Trong đại điện của Duyên Yên các.
Cố Kinh Mặc lẳng lặng đứng trước thi thể của Huyền Tụng hồi lâu, các tu giả Duyên Yên các xung quanh đều đang quỳ gào khóc.
Nàng nghe thấy rất phiền.
Nàng quét mắt nhìn một thì kêu: "Vũ Kỳ Sâm."
Vũ Kỳ Sâm thân là vãn bối, bây giờ không có tư cách tiến vào đại điện, hắn đang quỳ quy củ bên ngoài đại điện.
Nghe thấy mình được gọi, hắn lập tức lên tiếng, vội vã tiến vào bên trong đại điện.
Đông đảo đệ tử Duyên Yên các, thậm chí là sư trưởng của Vũ Kỳ Sâm đều nhìn Vũ Kỳ Sâm được đặc cách tiến vào đại điện chỉ có trưởng lão tụ tập, biểu cảm khác nhau.
Lần trước ở Vượng Giác lâu, Vũ Kỳ Sâm vô cùng nổi bật.
Về sau, hắn cùng Mộc Ngạn, Minh Dĩ Mạn còn không hiểu sao lại được Già Cảnh thiên tôn ưu ái, khiến đông đảo đệ tử Duyên Yên các khiếp sợ không thôi, trong lòng còn có chút hâm mộ.
Ngay cả thời điểm này, Vũ Kỳ Sâm là đệ tử duy nhất có tư cách tiến vào đại điện.
Sau khi Vũ Kỳ Sâm đi vào, Cố Kinh Mặc chỉ vào quan tài nói với hắn: "Chiêu hồn."
Hiện tại trong toàn bộ Tu Chân giới, ngoại trừ Huyền Tụng, cũng chỉ có Vũ Kỳ Sâm biết pháp thuật này.
Vũ Kỳ Sâm nhìn thấy thi thể của Huyền Tụng vẫn còn có chút khiếp sợ, trong suy nghĩ của hắn, lão tổ Già Cảnh thiên tôn không gì không làm được, làm sao có người có thể giết được lão tổ?
Có điều nghe thấy mệnh lệnh của Cố Kinh Mặc, hắn nhanh chóng lấy tay áo lau nước mắt, sau đó thi triển pháp thuật.
Nhưng lại không có chút phản ứng nào.
Vũ Kỳ Sâm có chút ngoài ý muốn, thử thêm lần nữa vẫn không có phản ứng.
Cố Kinh Mặc lại nói với Nam Tri Nhân: "Các ngươi có cách gì có thể xác định, hồn phách của chàng vỡ nát hay là chưa vong không?"
Nam Tri Nhân cũng lập tức tỉnh táo thi pháp, sau đó kinh hỉ nói: "Hồn phách của sư phụ hoàn hảo, cũng không ở trong thi thể."
"Chàng không chết." Xác định được chuyện này, Cố Kinh Mặc hít sâu bắt đầu phân tích: "Nếu chàng còn sống, phát hiện thân thể của mình bị các ngươi mang về ắt hẳn sẽ sợ sau khi ta thấy sẽ bị kích thích, tất nhiên sẽ nhanh chóng trở về.
Nhưng chàng lại không về, chỉ có thể chứng minh bây giờ chàng bị nhốt rồi.
"Trận pháp bình thường nhất định không làm khó được chàng, cho nên, hoặc là chàng bị trọng thương không thể di chuyển, hoặc là vì nguyên nhân khác không thể trở về."
Nàng bị tịnh vụ thạch trấn áp linh lực, đến cả an nguy của đạo lữ cũng không cảm giác được.
Bây giờ chỉ có thể thông qua cách thông thường để xác định an nguy của đạo lữ.
"Có thể sư phụ vẫn còn trong lăng mộ hay không?" Nam Tri Nhân trước tiên nghĩ đến khả năng này.
Cố Kinh Mặc chần chừ một lát, hơi nhíu mày.
Nàng xác nhận đầu óc của mình thật sự trì trệ, bây giờ suy nghĩ không đủ sáng suốt, tức giận đưa tay vỗ trán mình.
Người xung quanh xúm vào ngăn cản, nàng mới ngừng lại được.
Nàng quay đầu lại nhìn quan tài: "Phái người thông minh có năng lực đấu pháp mạnh tới, lúc tới cảnh giác chút, nếu may mắn gặp được chàng đang bị thương nặng thì mang về là được rồi.
Không may mắn, thì có thể tẩu hỏa nhập ma giống ta, đánh không lại thì quay lại, ta lại nghĩ biện pháp."
"Được." Nam Tri Nhân lập tức đáp ứng, bắt đầu phân phó người trở lại lăng mộ.
Giờ phút này, không ai để ý thân phận Ma Tôn của Cố Kinh Mặc, đều nghe theo dặn dò của nàng.
Dù sao, bọn họ cũng là người không hi vọng Huyền Tụng xảy ra chuyện nhất.
Cố Kinh Mặc biết tình trạng của mình không tốt lắm, vì thế ngoắc Vũ Kỳ Sâm lại nói: "Mấy người các ngươi tới đây."
Mấy người bọn họ có những ai, Vũ Kỳ Sâm đương nhiên sẽ hiểu, lập tức đến quảng trường tìm Mộc Ngạn và Minh Dĩ Mạn.
Cố Kinh Mặc nhìn thoáng qua, cuối cùng vẫn thở dài: "Gọi cả Vân Túc Nịnh tới."
"Được."
Lúc bốn tiểu bối tới tiểu viện của Huyền Tụng, Cố Kinh Mặc đã chuyển một ít quyển trục ra.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Vân Túc Nịnh, hỏi: "Trước khi chàng đi có tìm ngươi đúng không?"
"Đúng vậy." Vân Túc Nịnh nói việc hắn cùng Huyền Tụng kiểm nghiệm thi thể của Tập Hoán Đình, còn nói suy đoán của hắn.
"Chúng ta xác định chỉ cần tu luyện loại tà pháp kia, kinh mạch sẽ khác với tu giả bình thường.
Đây cũng là nguyên nhân Lục Đạo Đế Giang hấp thu tu vi của nhiều người như vậy, thực lực cường hãn kinh khủng, cũng không bạo thể mà chết, nê hoàn cung và gân mạch của bọn họ đều lớn hơn so với tu giả bình thường rất nhiều.
"Loại thay đổi này không thể đảo ngược, cho nên chỉ cần tu luyện thể chất sẽ trở nên khác biệt.
"Hơn nữa, chúng ta suy đoán loại công pháp này có ăn mòn hồn phách, dù sao cũng là cưỡng chế hấp thu đồ của người khác, những thứ kia sẽ bám vào trong cơ thể, nếu như không khống chế tốt sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, trở nên nguy hiểm."
Cố Kinh Mặc chống cắm, ngón trỏ gõ huyệt thái dương của mình nói: "Cho nên, ban đầu Huyền Tụng muốn tu luyện loại công pháp này hút tu vi giúp ta, về sau lại phát hiện nếu như luyện sẽ không thể trở về như trước, lúc nào cũng có nguy cơ tẩu hỏa nhập ma.
Thế là chàng quyết định dụ Tập Hoán Đình ra, cùng Tập Hoán Đình đoạt xá, dùng thân thể đã từng luyện môn công pháp này đến hút tu vi của ta."
"Chắc là như vậy."
"Nhưng chàng lại gặp phả vấn đề chàng chưa dự liệu tới, biến thành cục diện bây giờ, Tập Hoán Đình cũng có sát chiêu cuối cùng." Cố Kinh Mặc cười lạnh thành tiếng: "Lúc phát hiện bản thân bị tính toán, biểu cảm của Huyền Tụng hẳn là rất thú vị, nếu ta ở bên cạnh chàng nhất định phải quở trách chàng vài câu."
Vân Túc Nịnh cẩn thận hỏi han: "Có thể xác định được an nguy của Già Cảnh thiên tôn không?"
"Không thể." Cố Kinh Mặc trả lời, sau đó khoát tay với hắn: "Ngươi đi xem thân thể của chàng một chút, xem chàng trải qua những gì, trở về nói lại tỉ mỉ cho ta."
"Được."
Cố Kinh Mặc chỉ quyển trục trên bàn đá: "Ba người các ngươi đọc cho ta nghe."
"Đọc cùng lúc sao?" Vũ Kỳ Sâm cầm quyển trục hỏi.
"Cùng lúc, ta nghe được."
Ba người nhanh nhẹn mỗi người cầm một quyển trục, cùng lúc đọc nội dung bên trên.
Cố Kinh Mặc đồng thời nghe ba người đọc, ngón tay gõ vào huyệt thái dương của mình theo tiết tấu.
Đợi ba người đọc gần xong thì Vân Túc Nịnh cũng chạy về nói: "Vãn bối có vài chỗ không hiểu, nhưng có thể xác định, thiên tôn đã từng đấu pháp, trên người có một chút vết tích đấu pháp.
Trong thân thể của ngài ấy có cấm chế vãn bối không thể nào giải trừ, cấm chế này rất lạ..."
Vân Túc Nịnh còn chưa nói xong, liền nghe Cố Kinh Mặc nói: "Đó là do Tập Hoán Đình chủ động đoạt xá Huyền Tụng, Huyền Tụng cũng đã sớm đoán trước, cho nên bày ra cấm chế ở trong thân thể của mình giam cầm hồn phách của Tập Hoán Đình."
"Tập Hoán Đình còn chưa có chết?" Vân Túc Nịnh khó tin hỏi.
"Hiện tại đã chết rồi, hồn phách bị Huyền Tụng giam trong thân thể, nhất định đã bị Huyền Tụng diệt.
Nếu chàng làm ra chuyện ầm ĩ lớn như thế mà hồn của Tập Hoán Đình còn chưa diệt, vậy chàng thật sự không có tư cách mắng người khác ngu xuẩn."
Cố Kinh Mặc trả lời xong, nhắc nhở: "Ngươi không tìm được trọng điểm, không phải ta muốn ngươi tìm nguyên nhân cái chết, mà là vết tích đấu pháp sẽ khiến đối phương bị thương rất nặng sao?"
"Cái này...!Làm sao phân tích?" Vân Túc Nịnh chấn kinh.
"Vừa rồi ta có nhìn sơ, bọn họ hẳn là đấu pháp không bao lâu đã đoạt xá, rất ít dấu vết đấu pháp." Cố Kinh Mặc nói xong đứng dậy, lấy ra một cái hộp gấm, bên trong có một đôi trâm đã tu sửa, nàng cầm lên cắm trên tóc của mình: "Cho nên, cho dù Huyền Tụng có bị thương, nặng lắm cũng là do lăng mộ bị hủy tạo thành.
Bị thương như vậy thôi chàng lại không trở về, có nghĩa chàng gặp phải vấn đề khác."
Vũ Kỳ Sâm thấy tư thế của nàng, không khỏi kinh hoảng hỏi: "Ngài muốn đích thân đi?"
"Ta đi xem một chút, dù sao ta cũng nghe nói đồ tử đồ tôn của chàng rất đần, ta không yên lòng, sợ bọn họ giết mất Huyền Tụng."
Cố Kinh Mặc nói xong thì huýt sáo, một con Loan Điểu rất lớn bay xuống đây.
Cố Kinh Mặc nhảy lên lưng Loan Điểu bay về phía lăng mộ.
Bốn vãn bối trong sân nhìn Cố Kinh Mặc rời đi, Mộc Ngạn ngẩn ra hồi lâu mới hỏi: "Sao vừa rồi Ma Tôn muốn nghe chúng ta đọc những thứ này."
Minh Dĩ Mạn sắp xếp lại quyển trục trả lời: "Hẳn là đang tìm nguyên nhân lão tổ không thể trở về."
Mộc Ngạn hiếu kì: "Tìm được không?"
Minh Dĩ Mạn lắc đầu: "Ma Tôn không nói, hẳn là trong những quyển trục này không có ghi lại."
Mộc Ngạn nuốt ngụm nước bọt, nhỏ giọng cảm thán: "Ba người đồng thời đọc sách, Ma Tôn lại có thể nghe hiểu được?"
Trả lời hắn là Vân Túc Nịnh: "Dù sao không phải tất cả mọi người đều có thể làm Ma Tôn."
*
Lúc Cố Kinh Mặc đến chỗ lăng mộ, Nam Tri Nhân đã dẫn người tra xét phạm vi quanh mộ huyệt, dường như muốn lật từng ngóc ngách để tìm cho được Huyền Tụng đang bị trọng thương.
Nàng ngồi trên lưng Lam Phượng nhìn một chút, không xuống dưới mà bấm tay tính toán, sau đó chỉ về một phương hướng: "Lam Phượng, qua bên kia."
Một người một chim đến một vách núi cheo leo, Cố Kinh Mặc nhảy xuống, đứng trên đỉnh núi nhìn xung quanh.
Gió xuyên qua khe núi lạnh thấu xương, thổi y phục nàng bay phần phần, trang sức trên song trâm cũng lắc lư.
Nàng chần chừ một lát, lấy dây chuyền tịnh vụ thạch bỏ vào trong pháp khí chứa đồ, bấm tay niệm pháp quyết bắt đầu dò xét.
Cho dù có đạo lữ ấn, dò xét vị trí của hồn phách cũng có chút gian nan.
Dường như bắt được gì đó, nàng lập tức tiến về một hướng.
Thể thuật của nàng đủ để chống đỡ nàng linh hoạt đi trong núi, mũi chân điểm nhẹ lên hòn đá mượn lực để nhảy đến điểm kế tiếp.
Sau khi tìm vài chỗ, nàng đi vào trong một sơn động.
Nàng cảm giác được khí tức của một, người kia đang tránh né nàng.
Nàng đi về phía đó liền nhìn thấy người kia trong nháy mắt lao ra tấn công nàng.
Cố Kinh Mặc lập tức né tránh, nhìn người vừa đột ngột xuất hiện.
Hẳn là trưởng lão Hóa Thần kỳ của Duyên Yên các, ăn mặc theo phong cách của trưởng lão Duyên Yên các, chỉ có điều lúc này tóc tai tán loạn, không có dang vẻ đoan chính ngày thường của bọn họ.
Ánh mắt của hắn đục ngầu, hình như đã mất đi tiêu cự, không khống chế được mà tấn công nàng.
Nàng không đánh trả chỉ quan sát.
"Chưa quen thuộc thân thể này sao?" Cố Kinh Mặc nhìn trạng thái của hắn: "Trước kia linh căn hệ thổ nên dùng không quen thân thể song linh căn kim mộc sao?"
Người kia đương nhiên không trả lời, cir tiếp tục điên cuồng tấn công nàng.
Cố Kinh Mặc nhìn hắn cười khẽ một tiếng, cuối cùng đưa tay rút song trâm của mình ra: "Huyền Tụng, chàng không thể tự khống chế sao? Là cái gì khống chế chàng? Cổ?"
Huyền Tụng không đáp, vụng về sử dụng công pháp hệ kim.
"Xem ra không phải, ta nghe mấy tiểu tử kia đọc bí thuật, tình trạng của chàng không giống trúng cổ." Nàng nói, nhưng lại nhìn không thấu.
Có điều nàng cũng không vội, ngược lại nhìn Huyền Tụng cười có chút yêu khí: "Huyền Tụng, chàng không phải Cửu Vĩ Hồ, còn chưa quen thuộc thân thể này.
Mà ta chỉ có Nguyên Anh kỳ, như vậy xem ra cũng công bằng.
Chúng ta đánh một trận đi! Nhân dịp này."
Huyền Tụng đương nhiên sẽ không đáp lại.
Cố Kinh Mặc lại cười: "Đừng sợ, dáng vẻ chật vật của chàng người khác không thể nhìn thấy, chỉ có ta có thể nhìn."
Cố Kinh Mặc vẫn luôn rất muốn cùng Huyền Tụng đánh một trận, nhìn xem lão tổ Tiên giới cùng Ma Tôn Ma môn ai lợi hại hơn.
Hiện tại Huyền Tụng không thể tự điều khiển mà công kích nàng, nàng cũng sẽ không trách hắn.
Vậy cứ đánh một trận đi.
Coi như không phải Huyền Tụng sơ suất mà là cho nàng một cơ hội đấu pháp..