Chước Chước

Trên đường về nhà, Quyền Hoa Thần lái xe, Khang Chước ngồi ở ghế phụ, hai người đều không nói một lời nhưng bầu không khí trong xe lại đặc sệt một cách khó hiểu.

Giống như có người nào đó đã ngắt bỏ từng cánh hoa nhài rồi nhét chúng vào chai rượu Brandy, đậy nút gỗ và đợi nó lên men.

Cuối cùng vẫn là Quyền Hoa Thần hỏi cậu trong lúc chờ đèn đỏ: “Em ăn tối chưa?”

“Dạ?” Khang Chước có vẻ giật mình, đôi mắt trợn tròn nhìn về phía Quyền Hoa Thần, “Ăn rồi ạ.”

Lớp trang điểm vẫn còn nguyên trên mặt Khang Chước, hai đường kẻ mắt màu đỏ cố ý kéo dài ở đuôi mắt càng làm tăng thêm vài phần quyến rũ trong nét ngây thơ sẵn có của cậu.

Yết hầu của Quyền Hoa Thần chuyển động: “Có đồ tẩy trang chưa?”

Khang Chước suy nghĩ một chút: “Trong nhà có sữa rửa mặt rồi ạ.”

“Sữa rửa mặt không rửa sạch được.”

Quyền Hoa Thần lái xe đến một phố đi bộ rồi dừng lại, hắn xuống xe đến cửa hàng tiện lợi mua cho Khang Chước một bộ tẩy trang, bảo cậu tự mình nghiên cứu trên đường về.

Chẳng mấy chốc, bọn họ đã về đến tiểu khu, Quyền Hoa Thần dừng xe trước cửa nhà mình, hỏi Khang Chước: “Em biết dùng chưa?”

Trên đường tối om, đèn trong xe không bật, Khang Chước chỉ nhận biết tên từng món trong bộ đồ dùng, còn về cách sử dụng như thế nào thì đương nhiên là cậu không biết, vì thế cậu thành thật lắc đầu.

Quyền Hoa Thần cầm balo của Khang Chước ở ghế sau lên: “Vậy tới nhà tôi, tôi dạy em cách dùng.”

Khang Chước nhìn chằm chằm Quyền Hoa Thần vài giây, dường như phải dùng rất nhiều dũng khí mới gật đầu nói được.

Thật ra Quyền Hoa Thần cũng không biết phải tẩy trang thế nào, nhưng khi người yêu cũ tẩy trang, hắn đã ở bên cạnh nhìn qua hai lần, ít nhất cũng biết nước tẩy trang không thể trực tiếp hất lên mặt.

Nghe Quyền Hoa Thần nói qua loa mấy câu, Khang Chước cầm đồ vào phòng tắm tầng một tắm rửa. Hơn mười phút sau, cậu mặc áo choàng tắm mà Quyền Hoa Thần tìm cho mình đi ra ngoài.

“Cậu ơi, cháu rửa sạch rồi.”

Tóc của Khang Chước còn đang ẩm nước nhỏ giọt, lớp trang điểm trên mặt không được tẩy sạch hoàn toàn. Đường kẻ mắt vẫn có thể thấy rõ ràng, bên cạnh nốt ruồi nhỏ dưới mắt còn một mảng phấn sáng lấp lánh, lớp son môi vẫn còn lưu lại mờ mờ trên vân môi.

Cậu chớp chớp đôi mắt to ngượng ngùng nhìn Quyền Hoa Thần, trông giống một bé cún ướt nhẹp cả người.

Quyền Hoa Thần cười cậu: “Em gọi đây là rửa sạch rồi sao? Em soi gương chưa?”

Khang Chước xoay người quay lại phòng tắm, dùng lòng bàn tay lau lớp sương mờ trên kính, ghé mặt lại gần…

Một lúc lâu sau, Khang Chước đi ra khỏi phòng tắm, lại nói mình rửa sạch rồi. Nhưng dưới ánh mắt trêu đùa của Quyền Hoa Thần, Khang Chước không chống đỡ được ba giây lại vọt vào phòng tắm thêm lần nữa.

Quyền Hoa Thần cười nhẹ, đi theo cậu vào phòng tắm, nhìn cậu dùng hai tay chà xát mặt như thỏ trước bồn rửa mặt, không khỏi thở dài: “Bông tẩy trang đâu? Lại đây, cậu lau cho em.”

Thế là Khang Chước ngoan ngoãn đứng trước mặt Quyền Hoa Thần, hai tay chắp sau lưng, hai má đỏ bừng, không biết là do nóng lên hay là do cậu tự mình chà xát mà ra.

Quyền Hoa Thần bảo cậu nhắm mắt lại, dùng bông thấm nước tẩy trang, cẩn thận lau sạch kẻ mắt cho cậu, sau đó thay một miếng bông khác lau môi cậu.

Lông mi của Khang Chước bị nước tẩy trang gom thành từng cụm, lúc Quyền Hoa Thần giúp cậu lau son, đôi hàng mi dài ấy khẽ rung lên, giống như cánh bướm run rẩy bay vào trong lòng Quyền Hoa Thần.

Khang Chước đang căng thẳng.

Cực kỳ căng thẳng.

Khi Quyền Hoa Thần lướt mu bàn tay qua môi trên của cậu, hắn cảm nhận được cậu đang hít vội một hơi thật nhẹ, hơi thở phả ra từ chóp mũi nóng đến bỏng tay.

Quyền Hoa Thần cố ý lau thật chậm, hắn nhân cơ hội này trắng trợn ngắm nhìn Omega trước mặt.

Khang Chước cho rằng mình đã mặc áo choàng tắm rất kín đáo, đai thắt lưng cũng buộc rất chặt, nhưng những đường cong sẵn có sẽ luôn tự mình tìm ra cách bắt được ánh mắt của Alpha. Chẳng hạn như đôi xương quai xanh nhô ra từ vành áo, chẳng hạn như vòng eo quá mức mê người được đai lưng phác họa ra…

Bởi vì Khang Chước mới tắm xong, ngoại trừ hương thơm của sữa tắm và dầu gội, trong phòng tắm còn tràn ngập mùi pheromone hoa nhài nhàn nhạt.

Quyền Hoa Thần hít thật sâu pheromone của Omega trong không khí, lại không kiềm chế được nghĩ đến những động tác khiêu vũ trên sân khấu của cậu.

Quyền Hoa Thần không cảm thấy Khang Chước đang cố ý dụ dỗ hắn, Khang Chước không hiểu những điều này. Có lẽ cậu chỉ muốn lưu lại ấn tượng sâu sắc cho Quyền Hoa Thần trước khi hắn rời đi, nói cho hắn biết mình không còn là trẻ con nữa, mà đã là một Omega trưởng thành.

Khang Chước đang nghĩ gì nhỉ?

Cậu đang nghĩ gì khi nhảy những động tác đó?

Cậu đang nghĩ gì trong những giây phút cậu không nhìn thẳng vào Quyền Hoa Thần?

Quyền Hoa Thần sốt ruột muốn biết tất cả những suy nghĩ thầm kín của Khang Chước. Hắn có thể cố ý giở trò đùa giỡn, để Khang Chước cảm thấy lo lắng hoảng sợ khi biết hắn phải đi, nhưng hắn không có cách nào để Khang Chước mở miệng nói yêu hắn.

Không biết từ bao giờ, nồng độ của pheromone hương rượu Brandy trong phòng tắm chật hẹp đã vượt quá nồng độ của pheromone hoa nhài, chúng giống như những giọt nước ngưng tụ bám trên vách tường và trần nhà.

Chờ đến khi Quyền Hoa Thần lấy lại tinh thần, hắn đã lau môi Khang Chước đến đỏ rực, gần như sắp trầy cả da. Son môi đã thấm vào bông tẩy trang từ lâu, màu đỏ tươi kia hoàn toàn là do Quyền Hoa Thần bất cẩn chà xát quá mạnh mà ra.

Quyền Hoa Thần lập tức cảm thấy đau lòng, hắn dùng ngón cái khẽ chạm vào mảnh đỏ kia, hỏi Khang Chước: “Có đau không?”

Khang Chước hơi mím môi, lắc đầu với Quyền Hoa Thần: “Không đau.”

Trong lòng Quyền Hoa Thần biết rất rõ, ban nãy hắn đã dùng bao nhiêu lực, chà xát đến độ chuyển thành màu sắc này, sao lại không đau được chứ?

Quyền Hoa Thần vô cùng tự trách, còn muốn nói thêm vài câu nữa nhưng Khang Chước lại đột nhiên cầm lấy cổ tay hắn.

“Cậu ơi.”

Thời gian dường như ngưng trệ vào giây phút này.

Lòng bàn tay của Khang Chước vừa ẩm vừa nóng, Quyền Hoa Thần không hề nhúc nhích, cố gắng hết sức làm cho bản thân trông không khác gì thường ngày, yên lặng chờ câu tiếp theo của cậu.

“Có phải cậu đã từng nói, cháu muốn gì cậu cũng cho cháu đúng không?”

Khang Chước vẫn không dám nhìn Quyền Hoa Thần, cậu cắn môi, cắn đôi môi ửng đỏ mà Quyền Hoa Thần làm ra khi nãy thành màu trắng nhạt.

Quyền Hoa Thần trầm giọng nói: “Đúng.”

Suốt một tháng qua, Quyền Hoa Thần đã tưởng tượng rất nhiều lần về khung cảnh lúc này.

Quyền Hoa Thần sắp quay về nước D, Khang Chước có thể đến từ biệt, hoặc là tỏ tình, hoặc cũng có thể bảo Quyền Hoa Thần ở lại thêm vài ngày nữa.

Dưới mỗi một hình huống có thể xảy ra, Quyền Hoa Thần đều suy nghĩ xem mình nên làm ra phản ứng gì, nên dùng giọng điệu gì từ ngữ như thế nào, thậm chí vì nghĩ tới những thứ này mà mất ngủ mấy đêm.

Nhưng trong hai phút ngắn ngủi nhìn thấy Khang Chước khiêu vũ vì hắn tối nay, Quyền Hoa Thần quyết định, mặc kệ tối nay Khang Chước muốn nói gì, hắn đều sẽ hôn cậu thật mạnh.

Sau một khoảng thời gian im lặng không xác định, Khang Chước ngẩng đầu, cậu hít một hơi thật sâu, khàn giọng nói với Quyền Hoa Thần:

“Cậu ơi, cậu có thể cho cháu một, ký hiệu tạm thời được không?”

Quyền Hoa Thần sững sờ, hắn cho rằng mình đã nghe lầm: “Em muốn cái gì?”

Khang Chước khó khăn lặp lại: “Ký hiệu, tạm thời.”

Trong phút chốc, tất cả cảm xúc của Quyền Hoa Thần đều bị rút sạch, chỉ còn lại duy nhất sự phẫn nộ, hắn cầm ngược lại cổ tay Khang Chước, nghiến răng nghiến lợi dằn từng chữ hỏi: “Vì sao?”

Dường như Khang Chước đã đoán trước được hắn sẽ có thái độ này, cậu đối diện với ánh mắt muốn giết người của Quyền Hoa Thần, nói: “Cháu biết cậu sắp phải đi, cháu sẽ không gây thêm phiền toái cho cậu nữa, cháu chỉ muốn một ký hiệu tạm thời… Đánh dấu tạm thời hầu như không có ảnh hưởng đến Alpha, chờ đến lúc cậu tới nước D, vẫn có thể tìm người khác…”

Khang Chước không nói tiếp được nữa, cậu cảm thấy xoang mũi chua xót kinh khủng, nhưng vẫn cố nén lại không để mình khóc.

Đây là cách duy nhất cậu có thể nghĩ đến.

Sau khi Quyền Hoa Thần nói những lời như “Nếu không có việc gì thì sẽ không về nữa”, Khang Chước hiểu ngay ra, căn bản hắn không hề có hứng thú với mình. Chẳng qua đây cũng là lẽ đương nhiên, cho tới bây giờ Quyền Hoa Thần đều coi mình là cháu trai mà chăm sóc, sao có thể có những suy nghĩ thừa thãi khác trong đầu được?

Khang Chước có thể làm gì đây? Cậu không có lý do gì để giữ Quyền Hoa Thần ở lại, thứ duy nhất cậu có thể tranh thủ cho mình vẻn vẹn chỉ có một ký hiệu tạm thời.

Một tháng này cậu đã suy nghĩ rõ ràng mọi thứ.

Kiểu “thích” mà cậu từng có với Doãn Đông Phàm căn bản không gọi là thích, có lẽ cho tới bây giờ cậu chưa từng thích Doãn Đông Phàm.

Bằng không sẽ không có cách nào giải thích tại sao Khang Chước kháng cự việc Doãn Đông Phàm giải phóng pheromone với mình, kháng cự việc tiếp xúc quá thân mật với y, nhưng cậu lại vô cùng khát khao pheromone của Quyền Hoa Thần, không thể kiềm chế bản thân muốn được hắn ôm.

Bởi vì không thích nên mới dễ dàng tha thứ cho sai lầm của y hết lần này đến lần khác.

Bởi vì rất thích nên ngay cả việc giữ lại cũng không làm được, không muốn tăng thêm gánh nặng cho hắn, không muốn làm hắn khó xử.

Cho dù từ nay về sau, Khang Chước trong mắt Quyền Hoa Thần sẽ biến thành một Omega tầm thường rẻ tiền lại phù phiếm, chỉ cần có một dấu hiệu tạm thời, Khang Chước cảm thấy đều có thể tiếp nhận được toàn bộ.

Thế nhưng Quyền Hoa Thần không bằng lòng cho cậu.

Hắn lạnh lùng chất vấn Khang Chước: “Tại sao lại muốn ký hiệu tạm thời của tôi? Em muốn có ký hiệu đến vậy, sao lúc Doãn Đông Phàm cho em lại không muốn?”

Khang Chước tựa như bị những lời này tát một cái thật mạnh, cậu đứng không vững, chỉ có thể dựa lưng vào vách tường gạch men ẩm ướt phía sau.

“Cháu không muốn dấu hiệu của Doãn Đông Phàm, cháu muốn của cậu…” Khang Chước nghe thấy mình đang khổ sở chống đỡ trong vô vọng.

“Tại sao muốn của tôi?” Một tay của Quyền Hoa Thần đè lại bả vai Khang Chước, một tay nâng cằm cậu lên, lớn tiếng ép hỏi, “Khang Chước, tôi cho em thời gian, em suy nghĩ cho kỹ, rốt cuộc em muốn gì?”

Quyền Hoa Thần đã gặp qua rất nhiều Omega từ những gia đình như Khang Chước. Gia cảnh giàu có, ba mẹ quyền cao chức trọng, luôn đón nhận tình yêu tràn ngập xung quanh, bị nuôi thành những con người quen sống hưởng thụ buông thả. Cho dù chưa từng vênh váo đắc ý nhưng ít nhất cũng có tính cách sáng sủa hoạt bát, dù có phiền não thì cũng sẽ là phiền não về mấy chuyện nhỏ nhặt như ngày mai mặc gì.

Cũng không có ai giống Khang Chước, rõ ràng ba cậu là nhân vật có mặt mũi ở tòa thị chính, chính cậu là một đứa nhỏ thông minh từ bé lại cực kỳ ngoan ngoãn, vẻ ngoài xinh đẹp dễ mến. Cậu có vô số lý do để ngang ngược hống hách, có thể tự tin mà đứng trên cao xem thường những người dưới chân mình. Thế nhưng cậu lại biến thành bộ dáng như bây giờ, nhỏ yếu giống như một con ốc sên, nhìn qua thì có một cái vỏ có thể che mưa che gió, nhưng thực chất chỉ cần bóp nhẹ một cái là vỡ vụn.

Có đôi khi Quyền Hoa Thần nhìn Khang Chước sẽ cảm thấy cực kỳ tức giận.

Một đứa nhỏ tốt như thế này, tại sao lại tự hạ thấp bản thân đến vậy?

Doãn Đông Phàm ức hiếp cậu rất nhiều lần, Quyền Hoa Thần nhìn thôi cũng cảm thấy nên đánh Doãn Đông Phàm một trận. Nhưng Khang Chước chỉ cần một câu “xin lỗi” nhẹ nhàng là dễ dàng tha thứ cho y.

Là ai đã dạy Khang Chước thành như vậy?

