Chúng Tôi Ở Chung Nhà

Trong quán bar, một nhóm thanh niên đang lắc xúc xắc uống rượu.

Một cậu thanh niên để kiểu tóc khá sánh điệu bị thua, mọi người ồn ào: “Đại Quân, uống rượu, nhanh lên nào!”

Người gọi là Đại Quân cũng nghiêm túc, cầm rượu lên uống cạn. Uống xong buông ly xuống, đẩy người bên cạnh một cái.

“Lý Diệc Phi, cậu cứ đang làm cái quái gì thế nhỉ, cứ gửi tin nhắn suốt, làm tôi bị thua mãi!”

Lý Diệc Phi nhếch môi cười khẩy: “Cậu thua thì liên quan gì đến tôi!”

Đại Quân bị sặc: “Làm sao lại không liên quan rồi, vì tôi và cậu đã nạp không biết bao tiền điện thoại để đổi được gói trà rẻ tiền! Kết quả cậu nhận được còn chẳng quý trọng, quay mông liền tùy tiện đưa cho người khác! Đây không phải là cậu đang giày vò tôi sao?”

Lý Diệc Phi vốn muốn đưa lá trá cho Quế Lê Lê, để cô ta đưa cho cha cô ta uống. Kết quả hơn nửa đêm mà Quế Lê Lê vẫn chưa về nhà, trong cơn nóng giận anh thẳng tay đưa gói trà cho Tiền Phỉ.

Lý Diệc Phi lơ đễnh, “Thôi đi, tôi không đổi hộp trà cho cậu thì làm sao cậu nạp tiếp được? Cậu tưởng tôi không biết là cậu vẫn còn đang giấu mẹ cậu chuyện cậu chơi game online sao!”

Đại Quân kể khổ: “Cậu thấy đấy mẹ tôi thật buồn cười, tôi đã lớn đến từng này rồi mà vẫn còn bị quản chặt! Bà ấy còn quản thẻ ngân hàng của tôi rất gắt gao, tuyên bố nếu tôi lại tiếp tục nạp tiền vào game, sẽ xách đao chém tôi đó! Cậu nói sao lòng quý bà ấy lại độc ác như vậy! Đúng rồi, nhờ cậu giúp tôi tránh một vòng uống rượu được không?”

Lý Diệc Phi “ồ” một tiếng, cười lạnh: “Quỳ xuống cầu xin tôi đi!”

Đại Quân “hứ” một tiếng.

Lý Diệc Phi liếc cậu ta một cái, nói: “Nhưng mà cậu cảm thấy việc lấy tiền mua thẻ điện thoại nạp game thì giấu được bao lâu? Mẹ của cậu cũng chẳng ngốc, mỗi lần cậu nạp nhiều như thế nhưng chưa được vài ngày đã hết sạch, bác ấy làm sao không thấy lạ mà không tìm hiểu xem có gì xảy ra được?”

Đại Quân vuốt tóc: “Có thể giấu được đến đâu hay đến đấy! Khổ nỗi kiếp người quá ngắn, cố mà tận hượng lạc thú trước mắt thôi!”

Lý Diệc Phi nói: “À, thế à, vậy lần thì lần tới nhớ đổi cho tôi hộp trà 29999 nhé, hộp trà có 18888 tệ tôi cảm giác không đáng cầm.”

Đại Quân đưa chân đá anh: “Cút! Cậu muốn tôi dùng nốt một ngàn tám trăm vạn nạp hết vào điện thoại luôn à?” Sau đó hỏi: “Gần đây cậu với tình yêu nhỏ của cậu thế nào rồi? Vẫn còn mỗi ngày đều cãi nhau cho tới chết sao?”

Lý Diệc Phi lườm cậu ta một cái.

Đại Quân “aiz” một tiếng, “Nghe tôi nói này, cậu chỉ cần nghe ông già nhà cậu là được!”

Lý Diệc Phi đứng lên muốn bỏ đi.

Đại Quân vội vàng kéo anh lại: “Được rồi được rồi được rồi! Tôi không nhắc đến nữa được chưa nào!” Vì muốn phân tán sự chú ý của đối phương, cậu ta đổi chủ đề hỏi: “Vừa rồi gửi tin nhắn cho ai vậy?”

Lý Diệc Phi cụp mắt xuống: “Một người rất thú vị.”

Đại Quân híp mắt nhìn anh, cười mờ ám hỏi: “Nam hay nữ vậy?”

Lý Diệc Phi vươn người ra lấy sắc chung (*).

(*)Sắc chung: cốc to/chén/bát dùng để lắc xúc xắc.

“Thắng được tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết là nam hay nữ.”

Đêm đó, Đại Quân đã nôn đến tám lần mà không hỏi ra được người thú vị kia là nam hay nữ.

Trước khi gục xuống, cậu không cam lòng túm cổ áo Lý Diệc Phi hỏi: “Là nữ à?!”

Lý Diệc Phi tách tay của cậu ra: “Là nữ, đã được chưa? Mau buông tay ra cho tôi!”

Đại Quân choáng váng lung la lung lay trông rất ngu ngốc chỉ vào anh cười hì hì: “Cậu muốn… chia tay tình yêu nhỏ của mình… quyết định hồng hạnh xuất tường (ý ngoại tình) sao?”

Lý Diệp Phi ghì mặt cậu ta, tát một cái đẩy cậu ta qua một bên, “Xuất tường cái đầu cậu ý! Cô ta còn đàn ông hơn cả cậu đấy! Cậu có thể cứng lên với một người đàn ông sao? Dù sao thì tôi cũng không làm nổi. Bản thiếu gia chỉ thích những cô em xinh tươi căng mọng trắng trẻo dịu dàng mà thôi!”

“Giống như tình yêu nhỏ của cậu phải không?” Vừa hỏi xong còn chưa đợi được câu trả lời, Đại Quân đã vội che miệng chạy đi nôn hết ra.

Lý Diệp Phi cúi đầu nhìn tin nhắn chưa kịp đọc trên điện thoại.

Nữ hán tử(*) kia hỏi anh: ““Anh trai của anh vẫn chưa kết hôn phải không? Hoặc nếu như anh ấy đã bất hạnh mà kết hôn rồi…anh ấy còn có anh em nào chưa kết hôn không?”

(*) Nữ hán tử: Có thể hiểu nôm na là có hình dạng một cô gái mà tâm hồn là của một chàng trai. Có cá tính của một chàng trai, không có tính cách của một cô gái.

Anh nhịn không được muốn trêu chọc cô nàng, nhắn lại: “Có, tôi.”

Qua một lúc, nữ hán tử kia nhắn lại cho anh một tin: “Nếu không thì tôi sẽ bỏ hộp trà đi.”

Anh không nhịn được nhếch mép.

*****

Ngày hôm sau, Tiền Phỉ mang hộp trà tới công ty. Vì để lương tâm thoải mái một chút, cố quyết định tự mình trả tiền điện tháng này.

Đến công ty, chọn đúng thời điểm, thừa dịp văn phòng sếp Lỗ không có ai, Tiền Phỉ lén lén lút lút giống như ăn trộm đẩy cửa chui vào phòng.

Cô kiên trì nói ra hết những lời mà chị Kim đã dạy cho cô, sau đó đưa hộp trà lên. Cô nhận thấy ánh mắt sáng ngời của sếp Lỗ khi nhìn thấy hộp trà. Thứ ánh sáng này cô nhìn là biết rồi, gọi là “biết hàng”.

Trái tim đang treo cao của cô “bịch” một tiếng, rớt xuống.

Quả nhiên trong cuộc họp buổi chiều, cô cũng được gọi vào phòng họp. Hội nghị do sếp Lỗ chủ trì, nội dung chủ yếu là thành lập tổ dự án giới thiệu khách sạn ra thị trường, người phụ trách tổ dự án là một người do một tay sếp Lỗ cất nhắc lên là Lưu Nhất Phong sẽ là đại diện, thành viên là do cô và mấy đồng nghiệp khác tạo thành. Sếp Lỗ nói, dự án này sẽ cùng một cùng công ty khác liên kết làm người đại diện, còn nói sau khi trở về mọi người hãy đọc một chút tư liệu về khách sạn, không lâu sau đó bọn họ sẽ đến khách sạn để làm việc điều tra và sửa đổi.

Sau khi tan họp, tâm tình của Tiền Phỉ vô cùng kích động, vô cùng phấn khởi, cô cảm thấy như là mình đã thấy được từng tờ tiền hồng nhạt tự do bay vào ngực mình.

Buổi tối tan tầm, cô gọi điện cho Diêu Tinh Tinh, vẫn rất phấn khởi báo cho cô nàng cô đã vào được tổ dự án. Diêu Tinh Tinh ở đầu dây bên kia nghe thấy thở dài: “Bà nói đi bà chỉ có chút tiền đồ như vậy, đáng để vui thế sao? Đây là chuyện đáng lẽ ra bà nên làm từ mấy năm trước!”

Tiền Phỉ cười khẩy đá xoáy cô nàng: “Bà đừng có mà chém gió! Giỏi thì bà thử tới công ty tôi xem, đảm bảo đến giờ bà còn chưa vào được tổ dự án đâu!”

Diêu Tinh Tinh nói “STOP” một tiếng: “Xem cái chí hướng này của bà đi! Tôi mà tới công ty của bà, vào tổ dự án gì chứ, có khi bây giờ bà còn phải gọi tôi một tiếng là phu nhân lãnh đạo đấy!”

Đầu gối Tiền Phỉ mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống.

“Chị hai, bà có thể có thể đừng chơi lối thông đồng với cấp trên không? À, đúng rồi, nói đến thông đồng người ta, bà ở Đại Liên thế nào rồi? Đã thông đồng với tên đại gia kia đến mức nào rồi?” Tiền Phỉ hỏi.

Cô nghe thấy Diêu Tinh Tinh thở dài một tiếng: “Ai, nói như thế nào đây, tôi cảm thấy người ta có cảm giác với tôi, nhưng mà không biết làm sao nửa đường lại có cô bạn gái cũ nhảy ra, thái độ của anh ta với bạn gái cũ quá mập mờ, khiến tôi nhìn không ra. Nhưng có thể xác định được là, bạn gái cũ của anh ta muốn làm sạch anh ta rồi chén hết đấy. Tôi đây này, luôn trong trạng thái cao độ đấu trí so dũng với cô ta đấy!”

Tiền Phỉ “chậc chậc” hai tiếng, hùng hồn cổ vũ cô nàng: “Hi vọng dựa vào da mặt dày trời sinh và sự tự kỷ lẳng lơ quyến rũ vô địch của bà có thể đánh bại tất cả mà không cần phải tân hoan cựu ái (*)!”

(*) Tân hoan cựu ái: Có thể hiểu ở đây là có người mới mà vẫn không quên được người cũ, hoặc một thời gian sau ở bên người mới nhưng chia tay quyết về với người cũ.

Diêu Tinh Tinh tinh thần thoải mái nói cảm ơn: “Tôi cảm ơn bà!” Sau đó hỏi cô: “Bà với tên đối tượng xem mắt kia thế nào rồi?”

Tiền Phỉ “ai” một tiếng: “Đừng hỏi nữa, đang định nói với bà, lần trước đưa tôi về nhà, muốn ngủ với tôi, hôm đó giác ngộ của tôi rất cao, nhớ lấy sự hài hòa trong phát triển khoa học xã hội chủ nghĩa, nhất thời đã từ chối, kết quả về sau anh ta hình như rất mất hứng, luôn không để ý tới tôi.”

Diêu Tinh Tinh cười “Haaaaaa” một tiếng: “Thằng cha này cũng thật là quang minh lỗi lạc, có thể thể hiện rõ sự mất hứng khi không được thỏa mãn dục vọng đến thế! Rốt cuộc là tên này đói khát đến mức độ nào đây? Tôi nói này Phí Phí, đây là tật xấu, không thể nuông chiều, bà cứ bỏ mặc tên đó vài ngày, nếu tên đó vẫn thế thì hai người xác định xong luôn rồi, nếu thằng cha đó đến tìm bà, bà hãy xem xét thái độ của anh ta rồi hãy cân nhắc xem có tiếp tục ở bên nhau nữa hay không!”

Tiền Phỉ nghe cô nói giống như Tiểu Viện, thì lòng tin càng thêm vững chắc, quyết định mấy ngày này không cần mang mặt nóng đi dán cái mông lạnh của Hồ Tử Ninh.

Trước khi cúp điện thoại, Tiền Phỉ bỗng nhớ ra một chuyện, vội dặn dò Diêu Tinh Tinh: “Diêu Tinh Tinh tôi nói cho bà biết, sau này không được báo cáo với Uông Nhược Hải về cuộc sống của đâu đấy! Ví dụ như cúp điện thoại của tôi xong đã vội báo cho anh ta là tôi vào được tổ dự án sẽ kiếm được một đống tiền, biết chưa!”

Diêu Tinh Tinh ở đầu dây bên kia cười run rẩy hết cả người lên: “Ha ha ha! Phỉ Phỉ có phải hai ta có sóng từ không, bà cũng quá hiểu rõ tôi rồi, chuyện này cũng bị bà đoán được! Được rồi, được rồi! Bà đã dặn dò rồi, tôi sẽ không chủ động nói được chưa! Nhưng nếu tên đó chủ động muốn bị khinh bỉ gọi điện thoại tới hỏi, chắc tôi không quản được cái miệng rộng của tôi đâu!”

Tiền Phỉ hết cách: “Bà có thể bớt hứng thú với việc lặt vặt được không?”

Diêu Tinh Tinh không chút do dự trả lời: “Đúng là không thể! Chỉ cần còn sống tôi nhất định phải để cho Uông Nhược Hải ý thức sâu sắc được rằng thằng cha đó đã đánh mất đi thứ bảo bối mà cả đời này cũng không thể tìm về được!”

Bỗng dưng Tiền Phỉ muốn khóc, không phải vì Uông Nhược Hải, mà là vì Diêu Tinh Tinh nhìn thì có vẻ không tim không phổi nhưng thực ra trong lòng vẫn luôn quan tâm lo lắng cho cô.

※※※※※※

Công tác chuẩn bị của Tiền Phỉ và các đồng nghiệp đã khá ổn và mất gần một tuần lễ. Người phụ trách dự án vốn đã phân công cụ thể nội dung công việc của mỗi người. Vốn Tiền Phỉ có lòng mong chờ, cảm thấy bản thân cuối cùng cũng có thể tham gia vào công việc sửa đổi, giúp đỡ và biên soạn quảng cáo kêu gọi đầu tư, nhưng mà nhiệm vụ người phụ trách giao cho cô, vẫn là công việc sắp xếp sửa sang giấy tờ như trước.

Tiền Phỉ hơi thất vọng một chút, nhưng mà lập tức khôi phục lại ý chí chiến đấu như trước.

Cho dù vẫn là việc sửa sang giấy tờ, nhưng mà lần này dù sao cũng là danh chính ngôn thuận sửa sang giấy tờ, là có thể đường đường chính chính lấy được tiền thưởng dành cho thành viên của tổ dự án.

Tuy tiền thưởng phân cho cô không nhiều bằng các thành viên khác, nhưng vẫn hơn người làm công ngoài biên chế cả trăm ngàn tệ.

Trong vòng một tuần lễ, cô chứng kiến Lý Diệc Phi đi sớm về trễ, có lần tăng ca xong về nhà, họ chạm mặt ở trạm tàu điện ngầm, cũng nói chuyện vài câu, nhờ đó cô cũng biết nhóm Lý Diệc Phi cũng đang chuẩn bị làm một dự án.

Trong tuần này, Lý Diệc Phi và Quế Lê Lê vẫn đang cãi nhau. Có lúc cô cảm thấy hai người này thật sự rất kì lạ, suốt ngày ầm ĩ như vậy mà vẫn chưa chia tay, thật sự là kì tích thứ tám của thế giới. Cô cảm thấy mình đáng được khen là người đầu tiên đi tiên phong kháng tiếng ồn của Bắc Kinh, mỗi ngày nghe bọn họ ầm ĩ ồn ào mà tâm lý khỏe mạnh thậm chí sống tốt hơn nữa tặc tâm bất tử(*) đối với tình yêu và gia đình vẫn còn y nguyên , vẫn chờ đợi tin nhắn của tên Hồ Tử Ninh kia vì không được ngủ với cô không để ý tới cô nữa

(*) Tặc tâm bất tử: Ý xấu không chết, mà vẫn còn tiếp tục phát huy. Ý là dù cho gặp phải khó khăn cũng quyết không buông xuôi, tiếp tục cố gắng.

Cứ như vậy bận bịu đã qua một tuần, một tuần sau, Tiền Phỉ và các đồng nghiệp chính thức đến hiện trường khách sạn làm công tác điều tra vô cùng tận tụy

Ngày đầu tiên đến hiện trường, Tiền Phỉ tuyệt đối không ngờ tới, bản thân lại có thể gặp được Lý Diệc Phi – hóa ra là anh ta làm ở công ty chứng khoán kia, cùng với công ty của cô làm người đại diện cho bên khách sạn.

Lý Diệc Phi thấy cô, hình như cũng hơi bất ngờ, cô thấy rõ ràng anh ta nhíu mày nhìn cô.

Hai công ty chứng khoán mở cuộc họp bàn bạc rõ ràng trách nhiệm lẫn chức trách của nhau xong, thì cũng sát giờ ăn trưa. Chủ tịch khách sạn và một nhóm nhân viên quản lí cao cấp trong phòng tự mình tiếp đãi tại nhà hàng. Trên đường tới nhà hàng, trong ánh mắt kính sợ và hâm mộ của nhân viên khách sạn, Tiền Phỉ cảm thấy làm đầu hàng như được làm thần tiên rồi. Vào trong tổ dự án quả nhiên tiếp xúc với những kẻ có tiền có địa vị xã hội và thành đạt. Tiếp xúc với người như vậy, Tiền Phỉ cảm thấy hư ảo mà tuyệt vời, cô cảm thấy mình cũng gần giống người thành công trong xã hội rồi.

Ăn một bữa cơm, lãnh đạo khách sạn và thành viên của tổ dự án ca tụng lẫn nhau, mời rượu nhau, Tiền Phỉ cũng không thể tránh được mà uống mấy chén. Đến khi cơm nước xong xuôi, Tiền Phỉ cảm thấy hình như đầu mình hơi choáng váng.

Lúc ra khỏi nhà hàng, chủ tịch khách sạn lần lượt bắt tay từng thành viên của tổ dự án. Đến lúc bắt tay Tiền Phỉ, chủ tịch cười tủm tỉm: “Thật sự là anh tài xuất hiện lớp lớp! Ngay cả cô bé còn trẻ như thế này cũng có thể một mình đảm đương một phần công tác tổ chức đưa ra thị trường rồi! Tôi không chịu nhận mình già cũng không được rồi! Xem ra đã thật sự đến lúc nghỉ ngơi rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui