Chu Dã, khiến hắn phải ăn cho bằng được.