Chung Tình

Tần Vân vốn tưởng rằng cái gọi là hậu hoa viên phủ công tước thật sự chỉ là hậu hoa viên mà thôi, kết quả, khi hắn phát hiện mình đang đối mặt với một cánh rừng rộng lớn, liền triệt để đơ như cây cơ.

Tần Vân:

“…Ngươi thật sự không tính toán đến xét nhà hắn sao… này thật sự là vô cùng hủ bại.”

Mặc Xá Lý hiển nhiên không nghĩ lại cùng vị hương ba lão (hai lúa) này nói thêm câu nào nữa.

Kha Thanh dắt 2 con ngựa lại đây, hoàng đế dẫn đầu phiên thân ngồi lên, y kéo dây cương, quay đầu liền thấy Tần Vân đang ngốc ngốc đứng bên cạnh con ngựa.

Tần Vân: “..” – “Thứ cổ xưa như vậy ta làm sao biết cưỡi a!?”

Kha Thanh cũng không dự đoán được sẽ xảy ra vấn đề như vậy, cậu đang lo lắng có cần phải đổi một chiếc xe lại đây hay không, Mặc Xá Lý đã một roi quất lên mông ngựa.

Tần Vân bị Mặc Xá Lý ôm eo, thoải mái kéo lên lưng ngựa. Mặc Xá Lý hai tay nắm dây cương, cằm gác trên đỉnh đầu Tần Vân, lãnh đạm nói:

“Ôm chặt ta.”

“…” – Tần Vân ngoan ngoãn nghe lời.

Mặc Xá Lý sắc mặt rốt cục tốt hơn lên một chút, bất quá ngoài miệng vẫn là thực ghét bỏ:

“Ngươi như thế nào lại vô dụng đến vậy? Không có ta ngươi có thể làm được cái gì hả?”

Tần Vân lúng túng nói:

“Hiện tại đánh nhau ai dùng ngựa a, phi cơ ta cũng có thể lái rất tốt… Trước khi gặp ngươi ta nhưng là Dẫn đường lợi hại nhất tiền tuyến, thành tích số 1 cả năm cũng không phải giả…”

Mặc Xá Lý hừ lạnh một tiếng. Với y mà nói, Tần Vân ở tiền tuyến làm tinh thần khai thông cho 1 đống Lính gác không phải là chuyện có thể khiến người vui vẻ.

“Ai phái ngươi đi tiền tuyến.” – Mặc Xá Lý sắc mặt vô cùng âm ngoan – “Ngươi phế vật như vầy liền không thể ngoan ngoãn ở hậu phương làm bàn giấy sao!?”

Tần Vân không phục:

“Nam nhân sao có thể ngồi yên trong ban hậu cần a? Đó là dành cho các tiểu cô nương Dẫn đường làm, lại nói…” – Hắn nhìn Mặc Xá Lý, có chút đắc ý – “…Không đi tiền tuyến ta như thế nào sẽ gặp được ngươi?”


Mặc Xá Lý biểu tình cứng đờ, y tựa hồ muốn cười lại cố gắng nhăn mặt.

Tần Vân oa trong lòng y, miệng hừ hừ vài điệu nhạc linh tinh, tuấn mã chậm rì thả bước, Mặc Xá Lý cũng không thúc giục.

Những hạt bụi nhỏ trầm phù giữa không trung, nhẹ như lông hồng, mây trắng như khói, nắng ấm yên tĩnh chảy xuôi qua các chạc cây, rơi xuống hai người.

Tần Vân thì thầm hát ca khúc không tên nào đó, tựa hồ phát hiện giai điệu không đúng lắm, cuối cùng chỉ có thể ngừng lại, rì rầm:

“Thôi, cũng không có năng khiếu mấy.”

Mặc Xá Lý liếc nhìn hắn:

“Biết không có năng khiếu còn mặt mũi đi hát.”

Nói xong, y lại hát nối tiếp chỗ Tần Vân dừng lại.

Đợi đến khi cả bài hát được hát xong, Tần Vân mới nhớ đến muốn vỗ tay, hắn cảm giác khó có thể tin tưởng:

“Ngươi cư nhiên biết hát bài này… ngươi biết tên nó sao?”

“Ta đương nhiên biết.” – Mặc Xá Lý trả lời, Arthur sư quần cách đó không xa, hoàng đế ý bảo Tần Vân giúp mình đeo mặt nạ lên. Y cúi đầu nhìn Dẫn đường của mình, lẳng lặng nói:

“Hảo hảo đứng bên cạnh ta, ta sẽ bảo hộ ngươi.”

Chuyện đầu tiên Thẩm Trác Phàm làm mỗi sáng chính là sạn thỉ (dọn phân mèo), tuy rằng hiện tại khoa học kỹ thuật thật phát triển, người máy trí năng cũng có thể làm giúp, thế nhưng mấy con mèo hắn nuôi lại không dễ tiếp thu. Người máy vừa lại gần bồn cát liền sẽ bị các loại miêu trảo ném đi, thân hình tròn vo nằm trên mặt đất xoay vòng vòng, trong miệng nôn nóng lải nhải nhắc:

“Chủ tử tha mạng! Chủ tử tha mạng! Sạn thỉ! Sạn thỉ!”

Thẩm Trác Phàm: “…”

Hắn nhận mệnh ngồi xổm xuống bắt đầu cào ra cát mèo, vừa ngáp vừa cầm túi rác đến đựng, đang bận rộn, liền nghe đến chuống gió treo ngay cửa tiệm vang lên.

“Cửa hàng còn chưa mở, muốn xem miêu xin ngồi chờ một chút.” – Thẩm Trác Phàm quay lưng về phía cửa, lớn tiếng nói, hắn cầm túi rác lên, vừa xoay người liền thấy được người tới là ai.

Lâm Đống Lương tháo mũ xuống, mỉm cười gật gật đầu:


“Sớm a, Trác Phàm.”

Tinh thần hệ gấu trúc vốn cẩn thận mà thẹn thùng, liền tính đám mèo trong tiệm nhìn không thấy nó, nó cũng chỉ dám ôm đùi Lâm Đống Lương, đuôi to chụp trên đầu mình mình.

Thẩm Trác Phàm cầm một li sữa lại đây, tiểu gấu trúc vừa thấy hắn mắt liền sáng lên, bước chân không vững mà lắc lư leo lên đầu vai hắn.

“Nguyên Bảo vẫn thích ngươi như vậy.” – Lâm Đống Lương cười nói – “Chỉ có nhìn thấy ngươi nó mới không thẹn thùng.

Thẩm Trác Phàm cũng cười:

“Vậy sao? Nó ở đâu? Còn ở trên vai ta sao?”

Lâm Đống Lương không nói chuyện, y kéo tay Thẩm Trác Phàm, từ đỉnh đầu Nguyên Bảo ‘vuốt ve’ đến tận đuôi, Nguyên Bảo thoải mái nheo mắt, cuộn tròn một cục cọ cọ lòng bàn tay hắn.

“Thật đáng tiếc.” – Thẩm Trác Phàm tiếc nuối nói – “Đã lâu không gặp nó.”

Lâm Đống Lương kiên định:

“Về sau nhất định có cơ hội tái kiến.”

Thẩm Trác Phàm lắc lắc đầu,trong mắt hắn có hoài niệm, nhưng lại không có hi vọng.

“Ngay cả ngươi cũng không trị được thần kinh não của ta… trừ phi thật sự có Thần cấp… Chuyện đó sao có thể đâu?”

Lâm Đống Lương trầm mặc không nói, Thẩm Trác Phàm cười an ủi y:

“Tình huống lúc ấy, dù là hoàng thất cũng không chắc chắn có thể bảo hộ ta, ta không trách ngươi. Chỉ là mấy năm nay… anh ấy… vẫn ổn sao?”

“Không tốt, sao có thể tốt được.” – Lâm Đống Lương cười khổ – “Công tước tuy rằng hận Nội Các, nhưng cũng hận cả hoàng thất nhắm mắt làm ngơ, có thể bảo trì trung lập đã là cảm ơn trời đất. Lính gác cấp 3S một khi phát tác cuồng táo, ngươi cũng biết có bao nhiêu đáng sợ, chỉ với cân bằng tề như thế nào đủ được… Hắn tuy rằng không nhớ rõ ngươi, thế nhưng sở thích vẫn không thay đổi. Nghe nói người trong phủ đều đổi thành người thường có diện mạo giống ngươi một hai phần, bình thường nhìn nhiều vài lần, trong lòng cũng có thể bình tĩnh một chút.”

Thẩm Trác Phàm nhắm chặt mắt, tối tăm hỏi:

“Nội Các… không sắp xếp cao cấp Dẫn đường khác cho anh ấy sao?”


Lâm Đống Lương bất đắc dĩ:

“Sao lại không có. Trừ bên bệ hạ, nhiều nhất chính là phủ công tước, nhưng có ích lợi gì đâu.”

Sắc mặt Thẩm Trác Phàm vô cùng khó coi mà cau mày.

Lâm Đống Lương tiếp tục:

“Dẫn đường được đưa tới ngay cả mặt công tước cũng chưa thấy liền trực tiếp bị đưa đến sư đàn trong phủ tắm rửa bắt bọ chó… không có ai không bị dọa đến gần chết mà trốn về.”

Thẩm Trác Phàm: “…”

“Bệ hạ ngược lại là có Dẫn đường sớm hơn…” – Lâm Đống Lương nhìn về phía Thẩm Trác Phàm – “Tần Vân kia, ngươi quen hắn sao?”

Arthur được sư quần vây ở giữa. Hắn có một mái tóc dài màu đỏ, trương dương lại hoa lệ, đôi mắt mang sắc phỉ thúy thâm thúy, anh tuấn mà lãnh khốc, nắm trong tay trường tiên, không giống các Lính gác cao cấp khác che dấu tinh thần hệ của mình.

Một con tàn bạo sư hình thể to gấp đôi sư tử bình thường, im lặng nằm sấp bên chân hắn, lạnh lùng nhìn chăm chú vào kẻ xa lạ xâm nhập lãnh địa của mình.

“Thật hiếm thấy.” – Arthur trừu trừu cánh mũi, lộ ra nụ cười ngả ngớn – “Ngươi cư nhiên sẽ có Dẫn đường riêng, lúc hắn khai thông cho ngươi lại không bị bức điên?”

Biểu tình Mặc Xá Lý bị mặt nạ che khuất, nhưng xem ra y cũng không cao hứng gì cho lắm:

“Chuyện đó không quan hệ gì với ngươi.”

Arthur thu hồi tươi cười, hắn dựa vào một con sư tử ngồi xuống đất, không chút để ý nói:

“Vậy ngươi đến nơi này làm gì đâu, bệ hạ.”

“Ta muốn mượn người của ngươi.” – Mặc Xá Lý nói – “10 Lính gác cao cấp có kinh nghiệm ám sát.”

Arthur lãnh mặt, nhìn chằm chằm Mặc Xá Lý, châm chọc nói:

“Ngươi thật sự tin tưởng ETA tinh có cái gọi là gene Thần cấp Dẫn đường? Không tiếc đại giới giấu diếm tai mắt Nội Các, hướng ta mượn binh giúp ngươi hành động?”

Mặc Xá Lý đầy lạnh lùng:

“Ta không tin, nhưng ta tất yếu phải làm rõ Olympus đang mưu tính cái quỷ gì.”

“Vậy thì chính ngươi đi, đừng đánh chủ ý lên lính của ta.” – Arthur cắn răng, đồng tử phỉ thúy dần biến thành đỏ sậm, tàn bạo sư bên cạnh phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, Tần Vân nhìn ra hắn sắp phát tác cuồng táo, theo bản năng muốn tiến lên, lại bị Mặc Xá Lý chắn phía sau.


Arthur thở phì phò, hắn mạnh mẽ đoạt lấy một ống tiêm trong tay thị vệ đứng cạnh, mắt không chớp mà đâm thẳng vào tĩnh mạch trên cổ, tựa hồ không cảm giác được đau đớn, nhanh chóng đem thuốc tiêm xong.

Liên tục chích 3 ống liền, Arthur mới thoáng khôi phục bình tĩnh, hắn khàn giọng, âm lãnh lên tiếng:

“Đừng mơ tưởng. 6 năm trước ta vốn không nên đồng ý để cậu ấy giúp Nội Các đi tìm cái gì gene Thần cấp, ngươi hiện tại lại yêu cầu ta đáp ứng chuyện viển vông này.”

Mặc Xá Lý vẫn chưa tức giận, y đi về phía trước vài bước, từ trên cao nhìn xuống Arthur, bình tĩnh nói:

“6 năm trước, ta vừa đăng cơ, cơ hồ không có bất kì thực quyền nào. Ngươi nếu lúc ấy kiên định đứng về phía ta, Dẫn đường của ngươi liền sẽ không bị phán ‘tử hình’.”

Tàn bạo sư nằm úp sấp trên mặt đất, nhe răng trợn mắt gầm nhẹ.

Mặc Xá Lý thương hại mà trào phúng:

“Nội Các vốn chính là âm mưu lấy cờ hiệu gene Thần cấp để dẫn Thẩm phạm phải cái gọi là tội phản quốc, chỉ có ngươi ngu ngốc mới thật sự đáp ứng, yên tâm để cậu ấy đi một mình.”

“Kế hoạch gene Thần cấp tại ETA tinh!?” – Thẩm Trác Phàm sắc mặt tái nhợt, có chút kích động đứng lên – “Các ngươi muốn cho Tần Vân đi làm cái gì!? Chuyện 6 năm trước ta gặp phải ngươi đều quên rồi sao!!?”

“Ta đương nhiên không quên.” – Lâm Đống Lương đau đầu trấn an hắn – “Cho nên ta mới đến hỏi ngươi Tần Vân đến cùng là loại người nào, vì cái gì bệ hạ sẽ lựa chọn hắn cùng đi.”

Thẩm Trác Phàm:

“…Bệ hạ cùng đi!”

Lâm Đống Lương nói:

“Ngài ấy hiện tại là Lính gác của Tần Vân, đương nhiên sẽ cùng đi.”

“…” – Thẩm Trác Phàm có chút hỗn loạn – “Việc này cùng việc Tần Vân là loại người nào có quan hệ sao?”

“Đương nhiên có quan hệ.” – Lâm Đống Lương nghiêm túc – “Ngay cả tư duy xúc tu của ngươi cũng không thể tiếp cận bệ hạ – một Lính gác thần cấp, vì cái gì Tần Vân – một Dẫn đường cấp thấp lại có thể.”

Thẩm Trác Phàm im lặng, hắn hiển nhiên không biết trả lời vấn đề này như thế nào.

Lâm Đống Lương khó hiểu hỏi:

“Tần Vân hắn, thật sự không có tinh thần hệ sao?”

======================

A/N: Chương này cơ bản đã giải thích vì cái gì lần đầu tiên Tần Vân giúp Tê Chiếu khai thông tư duy, sắc mặt y lại cổ quái như vậy [


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận