Đã gần một giờ đêm, đèn trong phòng ngủ chính vẫn sáng, Giản Chước Bạch và Hề Mạn đều không ngủ.
Giản Chước Bạch ghé vào trước cửa sổ ban công phòng ngủ, hai ngón tay kẹp điếu thuốc đưa lên miệng rít một hơi, làn khói hít vào nhả ra tản đi, nhưng lại không thể xua tan cỗ đè nén trong lồng ngực.
Trong phòng tắm bao phủ hơi nước, Hề Mạn đứng dưới vòi hoa sen, dòng nước ấm áp đua nhau nện xuống bờ vai mảnh khảnh của cô, lại theo da thịt chảy xuống dưới sàn.
Cô rửa mặt, trong đầu dần dần hiện lên chuyện vừa rồi.
Từ lúc Giản Chước Bạch tự tin vô đối nói muốn khiến cô hạnh phúc, cho đến khi thân hình anh chấn động, sắc mặt đột nhiên tối sầm lại, cũng chỉ là vài giây ngắn ngủi.
Sự việc phát sinh đột ngột, Hề Mạn lúc đó vẫn đang khẩn trương nhắm chặt hai mắt, sau khi nhận ra có gì đó không ổn, bản thân cô cũng có chút sững sờ trước biến cố nảy sinh bất ngờ này.
Nhướng mi mắt lên, cô nhìn thấy ánh mắt đầy luống cuống và khó tin của người đàn ông.
Có lẽ là đời này chưa từng mất mặt như vậy.
Một khắc kia, chắc hẳn là anh rất muốn di cư lên sao Hoả.
Hề Mạn cũng không ngờ anh nhìn qua trông lợi hại như vậy, cuối cùng lại bị lật xe.
Càng nghĩ càng buồn cười, bả vai cô run lên vài cái, trực tiếp phá lên cười.
Vì người đàn ông không ở đây, Hề Mạn càng cười không kiêng nể gì.
Sau khi tắt vòi hoa sen, cô dùng khăn tắm lau sạch những giọt nước trên người, thay một chiếc váy ngủ khác rồi từ bên trong đi ra.
Lúc đi có hơi đau, nhưng bởi vì thời gian xâm nhập quá ngắn, trước mắt Hề Mạn vẫn có thể chịu được.
Mở cửa phòng tắm, cô vừa quay đầu lại liền nhìn thấy bóng lưng tang thương trên ban công.
Gần đây Giản Chước Bạch đang cai thuốc, bình thường Hề Mạn bắt gặp thì sẽ không cho anh hút, đêm nay nghĩ đến cảnh tượng mất mặt kia của anh, cô nảy sinh lòng tốt, cũng không ngăn cản anh nữa.
"Em xong rồi, anh đi tắm đi."
Giản Chước Bạch nghe tiếng nhìn sang, lại bắt gặp ánh mắt của Hề Mạn.
Vì sự cố bất ngờ này, tất cả ái muội trở thành hư không, bầu không khí lan tràn một tia bối rối không thể giải thích được.
Giản Chước Bạch dụi tắt điếu thuốc đi tới, Hề Mạn có thể ngửi được mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh.
Quai hàm anh căng chặt, vẻ mặt thoạt trông có vẻ rất khó chịu.
Một hồi lâu sau, anh mở miệng: "Đây là chuyện ngoài ý muốn, thân thể anh không có vấn đề gì cả."
Hề Mạn vội vàng trấn an: "Có vấn đề cũng không sao mà, bây giờ y học tiến bộ như vậy, có thể chữa khỏi."
Giản Chước Bạch: "..."
Không muốn phản ứng với cô, Giản Chước Bạch đen mặt đi vào phòng tắm.
Hề Mạn nằm xuống giường, liếc mắt nhìn thấy gói đồ kế hoạch hóa gia đình bị xé ra trên bàn cạnh đầu giường.
Tối nay Giản Chước Bạch lấy thứ này ra, cô còn rất bất ngờ, cũng không biết anh mua từ lúc nào, công tác chuẩn bị còn rất đầy đủ.
Cơ mà có hơi lãng phí, vừa đeo lên liền tháo ra.
Anh nhìn qua rất khỏe mạnh, bình thường còn chú trọng đến việc tập thể hình giữ gìn vóc dáng, trông không giống như có vấn đề gì đó về phương diện kia.
Hề Mạn nghi ngờ là bị miệng quạ đen của cô lúc trước nói trúng rồi, lần đầu tiên anh không có kinh nghiệm, thật sự không biết làm.
Dù sao sờ soạng nửa ngày cũng mới tìm được đúng vị trí.
Bây giờ nghĩ lại, Giản Chước Bạch như thế này còn rất dễ thương.
Sau này có lịch sử đen này, xem anh còn xuân phong đắc ý, Khổng Tước xòe đuôi được nữa không.
Anh ngâm mình trong đó rất lâu, chắc là đang tự xoa dịu trái tim bị tổn thương.
Hề Mạn chờ đến sắp chìm vào giấc ngủ anh mới quay lại, cơ thể vẫn còn ẩm ướt cúi người lại gần, từ phía sau ôm lấy cô.
Hề Mạn buồn ngủ không chịu nổi, mơ mơ màng màng chủ động dụi dụi vào lòng anh làm nũng: "Muộn rồi, mau ngủ thôi, sáng mai còn phải đi làm nữa."
Giản Chước Bạch vẫn còn tỉnh táo, có ý muốn đánh thức cô: "Em đừng ngủ vội, chúng ta thử lại một lần đi, lần này chắc chắn anh được."
"Còn lăn lộn nữa thì đến hai giờ mất." Hề Mạn buồn ngủ díp mắt, nhíu mày, làm nũng nói, "Em vẫn còn hơi đau, tối mai có được không anh?"
Sắc mặt Giản Chước Bạch trở nên nghiêm túc: "Có nghiêm trọng không, để anh xem nào."
Anh nói rồi định hất chăn ra, Hề Mạn vội vàng giữ anh, "Đừng nhìn mà, chỉ đi vào một chút thôi, chắc là mai sẽ ổn thôi."
Trong giọng điệu của cô lộ ra sự ủ rũ sâu sắc, Giản Chước Bạch nghe xong, bên tai chỉ còn lại một câu, lặp đi lặp lại:
Chỉ đi vào một chút thôi.
Chỉ một chút.
Một chút.
Anh lại chết xã hội* rồi.
*Chết xã hội (社死不说): Từ lóng, nghĩa là cơ thể về mặt sinh học thì vẫn còn sống, nhưng danh dự và tôn nghiêm thì mất hết rồi.
Giản Chước Bạch cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy tối mai cũng tốt, nhỡ đâu đêm nay lại lật xe lần nữa, thanh danh cả đời của anh tẩy thế nào cũng không sạch.
Anh phải nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai đi tập thể dục, ban ngày ăn gì đó bồi bổ, chờ chuẩn bị công tác đầy đủ thì đến tối sẽ rửa sạch được nỗi tủi nhục trước đó.
Editor: quattutuquat
—————
Ngày hôm sau Hề Mạn tỉnh dậy, Giản Chước Bạch đã sớm không ở bên cạnh nữa.
Sau khi rửa mặt sạch sẽ, từ trên lầu đi xuống, dì Trương đang bận rộn trong bếp.
Cô đi qua hỏi han thì mới biết Giản Chước Bạch đã dậy từ một tiếng trước, đầu tiên là vào phòng thể hình vận động nửa tiếng, sau đó dẫn Thằn Lằn đi chạy bộ.
Đêm qua anh thức đến khuya như vậy mới ngủ, thế mà sáng sớm đã dậy tập thể dục, tinh lực của anh cũng dồi dào quá đi, Hề Mạn thập phần bội phục.
Lại thấy hôm nay dì Trương chuẩn bị bữa sáng vô cùng phong phú, Hề Mạn nói: "Dì Trương, dì không cần nấu nhiều quá đâu, buổi sáng không có khẩu vị, ăn không hết đâu ạ."
Dì Trương nói: "Buổi sáng cậu chủ cố ý dặn dò tôi làm nhiều một chút, nói là gần đây áp lực công việc nhiều, cần bồi bổ cơ thể."
Hề Mạn: "?"
Bồi bổ cơ thể?
Hề Mạn lại nhìn bữa sáng dì Trương chuẩn bị, thật sự rất bổ.
Đúng lúc này, Giản Chước Bạch dẫn Thằn Lằn từ bên ngoài trở về.
Anh mặc áo phông và quần thể thao, trên cổ vắt khăn tắm, mái tóc ướt đẫm mồ hôi.
Thằn Lằn nhìn thấy Hề Mạn, mừng rỡ chạy lại gần, thân mật cọ tới cọ lui quanh cổ chân cô.
Giản Chước Bạch mở tủ lạnh, lấy một chai nước lọc, thanh âm lười nhác: "Chào buổi sáng."
Hề Mạn vẫn còn hơi choáng váng, ngẩng đầu lên thì thấy áo anh đã bị mồ hôi thấm ướt dán vào người, mơ hồ có thể nhìn thấy đường cong cơ bắp săn chắc ở ngực và bụng.
Nước da trên cánh tay lộ ra bên ngoài trắng lạnh, cánh tay rắn chắc khỏe mạnh, dễ như trở bàn tay vặn mở nắp chai, ngửa cổ uống vài ngụm.
Gương mặt kia thực sự rất đẹp trai, vừa vận động xong trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi, ngọn tóc cũng có vẻ hơi ẩm ướt.
Động tác uống nước của anh khá tùy tiện, một giọt nước từ khóe miệng nhỏ xuống, dọc theo đường quai hàm trơn nhẵn chảy đến cổ, yết hầu gợi cảm đang chậm rãi trượt xuống.
Hề Mạn nhìn chằm chằm yết hầu của anh, lời nói của dì Trương vang vọng trong đầu——
Anh áp lực công việc nhiều, cần bồi bổ cơ thể.
Lúc này lại muốn bồi bổ cơ thể, cô rất khó mà không nghĩ nhiều.
Áp lực công việc có lớn hay không thì cô không biết, nhưng sau tối qua, áp lực trên phương diện kia của anh hẳn là hơi lớn đấy.
Nào là tập thể hình rồi bổ sung thực phẩm chức năng, xem ra là tối qua bị bóng ma tâm lý, đang nghĩ biện pháp khắc phục.
Làm thế nào mà anh lại đáng yêu như thế chứ!
Hề Mạn không nhịn được cười phá lên.
Dì Trương nghi ngờ quay đầu lại: "Cô chủ sao vậy?"
Giản Chước Bạch cũng nhìn sang, đôi mắt híp lại, ý ngầm cảnh cáo.
Hề Mạn vội vàng thu lại khóe miệng: "Không có gì ạ, cháu đột nhiên nghĩ tới một chuyện thú vị thôi."
Vừa dứt lời, Giản Chước Bạch đã kéo cổ tay cô ra khỏi bếp.
Đến cửa thang máy, anh chặn cô lại, chống một tay lên tường, rũ mi nhìn cô: "Vui như vậy sao?"
Hề Mạn chớp chớp mắt: "Cũng tạm, rất vui."
Suy nghĩ Giản Chước Bạch khẽ đảo, đột nhiên hỏi: "Còn đau không?"
Phát giác được ý đồ của anh, Hề Mạn cảnh giác ngước mắt: "Anh muốn làm gì?"
Giản Chước Bạch cúi đầu ghé sát bên tai cô, giọng nói trầm thấp: "Theo anh lên lầu, thử lại lần nữa."
"Bây giờ sao?" Hề Mạn mở to hai mắt.
"Ngay bây giờ." Giản Chước Bạch nói, ngón trỏ chỉ xuống, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, anh đã có phản ứng.
Hề Mạn có chút không thể tin được, giọng nói mang theo sự mê hoặc của anh truyền đến: "Anh cảm thấy lần này nhất định có thể."
Hề Mạn: "..."
Giọng nói của dì Trương từ trong bếp truyền ra: "Cô chủ, cậu chủ, bữa sáng chuẩn bị xong rồi."
Hề Mạn sợ tới mức vội vàng đưa tay đẩy anh, nhưng Giản Chước Bạch lại ôm chặt cô không buông, hô hấp có chút nặng nề: "Bà xã."
Tim Hề Mạn đập thình thịch, nhẹ giọng nói: "Anh vừa mới vận động xong, lên lầu tắm rửa thay quần áo đi, ăn xong còn phải đi làm đấy."
Giản Chước Bạch không quá vui vẻ: "Em lên với anh đi."
Nếu cô đi theo lên, còn có thể dễ dàng đi xuống không?
Giữa ban ngày ban mặt, để dì Trương biết được thì xấu hổ quá, hơn nữa còn bị muộn làm mất.
Hề Mạn chỉ có thể dịu giọng dỗ dành anh: "Bây giờ không được, đợi đến tối nay...!Đêm nay anh muốn thử bao nhiêu lần cũng được, như vậy được không?"
"Thật sao?"
Hề Mạn nhịn không được mặt đỏ bừng: "Ừm, thật đấy."
Lúc này Giản Chước Bạch mới buông cô ra, đúng lúc cửa thang máy mở ra, anh rũ mắt nhìn xuống chỗ quần đang phồng lên, đi lên lầu tắm rửa.
Dì Trương bưng bữa sáng đặt lên bàn ăn, đi qua gọi người, thấy Hề Mạn đứng một mình ở cửa thang máy, nghi ngờ hỏi: "Sao cô chủ lại ở đây, còn cậu chủ đâu?"
Hề Mạn cười: "Anh ấy vừa chạy bộ xong, đi lên lầu tắm rồi ạ."
Dì Trương cũng không nghĩ nhiều: "Vậy cô chủ ăn trước đi, bữa sáng đã dọn sẵn trên bàn rồi."
"Vâng, cám ơn dì Trương."
Editor: quattutuquat
—————
Sau khi đến công ty, cả ngày Hề Mạn không tới văn phòng tổng giám đốc tìm Giản Chước Bạch, ngay cả khi báo cáo công việc trong dự án, cô cũng dùng WeChat để liên lạc với anh.
Chắc chắn đến bây giờ anh vẫn đang canh cánh trong lòng về sự cố lật xe đêm qua, còn rất gấp rút muốn chứng tỏ bản thân.
Vào thời điểm này, cô nhất định phải giữ khoảng cách với anh một chút.
Ở trường mẫu giáo quý tộc tư nhân mà Điềm Điềm theo học, lớp mẫu giáo lớn tan học lúc năm rưỡi chiều.
Năm giờ, Giản Chước Bạch gửi tin nhắn cho Hề Mạn: 【 Anh đi đón Điềm Điềm, em có muốn đi cùng không? 】
Khi Hề Mạn nhận được tin là lúc cô với Việt Hiểu Tuấn đang ở lối vào đại sảnh tầng một của tập đoàn Giản Trì.
Buổi chiều cô gặp mặt thương lượng với người phụ trách bên B của một dự án tài chính, vừa mới tiễn người đi.
Công việc hôm nay cũng sắp xong, dù sao buổi tối về nhà cũng có thể tăng ca, Hề Mạn nghĩ ngợi rồi đáp: 【 Được ạ.
】
Sau khi trở lại văn phòng thu dọn máy tính và hồ sơ công việc, cô lén lút xuống gara ngầm tìm Giản Chước Bạch.
Anh đã ngồi ở ghế lái, Hề Mạn trực tiếp mở cửa phụ ngồi vào.
Từ gara đi ra, cô lo lắng bị đồng nghiệp tan làm nhìn thấy, còn theo bản năng ngồi xổm xuống, mãi đến khi chạy cách xa khỏi công ty mới ngồi thẳng dậy.
Giản Chước Bạch dư quang liếc cô một cái, cười khẽ: "Ngày nào em cũng trốn trốn tránh tránh, không thấy mệt sao?"
"Không mệt." Hề Mạn thắt dây an toàn, "Thế này có là gì đâu, bình thường chú ý một chút, môi trường làm việc càng trong lành hơn."
Giản Chước Bạch bất đắc dĩ lắc đầu, từ chối cho ý kiến với lời của cô.
Nhà trẻ cách đây không xa, nhưng vì đang là giờ cao điểm lúc tan sở nên khi hai người đến cổng trường đã là 5 giờ 35 phút.
Điềm Điềm đeo cặp sách nhỏ cùng một vài bạn nhỏ được giáo viên dẫn đến cổng trường đợi phụ huynh tới đón.
Nhìn thấy Hề Mạn và Giản Chước Bạch tới, Điềm Điềm mừng rỡ vẫy tay: "Chú thím ơi, con ở đây!"
Giản Quý Bạch đã nói chuyện với giáo viên từ trước, cô giáo biết hôm nay chú của Điềm Điềm sẽ tới đón, liền giao Điềm Điềm cho Giản Chước Bạch, còn khen ngợi Điềm Điềm ở trường rất nghe lời, hiểu chuyện.
Sau khi chào tạm biệt cô giáo, Hề Mạn đưa Điềm Điềm ra ghế sau.
Đường về vẫn tắc nghẽn, Hề Mạn ngồi phía sau trò chuyện với Điềm Điềm: "Điềm Điềm xuất sắc quá, vừa rồi cô giáo còn khen cháu đấy."
Hề Mạn thỉnh thoảng sẽ cùng Giản Chước Bạch đến nhà Giản Quý Bạch ăn cơm, cô và Điềm Điềm đã thân thiết hơn rất nhiều, bây giờ đối mặt với Hề Mạn, cô bé không còn ngại ngùng như trước.
Nghe Hề Mạn khen ngợi, Điềm Điềm rất vui vẻ: "Thím ơi, con sắp vào tiểu học rồi, nhất định là phải xuất sắc rồi."
Giản Chước Bạch phía trước đang nắm vô lăng, nhếch mép cười, cà lơ phất phơ nói: "Từ ngày vào mẫu giáo, cháu đã luôn mồm la hét mình sắp vào tiểu học rồi.
Đã gần ba năm rồi mà vẫn còn ngồi ở trường mẫu giáo đấy thôi."
Điềm Điềm bĩu môi: "Bây giờ con học mẫu giáo lớn, ba nói, lần này thực sự là sắp rồi."
Khóe miệng Giản Chước Bạch cong lên ý cười nhẹ: "Con ngựa này của cháu, phi hơi lâu rồi đấy."
Điềm Điềm lắc lắc tay Hề Mạn: "Thím ơi, chú bắt nạt con."
Hề Mạn cười ôm lấy cô nhóc: "Chú hư quá, chúng ta không thèm để ý tới chú nữa."
"Vâng, không thèm để ý tới chú nữa." Cô bé ngoan ngoãn nhào vào lòng Hề Mạn, mềm mại lại đáng yêu.
Điềm Điềm ngẩng đầu lên hỏi Hề Mạn: "Thím ơi, chúng ta về nhà nào vậy ạ?"
Hề Mạn dịu dàng nói: "Ba mẹ cháu không ở nhà, mấy ngày tới ở nhà của chú, có được không nào?"
"Ở Giản Khê Đình của chú sao?"
"Đúng rồi."
Điềm Điềm bỗng nhiên nói: "Thím ơi, chú họ Giản, thím họ Hề, khu biệt thự này có phải được đặt tên theo họ của chú thím không ạ?"
Hề Mạn ngẩn ra, bởi vì đồng âm nhưng lại khác chữ viết, trước giờ cô chưa từng nghĩ tới tên khu biệt thự này.
Bây giờ nghe Điềm Điềm nói, cô mới đột nhiên chú ý tới.
Giản Khê, Giản Hề.
Đúng là rất trùng hợp.
Hề Mạn vô thức nhìn Giản Chước Bạch phía trước, người đàn ông cũng nhìn cô qua kính chiếu hậu trong xe, hàm ý trong đó không cần nói cũng biết.
Quả nhiên không phải là trùng hợp.
Cô thật đúng là dây thần kinh thô, thế mà vẫn luôn không để ý đến.
Hề Mạn lặng lẽ cong khóe môi.
Điềm Điềm lại nói: "Ba nói, nhà ở Giản Khê Đình là do chú đầu tư, cái tên này chắc chắn cũng là do chú đặt rồi.
Kết hợp họ của chú với thím cùng một chỗ, lãng mạn quá đi thôi!"
Giản Chước Bạch bị giọng điệu của cô nhóc làm cho buồn cười, ngữ điệu lười biếng lại rất dễ nghe: "Giản Thư Huyên, một con nhóc đến cả tên mình còn không viết được như cháu, có biết lãng mạn là gì không?"
"Thì là rất lãng mạn đó." Điềm Điềm bĩu môi, "Con biết viết tên mình từ lâu rồi nhé, con sắp vào tiểu học rồi."
Giản Chước Bạch cong môi, nói với Hề Mạn: "Em thấy không, con nhóc này giống bố nó y như đúc, mỗi người đều có một câu cửa miệng."
Câu cửa miệng của Điềm Điềm là "Con sắp vào tiểu học rồi", Hề Mạn đã biết, nhưng cô không ngờ Giản Quý Bạch cũng có câu cửa miệng.
Cô nhất thời tò mò, hỏi Giản Chước Bạch: "Câu cửa miệng của anh trai anh là gì thế?"
Không đợi Giản Chước Bạch trả lời, Điềm Điềm đã nói: "Ba con gặp mọi người đều luôn khoe khoang."
Cô nhóc hắng giọng, ngồi thẳng lưng, bắt chước dáng vẻ dương dương đắc ý của ba: "Tôi bây giờ là vợ chồng êm ấm, con cái đề huề nhé!"
Hề Mạn bị dáng vẻ của cô nhóc chọc cười, trực tiếp phì cười: "Ba cháu ngây thơ như vậy sao?"
Hề Mạn thực sự rất khó tin, bởi vì mỗi lần cô gặp Chủ tịch Giản, anh vẫn luôn rất trầm ổn mà.
"Thật mà." Điềm Điềm gật đầu, hỏi Hề Mạn, "Thím ơi, thím có biết tại sao ba con lại thích khoe khoang thế không?"
Hề Mạn khó hiểu: "Tại sao vậy?"
Điềm Điềm ghé vào tai Hề Mạn thì thầm: "Bởi vì trước đây tình cảm của ba mẹ con không tốt."
Hề Mạn ngay lập tức lại thêm bất ngờ.
Bây giờ tình cảm của Giản Quý Bạch và Mộ Du Vãn gắn bó như keo sơn, cô còn tưởng vẫn luôn như vậy chứ.
Nhưng mà cô nhớ Giản Quý Bạch và Mộ Du Vãn là liên hôn thương nghiệp, lúc vừa mới kết hôn không tình cảm, có vẻ cũng là chuyện có thể lý giải được.
Điềm Điềm nói tiếp: "Hồi con còn nhỏ, ba mẹ rất ít khi nói chuyện với nhau, cũng chẳng bao giờ cùng nhau đưa con đi chơi cả.
Ba trước mặt mẹ đặc biệt ít nói, khi ba đi công tác cũng không gọi điện thoại cho mẹ, so với người lạ thì chỉ tốt hơn một chút thôi."
"Lúc con đi nhà trẻ, nói ba mẹ không yêu nhau, không giống với ba mẹ của các bạn khác, ba mẹ con tự xem lại bản thân, bắt đầu giả vờ ân ái trước mặt con.
Sau này giả bộ âu yếm nhiều, lại càng ngày càng tốt, ngày nào ba cũng dính lấy mẹ, còn quấn người hơn cả con, sau này mẹ còn sinh em trai nhỏ nữa."
"Ba mẹ cho rằng con còn nhỏ, cái gì cũng không biết, nhưng thực ra con biết hết đấy." Điềm Điềm càng nói càng kiêu ngạo, cằm hất cao lên, "Nhờ con mà tình cảm của ba mẹ mới tốt lên, con là công thần của cả nhà đấy."
Hề Mạn trìu mến xoa đầu cô bé: "Điềm Điềm giỏi lắm, bố mẹ cháu cũng sẽ rất cảm ơn cháu đấy."
"Đúng vậy, mẹ nói, con là thiên thần của mẹ!"
Điềm Điềm đột nhiên quay đầu lại: "Thím ơi, tình cảm mà tốt lên thì rất nhanh sẽ sinh em bé.
Khi nào thì chú thím sinh em trai em gái thế ạ?"
Hề Mạn bị hỏi thì ngẩn ra, còn chưa kịp nghĩ ra nên trả lời như thế nào thì Điềm Điềm đã áp sát tai vào bụng cô, chăm chú lắng nghe động tĩnh.
Khi mẹ mang thai em trai, ba đã làm như vậy.
"Ùng ục ục."
Bỗng nhiên bụng Hề Mạn rất không thích hợp kêu lên một tiếng.
Hai mắt Điềm Điềm sáng lên, vô cùng kích động nói với Giản Chước Bạch ở phía trước: "Chú ơi, thím có em bé rồi, con nghe thấy tiếng em bé chào bên trong nè!"
Mặt Hề Mạn nóng lên, kéo cô nhóc lại, nhỏ giọng nói: "Cháu đừng nói lung tung, đây không phải là em bé đang chào đâu."
Điềm Điềm không tin: "Rõ ràng con nghe thấy mà, chú ơi, chú cũng đến nghe mà xem."
Giản Chước Bạch thừa dịp thời gian chờ đèn đỏ, ngoái đầu nhìn lại, không nhịn được cười: "Thím của cháu đói rồi."
Hề Mạn: "...".