Thoắt cái một tuần lại trôi qua, mọi người hầu như đều đã điều chỉnh trạng thái của mình để chào đón cuộc sống cấp 3.
Trong tiết học cuối cùng của tuần, thầy Trịnh tổ chức buổi sinh hoạt lớp.
Để thể hiện tính dân chủ, lớp học sẽ chọn ra chức lớp trưởng và lớp phó dựa vào kết quả bỏ phiếu của mọi người, chỉ cần có chí hướng là có thể tranh cử.
Người xung phong đầu tiên là nữ sinh có khuôn mặt mũm mĩm nọ, cậu ấy tên là Tôn Tư Tư, ngày đầu tới lớp thì đã nghe thấy Du Kỳ gọi cậu ta là lớp trưởng.
Khi cậu ta giới thiệu về bản thân, mọi người đều biết được cậu ta đã từng làm lớp trưởng ba năm ở một lớp của trường cấp 2 Nam Huệ, là một người vừa có tài vừa có đức.
Cho nên, khả năng làm lớp trưởng một lần nữa là không còn nghi ngờ gì.
Nhưng việc bầu lớp phó lại có hơi khó khăn.
Mặc dù vị trí lớp trưởng và lớp phó đều rất vất vả, nhưng người được thầy cô chú ý hơn, được nhiều lợi ích hơn lại là lớp trưởng, vậy nên việc tuyển chọn lớp phó hơi khó khăn, không ai muốn đứng dậy tranh cử.
Thầy Trịnh quyết định dựa trên phiếu bầu của cả lớp, một người đề cử hai người bất kỳ sau đó bỏ phiếu.
Ngoài dự liệu của Trần Ngải đó là tên cô cũng xuất hiện trong danh sách đề cử của mọi người, hơn nữa, số phiếu hình như còn khá cao.
Cuối cùng, cả cô và Du Kỳ đều đạt 35 phiếu bầu, quả thật tình huống này vô cùng khó xử.
Trần Ngải hơi ảo não, cô cảm thấy mình không phù hợp với chức vụ lớp phó này, ngoài ra, đối với việc mọi người đều bỏ phiếu cho mình còn cảm thấy hơi khó hiểu.
Lý Thu bên cạnh lại hiểu rõ mọi thứ: “Dù một nửa lớp mình là học sinh cũ của Nam Huệ, nhưng nửa còn lại thì không.
Giờ mà họ cấu kết với nhau, chúng mình không muốn thì cũng phải liên kết lại.
Và cậu chính là người mọi người trông chờ nhất.”
Nhân lúc tan học, cậu ta lấy cuốn ghi chép trong ngăn kéo ra, rồi phân tích cặn kẽ cho Trần Ngải.
“Nam sinh lớp chúng mình thì khỏi cần nói, chỉ với khuôn mặt của cậu cũng đủ chinh phục rồi.
Còn với nữ sinh, cậu luôn vui vẻ giúp đỡ.
Lần trước có bạn gái ở tổ 4 đột nhiên tới tháng, không mang theo băng vệ sinh nên ngồi trong nhà vệ sinh một lúc lâu, sau khi cậu biết thì đã đưa băng vệ sinh vào nhà vệ sinh cho cậu ấy.”
Trần Ngải nhíu mày: “Bởi vì tớ luôn chuẩn bị sẵn mà, chỉ tiện tay thôi, nếu cậu mang theo thì cũng giúp thôi đúng không?”
Lý Thu lắc đầu cảm thán: “Đây là sự khác biệt của chúng ta.”
“Còn nữa, gần đây cậu thường giúp học sinh trực nhật khóa cửa, đôi khi còn hỗ trợ sắp xếp bàn ghế, dọn dẹp bục giảng nữa.”
Trần Ngải nói: “Bởi vì tớ ở ký túc xá, không cần phải vội vã về nhà.
Hơn nữa, bọn họ phải về nhà sớm, tớ thuận tiện cầm chìa khóa để ở lại tự học một lúc.
Còn việc thu dọn thì đơn giản là vì tớ có bệnh sạch sẽ thôi.”
“Ôi trời, nói tóm lại là bây giờ cậu rất được lòng dân.” Lý Thu tổng kết một câu “Mặc dù khuôn mặt lạnh lùng của cậu cảnh báo rằng người lạ chớ đến gần, nhưng cậu lại rất tinh tế, đối xử với mọi người vô cùng tốt.”
Trần Ngải cười vui vẻ: “Sao cậu nói mâu thuẫn quá vậy.”
Lý Thu buồn bực khi cô không hiểu ý mình: “Có thể đây chính là tương phản manh* đấy.”
(*) Tương phản manh (反差萌): Là sự tương phản giữa nội tâm và bề ngoài của một người, trong trường hợp này ý chỉ Trần Ngải trông lạnh lùng khó gần nhưng tính cách rất tốt bụng dễ mến.
Du Kỳ đi vào từ cửa sau, vỗ vai cô, hơi khom người nói: “Thầy Trịnh bảo chúng ta tới văn phòng.”
Trần Ngải đặt tờ đề trên tay xuống, đi theo cậu ta ra ngoài.
Trên hành lang, hai người sóng vai nhau đi đến văn phòng, lớp 3 ở giữa, muốn đến văn phòng phải đi qua nửa hành lang.
“Cậu muốn làm lớp phó sao?” Du Kỳ hỏi trước.
Trần Ngải trả lời thành thật: “Tớ không muốn, còn cậu?”
Du Kỳ cười: “Tớ cũng không muốn.”
Câu trả lời này khiến cho Trần Ngải không biết phải làm sao “Vậy chẳng phải chuyện này rất khó xử sao?”
“Hả? Là sao?” Du Kỳ nghiêng đầu nhìn cô.
Trần Ngải đưa ra một ví dụ: “Chẳng hạn như thầy Trịnh, nếu không có ai nhận thì thầy làm sao chọn được? Còn các bạn trong lớp nữa, rõ ràng họ đã bỏ phiếu, thế mà bây giờ chúng mình không ai muốn làm, chẳng lẽ phải bỏ lại một lần nữa, rất là mệt mỏi.”
Du Kỳ cười: “Cậu lo lắng làm gì, không muốn thì không làm thôi.”
Trần Ngải nghĩ thầm, nói cũng đúng.
Khi đến cửa văn phòng, thầy Trịnh ra ngoài nói chuyện với bọn họ.
Đối với nữ sinh, thái độ thầy Trịnh sẽ nhẹ nhàng hơn, sau khi nghe suy nghĩ của Trần Ngải thì nhìn thẳng về phía Du Kỳ: “Vậy thì em làm lớp phó, còn Trần Ngải, em sẽ làm lớp phó văn nghệ, không có ý kiến gì chứ?”
Thầy quyết định dứt khoát, không cho Du Kỳ cơ hội đổi ý.
“Hai em về lớp lên bục phát biểu cảm nghĩ, tiết cuối cùng sẽ là tiết tự học, lát nữa thầy sẽ qua xem.”
Trên đường trở về, Trần Ngải hơi ngượng ngùng “Có phải không công bằng với cậu không?”
“Không sao đâu.” Du Kỳ không để tâm “Tớ đoán được rồi, hơn nữa, cậu còn là con gái, làm lớp phó rất vất vả.”
Trong lời nói thể hiện sự quan tâm với cô.
Trần Ngải đề nghị: “Hay là, tớ lại mời cậu lon Coca nhé?”
Du Kỳ nói đùa: “Một lon Coca thôi thì không đủ, tớ muốn ăn cơm.”
“Được.” Trần Ngải gật đầu, “Cậu muốn ăn gì thì nói với tớ, tớ mua đồ ăn cho cậu.”
“Đồ ăn ngoài hả?” Trong giọng nói của Du Kỳ không giấu được sự thất vọng, “Còn không bằng đi ăn ở canteen.”
“Ăn ở canteen thì phiền phức lắm.” Trần Ngải thản nhiên nói.
Đến cửa lớp học rồi, Du Kỳ không nói gì nữa.
Cô không nói thức ăn canteen khó ăn, cũng không nói ít đồ ăn mà cô nói “Phiền phức.”
Hai từ “phiền phức” có rất nhiều ý nghĩa, có thể hiểu là đi canteen ăn cơm rất phiền phức, cũng có thể hiểu là hai người cùng đi ăn rất phiền phức.
Vốn dĩ cậu ta có thể hỏi tại sao lại phiền phức, cũng có thể nói thẳng cậu không sợ “Phiền phức”.
Nhưng thấy dáng vẻ bình tĩnh không có ảnh hưởng gì của cô thì Du Kỳ không hỏi nữa.
Có một số việc nếu nói ra sẽ trở nên khó xử, hơn nữa sự tự tôn cũng như thể diện của một nam sinh, chỉ cho phép cậu ta làm đến bước này thôi.
Trở lại phòng học, Trần Ngải bước lên bục giảng.
Cô tự nhiên đứng trước mặt mọi người, rồi hơi cúi người biểu lộ sự áy náy của mình.
“Cảm ơn mọi người đã tin tưởng tớ, tuy nhiên tớ không quá giỏi trong phương diện học tập, thực sự không đủ tiêu chuẩn để đảm nhận vị trí lớp phó này.
Sau này tớ sẽ là ủy viên văn nghệ, có thể góp một chút sức lực cho lớp mình, nếu mọi người cần giúp đỡ thì đến tìm tớ nhé.”
Cô nói đơn giản và lưu loát xong thì mỉm cười bước xuống.
Sau đó Du Kỳ lên bục phát biểu thì dáng vẻ tùy tiện hơn.
“Cảm ơn mọi người đã nâng đỡ và đẩy tớ lên vị trí lớp phó, sau này nếu tớ bị ép buộc, bất đắc dĩ phải quản các cậu, vậy thì ngại quá, là do các cậu tự tìm đến.” Nói xong, cậu ta nhún vai, vẻ mặt đắc ý.
Đám nam sinh bên dưới đồng loạt cười rồi giả vờ nôn ọe bắt cậu nhanh xuống dưới, đừng giả vờ bị ép buộc nữa.
“Được rồi, thầy Trịnh bảo chúng ta tự học kìa.
Mọi người học bài đi, giả vờ học, giả vờ học đi.”
Cậu ta nói đùa một câu rồi xuống dưới.
Sau khi ngồi vào chỗ, cậu ta cầm sách vỗ vào vai Trần Ngải.
“Gọi đồ ăn ngoài đi, tớ muốn ăn gà rán.”
Trần Ngải không quay đầu lại mà dựa vào bàn cậu ta, nhỏ giọng đáp: “Được.”
–
Vào cuối tuần trước khi chính thức khai giảng, Trần Ngải và Trang Mộng Vân hẹn gặp nhau ở KTV.
Vừa bước vào phòng, cô đã nghe thấy giọng hát thấu tận tâm can của Trang Mộng Vân.
Phòng KTV khá nhỏ, trên bàn đã có mấy chai bia, Trần Ngải thở dài, kiểm tra mấy chai thì phát hiện chỉ có ba chai đã cạn, may mà không nhiều.
Thế nhưng chỉ ba chai này cũng đã khiến Trang Mộng Vân ngồi gục trên sàn, cầm micro vừa khóc như mưa vừa hát đến não lòng.
Vứt cái chai rỗng đi, Trần Ngải dọn dẹp lại bàn rồi vụng trộm để năm chai bia kia vào túi xách.
Sau đó cô kéo Trang Mộng Vân ngồi lại trên ghế sofa.
“Trần Tiểu Ngải! Cuối cùng cậu cũng đến rồi hu hu hu.” Trang Mộng Vân vừa nhìn thấy cô thì nhào đến ôm chặt cô.
Trần Ngải đã đoán được trước, việc đầu tiên cô làm chính là cầm lấy khăn ướt chuẩn bị sẵn lau nước mắt nước mũi chảy tèm lem của cậu ta.
Trang Mộng Vân khóc nức nở: “Lớp trang điểm của tớ bị cậu lau hết mất rồi.”
Trần Ngải phản bác: “Không, nó vốn đã trôi sạch rồi.”
Trang Mộng Vân càng thương tâm hơn: “Trần Tiểu Ngải, cậu không thương tớ.
Cậu đến Nam Huệ rồi không đến lớp nhảy thăm tớ.
Tớ thất tình, đến bây giờ cậu mới đến.
Vừa đến đã chán ghét tớ, tớ đau lòng quá, ấm ức, khổ sở chết đi được…”
Vừa nói cái đầu nhỏ của cô nàng càng cúi xuống, nhìn giống như cảm xúc đang dâng trào.
Trần Ngải biết cậu ấy chỉ mượn việc nói cô để bộc lộ hết tâm tình của mình nhưng cô vẫn nhẹ nhàng giải thích: “Bây giờ tớ dừng lại, sau này không tiện cho lắm.
Chắc là cuối tuần vẫn có thể tụ họp được, mà sao cứ cách hai ba tháng cậu lại thất tình một lần vậy.
Lần này là ai?”
Trang Mộng Vân giống như con cún nhỏ, ngẩng đầu lên, đôi mắt ướt sũng nhìn cô.
Thấy dáng vẻ đó của cô nàng, Trần Ngải nhíu mày: “Đừng nói với tớ đó là Tô Viễn nhé?”
Trang Mộng Vân cúi đầu, không phủ nhận.
Lần này Trần Ngải bị cậu ấy làm cho tức giận: “Hai người các cậu sinh ra là để tra tấn nhau à?”
Trang Mộng Vân và Trần Ngải đều học nhảy tại lớp vũ đạo.
Từ năm 7 tuổi, hai người đã quen biết, cùng học nhảy một nơi, cùng đậu một trường cấp 2.
Có rất nhiều nữ sinh tập nhảy nhưng rất ít nam sinh tham gia, vậy nên không phải nữ sinh nào cũng có bạn nhảy.
Mà hai người họ vô cùng may mắn khi tìm được bạn nhảy của mình.
Trần Ngải từ 8 tuổi thì bắt đầu hợp tác với Dư Giang, cho đến cấp 2, hai người mới chính thức kết thúc luyện tập tại lớp học nhảy và tập trung cho chương trình học truyền thống.
Trong lớp vũ đạo đa phần học sinh đều như vậy, khi còn bé bọn họ học múa vì sở thích và bồi dưỡng năng khiếu, thông qua các cuộc thi để cộng thêm điểm nhằm đậu vào trường cấp 3 tốt hơn, người có thiên phú thì sẽ bước trên con đường này, tham gia các cuộc tranh tài, các cuộc thi rồi tiến vào học viện nghệ thuật chuyên nghiệp.
Trang Mộng Vân và Tô Viễn lựa chọn con đường này.
Hai người trở thành bạn nhảy vào năm lớp 5, lớp 6, lúc đó tiểu thuyết ngôn tình đang thịnh hành khắp nơi, mà Trang Mộng Vân là một thiếu nữ hoài xuân, trùng hợp gặp được bạn nhảy đẹp trai.
Hai người họ trải qua những năm cấp 2 tương ái tương sát*.
(*) Tương ái tương sát: Yêu nhau lắm cắn nhau đau
Từ ban đầu hai người họ đã xác định sẽ có một mối tình “sớm nở tối tàn”, gần như là cặp đôi yêu đương sớm nhất trong lớp vũ đạo.
Sau này không biết tại sao lại tách ra, Trang Mộng Vân giải thích với Trần Ngải là vì tình cách không hợp.
Trần Ngải cũng cảm thấy như vậy, Trang Mộng Vân tính tình thoải mái nhưng cực kỳ nhạy cảm, mà Tô Viễn có thể nói giống như heo đất, quá trình yêu đương của hai người từ tỏ tình cho đến khi chia tay đều do Trang Mộng Vân chủ động.
Ngay sau khi chia tay, Trang Mộng Vân có bạn trai mới.
Nhưng chẳng bao lâu, hai người chia tay, không hiểu sao tên bạn trai mới chia tay kia lại đánh Tô Viễn, con trai học nhảy nên cơ thể thon dài, cũng không quá khỏe mạnh, vậy nên lần đánh nhau đó, cậu ta thua thiệt nhiều.
Điều đó khiến Trang Mộng Vân đau lòng trong thời gian dài, mỗi ngày đều xum xoe trước mặt người ta khiến Trần Ngải nghĩ rằng hai người họ lại tái hợp, tuy nhiên, theo lời của Trang Mộng Vân, hai người họ không chính thức quay lại, chỉ bên nhau như trước kia thôi.
Ngay cả Trần Ngải cũng mắng cô nàng là tra nữ.
Với Trang Mộng Vân mà nói, trên đời này cậu ấy chỉ cố chấp với hai thứ, một là thức ăn ngon, hai là yêu đương.
Hàm ý rằng đồ ăn và đàn ông đều không thể thiếu được.
Tình trạng bất thường này duy trì được gần ba năm.
Trang Mộng Vân lần lượt kể về bốn, năm mối tình, nói về quãng thời gian yêu đương thời cấp 2 với một anh chàng Sát Mã Đặc (*) rồi tới mối tình với Tô Viễn.
(*) Sát Mã Đặc: Chỉ những người có style đầu xù tóc nhiều màu, thời trang hầm hố.
Đây là phong cách của giới trẻ từ những năm 2000 – 2010.
Chuyện Tô Viễn luôn luôn đứng một chỗ đợi cậu ấy khiến Trần Ngải không có gì để nói.
Mặc dù trong tình yêu Trang Mộng Vân hơi cặn bã, nhưng đối với bạn bè cậu ấy vô cùng tốt, đến mức người bạn trai cũ bây giờ lại trở thành bạn của cậu ấy.
Hơn nữa cộng với tình đồng đội tập nhảy với nhau từ nhỏ, Trần Ngải và Trang Mộng Vân xem nhau là bạn thân và đối xử với nhau rất tốt.
Trần Ngải thở dài: “Không phải tháng sau cậu có một cuộc thi à, trong khoảng thời gian này không luyện tập thêm, còn tốn thời gian ngồi ở đây.
Nếu cậu thực sự muốn cắt đứt mối quan hệ này với Tô Viễn vậy thì đừng tìm một người khác để yêu đương nữa, hãy phân tích kỹ càng nguyên nhân mâu thuẫn, không hợp thì tách ra một thời gian đã.”
Nước mắt Trang Mộng Vân nhỏ từng giọt từng giọt, cậu ấy vươn tay lấy chai bia trên bàn.
“Bây giờ không giống lúc trước.”
Trần Ngải cảm giác được một chút, trước kia hai người cãi nhau nhiều lần nhưng Trang Mộng Vân chưa bao giờ say xỉn đến mức này.
Cô tiếp tục hỏi: “Không giống ở chỗ nào?”
“Tiểu Ngải,” Trang Mộng Vân nhấp một ngụm bia rồi khẽ dựa vào vai cô “Cậu nói xem, bạn nhảy và người yêu, mối quan hệ nào thân thiết hơn?”
Vấn đề này khiến Trần Ngải suy nghĩ hồi lâu, “Có lẽ là người yêu.”
Nước mắt Trang Mộng Vân lặng lẽ tuôn trào, cô ấy cười khổ: “Là người yêu ư? Nhất định phải là người yêu à.
Cậu nói xem, nếu có một ngày, Dư Giang có người yêu, cậu làm sao bây giờ?”
Ngay khi nhắc đến vấn đề này, Trang Mộng Vân cảm giác được một cách rõ ràng cả người Trần Ngải cứng đờ lại..