Chúng Tôi Không Thân


Trần Ngải không vừa ý lời đề nghị của cậu: “Cậu có thể đưa ra ý kiến nào mang tính xây dựng không?”
Cô bước về trước hai bước, Dư Giang đuổi theo hỏi: “Chỗ nào không mang tính xây dựng hả? Cậu thành tinh cái này rồi còn gì, không phải ở nhà tớ là giải quyết xong vấn đề à.”
Trần Ngải ‘thành tinh’ tức giận tới mức véo eo của Dư Giang.

Dư Giang vội vàng né: “Ối, cẩn thận đi, ban ngày ban mặt mà cậu định động tay động chân với tớ à?”
Dư Giang là người dễ nhột, nhất là phần lưng rất nhạy cảm.

Lúc trước tập vũ đạo, Trần Ngải vô tình đụng phải là cậu lập tức co rúm người lại, lúc trước không ít lần vì chuyện này mà hai người phải tập luyện thêm.

Cùng luyện tập một thời gian, Trần Ngải cũng nắm rõ được, biết chỗ nào đụng được chỗ nào không được, nên lúc nhảy thì tránh đi hoặc chịu đựng.
Nhưng nếu Trần Ngải cố tình ra tay, thì thật đúng là thảm họa.
Trần Ngải đuổi theo nhéo vào hai bên eo cậu, đến khi Dư Giang xin tha mới thôi.

Trần Ngải thở dài, vừa đi vừa nhỏ giọng kể: “Ba mẹ tớ vừa ly hôn, họ muốn giành quyền nuôi tớ mà cãi nhau ầm ĩ, thế mà chưa tới một tháng tớ lại tới nhà cậu ở, ổn được không? Người trọng sĩ diện như ba tớ chắc chắn sẽ tức điên.


Dư Giang cảm thấy tâm trạng Trần Ngải không tốt nên cũng chẳng muốn đùa giỡn.
“Vì thể diện mà thà để cậu ở trường chịu khổ, chứ không cho đến nhà của tớ.” Dư Giang bĩu môi, trong lòng bức bối lắm nhưng không muốn nhiều lời trước mặt Trần Ngải: “Thích ăn gì, tối nay tớ mời cậu.”
Trần Ngải nhíu mày, đôi mắt nghi ngờ nhìn cậu: “Bây giờ là cuối tháng đấy.”
Hay nói cách khác, lúc này Dư Giang đang nghèo.
Dư Giang: “…”
Dư Giang mím môi, nhớ lại số dư trong điện thoại.
Cuối cùng, hai người ăn cơm trộn tại một nhà Hàn Quốc trước cổng trường với giá 43 đồng.

Hai phần cơm thịt ba chỉ 40 đồng, cộng thêm chai Coca 3 đồng Dư Giang gọi thêm.
Trần Ngải mời.
Dư Giang cầm chai Coca còn thừa ra về, lúc ra cửa còn ợ một cái.
Trần Ngải khó chịu lùi về sau, tránh xa mùi Coca và đồ chua.
Trần Ngải: “Cậu không biết ngại à.”
Dư Giang không quan tâm, thờ ơ nói: “Coca nhiều gas, cậu uống thì cũng vậy.”
“Cậu bình thường chắc không uống Coca đâu nhỉ? ”
Nói đến đây, Dư Giang nhớ đến chuyện mình đã đè nén lúc chiều.
Cậu vừa ngủ trưa dậy thì nghe thấy tiếng bạn cùng bàn Lam Triệu lảm nhảm bên tai.
“Cái bạn nữ hôm nọ đưa sách cho mày có phải ở lớp 3, tên là Trần Ngải đúng không?”
Cậu còn đang mơ màng, gật đầu theo phản xạ nhưng trong lòng cảm thấy bồn chồn sao Lam Triệu thăm dò được tin tức nhanh thế.
“Lúc trưa Trần Ngải cố ý mua Coca cho Du Kỳ! Cả năm lớp đều thấy!” Lam Triệu kể với giọng nhỏ nhưng phấn khích, vui mừng như cậu ta nhận được vậy.
Dư Giang lập tức tỉnh ngủ, không tin lớn tiếng hỏi lại: “Mua cái gì cơ?! ”
Nửa lớp học quay lại nhìn.
Lam Triệu cũng bị Dư Giang làm cho giật mình, suy nghĩ cẩn thận rồi điều chỉnh lại những lời phóng đại của mình: “Cũng không hẳn là cả năm lớp, chỉ có các nam sinh từ lớp 1 đến lớp 6 trên hành lang thôi.”
“Sao cậu ấy lại làm thế?”
Lam Triệu nhún vai, cậu ta vốn chỉ định tám chuyện thôi, nhưng không hiểu sao lại trở thành bị điều tra: “Không biết.”
Dư Giang khó chịu “Hừ” một tiếng, xoay sang hỏi: “Mày nói ai nhỉ, Du Tất? Là ai?”
“Du Kỳ!” Nhắc tới tên này Lam Triệu thao thao bất tuyệt, “Trước kia học lớp 9 trường Nam Huệ tao, hình như được nữ sinh đặt cho biệt danh gì đó.

Cả nam lẫn nữ, thầy cô đều có quan hệ tốt, nhìn cũng được, nhưng quả thật nhiều người thích cậu ta lắm… ”
Nói đến đây thì giáo viên bước vào.
Ngồi trong lớp Dư Giang khó chịu vì không thể lấy điện thoại ra hỏi Trần Ngải cho ra nhẽ, cậu nhấn vào khung trò chuyện nhưng thấy ánh mắt của giáo viên lại xoá bỏ ý định.
Cuối cùng cũng tan học, Dư Giang gọi ngay cho Trần Ngải nhưng cả 3 cuộc gọi đều không bắt máy.
Lúc đó, mọi người gần như đã về hết, Dư Giang quyết định tự đi đến lớp của Trần Ngải.

Dư Giang cầm chai Coca đã hết đông đá nhẹ nhàng đụng vào tay của Trần Ngải: “Này.”
Trần Ngải không lên tiếng, không quay đầu lại mà tiếp tục đi về phía trường học.
Dư Giang không nói lời gì, cứ cầm chai Coca mà khều lấy Trần Ngải.
Trần Ngải không nhịn được, quay lại nhìn cậu: “Cậu muốn nói gì thì nói đi, cứ chọc tớ làm gì?”
Dư Giang nghe xong thì không biết hỏi thế nào, cứ nhìn Trần Ngải đang nghiêng đầu chờ cậu nói, cậu sờ sờ mũi quay lại nhìn về phía cổng trường.

“À, lúc trưa cậu đưa Coca cho ai thế?”
Trần Ngải bất ngờ: “Sao cậu biết?”
Lời nói vô tình đụng chạm đến Dư Giang, lại quay sang lườm Trần Ngải: “Tớ cái gì mà không biết?!”
Thì ra còn định lén lút!
Trần Ngải mặc kệ Dư Giang, nói xong quay về hướng trường học “Nhiều chuyện.”
“Tớ c…” Dư Giang còn chưa kịp thốt ra câu chửi thề đã bị Trần Ngải làm cho nghẹn họng.
Trần Ngải khoanh hai tay để trước ngực, ngửa mặt lên nhìn cậu: “Cậu nói tiếp đi.”
Dư Giang hít sâu, làm vẻ mặt tươi cười nhưng trong lòng thì không: “Đúng, tớ nhiều chuyện, lại còn vô cùng nhiều chuyện.

Cho nên người bạn đứng đây có thể giải đáp cho tớ không? ”
Thấy Dư Giang hơi khom xuống, vẻ mặt “chân thành”, Trần Ngải nén nụ cười nơi khoé miệng, bất đắt dĩ trả lời: “Đúng, tớ có mua.”
“Mua cho ai?”
“Bạn ngồi sau tớ.”
“Vì chuyện gì?”
“Cậu ấy giúp tớ chuyển hành lý.”
Dư Giang lại trở về dáng vẻ như ai thiếu nợ: “Hành lý của cậu không nặng, xách chút là mệt chắc, còn để cho người khác giúp cậu nữa, bày đặt.”
Trần Ngải đưa hai ngón tay ra chọc vào điểm yếu của Dư Giang, cũng không đáp lại cậu, lập tức đi thẳng về phía trường học.
Chưa đi được hai bước đã bị kéo lại.
Trần Ngải trợn mắt, quát: “Không xong với cậu nữa!”
Dư Giang không lên tiếng, nhẹ nhàng vỗ lưng nhắc nhở Trần Ngải: “Hình tượng, hình tượng, hình tượng, chú ý hình tượng của mình đi, bạn Trần.”
Trần Ngải hừ lạnh, cảm thấy Dư Giang quan tâm hơn ngày thường.
Dư Giang đẩy Trần Ngải về phía trước.
“Làm gì vậy, tớ phải về trường học, hôm nay còn nhiều đề chưa hiểu rõ nữa.”
Dư Giang nhẹ nhàng nói: “Cùng đi dạo đi.”
“Có gì phải đi dạo chứ.” Trần Ngải lẩm bẩm, nhưng cũng không muốn quay về.
Hai người cùng đi dạo dọc phía trường học tới con phố, đèn bên đường nối tiếp nhau sáng lên.
Trần Ngải phấn khích nhìn hai bên cửa hàng.
Dư Giang liếc nhìn cô rồi dùng khuỷu tay chạm nhẹ vào cô: “Sau này có chuyển hành lý thì gọi tớ, ít nhờ người khác đi.


Trần Ngải không phản ứng, đi ngang qua thùng rác thì nói: “Cậu còn định cầm chai Coca bao lâu nữa?”
Dư Giang nhớ ra, nhắm một đường cong hoàn mỹ ném chai Coca vào thùng rác.

“Màn giường xấu quá, không dùng.” Trần Ngải lắc đầu, chán ngán mắt nhìn của Dư Giang.
Dư Giang im lặng: “Màu đen này che nắng được!”
Hai người đi dọc con phố, lát sau Dư Giang kéo Trần Ngải vào cửa hàng nội thất chuyên bán đồ dùng ký túc xá.
Hai người có tranh luận ở ngay khu màn giường, cuối cùng là Trần Ngải thắng.
“Tớ thích màu xanh ngọc này.”
Dư Giang “Hừ” một tiếng, “Nhìn là biết nhanh bẩn.”
“Đừng suy từ cậu sang tớ, tớ khẳng định nó sẽ sạch sẽ.


Dư Giang bị chặn ngang.
“Tớ trả tiền, cậu có ý kiến gì không?”
Dư Giang bại hoàn toàn.
Dư Giang cầm lấy đèn ban đêm đưa cho Trần Ngải: “Mua thêm cái đèn đêm này đi.”
Trần Ngải do dự: “Tớ có một cái đèn bàn mua hồi cấp 2 rồi.”
“Cái đấy lớn quá, còn phải cắm điện.” Dư Giang vừa đi vừa nói, “Cái này thì xài pin, có thể dán lên tường, ban đêm đi toilet cầm theo mà dùng.”
Trần Ngải gật đầu, lấy đèn ban đêm.
Dư Giang đi phía trước nói: “Cậu ngủ giường tầng đúng không.”
Trần Ngải gật đầu, Dư Giang lại lấy thêm cái giỏ treo giường.
“Cái này có thể bỏ đồ vật vào và treo ở tay vịn bên cạnh.”
Trần Ngải im lặng nhìn rổ treo, Dư Giang tưởng rằng Trần Ngải không thích.
Trần Ngải mở miệng nói: “Lấy thêm hai cái nữa đi.


Du Giang nghi ngờ: “Lấy nhiều vậy làm gì?”
Trần Ngải chân thành nói: “Tớ muốn để hai bên, cho có cảm giác an toàn.”
Du Giang giễu cợt, nhưng vẫn giúp Trần Ngải lấy thêm hai cái rổ nữa.
Đi ngang qua chỗ điện gia dụng, Dư Giang nhắc nhở: “Cậu có mang theo ổ cắm và máy sấy không?”
Nói đến đây, Trần Ngải bất đắc dĩ thở dài: “Đương nhiên là không rồi.”
Dư Giang lúc này bắt đầu nghiên cứu mấy loại nhãn hiệu ổ cắm đang hot trên thị trường, xem cái nào thích hợp với ký túc xá.
“Cái này tớ chọn cho, cậu đừng có thấy cái nào đẹp thì mua...”
Chưa kịp dứt lời, Trần Ngải đã đẩy ra rồi.

Trần Ngải tức giận: “Bỏ đi, ký túc xá không cấp điện từ ổ cắm.”
“Hả,” Dư Giang lại có thêm một nhận thức mới với Nam Huệ biến thái, “Vậy cậu sấy tóc như nào, ngay cả chỗ sạc điện thoại còn không có.”
Hai người cùng đi về phía trước.
Trần Ngải nói: “Sấy tóc thì phải đi đến máy sấy cuối hành lang rồi ném 1 đồng xu vào, 1 xu thì thổi tầm 6 phút.

Điện thoại di động chỉ có thể dựa vào sạc dự phòng mà thôi.


Dư Giang cười: “Cái hồng hồng của cậu không biết dùng được không.”
Dư Giang nói đến sạc pin dự phòng màu hồng của Trần Ngải, hình như được tặng lúc nạp tiền điện thoại, bởi vì nhẹ nhàng nhỏ gọn nên Trần Ngải rất thích.
Nhưng dù sao cũng là đồ tặng, pin bên trong hơi ảo.

Tuy là đến 10 ngàn mA nhưng chỉ sạc được 1 lần rưỡi.
Trần Ngải đứng xem đồ kế bên, thản nhiên nói: “Tớ hài lòng vì tớ không dùng điện thoại chơi game mỗi ngày như cậu.”
Dư Giang khẽ cong khoé miệng: “Đó là tại cậu thôi, chơi trò gì cũng bị bắt nạt.


Trần Ngải cúi người nhặt cái móc dính, nghe thấy lời của Dư Giang thì trợn mắt lườm.
Sau khi thanh toán, Dư Giang cầm túi lớn, Trần Ngải cầm túi nhỏ đi về trường học.
Không tính là đi nhanh nhưng chẳng mấy chốc đã đến dưới lầu ký túc xá.
Trần Ngải muốn tự xách luôn túi trong tay của Dư Giang, nhưng Dư Giang lại nói: “Tớ giúp cậu xách lên trên.”
Trần Ngải hơi khó xử, nhìn qua cửa sổ thấy ánh mắt sáng như đuốc của dì trông cửa, khẽ nói: “Cậu chờ tớ một lát.”
Cô căng da đầu đi đến tìm dì, cô dịu dàng mỉm cười, dùng giọng nói êm ái nhất xin xỏ: “Dì ơi, dì có thể cho bạn cháu xách đồ lên giúp cháu được không?”
Sắc mặt của dì không thay đổi: “Nhìn cũng không nặng lắm nhỉ?”
Giọng Trần Ngải yếu đi: “Bởi vì cậu ấy khỏe nên nhìn mới không thấy nặng.

Thật ra bên trong toàn là những đồ nặng.” Nói xong, Trần Ngải giải thích thêm: “Cậu ấy không vào trong đâu, chỉ đến cầu thang thôi.

Đến lúc đó cháu sẽ giám sát cậu ta, không chạy loạn khắp nơi đâu ạ.”
Dì nghe xong thì cười: “Thằng bé tiễn cháu, cháu lại tiễn thằng bé.

Đúng là làm khổ nhau.

Người yêu à?”
Bản tính hóng chuyện của dì cũng không kém gì.
Trần Ngải nghẹn lời, buột miệng: “Không phải, cậu ấy...!là em trai cháu.”
Bác gái cười không nói gì, mắt liếc hai cái túi rồi khẽ gật đầu.
Trần Ngải nhanh chóng nắm lấy cổ áo của Dư Giang chạy lên phía trên.
“Chạy cái gì?” Túi đồ trong tay Dư Giang không nhẹ, ba cái rổ treo đầu giường đều nằm trong túi, “Làm như ăn trộm vậy.”
Trần Ngải đổi túi sang tay kia, nhỏ giọng nói: “Cậu mới là kẻ trộm đấy.”
Hái hoa tặc.
Dư Giang tiếp tục hỏi tội: “Còn nữa, ai là em trai cậu?”
Trần Ngải không chút sợ sệt, nhíu mày đắc ý: “Cậu nhỏ hơn tớ 2 tháng tuổi, không là em thì là gì.”
“Này, tớ đi cùng cậu cả buổi tối, lo lắng cho cậu như mẹ cậu, sao cậu không kêu tớ là bố cậu đi! ”
Trần Ngải liền vỗ Dư Giang: “Đừng lợi dụng mẹ tớ! ”
Dư Giang: “…”
Có ai lợi dụng gì chứ.
Còn chút lý trí, Dư Giang liền nói: “Bố nuôi cũng được! ”
Lầu 4 bây giờ như ngắn hơn so với lúc trưa, mới chốc lát đã đến cầu thang.
Trần Ngải nhanh chóng xách 2 túi đi vào rồi liền chạy ra.
Trần Ngải vừa nói vừa thở: “Đi thôi, tớ đưa cậu xuống dưới.


Hai người dù đi không nhanh, trên đường cũng không nói điều gì, nhưng bầu không khí rất thoải mái.
Xuống đến tán cây hòe của ký túc xá, Dư Giang để Trần Ngải trở về: “Ở đây có gì không quen thì nói với tớ.”
Trần Ngải gật đầu: “Về sớm đi, không mẹ cậu lại lo lắng.”
Nói xong cô vẫy tay đi vào trong mà không quay đầu lại.
Vừa đến lầu hai, Trần Ngải ghé vào lan can đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Dư Giang dần dần biến mất dưới ánh đèn đường..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui