Sáng hôm sau, bầu trời quang đãng.
Biệt thự Giản Khê Đình.
Hôm nay thứ bảy, sau bữa sáng, Giản Chước Bạch lười biếng ngồi trước cửa sổ sát đất ở tầng một, trên bàn là báo cáo tài chính của tập đoàn trong ba năm qua.
Anh nhấp một ngụm cà phê, tùy ý lật xem, đôi khi dùng bút khoanh tròn các con số.
Thằn Lằn nằm trên tấm thảm dưới chân anh, ánh nắng ngoài cửa sổ ấm áp chiếu lên người, thật thoải mái dễ chịu, nó từ từ nhắm hai mắt ngáy o o.
Chuông điện thoại trên bàn reo lên, Thằn Lằn lập tức mở mắt, ngẩng đầu nhìn lên.
Giản Chước Bạch trả lời cuộc gọi, gõ nhẹ mở loa ngoài, đặt điện thoại trở lại trên bàn.
Giọng của thư ký Chu Lương Hàn từ phía đối diện truyền đến: "Giản tổng, thư ký của Thẩm Ôn lại gọi đến.
Về thiết bị y tế, họ đưa ra mức giá mới, nói rằng có thể đáp ứng mong muốn của anh, hỏi anh có còn hứng thú hợp tác nữa không."
"Bây giờ là bao nhiêu?" Giản Chước Bạch không chút để ý hỏi, bản báo cáo tài chính trong tay anh mở ra một trang mới.
Chu Lương Hàn báo cáo một con số, Giản Chước Bạch nhướng mày: "Giảm nhiều như vậy à?"
Chu Lương Hàn: "Tiết thị cung cấp cho họ một con chip mới, giá thành của thiết bị y tế đó đã giảm đi không ít."
"Tiết thị?" Giản Chước Bạch xoay chiếc bút trong tay trầm tư một lúc, sau đó dừng lại, "Con gái của Tiết gia không phải là bạn gái cũ của Thẩm Ôn sao? Tại sao hai nhà bọn họ lại đột nhiên hợp tác?"
"Thư ký Lý tiết lộ với tôi là Thẩm Ôn sắp đính hôn với con gái của giám đốc Tiết." Chu Lương Hàn vừa nói xong, đột nhiên thắc mắc: "Giản tổng, làm sao anh cũng biết được bạn gái cũ của Thẩm Ôn là ai?"
Giản Chước Bạch không có thời gian để ý đến câu hỏi của anh ta, cau mày xác nhận lại: "Thẩm Ôn sẽ đính hôn với ai?"
"Là con gái của Tiết đổng ạ.
Tôi vừa mới tra ra, tên là Tiết Thu Nghiên.
Cô ta đúng là bạn gái cũ của Thẩm Ôn như anh đã nói.
Nhắc tới cũng kỳ ghê, sau khi chia tay đã nhiều năm rồi họ không liên lạc với nhau.
Bên cạnh Thẩm Ôn có một cô gái, nghe nói được chiều chuộng sủng ái lắm.
Cách đây không lâu, Thẩm Ôn lại đến Paris một chuyến, bằng một một cách thần kỳ nào đó quay lại với bạn gái cũ, cũng không biết vị kia nhà anh ta định xử trí việc này ra sao."
"Biết rồi." Giản Chước Bạch trực tiếp cúp điện thoại.
Còn có vấn đề chưa kịp hỏi, Chu Lương Hàn lại gửi tin nhắn tới: 【 Giản tổng, lần này bọn họ đưa ra giá cả khá khả quan.
Thư ký Lý nói, nếu anh có hứng thú với việc hợp tác, hoan nghênh anh hôm nay đến nhà cũ Thẩm gia tham dự tiệc sinh nhật.
】
Giản Chước Bạch không chút nghĩ ngợi dùng đầu ngón tay gõ bàn phím: 【 Nói cho anh ta biết, không có hứng thú.
】
Sau khi tin nhắn được gửi đi, anh thoát khỏi giao diện trò chuyện, ánh mắt rơi vào hình đại diện ở đầu danh sách.
Anh từ trong túi lấy ra chiếc cúc áo màu trắng, trầm mặc trong chốc lát, liền gửi một tin nhắn: 【 Hôm nay tôi rảnh, cô có thể tới lấy lại cúc áo của cô.
】
Anh phát định vị cho cô.
Chờ đợi khoảng mười phút, phía bên kia không có hồi âm.
Giản Chước Bạch: 【 Tôi miễn cưỡng đưa qua cho cô cũng được, cô ở đâu? 】
Hai mươi phút nữa trôi qua.
Hề Mạn bên kia, vẫn không có động tĩnh gì.
Giản Chước Bạch cầm báo cáo tài chính trong tay, nhìn chằm chằm vào giao diện điện thoại.
Anh đột ngột đứng dậy, lấy chìa khóa xe và áo khoác đi ra ngoài.
Thằn Lằn bám riết đuổi theo, chỉ thấy hai tiếng "vù vù", lao ra cổng trước anh một bước, sau đó vẫy đuôi háo hức nhìn anh, rõ ràng là muốn đi chơi với anh.
Giản Chước Bạch ngại nó vướng bận, nhấc chân nhẹ nhàng đá nó ra, mở cửa rời đi một mình.
Thằn Lằn rên rỉ cào cửa hai lần, cuối cùng thất vọng nằm xuống cửa, chờ chủ nhân quay lại.
Hai phút sau, cánh cửa lại mở ra, Thằn Lằn vẫy đuôi vui vẻ nhảy nhót tung tăng.
Giản Chước Bạch xoa xoa nó, lấy dây xích chó từ tủ ở lối vào đeo vào cho nó: "Chúng ta thương lượng một chút nhé, tao đưa mày ra ngoài chơi, lát nữa mày giúp tao dỗ người ta vui vẻ, thế nào?"
Thằn Lằn: "Gâu!"
Editor: quattutuquat
—————
Cả đêm Hề Mạn không ngủ được nhiều, gần trưa hôm sau mới từ trên lầu đi xuống.
Tầng một yên tĩnh, trên bàn ăn đã có đồ ăn do dì Mạc chuẩn bị.
Hề Mạn quét mắt nhìn quanh căn nhà, đây là nơi cô cảm thấy an lòng nhất trong bảy năm sống, nhưng giờ phút này lại trở nên áp lực mà nặng nề.
Chẳng bao lâu nữa sẽ có một nữ chủ nhân xuất hiện ở nơi này.
Đó là vợ của Thẩm Ôn.
Bất luận Thẩm Ôn muốn kết hôn với ai, chỉ cần anh ta nói hẳn hoi với cô, cô nhất định có thể chúc phúc cho anh ta.
Nhưng anh ta không nên mập mờ với cô, cho cô hy vọng, rồi bây giờ lại giấu giếm cô, đẩy cô vào tình thế khó xử như vậy.
Trong những năm qua, dì Mạc, Thẩm Tịch Dao, thậm chí cả những người anh em xung quanh Thẩm Ôn.
Bọn họ đều cảm thấy Thẩm Ôn sẽ cưới cô.
Khi tin tức Thẩm Ôn đính hôn với người khác lộ ra, những người đó sẽ nghĩ gì về cô, cô nên đối phó như thế nào đây?
Nghĩ đến đây, Hề Mạn có chút thở không nổi.
Cô không biết mình sẽ ở lại đây bao lâu nữa, vô thức bước ra khỏi nhà.
Trong khu biệt thự thỉnh thoảng có xe cộ chạy qua, vì có quan hệ với Thẩm Ôn, có người hạ kính xe xuống chào hỏi cô: "Cô Hề, gần trưa rồi mà lại ra ngoài đi dạo sao?"
Hề Mạn gượng cười với người đàn ông, chờ xe chạy xa, cô không muốn lại gặp phải bất kỳ người quen nào nữa nên giả vờ chạy bộ, bằng tốc độ nhanh nhất rời khỏi đây.
Rời khỏi khu biệt thự, cô vẫn chưa muốn dừng lại.
Cô thậm chí còn muốn rời khỏi thành phố, không bao giờ gặp lại Thẩm Ôn, không bao giờ phải đối mặt với những người quen trong giới của anh ta nữa.
Cuối cùng đến khi kiệt sức, Hề Mạn đứng trên cầu thở hổn hển, nhìn những con đường thẳng tắp nối dài bốn phía, nhưng không có đường về nhà.
Cô không có nhà.
Ngay từ bảy năm trước, cô đã không có nhà.
Cô từng nghĩ rằng nơi ở của Thẩm Ôn chính là nhà của mình.
Nhưng bây giờ, cũng đã không còn là chỗ cô dung thân.
Cô cứ ngơ ngác luống cuống đứng đó, không biết nên tiếp tục chạy theo hướng nào.
Con tàu đằng xa thổi còi inh ỏi, Hề Mạn quay đầu nhìn ra sông qua lan can.
Dòng sông sâu thẳm, mênh mông vô bờ, dường như có thể nuốt chửng mọi thứ trong tích tắc, cuốn trôi tất cả âm u dơ bẩn trên thế gian này.
Hề Mạn cuối cùng đã từ bỏ chạy qua, chỉ đứng như vậy trên cầu.
Gió sông thổi qua mặt, thổi tung mái tóc dài buông xõa của cô, mang theo chút lành lạnh.
Hề Mạn nhắm mắt lại hít thở sâu vài lần, cố gắng để mình tỉnh táo lại.
Làm thế nào mà cô với Thẩm Ôn lại đi tới bước này?
Những năm này Thẩm Ôn đều hỏi han cô ân cần, xung quanh ngoài cô ra không có người khác giới nào khác, bọn họ đều nói nếu Thẩm Ôn dự định kết hôn, người anh ta muốn cưới nhất định sẽ là cô.
Ngay cả Thẩm Tịch Dao cũng thường nói Thẩm Ôn thích cô, họ hẳn là nên ở bên nhau.
Nghe thấy quá nhiều lời nói từ bên ngoài, chính Hề Mạn cũng cảm thấy cô chỉ có Thẩm Ôn để dựa vào, nếu họ ở bên nhau, sẽ là lựa chọn tốt nhất của cô.
Hề Mạn cẩn thận suy nghĩ, chính bản thân cô cũng có vấn đề lớn ở chuyện này.
Thẩm Ôn nuôi nấng cô, cho cô một mái ấm, cô coi anh ta như người thân duy nhất trong gia đình, thậm chí dần dần lo được lo mất, sợ rằng những ngày tháng sau này cô sẽ không thể sống thiếu anh ta.
Có lẽ chính vì sự phụ thuộc này mà cô đã đánh mất chính mình, lúng túng không biết làm sao trong biến cố nảy sinh đột ngột này.
Cô ghét sự đối xử như gần như xa, tính cách khó đoán của Thẩm Ôn đối với cô, cuối cùng quay đầu liền đính hôn với người khác.
Nhưng cố tình là trong những ngày khó khăn nhất của cô, người duy nhất bảo vệ cô lại là anh ta.
Trong những năm tháng suy sụp của cô, anh ta giúp đỡ cô là thật, đối xử tốt với cô cũng là thật.
Cô nghĩ đến sự biết ơn cảm kích, muốn coi anh như anh trai của mình, nhưng vì sự lừa gạt và dối trá của anh ta, ý nghĩ không thể tiêu tan.
Thậm chí nghĩ đến việc hai năm qua các anh em của anh ta ồn ào ầm ĩ, anh ta đều ngồi qua một bên ngầm thừa nhận, nhưng trong lòng lại chưa từng nghĩ đến việc cho cô một tương lai, dạ dày Hề Mạn liền nổi lên từng trận buồn nôn, cảm giác ớn lạnh từ đáy lòng lan ra toàn bộ cơ thể.
Trong khoảng thời gian ngắn, Hề Mạn không biết nên làm thế nào để đối mặt với cục diện ngột ngạt khó thở trước mắt.
"Hề Mạn!"
Một giọng nói đanh thép từ bên cạnh vang lên, Hề Mạn nhìn sang.
Người đàn ông cao lớn thẳng tắp đứng cách đó không xa, gió sông thổi qua, vạt áo gió của anh bay phần phật.
Mái tóc đen tuyền hơi rối nhưng không che được những đường nét trên khuôn mặt quá thanh tú.
Cảm xúc và cơ bắp toàn thân của anh dường như đang căng cứng, từ góc nhìn của Hề Mạn, có thể thấy đường cong quai hàm lạnh lùng cứng rắn của anh cùng yết hầu đang từ từ lăn xuống.
Hề Mạn còn chưa hoàn hồn, người đàn ông đã sải bước tới, kéo cổ tay cô, dẫn cô rời khỏi cây cầu, cách xa dòng sông kia.
Lực đạo anh nắm lấy tay cô rất lớn, Hề Mạn cảm thấy hơi đau, cũng dần dần tỉnh táo lại.
Cô hậu tri hậu giác liếc về phía sau, sau đó quay đầu nhìn người đàn ông như từ trên không trung rơi xuống trước mặt, hiểu ý nói: "Không phải là anh cho rằng tôi định nhảy xuống đấy chứ?"
Làm thế nào anh có thể có một ý tưởng như vậy hả?
Cô chợt phát hiện ra gió thổi trên sông và nhìn ngắm dòng sông rộng lớn cuối cùng đã khiến cô bình tĩnh lại rất nhiều.
Cô muốn mượn điều này để giải tỏa tâm trí của mình.
Giản Chước Bạch dừng lại, buông cổ tay cô ra.
Anh bật cười, giọng điệu có vẻ bất cần đời: "Tốt nhất không phải vậy, tôi còn tưởng cô yêu tôi đến mức không thể kiềm chế được bản thân, gần đây tôi không cho cô cơ hội đến gần mình, cô liền nghĩ quẩn như vậy."
Hề Mạn: "..."
Lại là kiểu nói khiến người ta cạn lời này.
Nhưng bây giờ cô không có nơi nào để đi, đột nhiên xuất hiện một người có thể nói chuyện, thực ra nói gì cũng không quan trọng.
Hề Mạn cố xua đi những thứ không vui kia: "Sao anh lại ở đây?"
Giản Chước Bạch hừ lạnh một tiếng: "Cô còn hỏi sao, tôi với chó ra ngoài đi dạo, nhân tiện muốn trả lại cúc áo của cô cho cô, miễn cho sau này cô lại tiếp tục lấy chuyện cúc áo tiếp cận tôi.
Tôi đến gần chỗ ở của cô thì thấy cô chạy tới đây.
Con chó của tôi có một tật xấu, thấy những người trông khá xinh liền thích đuổi theo, mà nó đuổi theo, tôi không thể đuổi theo nó sao?"
Nói tóm lại, anh bị buộc phải bất đắc dĩ theo con cún của mình đuổi theo đến đây.
Hề Mạn không ngờ anh vừa về nước đã nuôi chó, nhìn xung quanh: "Chó của anh đâu?"
"Mắt kiểu gì vậy, không phải tôi đang dắt đây à." Giản Chước Bạch nâng dây xích chó trong tay lên, lúc này mới phát hiện dây xích rất nhẹ.
Anh cúi đầu liền thấy, cuối sợi dây trống không.
Mí mắt Giản Chước Bạch giật giật vài lần.
Chó của anh đâu rồi?
Giản Chước Bạch cũng không biết mình đã làm lạc mất chó từ lúc nào, anh nhìn xung quanh một vòng, nhưng nửa phân cũng không thấy bóng dáng con chó đâu.
Anh vội vàng nhìn xung quanh, quay đầu lại thì thấy Hề Mạn có chút ngơ ngác đứng đó, vẻ mặt phiền muộn.
Đôi môi mỏng của anh khẽ mấp máy, đột nhiên nói: "Vừa rồi con chó của tôi chạy theo cô, bây giờ đánh mất nó cô phải chịu trách nhiệm một chút, giúp tôi cùng tìm con chó nhé?"
"Tôi á?" Không hiểu sao lại bị ăn vạ, đại não Hề Mạn trống rỗng.
Bây giờ cô đang ở trong một mớ hỗn độn, không có hứng thú quan tâm đến chuyện của anh.
Nhưng thấy Giản Chước Bạch cầm dây xích chó, vẻ mặt có vẻ rất sốt ruột, Hề Mạn vẫn im lặng, lời từ chối nghẹn lại trong cổ họng.
Do dự một hồi, Hề Mạn đột nhiên cảm thấy giúp anh tìm chó cũng tốt, có lẽ hiện tại cô có việc cần làm, chuyển hướng lực chú ý, không nghĩ tới những chuyện khó chịu kia.
"Con chó của anh trông như thế nào?" Hề Mạn hỏi anh.
Giản Chước Bạch dùng hai tay vẽ vẽ một chút: "Lớn tầm này, trắng tinh."
Cả hai quay trở lại theo con đường họ đã đến, cùng nhau tìm kiếm.
Hề Mạn suy nghĩ một chút: "Nếu bị lạc ở gần đây, anh thử gọi tên của nó đi, biết đâu nó có thể nghe thấy."
Nói xong, cô lại hỏi: "Cún con tên gì vậy?"
Lưng Giản Chước Bạch lập tức cứng đờ.
Khi Hề Mạn nhìn sang, anh nghịch dây xích chó, lông mày hơi nhướng lên tỏ vẻ kiêu ngạo, thản nhiên đáp như không thèm quan tâm: "Ồ, tên là Thằn Lằn."
Cái tên này nghe có chút quen thuộc, trong đầu Hề Mạn lục lọi suy đoán: "Chính là loại bò sát xấu xí kia sao?"
Giản Chước Bạch: "Ờ."
Không biết vì sao anh lại đặt cho con chó cái tên lạ lùng như vậy, Hề Mạn cũng không hỏi nhiều, cùng anh đi đi lại lại gọi tên chú chó con.
Ở đầu bên kia, chú cún bị chủ bỏ rơi vì chạy quá nhanh đã lăn vài vòng trên mặt đất, đứng dậy lo lắng tìm kiếm.
Mãi đến khi nghe chủ nhân gọi tên, mắt nó sáng lên, cẳng chân chạy nhanh lao như điên về phía người đàn ông.
Khi đến chỗ Giản Chước Bạch, nó nhảy vào vòng tay anh.
Giản Chước Bạch sợ nó té, nhanh chóng đưa tay ra bắt lấy nó.
Thằn Lằn vẫy đuôi, khịt mũi liếm láp anh, rên rỉ làm nũng.
Sau khi vui vẻ, nó lại sủa với anh hai tiếng, giọng điệu đầy ủy khuất, nghe như đang trách móc anh vừa rồi đã bỏ rơi mình.
"Sủa cái gì? Không phải tao quay lại tìm mày đây sao?" Giản Chước Bạch vỗ về nó một cái trấn an, ngồi xổm xuống, thắt lại dây xích cho nó.
Nhìn thấy tương tác giữa chủ tớ bọn họ, Hề Mạn đột nhiên cảm thấy hơi hâm mộ.
Lúc này, nếu có một chú chó ở bên cạnh, có lẽ cô sẽ không cảm thấy cô đơn, không biết đi về đâu.
Cô nhìn Thằn Lằn nhà Giản Chước Bạch, có lẽ là do lăn trên mặt đất quá lâu nên lông trắng có chút bẩn.
Nhìn thấy kích thước, màu sắc và đôi mắt của chú chó con, Hề Mạn ngồi xổm xuống, nghĩ: "Con chó của anh trông quen quen."
Giản Chước Bạch nhìn sang, nhướng mày: "Cô đây là tiếp cận tôi không thành công, định tìm đường cong cứu quốc, làm thân với Thằn Lằn của tôi trước hả? Câu tiếp theo cô định nói có phải là, hình như cô đã gặp nó ở đâu rồi nhỉ?"
Hề Mạn: "..."
Lời bị anh nói hết, Hề Mạn dứt khoát không hỏi nữa.
Nhìn chú cún đáng yêu, cô không nhịn được đưa tay ra để sờ vào nó.
Thấy vậy, Thằn Lằn trốn sau lưng Giản Chước Bạch, rụt rè nhìn Hề Mạn.
Hề Mạn sờ soạng không được, bàn tay giơ ra đông cứng lại.
Không khí ngưng đọng hai giây, Giản Chước Bạch trừng mắt nhìn Thằn Lằn, giọng nói dịu đi: "Có thể nó hơi sợ người lạ, lúc tôi mới nhặt về nó cũng không cho tôi chạm vào, sau này quen thuộc sẽ không sao đâu."
Hề Mạn cười rút tay lại, không nói gì.
Giản Chước Bạch quét mắt nhìn cô.
Hôm nay Hề Mạn không trang điểm, trên mặt vẫn thanh thuần xinh đẹp, nhưng dưới quầng mắt lại có một màu lục lam nhàn nhạt khiến cô trông có chút tiều tụy, đôi môi cũng trắng bệch hơn bình thường.
Anh nhìn thời gian: "Trưa rồi, để cảm ơn cô đã giúp tôi tìm chó, tôi mời cô ăn cơm nhé."
Hề Mạn bây giờ không thèm ăn, nên lịch sự từ chối: "Tôi cũng không giúp được gì cho anh cả, anh tự đi ăn đi, tôi còn chưa đói."
Lời vừa dứt, bụng cô rất không nghe lời kêu Rột rột một tiếng.
Hề Mạn lập tức hơi 囧*.
*Ký tự 囧 ngày nay được sử dụng rộng rãi trên internet như một biểu tượng cảm xúc đại diện cho một loạt các tâm trạng, vì nó trông giống với khuôn mặt người.
Nó thường được sự dụng để thể hiện ý tưởng hoặc cảm xúc như khó chịu, sốc, bối rối, lúng túng, hết thuốc chữa,...
Giản Chước Bạch cười nhẹ, chóp mũi cũng truyền ra tiếng nhàn nhạt.
Anh cúi người sờ đầu Thằn Lằn, cà lơ phất phơ nói: "Xem ra lưỡi với dạ dày của cô còn chưa có thảo luận trước với nhau nhỉ."
Hề Mạn: "..."
Vừa vặn có một chiếc xe taxi chạy ngang qua, Giản Chước Bạch vươn tay ngăn lại, đi tới mở cửa sau, lưu manh nghiêng đầu: "Lên xe đi."
Hề Mạn bất đắc dĩ, đành ngồi vào trong.
Cô dịch vào vị trí bên trong, Giản Chước Bạch ôm con chó trong tay khom người bước vào.
Trong chiếc xe chật chội, khí chất trong trẻo mát lạnh của người đàn ông phảng phất, thoang thoảng mùi thuốc lá khó phát hiện.
Anh dựa vào thành ghế sau, đôi chân thon dài dường như không có chỗ dựa, mở rộng ra, chú cún con đang nằm trên đùi anh.
Giản Chước Bạch nghiêng đầu nhìn cô: "Vừa về nước không lâu, ở Lan Thành chỗ nào có đồ ăn ngon vậy? Tần Lan Các, Lục Ký, Hi Viên, hay là Cửu Tụ Đường?"
Hề Mạn suy nghĩ: "Đều được hết."
"Vậy thì—— "
Người đàn ông dùng những ngón tay có khớp xương rõ ràng vuốt ve chú chó con, nói với tài xế phía trước: "Đến hẻm bán đồ ăn ở ngõ Phúc Ninh đi."
Tài xế nghe vậy không nhịn được cười: "Anh à, đẳng cấp của anh hạ xuống nhanh quá nha."
Giản Chước Bạch không quan tâm đến lời trêu chọc của tài xế: "Tôi đi đâu, chỗ đó chính là đẳng cấp."
Tài xế đạp ga lao thẳng về phía hẻm Phúc Ninh.
Hề Mạn nhìn những tòa nhà dần dần quen thuộc ngoài cửa sổ, vô thức quay đầu sang nhìn Giản Chước Bạch bên cạnh.
Anh từ từ nhắm hai mắt, tùy ý ôm chó con trong lòng, môi hơi mím, góc nghiêng rõ ràng sắc bén, mơ hồ trùng khớp với thiếu niên trong trí nhớ của cô.
Xe taxi dừng ở đầu ngõ, tài xế quay đầu nói với hai người: "Bên trong hẹp quá, hai người tự đi vào nhé."
Giản Chước Bạch thanh toán tiền, xuống xe cùng Hề Mạn.
Đang là giờ cơm, không ít người mặc đồng phục học sinh đi đi lại lại bên trong hẻm.
Nhiều cửa hàng không còn như bảy năm trước, nhưng vẫn là những nơi sôi động nhất trong khu vực trường học này.
Đứng ở đây, Hề Mạn hoảng hốt, có cảm giác như mình xuyên không, phảng phất như trở lại thời trung học.
Trước đây, cô luôn cảm thấy đồ ăn trong căng tin trường không ngon, thường đến phố ăn vặt hẻm Phúc Ninh này.
Giản Chước Bạch lần nào cũng đi theo cô, cô ăn gì anh cũng ăn cái đó.
Một chiếc xe ba bánh kéo nước vo gạo từ trong đi ra, Hề Mạn đang xuất thần không để ý, Giản Chước Bạch hơi nhíu mày, vội vàng ôm lấy eo cô né tránh.
Chóp mũi Hề Mạn không cẩn thận bị đập vào ngực anh, sống mũi đau nhức, hai mắt nhòe đi sương mờ.
Giản Chước Bạch rũ mắt xuống, bắt gặp đôi mắt ngấn nước của cô.
Đôi mắt ngây thơ vô tội lại có nét quyến rũ đó dường như có thể làm tan chảy trái tim của một người ngay tức khắc.
Trong lòng anh chửi thầm một tiếng, bàn tay đặt trên eo cô tham luyến không muốn thu lại, thậm chí ngón tay còn dùng sức siết chặt vòng ôm, siết chặt cô.
Yết hầu gợi cảm của người đàn ông khẽ trượt, mí mắt rũ xuống, giọng nói có chút trầm xuống: "Làm gì mà ngẩn người thế, không phải là cô cảm thấy bữa ăn của tôi quá rẻ đấy chứ? Hửm?"
Hề Mạn đẩy anh ra: "Thật ra cũng không đắt lắm."
"Nhưng bây giờ, tôi chỉ muốn ăn cái này thôi." Giản Chước Bạch dẫn chó đi tới, dừng lại trước tấm biển ghi "Quầy đồ ăn".
Trên tầng hai của quầy bán đồ ăn có một tiệm bún ốc, trước kia Hề Mạn và Giản Chước Bạch thường ăn nhất.
Cửa hàng vẫn ở đó, được trang hoàng đẹp đẽ hơn xưa rất nhiều.
Gọi món xong, cả hai ngồi xuống một góc vắng.
Lâu lắm rồi mới được ngửi mùi quen thuộc này, cơn thèm ăn trong bụng Hề Mạn lại trỗi dậy.
Lúc đầu cô không thèm ăn lắm, nhưng bây giờ lại rất có khẩu vị, cô cảm thấy có thể ăn hai bát lớn.
Nhân viên phục vụ đem hai phần ăn cho hai nữ sinh mặc đồng phục cấp ba ở bàn bên cạnh, ánh mắt Hề Mạn nhìn theo, rất không có khí phách mà nuốt nước miếng.
Giản Chước Bạch lấy hai lon soda, đưa cho cô vị cam: "Bao lâu rồi chưa đến đây mà thèm ăn thành như vậy?"
Hề Mạn ngậm ống hút uống một ngụm soda: "Học lớp 12 liền không đến nữa."
Giản Chước Bạch kinh ngạc một chút, sau đó nhướng mày: "Lớp 12 không có tôi đi cùng nữa cô liền bỏ bún ốc luôn sao? Còn nói không nhớ thương tôi sao?"
"Anh bớt tự luyến đi." Hề Mạn cầm lon soda trong tay, hàng mi cụp xuống che đi sự ảm đạm trong mắt, "Anh ba nói đồ ăn nơi này không sạch sẽ, không cho phép tôi ăn."
"Chỉ vì anh ta nói một câu mà cô không bao giờ tới nữa?"
Hề Mạn trầm mặc.
Cô không chỉ không đến con hẻm này nữa, mà mấy năm gần đây cũng chưa từng ăn bún ốc ở nơi khác.
Bởi vì Thẩm Ôn không thích mùi đó.
Cô đã rất nghe lời anh ta rồi, không hiểu sao hôm nay lại rơi vào tình cảnh này.
Bây giờ nghĩ lại, Hề Mạn cảm thấy hơi nực cười.
Trong quán bún ốc ồn ào, Giản Chước Bạch lặng lẽ nhìn cô gái ánh mắt u sầu ngồi đối diện.
Anh nhớ hồi học cấp ba năm ấy, cô là chúng tinh phủng nguyệt*, kiêu ngạo tự phụ.
*Chúng tinh phủng nguyệt – 众星捧月 – zhòng xīng pěng yuè (chữ trong Luận ngữ; phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.
Cô gái lúc ấy khóe miệng tươi cười, ánh mắt sáng ngời, hoàn toàn xứng đáng là một thiên chi kiêu nữ.
Người ngoài đều nói năm ấy vì để bảo vệ cô, Thẩm Ôn đã không ngần ngại đoạn tuyệt với ba mẹ mình, yêu thương sủng ái cô rất nhiều, quan tâm chăm sóc đủ bề.
Cho tới hôm nay, anh mới xem như hoàn toàn hiểu được.
Cô khúm núm trước mặt Thẩm Ôn, không dám trái lời một chút nào.
Đó là cách Thẩm Ôn chiều chuộng cô.
Trái tim Giản Chước Bạch giống như bị thứ gì đó xé nát.
Nhân viên phục vụ bưng lên một suất bún ốc bốc khói, Giản Chước Bạch đẩy đến trước mặt cô: "Thích thì ăn đi."
Anh nhét đôi đũa vào tay cô, "Không cần tự ủy khuất chính mình mà phải đón ý nói hùa theo người khác, nếu không kết quả chính là, cô uỷ khúc cầu toàn*, anh ta càng được nước lấn tới."
*Uỷ khúc cầu toàn (委曲求全): tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục; chiều một cách miễn cưỡng
Nửa câu cuối, anh nhấn mạnh.
Hề Mạn cúi đầu hồi lâu không động đũa, hơi nước trong bát bốc lên làm mờ tầm mắt..