Chung Tình Lúc Chạng Vạng Lụi Tàn Vào Hửng Đông


Im lặng không biết nên mở lời từ đâu để vạch đi bức màng ngăn cách ngượng ngùng, Thính Đình xem như rõ ràng điểm để tâm của đối phương không nằm ở việc mặt mũi.

Hoặc là quá vô tư trước việc Alpha của bản thân không yêu mình.
Hắn chăm chú nhìn Diệp Cẩn Niên, tư thái mong chờ vọng đến ánh mắt sáng lấp lánh, sau lưng dựng lên cái đuôi, từng chút vẫy nhẹ như phóng thấp khả năng tồn tại.

Diệp Cẩn Niên không tiếng động thúc giục Thính Đình trả lời cho câu hỏi của mình.
Thính Đình thở dài, gật đầu “ Đáng yêu ”
“ Gien hóa thú của cậu không tệ đâu ”
Diệp Cẩn Niên “ Thật sao? ”
“ Ừ ” Thính Đình đáp, bản thân cũng không phải nói dối, Diệp Cẩn Niên bộ dạng đáng yêu vô cùng, cảm giác như một trương giấy trắng, một tiểu thiếu gia không trãi sự đời vậy.
Vô thanh vô thức khiến người bên cạnh cảm giác thoải mái vô cùng, chỉ trừ việc không chừng mực trong việc giao tiếp, hẳn là đều ổn nhỉ?
Diệp Cẩn Niên đạt được đáp án sau, dào dạt cảm giác thành tựu không gì tả nổi, tay xoa xoa cằm, vẻ mặt cậu chính trực suy tư.

Chỉ có chính Diệp Cẩn Niên còn chưa để ý đế chiếc đuôi phía sau đang bán đứng sự nghiêm túc đó.
Thính Đình nhướng mày “ Vui đến như vậy? ”
“ Hả? ” Diệp Cẩn Niên ngơ ngác “ Sao anh biết? ”
“ .....!” Thính Đình hết nói nổi, hắn vươn tay, chỉ về phía sau Diệp Cẩn Niên.
Thiếu niên theo đó quay mặt lại xem là cái gì, không ngờ đến là một cái gì đó thuần trắng, dọa sợ chính mình!
“ Ya! ”
Diệp Cẩn Niên nhanh tay tóm lấy cái thứ đang lay động vì vui sướng kia, bản thể cùng bản năng khác nhau, hai thứ chung cùng một hệ điều hành, mẫn cảm đuôi mượt mà bị tóm chặt, chính Diệp Cẩn Niên cũng không hiểu sao lại truyền đến xúc cảm tê dại, đau nhưng sờ không rõ nơi nào đang đau.
Âm giọng đã pha thêm phần run run “ Gì....!thứ gì? ”
“ Đuôi đi cùng tai ” Thính Đình nhìn không nổi vẻ mặt ngốc dạng của Diệp Cẩn Niên, hắn nhắc nhở mà nói.
“ Ò, ra là của tôi ” Diệp Cẩn Niên chạy nhanh buông đuôi ra, xem xét chiếc đuôi của mình, mềm mại lại trắng phau, hẳn là rất mịn màng nhỉ? Nghĩ vậy, Diệp Cẩn Niên vươn tay chọc chọc nó một chút.
* Pia ~ !
“ ....! ”
Cái đuôi không xem chủ không sợ người nó đánh là ai, sức lực tựa như roi da, không hơn không kém về lực, quất thẳng vào tay Diệp Cẩn Niên.

Thoáng qua ngạc nhiên, mu bàn tay đã hiện lên vệt đỏ nhanh chóng, Diệp Cẩn Niên khẽ phì cười, cậu che giấu vết ứ thanh đang hiện lên, đưa ra khoe với Thính Đình “ Nó còn rất có tính tình ha! ”
“ Hờ....!” Thính Đình đã bị sự vô tri của Diệp Cẩn Niên vẽ hướng đi qua một câu chuyện khác, đã không mấy nhớ đến vấn đề vốn muốn hỏi, máu trên đầu Kiều Kính Uyên đã đông cứng, ngừng chảy đi.
Diệp Cẩn Niên không tiếp tục làm phiền Thính Đình, cậu lay lắc đầu nhỏ, đôi tai vung vẩy, cùng đuôi của chính mình hỗ động chơi đùa, xem ra còn rất hòa hợp.
Thính Đình thở dài, muốn nói gì đó lại thôi.
Diệp Cẩn Niên nghiêng người, dù có quay đi, tai lại thính hơn bao giờ hết, nói mới quái, tai người của cậu khi hóa thú lại biến mất.

Đôi tai thú này làm cậu càng mẫn cảm với tiếng ồn và âm thanh.

Quay sang nhìn Thính Đình, Diệp Cẩn Niên tóm đuôi, để cho nó bớt nghịch ngợm quay qua quay lại trước mắt “ Anh làm sao vậy? ”
“ Ly hôn với cậu, lúc này có vẻ khó khăn đó ”
Diệp Cẩn Niên cười nhẹ “ Ồ, còn tưởng là gì ”
Nhẹ nhàng nói ra lời đó, Diệp Cẩn Niên không nhìn thẳng vào mắt Thính Đình nữa, cậu lại quay về chải vuốt chiếc đuôi dài.

Giọng nói vu vơ nhẹ như hẫng “ Không sao đâu, không được cách này thì tôi kiếm cách khác, đời vẫn dài, cách còn có rất nhiều ”
“ Cậu đoán được gì rồi? ” Thính Đình ngạc nhiên, sau đó cứ cảm giác thiếu niên trước mặt cứ có chỗ nào đó rất quái lạ.

Bản thân Thính Đình mặc dù không phải người quen thuộc gì với Diệp Cẩn Niên, nhưng sự lạc quan vô tư lự này không đúng.
Nó không nên có với một Omega bị bạn đời ghét bỏ trong thời gian dài, quá kỳ quái.

Thính Đình không phải mong Diệp Cẩn Niên sẽ xảy ra vấn đề bệnh tật gì về tâm lý, nhưng người không rõ chuyên môn cũng nhìn ra được sự bất thường của đối phương, vậy thì điều đó không thể sai được.
“ Cậu có cần tôi liên hệ đến bác sĩ tâm lý để tư vấn sau khi đến bệnh viện không? ”
“ ? ” Diệp Cẩn Niên nhăn mày “ Tôi cần bác sĩ tâm lý làm gì? ”
“ Cậu có bệnh ”
Diệp Cẩn Niên lắc đầu “ Tôi không có ”
Thính Đình lười muốn giằng co với Diệp Cẩn Niên, bầu không khí trong lát lại trầm xuống.

Âm thanh tiếng còi xe cùng tiếng mưa rì rào không dứt.
* Ọc ~
Diệp Cẩn Niên nhìn Thính Đình, cả buổi không có chút vật chất nào trong bụng, còn vừa phải vận động mạnh, thiếu niên không hề ngượng ngùng xấu hổ, xoa khẽ bụng nhỏ chính mình.

Diệp Cẩn Niên “ Đại ka, tôi đói! ”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui