Dưới họng súng không mang chút nhân từ, người nọ cảm nhận được Kiều Kính Uyên không hề đùa, gã hoảng đến cực điểm, vùng vẫy kêu gào rồi khóc nấc lên từng cơn, tiếng nức nở mang theo oán giận.
Nếu đã không còn cơ hội nào để tránh khỏi cái chết, thà rằng chết không uổng phí, gã gào ầm lên “ Tất cả là để lấy lòng mày! Đều là do mày cả!!
'Nhân tra không hơn không kém, lấy cái quyền gì đổ thừa lỗi lầm lên bọn tao! Thử nhìn lại chính bản thân mày đã làm gì, tụi tao cùng lắm là phỉ nhổ loại Omega rẻ mạt đấy mà thôi! Xứng đáng! Mày! ....!”
"
Một khoảng ú ớ tiếng nghẹn ứ.
Ngón trỏ Kiều Kính Uyên đè nặng, nhìn người thoi thóp vài hơi rồi tắt thở, ở ánh mắt hắn như chúa nhìn từ trên xuống, âm lãnh ấp thấp của Pheromone lan tỏa ngày một dày đặt hơn.
Hoa hoa lãng tử không đứng đắn gương mặt, lại không phù hợp với khí chất Kiều Kính Uyên đang có.
Thẩm Mộc tránh không xa cũng không gần với Kiều Kính Uyên, nhưng quan sát hết thảy đều được ghi nhớ và chép lại.
Hắn không bị ảnh hưởng bởi Pheromone Kiều Kính Uyên đang lan tỏa khắp trong biệt thự.
Bởi sớm đã chuẩn bị kỹ càng trong mọi trường hợp, đặc biệt là trên gương mặt đã sớm mang lên mặt nạ phòng chống hít phải thứ Pheromone khiến chính mình kích ứng đến mức buồn nôn.
Thẩm Mộc xem tiếng hoảng sợ làm thơ ca, suy nghĩ hắn bay xa để nghĩ xem nên chọn phương pháp nào để xử lý những người còn lại chứng kiến việc tiểu thiếu gia làm.
Cộp, cộp, âm thanh Thẩm Mộc đem đầu bút không ngừng chọc chọc trên bảng biểu, nhìn chằm chằm vào máu tươi tràn ra sàn, thấm ướt tấm thảm xa hoa phía dưới.Thẩm Mộc nhấp môi, nồng nhiệt hừng hực đồng tử như ẩn chứa ngọt lửa cao
ngất trời, tiếng lòng ấu trĩ mang ai oán, lại tiếc hận ‘ Tiểu thiếu gia quá hấp tấp, chọn địa điểm cũng quá công khai, khó giải quyết, còn làm dơ thảm, cái kia thoạt nhìn rất quý ah O.
Q!!
Chợt, Kiều Kính Uyên quay ngoắt sang nhìn về phía của Thẩm Mộc.
“ Tiểu thiếu gia? ” Thẩm Mộc vội thu thu cảm xúc biểu đạt tại đáy mắt, thấy Kiều Kính Uyên ánh mắt đặt trên người, Thẩm Mộc hơi oai nhẹ đầu tỏ về hoài nghi, sau đó đành bước đến, tiếp cận Kiều Kính Uyên “ Cậu có lời gì muốn dặn dò ạ?”
* Cạch.
Thẩm Mộc lúng túng chộp được khẩu súng từ tay Kiều Kính Uyên, khoảng cách cả hai chưa đến 1 m, khiến suýt nữa Thẩm Mộc bắt không được.
Chẳng rõ lắm ý tứ Kiều Kính Uyên, nam Alpha đã nhấc chân lùi khỏi nơi máu tươi từ cái xác.
“Xử lý”
Lời ít ý nhiều, bỏ xuống một câu để Thẩm Mộc giải quyết, Kiều Kính Uyên thanh thản bước chân như chưa từng có chuyện gì xảy ra, mở cửa rời đi.
“ Vâng, thưa tiểu thiếu gia ” Thẩm Mộc theo thủ tục cung kính củi người chào Kiều Kính Uyên.
Ra hiệu với những người tránh trong góc tối và thủ ở bên ngoài tiến vào dọn dẹp xử lý, nhìn báo cáo đang viết dở trong tay, Thẩm Mộc cứ có cảm giác ở chỗ nào đó không đúng.
Nếu mất trí nhớ, thì thay đổi lớn đến như vậy sao?
Thẩm Mộc không phải không nghe qua chuyện của tiểu thiếu gia Kiều Kính Uyên và Omega Diệp Trí, rõ ràng hôn nhân kết đôi chỉ dựa vào con số thống kê tỉ lệ, không môn đăng hộ đối.
Còn là ép buộc, ai sẽ thích, nhất là dạng đang
vào thời kỳ phản nghịch như tiểu thiếu gia.
Ở trước khi mất trí nhớ thì ngầm cho phép người khác tùy ý mắng chửi.
Sau khi mất trí nhớ thì.....
“ Hừm! ” Thẩm Mộc cảm thán thở dài một hơi.
Trên mặt báo cáo đặt khẩu súng vừa được Kiều Kính Uyên sử dụng qua, xét từ tâm lý của tiểu thiếu gia khi giết người lần đầu tiên, không có sợ hãi hoặc do dự, đơn thuần là bị chọc tức nên dứt điểm.
Vậy câu hỏi đến rồi đây, làm sao và bằng cách nào, trong khi tiểu thiếu gia đang mất trí nhớ nữa.
‘Không lẽ là do gen di truyền trong bản năng? ’ Thẩm Mộc tự hỏi.
‘Rất có khả năng’
Tự đem vấn đề giải đáp triệt để, Thẩm Mộc tin tưởng vào suy đoán của chính mình, dù sao thì đặt trên thực tế, Kiều gia đâu ai bình thường được, toàn những kẻ điên không hơn.
Mưu quyền đoạt vị, tranh giành tài sản vẫn còn đó, Thẩm Mộc mơ hồ cảm nhận được cách hành xử và bóng dáng quen thuộc khi nhìn vào Kiều Kính Uyên.
Nhưng là.....
Thẩm Mộc nghĩ đến đây liền trợn mắt, nếu không phải Kiều Kính Uyên quyết đoán giết người, thì hình ảnh đối lập trước đó khi tiểu thiếu gia cười khờ khi tiếp được thỉnh câu từ Omega của hắn.
Còn kích động, cái này.....!* Hình như tiểu thiếu gia từ tra công hóa thê nô rồi?
Ai mà biết được.Phía bên kia.
Hoàn toàn không biết Kiều Kính Uyên làm ra chuyện gì, Diệp Cẩn Niên đã từ phòng tắm bước ra, cẩn thận xoa vùng tóc còn ẩm ướt, tránh đi miệng vết thương còn đỏ hồng.
Trên người cậu cảm giác nhẹ nhàng rất nhiều sau khi tắm.
Cơn buồn ngủ kéo đến, Diệp Cẩn Niên vươn vai, khẽ ngáp, áo choàng tắm trên người cậu dài đến đùi, buộc dây qua eo.
Lúc vươn tay, hành động khiến cho vạt áo trước ngực tạo một khe hở, lộ ra một phần da thịt, kéo dài một mảng nhỏ từ xương quai xanh dài đến bụng.
Bóng dáng mảnh khảnh khi xuất hiện lên màn hình tivi, Diệp Cẩn Niên dụi mắt, làn da vừa tắm xong mẫn cảm vô cùng, cọ một hồi khiến khóe mắt đỏ hồng kiều kiều.
Diệp Cẩn Niên nhìn bản thân trong gương, nhịn rồi lại nhịn...
‘Oàiiii, vẻ đẹp này xứng đáng có được toàn bộ gia tài của Diệp Cẩn Niên! Trong gương là ai nha.
Mỹ nhân an
Diệp Cẩn Niên tỏ vẻ thẹn thùng xấu hổ sờ soạng hai má, véo véo nhẹ như cưng nựng, chơi vui đến quên trời trăng, cuối cùng là đi lau khô cái đuôi đang bất mãn vì bị bỏ qua.