Quyền Hoa Thần đóng cửa lại, trước tiên bật đèn phòng khách, sau đó mở hệ thống thông gió lên.
Tuyến thể của hắn bắt đầu nóng rát đau đớn, Quyền Hoa Thần đứng bên ngoài phòng ngủ dành ra vài giây bình tĩnh lại. Hắn ngửi thấy mùi hoa nhài trong không khí vẫn nồng đậm như cũ, may thay tác dụng của thuốc ức chế hắn dùng mấy ngày trước vẫn còn hiệu quả, không đến mức khiến hắn mất khống chế.
Quyền Hoa Thần hít sâu một hơi, đẩy cửa phòng ngủ ra.
“Khang Chước, cậu vào được chứ?”
Ánh đèn phòng khách men theo mép cửa tràn vào phòng ngủ chiếu sáng nửa bên giường, có thể nhìn thấy Khang Chước đang trở mình trên giường, trong cổ họng phát ra những tiếng lẩm bẩm mơ hồ không rõ.
Đèn trần trong phòng ngủ quá chói, Quyền Hoa Thần sợ ánh sáng đột ngột chiếu vào mắt Khang Chước, vì thế hắn không bật đèn, chỉ mở cửa, nương theo ánh sáng bên ngoài đi vào phòng ngủ.
“Khang Chước? Em tỉnh chưa?” Quyền Hoa Thần đi đến bên giường rồi ngồi xuống, đưa tay sờ lên trán Khang Chước, quả nhiên rất nóng.
Việc giải phóng một lượng lớn pheromone nồng đậm như này thì chỉ có thể là đang trong kỳ phát tình.
Khang Chước toát mồ hôi khắp người, bởi vì cảm thấy nóng, cậu đã đá hết chăn xuống góc giường. Trong cơn mê man, cậu nghe thấy dường như có người gọi mình. Cậu giãy dụa muốn tỉnh lại, nhưng mắt lại bị thứ gì đó che khuất, làm cách nào cũng không thể mở ra được, sau đó có một vật lạnh lẽo phủ lên trán cậu.
“Ưm…”
Trong lúc ngủ mơ Khang Chước nắm lấy tay Quyền Hoa Thần, không ngừng cọ xát lên mặt mình, vừa cọ vừa lầm bầm hừ hừ.
Quyền Hoa Thần sửng sốt một giây, rồi rụt vội tay về giống như bị điện giật.
Hắn mở tủ đầu giường ra, nhìn thấy bên trong có thuốc ức chế phát tình cho Omega và dịch dinh dưỡng. Đây là khách sạn đặc biệt chuẩn bị cho những tình huống bất ngờ của khách hàng.
Thuốc ức chế dự phòng ở khách sạn đều là loại giá rẻ, hiệu quả nhanh chóng, nhưng có tác dụng phụ rất nghiêm trọng.
Quyền Hoa Thần cầm hộp thuốc ức chế kia nhìn đi nhìn lại cả lúc lâu, chê bai nó là loại thuốc được sản xuất bởi một công ty dược phẩm nhỏ không biết tên, thành phần cũng không đủ tốt. Nhưng hiện tại rõ ràng Khang Chước đã tiến vào giai đoạn đầu của kỳ phát tình, nếu không dùng thuốc ức chế ngay thì sẽ không kịp nữa.
Quyền Hoa Thần lấy thuốc tiêm ra khỏi hộp, dùng tăm bông tẩm cồn kèm theo khử trùng cánh tay cho Khang Chước.
Xúc cảm lạnh lẽo của tăm bông giống như một điềm báo sắp có đau đớn, Khang Chước đột nhiên vùng vẫy một chút.
“Đừng nhúc nhích, ngoan nào.”
Quyền Hoa Thần nắm tay Khang Chước, cần ống tiêm tìm cơ hội xuống tay, nhưng không biết Khang Chước đã mơ thấy gì, bắt đầu giãy dụa nức nở: “Đừng, đừng mà… Cầu xin người…”
Biết rõ cậu đang nói mớ nhưng Quyền Hoa Thần vẫn đau lòng không thôi.
Mũi thuốc ức chế này phải được tiêm xuống, nhưng nếu Khang Chước giãy giụa kịch liệt thì sẽ có thể làm gãy kim.
Quyền Hoa Thần bất đắc dĩ đặt ống kim xuống, đưa tay ôm lấy Khang Chước, để cậu ngồi nghiêng trong ngực mình, như vậy Quyền Hoa Thần có thể giữ chặt cậu lại.
Trong lúc Quyền Hoa Thần cử động, Khang Chước thoáng tỉnh lại một lát, cậu mở to đôi mắt màu xám tro mờ mịt hơi nước, nhỏ giọng gọi Quyền Hoa Thần: “Cậu ơi…”
“Ừm, em ngoan một chút đừng nhúc nhích, cậu tiêm thuốc ức chế cho em.”
Nói xong được một lúc vẫn không thấy tiếng đáp lại, Quyền Hoa Thần cúi đầu nhìn, vậy mà Khang Chước lại ngủ thiếp đi rồi, nhưng dầu gì cậu cũng không động đậy nữa.
Cảm giác đau đớn của mũi kim đâm vào da thịt khiến Khang Chước khẽ rên lên một tiếng, nhưng cậu không giãy ra, chỉ chui đầu vào hõm cổ Quyền Hoa Thần. Trên người vừa nóng vừa ướt rượt, giống như một bé cún đáng thương không cẩn thận bị rơi xuống nước.
Sau khi thuận lợi đẩy hết chất lỏng trong kim tiêm vào cơ thể Khang Chước, Quyền Hoa Thần vứt bỏ ống tiêm, vươn tay tìm dịch dinh dưỡng trong ngăn kéo, định gọi Khang Chước dậy uống.
Omega trong kỳ phát tình rất khó để ăn uống như bình thường, và dịch dinh dưỡng có thể tạm thời giúp họ lấy lại một chút sức lực.
Khang Chước vừa mới tiêm xong một mũi thuốc ức chế kém chất lượng, muốn hoàn toàn tỉnh táo lại thì e rằng sẽ mất rất nhiều thời gian, cơm tối không thể ăn ngon, chỉ có thể cho cậu uống ít dịch dinh dưỡng.
“Khang Chước, Khang Chước, bé ngoan?” Quyền Hoa Thần lắc lắc người mình đang ôm trong ngực, sau đó lại nhéo vành tai cậu, “Giờ dậy uống chút gì đó rồi ngủ tiếp.”
Khang Chước dường như lại chìm vào một giấc mơ không rõ ràng, cậu khó chịu ngửa cổ thở dốc, hai tay vòng lấy cổ Quyền Hoa Thần, tìm tư thế thoải mái lại ngủ thiếp đi.
Trong khoang mũi tràn ngập pheromone của Omega, trên lòng bàn tay là xúc cảm mềm mại nóng ẩm, bên tai là tiếng hít thở nhẹ nhàng nũng nịu của người nào đó… Quyền Hoa Thần nhẫn nhịn, cả người đổ đầy mồ hôi.
Tệ hơn nữa, chứng đau nửa đầu cũng nhảy ra tác oai tác quái.
Dây thần kinh mang tên “lý trí” đang co rút từng trận đau đớn, không biết khi nào nó sẽ đứt phăng ra.
Quyền Hoa Thần nghiêng đầu, tận lực tránh né mặt Khang Chước, cố gắng kéo cậu xuống khỏi người mình, nhưng Khang Chước lại bắt đầu khe khẽ khóc lên, nhất quyết quấn lấy trên người Quyền Hoa Thần.
Quyền Hoa Thần đành chịu: “Uống chút dịch trước đã, uống xong lại ôm tiếp có được không?”
Khang Chước hình như đang lẩm bẩm nói gì đó, Quyền Hoa Thần lại không nghe rõ, hắn nghiêng đầu ghé sát vào hỏi: “Gì cơ?”
Đột nhiên, một luồng hơi thở nóng rực phả lên cổ Quyền Hoa Thần, tiếp đó một thứ nóng ẩm liếm qua cổ hắn.
Quyền Hoa Thần lập tức cứng đờ cả người, hắn dùng sức đẩy Khang Chước ra, không ngờ lại bị phản kháng dữ dội hơn.
“Thơm, thơm quá…”
Người trong ngực liều mạng tìm kiếm sau gáy hắn, giống như là đang muốn tìm thấy nguồn gốc của mùi hương thần bí này.
“Khang Chước!” Quyền Hoa Thần giữ chặt cằm Khang Chước, “Em đang làm gì vậy!”
Thuốc ức chế của Alpha vẫn đang phát huy tác dụng, lẽ ra Khang Chước không thể ngửi thấy pheromone của Quyền Hoa Thần mới đúng. Nhưng Quyền Hoa Thần nhanh chóng hiểu ra, thuốc ức chế có mạnh hơn nữa thì hiệu quả cũng sẽ bị giảm đi một nửa khi đứng trước độ phù hợp pheromone cao. Chứ đừng nói tới Khang Chước còn đang trong kỳ phát tình cực kỳ nhạy cảm với pheromone của Alpha.
“Ưm…”
Khang Chước hé nửa mắt, trông có vẻ như đã tỉnh, nhưng hiển nhiên vẫn còn đang mơ màng choáng váng, ngay cả đầu lưỡi cũng thè ra không thu lại. Một đoạn nhỏ màu hồng nhạt, nhạt hơn một chút so với màu môi đỏ thẫm, lộ ra giữa hàm răng trên trắng bóc và bờ môi dưới, mềm mại câu động.
Hô hấp của Quyền Hoa Thần trở nên nặng nề hơn, hắn nhìn chằm chằm đầu lưỡi màu hồng nhạt kia, không thể khống chế bản thân đưa ngón tay qua thăm dò, nghĩ muốn đem thứ nho nhỏ kia quay về khoang miệng.
Nhưng làm như thế thành ra lại tự nhiên đưa đầu ngón tay vào khoang miệng nóng bỏng đó.
Quyền Hoa Thần chăm chú nhìn vào đôi môi Khang Chước, nhìn cậu coi ngón tay của hắn như ống hút mà hút lấy, xúc cảm tê dại nơi đầu ngón tay lập tức chạy dọc theo dây thần kinh trải rộng khắp cơ thể…
Trước khi chút lý trí cuối cùng gần cạn kiệt Quyền Hoa Thần rút vội ngón tay về, đổi thành dịch dinh dưỡng đưa vào miệng cậu.
Khang Chước bất giác uống vài ngụm, dường như cảm thấy uống không ngon, muốn nhổ ra, Quyền Hoa Thần nâng cằm cậu lên, dỗ dành cậu nuốt chúng xuống.
Cuối cùng, nửa tiếng sau, Quyền Hoa Thần đỡ Khang Chước nằm xuống lại, đắp chăn cho cậu.
Toàn bộ quần áo trên người hắn đều ướt sũng mồ hôi dính sát vào người, gió lạnh của điều hòa thổi qua mang đến vài phần lạnh lẽo.
Hương thơm của hoa nhài trong không khí đã phai nhạt đi rất nhiều, Quyền Hoa Thần dùng lòng bàn tay kiểm tra nhiệt độ trên trán Khang Chước, dường như không còn quá nóng, thuốc ức chế đã phát huy tác dụng.
Quyền Hoa Thần thở phào nhẹ nhõm, nơi này đã không cần hắn nữa, hắn xếp lại góc chăn cho Khang Chước rồi định cứ vậy rời đi. Nhưng ngay khi hắn vừa xoay người, ngón út của hắn bị ngoắc nhẹ lấy.
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Quyền Hoa Thần cúi đầu, nương theo ánh đèn mờ ảo ngoài phòng khách nhìn qua.
Hai ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng nắm lấy ngón út của hắn, chỉ cần Quyền Hoa Thần khẽ động một chút là có thể thoát khỏi.
Nhưng Quyền Hoa Thần lại bị chúng kéo lại, không có cách nào đi về phía trước dù chỉ một bước.
Hiện giờ hắn có hai lựa chọn ––
Rời đi hoặc ở lại.
Rời đi có nghĩa là, bước ra khỏi căn phòng này và tiếp tục sắm vai một người “cậu” tốt. Thích hoa nhưng không nhất định phải hái tới tay, nếu như cậu mong muốn lớn lên trong vườn hoa của người khác hơn, vậy thì Quyền Hoa Thần cũng chỉ có thể chọn cách đứng ở một bên ngắm nhìn từ xa.
Còn ở lại có nghĩa là, từ nay về sau chiếm giữ toàn bộ cuộc sống của cậu, nhổ cậu tận gốc, mang về nhốt cậu vào trong chậu hoa của mình. Về sau chỉ có duy nhất một mình Quyền Hoa Thần mới có thể thưởng thức.
Dù sao Khang Chước sẽ không ở bên Doãn Đông Phàm nữa, chỉ cần Quyền Hoa Thần muốn thì hắn có cả trăm phương pháp khiến Khang Chước một lòng một dạ với hắn.
Quyền Hoa Thần nhìn hai ngón tay kia, rồi dọc theo đường cong của cánh tay, nhìn về phía Khang Chước đang mê man bất tỉnh, vẻ mặt say ngủ vô cùng đơn thuần, vô tri vô giác, hoàn toàn không đề phòng Quyền Hoa Thần.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, ý thức đạo đức của trưởng bối đã tàn sát hết thảy dục vọng kia, Quyền Hoa Thần tính từ bỏ.
Vậy mà, vào thời khắc này, Khang Chước bỗng nhiên bắt đầu nói mớ.
“Đông Phàm…”
Quyền Hoa Thần khó tin quay đầu lại, một phát nắm ngược lại tay Khang Chước, ngọn lửa ghen tuông trong người hắn bùng cháy, giống như được đổ thêm dầu nóng càng bốc lên mạnh hơn.
Dây thần kinh suy nhược kia cuối cùng cũng đứt đoạn, cơn phẫn nộ của hắn đè lên từng nhịp đập đau đớn trong đầu, Quyền Hoa Thần cười lạnh một tiếng.
“Thằng nhóc khốn nạn kia đối xử với em như vậy, thế mà em nằm mơ vẫn còn nhớ đến nó à? Em được lắm, Khang Chước.”