Đau thì chịu đựng, bị bắt nạt thì trốn đi khóc, bị chỉ trích thì cũng chỉ biết tìm lỗi sai của bản thân.

Cậu giống như một gốc cây thủy sinh bị ép dời đến sa mạc, bởi vì không được cung cấp đủ nước trong giai đoạn cần thiết của quá trình sinh trưởng, và để tồn tại, suốt đời phải tìm kiếm nguồn nước theo nhiều cách khác nhau, vì vậy rễ của cậu đã trở nên méo mó, trở nên biến dạng.

Bỗng nhiên Quyền Hoa Thần cảm thấy rất hối hận.

Nếu như lúc trước hắn không bỏ lỡ quá trình phân hóa của Khang Chước, nếu như hắn không lựa chọn ra nước ngoài, nếu như hắn vẫn ở bên cạnh Khang Chước, cùng cậu vượt qua từng cột mốc quan trọng trong cuộc đời. Vậy có khi nào Khang Chước sẽ giống như những Omega kia không.

Nhưng ít nhất.

Cậu sẽ biết cách tự bảo vệ mình.

Đau thì hô lên, bị bắt nạt thì vung nắm đấm đánh trả, bị chỉ trích thì đứng lên biện hộ cho mình dù có thế nào đi chăng nữa.

Quyền Hoa Thần chưa bao giờ cho rằng nhẫn nhịn là một đức tính tốt.

Cùng một con đường gập ghềnh sỏi đá, cùng vác một gánh nặng xuất phát, bởi vì bạn không sợ phải chịu khổ, cũng không kêu than đau đớn, mọi người sẽ tăng thêm nhiều sức nặng hơn lên đôi vai của bạn, còn nghĩ rằng bạn tiếp nhận càng nhiều thì càng là chuyện đương nhiên. Mà khi những người khác kêu đau thì sẽ luôn luôn nhận được nhiều sự chú ý hơn, gánh vác trách nhiệm cũng nhẹ nhàng hơn.

Đó chính là đạo lý trẻ con khóc thì có kẹo ăn.

Chẳng qua ở chỗ Quyền Hoa Thần, Khang Chước muốn ăn kẹo thì không cần khóc. Quyền Hoa Thần sẽ mang tất cả loại kẹo chất thành đống trước mặt Khang Chước, Khang Chước muốn ăn chỉ cần vươn tay lấy.

Nhưng Quyền Hoa Thần thật không ngờ, ngay cả sức lực vươn tay ra mà Khang Chước cũng không có.

Hắn đang đứng trước mặt Khang Chước, đem toàn bộ, hết thảy mọi thứ tốt đẹp nhất bày trước mặt cậu nhưng cậu lại chỉ dám muốn một ký hiệu tạm thời.

“Em muốn ký hiệu tạm thời để làm gì? Khang Chước, tôi sắp đi rồi, ngày mai tôi sẽ trở về nước D, em sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa, ký hiệu tạm thời duy trì được nhiều nhất là mấy ngày? Đến hai tuần không? Vậy còn 2 tuần sau thì sao? Lúc đó em làm thế nào đây?”

Quyền Hoa Thần khom lưng xuống, hung ác nhìn chằm chằm Khang Chước, cho dù trong mắt cậu đang đong đầy nước mắt tủi thân cũng không hề thương xót.

“Khang Chước, tôi cho em thêm một cơ hội, em muốn gì?”

“Ký hiệu…”

“Không đúng, nói lại!”

“Muốn… Muốn cậu đừng đi…”

“Cậu là ai? Nói rõ ràng!”

Quyền Hoa Thần áp sát Khang Chước gần hơn, gần đến mức Khang Chước muốn ngã vào trong con ngươi của hắn.

Hốc mắt không kìm được lệ nóng nữa, Khang Chước nức nở thành tiếng:

“Quyền Hoa Thần, em muốn Quyền Hoa Thần, em muốn Quyền Hoa Thần vĩnh viễn ở bên em!”

Quyền Hoa Thần thở phào nhẹ nhõm, hai tay hắn nâng mặt Khang Chước lên, dùng ngón cái lau nước mắt cho cậu, trước khi Khang Chước kịp phản ứng thì cúi đầu xuống hôn cậu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui